Buổi sáng hôm sau.
Lúc Đổng Học Bân từ trên sô pha mở mắt ra, mẹ già đã ôm tiểu Thiên Thiên làm điểm tâm, phỏng chừng đã dậy từ lúc sáu giờ, bên kia, cánh cửa của phòng ngủ chủ mà tối hôm qua Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên cùng nhau ngủ của mở ra thật to, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nói cười ha ha của Huyên di Tạ tỷ, tựa như đang nói chuyện mang thai và những cái cần chú ý, bộ dạng rất hòa hợp. Đổng Học Bân vui mừng cực kỳ, mình địa vị thấp một chút thì thấp một chút, chỉ cần người trong nhà có thể cùng hòa thuận thì đều tốt hơn bất cứ thứ gì, tục ngữ nói đúng, ở nhà vui vẻ thì ra đường đều tốt.
Đổng Học Bân xốc chăn đứng lên, Mẹ, sáng sớm ăn cái gì?
Ăn cháo, nhanh đi rửa mặt đi, lập tức chín rồi. Mẹ già trong phòng bếp nói.
Đổng Học Bân lại quay WC nói: Tuệ Lan, Vân Huyên, dậy sớm như vậy? Tắm rửa xong chưa?
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Là tên nhóc anh thức dậy quá muộn, nhanh chóng đánh răng đi, ha ha.
Đến đây đi Tiểu Bân. Cù Vân Huyên nhô đầu ra nói: Em và Tuệ Lan xong hết rồi, anh tắm rửa đi.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, cũng không chờ các nàng đi ra, đã đi tiến phòng vệ sinh chen với bọn họ cùng nhau rửa mặt, tâm tình rất tốt.
Ăn lúc.
Mẹ già sờ sờ đầu của cháu gái, Vân Huyên, một hồi hai ta đi trước, đi ký túc xá đài truyền hình, mấy ngày nay mẹ không quay về, giúp con chăm sóc đứa nhỏ, chờ đứa nhỏ thích ứng rồi, mẹ sẽ mang tiểu Thiên Thiên quay về Lâm thị, chủ yếu mẹ sợ uống sữa bột con bé không thích ứng được, nhìn trước đã.
Cù Vân Huyên cười nói: Không có việc gì, chổ của mẹ cách nơi này cũng không xa, mỗi ngày buổi con tối đều qua xem, đem sữa chuẩn bị trước.
Vậy thì con quá khổ cực rồi.
Vì đứa nhỏ, không có gì khổ cực cả.
Ài, Tiểu Bân nếu như có phân nửa trách nhiệm của con, mẹ cũng không cần phải quan tâm.
Đổng Học Bân không thích nghe nói: Mẹ, mẹ đừng có dìm hàng con như thế, con gái mình con còn có thể không thương sao?
Cù Vân Huyên cười nói: Vật nhỏ, hiện tại nhiệm vụ cũng là chăm sóc tốt cho Tuệ Lan, sau này hai người có con trai, là lúc anh bận bù đầu đấy.
Loan Hiểu Bình cũng nói: Đúng vậy, tiểu Thiên Thiên không cần con quan tâm, có mẹ và Vân Huyên đâu, mấy ngày này con chăm sóc cho Tuệ Lan là được, hầu hạ tốt vợ của con, nếu như để cho mẹ biết con không lo cho Tuệ Lan, mẹ. . . Mẹ sẽ không nhận con làm con nữa, biết không?
Nghe Loan Hiểu Bình lại đem cái này ra uy hiếp, tất cả mọi người vui vẻ.
Đổng Học Bân nói: Mẹ yên tâm đi, mười tháng này con sẽ cung kính Tuệ Lan như là mẹ vậy.
Tạ Tuệ Lan liếc hắn, khẽ cười một chút, Tên nhóc này, nói chuyện còn êm tai như hát vậy, đến lúc đó còn không biết ai chăm sóc ai đây, ha ha.
Loan Hiểu Bình nói: Tuệ Lan, nếu như nó không chăm sóc con tốt, con cứ nói với mẹ nói, mẹ sẽ xử lý nó!
Tạ Tuệ Lan cười đáp ứng nói: Được. Thấy Đổng Học Bân có chút mất hứng, Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: Bất quá Tiểu Bân trong phương diện chăm sóc người thật ra rất cẩn thận tỉ mỉ, cái này phải thừa nhận, kết hôn nhiều ngày như vậy, cơm trong nhà đều là Tiểu Bân làm, với tôi vẫn rất cẩn thận.
Đổng Học Bân thỏa mãn nói: Đương nhiên.
. . .
Chín giờ.
Đại viện thị ủy thành phố Phần Châu.
Đổng Học Bân ngày hôm nay không lái xe, là ngồi Land Rover của Tạ Tuệ Lan tới, đó là một giây cũng không muốn xa Tạ Tuệ Lan. Trên xe, Đổng Học Bân và Tuệ Lan ngọt ngào hơn nửa ngày, sờ sờ bụng nhỏ còn chưa có nhô lên của cô ấy nói thế nào cũng không buông tay, rất ngọt ngào.
