Quyền Tài

Chương 857: Chương 857: Tạ Tuệ Lan mang thai!




Sau khi ăn xong.

Buổi chiều.

Thừa dịp mẹ già đi phòng vệ sinh, Đổng Học Bân rốt cục mới đem con gái mình ôm ở trong lòng, đã lâu không ôm đứa nhỏ, hắn nhớ vô cùng.

Cục cưng ngoan, nhớ ba ba không?

Nha, nha, y!

Nhớ à, hắc, thật ngoan.

Nha nha nha!

Tiểu bướng bỉnh, nào, ba ba cùng chơi với con một chút.

Đổng Học Bân đi vào phòng ngủ, đem tiểu Thiên Thiên để lên trên giường, lấy đầu ngón tay chơi đùa con bé, tiểu Thiên Thiên cực kỳ kích động, dương nanh múa vuốt dùng tay nhỏ mập mạp gãi ngón tay của Đổng Học Bân, đuổi theo hắn lộn xộn, bất quá mới mấy tháng, nên tiểu Thiên Thiên theo không kịp, nằm trên giường gãi loạn, nhìn qua rất vui vẻ, vừa hàm hậu vừa đáng yêu, trưởng thành khẳng định sẽ đẹp như Huyên di.

Sau vài phút, mẹ già cửa đẩy vào.

Vừa nhìn Đổng Học Bân đang chơi đùa với tiểu Thiên Thiên, Loan Hiểu Bình liền có chút nóng nảy, Con làm gì thế! Có ai trông đứa nhỏ như thế? Con làm ngã nó thì làm sao bây giờ?

Đổng Học Bân ai da nói: Không ngã đâu, con có chừng mực.

Con có chừng mực cái gì? Loan Hiểu Bình đưa tay ôm lấy, Đưa cho mẹ.

Đổng Học Bân kháng nghị nói: Mẹ, ngài hiện tại đã nghiêm trọng tước đoạt quyền lợi làm ba của con.

Loan Hiểu Bình không nghe, cẩn thận ôm lấy cháu gái, nhìn Đổng Học Bân nói: Mẹ có chuyện nói với con, còn có Vân Huyên và Tuệ Lan, cũng kêu các nàng đến đây.

Chuyện gì?

Có việc.

À, vậy con gọi hai người.

Đổng Học Bân thấp thỏm bất an đi ra phòng, vẫy tay với Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên, thấp giọng nói: Mẹ gọi chúng ta đi qua, không biết chuyện gì.

Trong phòng.

Loan Hiểu Bình ngồi ở trên ghế ôm đứa nhỏ, Đổng Học Bân và Huyên di Tạ tỷ ngồi ở trên giường.

Tạ Tuệ Lan cười cười, Mẹ, có việc mẹ cứ nói.

Cù Vân Huyên cũng nói: Đúng vậy chị Loan, làm sao vậy?

Loan Hiểu Bình nhìn nhìn các nàng, bỗng nhiên đứng lên, cúi lạy một cái thật sâu, Con tôi có lỗi với các người, tôi làm mẹ nó cũng trốn không được trách nhiệm, là tôi không quản giáo tốt Tiểu Bân, tôi nói lời xin lỗi cho các người, thật sự xin lỗi.Loan Hiểu Bình làm như vậy ai cũng không ngờ rằng.

Cù Vân Huyên nhanh chóng đỡ bà ấy, Chị Loan, đừng.

Mẹ. Tạ Tuệ Lan cũng đi tới đỡ, Mẹ như vậy không phải chế giễu bọn con sao? Mau đứng lên.

Loan Hiểu Bình vành mắt có chút đỏ lên, Các người đối với Tiểu Bân tốt như vậy, hắn phạm vào lỗi lớn như vậy cũng tha cho hắn, tôi thật sự rất cảm kích các người, không phải tôi hướng về con tôi, nhưng chuyện tình đã xảy ra, tôi hiện tại cũng là đánh chết hắn cũng không làm nên chuyện gì, chuyện tình vẫn phải giải quyết, tôi nghe nói về cái năm năm chi hẹn gì đó của các người, nhưng tôi mặc kệ cái này, tôi hiện tại chỉ biết, sau này Tuệ Lan là con dâu tôi, Vân Huyên cũng là con dâu tôi, tôi sau này. . . Sau này coi các người như con gái ruột, Vân Huyên, con cũng đừng gọi chị nữa, gọi mẹ đi.

Cù Vân Huyên thoáng có chút mất tự nhiên, . . . Mẹ.

Ai. Loan Hiểu Bình lên tiếng, Chỗ cha mẹ con, qua vài ngày mẹ sẽ đi thỉnh tội, con yên tâm đi, sẽ không cho con khó xử của, muốn đánh thì cứ để mẹ chịu.

Đổng Học Bân ngắt lời nói: Mẹ, là lỗi của con, sao có thể khiến cho mẹ chịu trách nhiệm thay con.