Được rồi. Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ nói: Tạ tỷ anh cần phải đi.
Đổng Học Bân ưỡn nghiêm mặt nói: Hôn một chút rồi đi, tới.
Tạ Tuệ Lan bĩu môi, Đồng sự của ủy ban kỷ luật đều đang nhìn, còn ra bộ dáng gì nữa? Ha ha, có việc thì trở về nhà rồi nói, có được hay không?
Hôn rồi đi.
Đừng xấu, nhanh đi làm đi.
Đổng Học Bân cũng biết ở cơ quan trong không tốt thân thiết cùng Tạ Tuệ Lan, dù sao Tuệ Lan là phó thị trưởng, Đổng Học Bân cũng là cán bộ cấp phó xử, không thể một chút cố kỵ cũng không có, bằng không sẽ làm người nghĩ không thành thục, vì vậy Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là lưu luyến sờ soạng bụng của Tuệ Lan lần cuối, lúc này mới xuống xe, vẫy tay cáo biệt cô ấy, nhìn theo Land Rover lái về hướng phía bãi đỗ xe thị chính.
Ký túc xá ủy ban kỷ luật.
Chủ nhiệm.
Đổng chủ nhiệm.
Đổng chủ nhiệm, buổi sáng tốt lành.
Không ít khoa viên và cán bộ đều chào hỏi hắn.
Từ khi Đổng Học Bân tới ủy ban kỷ luật tiền nhiệm, thì liên tiếp làm ra vài đại sự, ví dụ như không chút nào cố kỵ đụng xe của phó chủ nhiệm, ví dụ như vợ là phó thị trưởng của thành phố Phần Châu, ví dụ như đi công tác hiến 2000CC máu cho bí thư khu uỷ cứu người, cho nên biểu tình mọi người nhìn hướng của Đổng Học Bân đều có chút dị dạng, mới tiền nhiệm vài ngày thì lăn qua lăn lại ra nhiều chuyện như vậy, nhất là loại cơ quan đặc thù như ủy ban kỷ luật, rất ít nhìn thấy.
Phòng giám sát số một.
Phòng làm chủ nhiệm việc.
Trở về phòng làm việc, Đổng Học Bân biểu tình có chút phức tạp, nhìn chổ này, nhìn chổ kia, đi công tác lâu, đều nghĩ có chút cảm giác xa lạ. Rút điếu thuốc ra, Đổng Học Bân lập tức đứng hút trong phòng, ngày hôm qua ở nhà có đứa nhỏ lại có phụ nữ có thai, hắn nghiện thuốc lá đã sớm chịu không nổi.
Cốc cốc, cánh cửa bị người gõ.
Đổng Học Bân ngẩng đầu nói: Mời vào.
Cửa vừa mở ra, đi vào là La Hải Đình một thân quần dài, hiện tại đã là cuối năm, ngay cả là chị La cũng không có biện pháp mặc váy.
Chủ nhiệm. La Hải Đình nụ cười đầy mặt nói: Tới báo cáo công tác với ngài.
Đổng Học Bân đè đè tay, Nhanh ngồi đi chị La, gần đây tình huống công tác thế nào?
La Hải Đình cười nói: Điều tra Trương Hỏa ngài đi xử lý, cái khác cũng không có chuyện gì, đây là văn kiện công tác của mấy ngày này, mời ngài xem qua.
Được, để tôi xem. Tiếp nhận tới, Đổng Học Bân quét nhìn vài lần.
Còn có vài phần văn kiện này, muốn ngài ký tên. La Hải Đình lại đưa cho hắn vài phần.
Cái này vừa xem cũng là một giờ, Đổng Học Bân từng chút từng chút xử lý thỏa đáng, tay đều có chút mỏi, tới cuối năm, công tác của ủy ban kỷ luật cũng vô cùng được chiếu cố, giống tất cả các cơ quan và phòng ban khác, đương nhiên, bây giờ còn không tới lúc bận nhất, chờ vài ngày trước tết âm lịch mới là điểm chết người, đã tiến vào thể chế hai năm nên Đổng Học Bân đối với cái này cũng tràn đầy thể hội, hắn chỉ sợ lễ mừng năm mới, suốt ngày đều không ngồi yên được.
Chờ xử lý xong công vụ, La Hải Đình nói: Chủ nhiệm, ngài đi công tác nhiều ngày như vậy, có chút việc nhỏ cũng không xin chỉ thị được, bằng không tôi kể lại với ngài một chút?
Đổng Học Bân cười khoát khoát tay, Có chị La tọa trấn, tôi còn có cái gì lo lắng? Việc nhỏ cũng không cần hỏi tôi, tự mình quyết định là được, sau này chỉ cần tôi không ở, phòng giám sát số một chị định đoạt, nếu ai có ý kiến, bảo người đó trực tiếp tới tìm tôi!
La Hải Đình cảm động nói: Cảm ơn ngài tín nhiệm.
Đổng Học Bân chỉ chỉ cửa, Cánh cửa cũng đóng, chị La, hai ta còn cần khí khách như vậy?
La Hải Đình tự mình rót nước nóng cho hắn, đặt lên trên bàn, thần sắc cung kính cũng thoáng thả xuống, trở nên rất ôn nhu, Học Bân, Lưu Hán Khanh bốn ngày nay đều đi làm.
Ông ta nghỉ bệnh xong rồi?
Ừm, xong rồi.
Hiện tại thế nào?
La Hải Đình vui vẻ nói: Sau khi cậu thu thập ông ta, mấy ngày này ông ta vừa đến cũng là trực tiếp vào phòng làm việc ngồi xuống, không còn đi khu làm công khoa tay múa chân.
Đổng Học Bân gật đầu, Lưu Hán Khanh còn có tự hiểu lấy mình, Còn có chuyện gì?
La Hải Đình suy nghĩ một chút, nói: Thật ra nhiệm vụ lớn nhất cũng là chuyện của Trương Hỏa phó khu trưởng và bí thư khu uỷ Cảnh Nguyệt Hoa tham ô nhận hối lộ, bất quá sau khi ngài đi trở về, vụ án cũng đã điều tra xong, tiền trong sổ tiết kiệm của Nguyệt Hoa bí thư đã điều tra rõ là con trai của Trương Hỏa Trương Bưu hãm hại, Trương Hỏa cũng đã bị bắt giữ, còn lại chuyện đụng Nguyệt Hoa bí thư cũng thuộc về vụ án hình sự, đều là công an và viện kiểm sát phụ trách.
Đổng Học Bân ừm một cái, nhiệm vụ thứ nhất từ khi hắn tới ủy ban kỷ luật thành phố rốt cuộc hoàn thành viên mãn, cũng không tệ lắm, tư lịch của hắn thiếu, cần chút thành tích công tác tới củng cố.
Còn có không? Đổng Học Bân lấy ra một điếu thuốc.
Thấy thế, La Hải Đình vội cầm lấy cái bật lửa trên bàn.
Đổng Học Bân vội nói: Đừng, để tôi tự mình đến. Nói là khuyết điểm cũng tốt, ưu điểm cũng được, dù sao Đổng Học Bân là rất dễ tin tưởng người khác, nhất là phụ nữ có chút tư sắc, thật ra hắn càng ngày càng không đem La Hải Đình trở thành thuộc hạ, nói là bạn bè càng thích hợp hơn một chút.
La Hải Đình không nghe, cười giúp hắn mồi thuốc, Cái khác à, trong cơ quan mấy ngày này cũng không có chuyện gì, cũng là cục giám sát bên kia tra xét mấy người cán bộ vi phạm kỷ luật, được rồi, còn có chuyện này, người đứng thứ ba của ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta, phó bí thư ủy ban kỷ luật Chiêm Quế Bình Chiêm bí thư còn chưa có tới đi làm.
Đổng Học Bân sửng sốt, Chiêm phó bí thư?
Vừa nghĩ cũng phải, người đứng đầu ủy ban kỷ luật thành phố Hạ Tuế Ân và người đứng thứ hai Tiếu Bân thì Đổng Học Bân đều gặp qua, nhưng riêng một phó bí thư, hắn tiền nhiệm mặc dù đã vài ngày, nhưng đi công tác thì chiếm phần lớn thời gian, cho nên cái này thật ra không quá chú ý, Chiêm bí thư làm sao vậy?
La Hải Đình trầm ngâm nói: Nghe nói là xin nghỉ dài hạn, lúc tôi tới cũng mới thấy qua mặt Chiêm bí thư một lần, sau đó Chiêm bí thư xin nghỉ, hình như là con gái ông ta bị trọng thương lúc địa chấn, Chiêm bí thư mang theo con gái đi xem bệnh, cho nên. . .
Đổng Học Bân mới đến, quan hệ cùng thành phố hiện tại cũng là Tạ Tuệ Lan, về phần giám đốc ngân hàng công thương Tiễn Lệ Hoa và người đứng đầu công ty điện lực sinh hoạt Liễu Thành Long cùng với Từ Yến, đều cũng là những cơ quan có chút tự do ngoài thể chế, trợ giúp chân chính đối với Đổng Học Bân cũng không lớn, huống chi là ủy ban kỷ luật, cho dù Tạ Tuệ Lan cũng không giúp được mình nhiều, người đứng đầu ủy ban kỷ luật là thường ủy thị ủy, thực quyền so với Tạ Tuệ Lan đều lớn hơn, mọi việc còn phải dựa vào chính mình, cho nên Đổng Học Bân vẫn nhớ thương tìm một chút quan hệ, Hạ Tuế Ân và Tiếu Bân đều ôn hoà đối với Đổng Học Bân, tựa như không có ý mượn hơi hắn, Đổng Học Bân chỉ có thể đi lối tắt, Chiêm Quế Bình này. . . Đổng Học Bân ánh mắt khẽ động, lo lắng có thể chắp nối cùng ông ta một phen hay không, cũng không thể một mình chiến đấu hăng hái mãi được.
Địa chấn?
Con gái bị thương?
Chiêm Quế Bình?
Đổng Học Bân đột nhiên sửng sốt một chút, Con gái của Chiêm bí thư. . . Có phải là Chiêm Nhu Nhu?