Loan Hiểu Bình nói: Con là con của mẹ, mẹ không để gánh cho con ai gánh cho con? Các người đều không cần lo, bất quá Tiểu Bân mẹ nói lại với con một lần, Tuệ Lan và Vân Huyên đều nỗ lực cho con rất nhiều, sau này nếu như con dám có lỗi với các nàng, mẹ, mẹ thật sự sẽ không nhận đứa con này nữa! Con có nhớ kỹ không? Tính cách của Loan Hiểu Bình vẫn đều là rất hiền lành, nói hù dọa cũng chỉ được một câu như thế, lật qua lật lại mà nói.

Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: Con rõ ràng.

Loan Hiểu Bình ừm một cái, ôm tiểu Thiên Thiên trong lòng, Vân Huyên, nếu Thiên Thiên là cháu gái của mẹ, trước đây không biết cũng được, hiện tại mẹ nếu đã biết, thì khẳng định không thể cho con tìm bảo mẫu chăm sóc nó, con còn muốn công tác, suốt ngày không ở nhà, bảo mẫu nhìn chúng ta sao có thể yên tâm? Nếu như con tin tưởng mẹ, để mẹ giúp các con chăm sóc đứa nhỏ cho, mẹ ở bên này một thời gian, chờ sau này nếu như không được, mẹ. . . mẹ muốn đem Thiên Thiên đi, cho con bé ở cùng với mẹ, đương nhiên, các con muốn đón về lúc nào, đều … không có vấn đề gì, đến lúc đó chờ Thiên Thiên trưởng thành đi nhà trẻ, cho con bé ở với các con, con xem được không?

Cù Vân Huyên vừa nghe, cười nói: Có mẹ chiếu cố, con đương nhiên yên tâm, nói thật, mời bảo mẫu trong lòng con cũng rất lo lắm, dù sao cũng là người ngoài.

Loan Hiểu Bình mặt mày rạng rỡ nói: Vậy quyết định như thế, quyết định như thế.

Cù Vân Huyên nói: Cũng là quá khổ cực mẹ.

Không khổ cực, ha ha, không khổ cực. Loan Hiểu Bình hôn Thiên Thiên một cái, Nhìn đứa nhỏ này, trong lòng mẹ liền thích, thừa dịp mẹ còn chưa phải đi, cũng có thể giúp các con chăm sóc đứa nhỏ giảm bớt chút chuyện, các con công tác đều bận, mẹ đều biết. Nói xong, Loan Hiểu Bình vui vẻ sờ sờ đầu của tiểu Thiên Thiên, Sau này, vật nhỏ ở cùng bà nội nha.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Coi mẹ vui vẻ kìa, ha ha.

Nghe vậy, Loan Hiểu Bình mới nhớ tới Tạ Tuệ Lan, xấu hổ nói: Tuệ Lan, con. . . Mẹ cái này. . .

Đổng Học Bân cũng thấy ngượng ngùng, Tuệ Lan chính là người vợ đã cùng mình làm đám cưới đăng ký kết hôn, hiện tại mẹ già và trong nhà đều vòng quanh tiểu Thiên Thiên, nghĩ như thế nào sao cũng không thích hợp với Tuệ Lan. Đừng nói hai mẹ con bọn họ, hiện tại ngay cả Cù Vân Huyên trong lòng cũng thoáng có chút băn khoăn, cô ấy không khỏi nắm tay của Tuệ Lan, muốn nói một câu, rồi lại không biết mở miệng thế nào, có thể có vài lời cô ấy không thích hợp nói.

Nhưng mà, Tạ Tuệ Lan vẫn làm cái vẻ như không cho là đúng, Các người sao đều nhìn tôi như thế? Ha ha. Sờ sờ mặt, cô ấy híp mắt nói: Trên mặt tôi có hoa à?

Đổng Học Bân muốn nói lại thôi: Tuệ Lan.

Thật ra Đổng Học Bân cũng rất kỳ quái, từ ngày hôm qua Cù Vân Huyên mang theo tiểu Thiên Thiên tới nhà, phản ứng của Tạ Tuệ Lan vẫn không lớn, ngược lại còn giống như rất vui, đối với Cù Vân Huyên cũng tốt, đối với tiểu Thiên Thiên cũng được, Tạ Tuệ Lan đều biểu hiện ra một loại phong độ vô cùng, vừa cùng Huyên di đi siêu thị mua đồ ăn, vừa thay tả cho tiểu Thiên Thiên, hiện tại ngẫm lại, chuyện này. . . Thật sự là rất quỷ dị.

Tất cả mọi người nhìn Tạ Tuệ Lan, không rõ ràng cô ấy vì sao độ lượng như vậy, lẽ ra không nên, tất cả mọi người đối với con gái của Vân Huyên tốt như vậy, Tạ Tuệ Lan có thể không suy nghĩ?

Đột nhiên, Đổng Học Bân nghĩ đến, bên trong có phải là có việc không?

Với lý giải của Đổng Học Bân đối với Tuệ Lan nhiều năm như vậy, hắn nhạy cảm nắm bắt được một tia không thích hợp.

Các người còn nhìn tôi làm gì tôi ngượng lắm? Tạ Tuệ Lan cười ngồi xuống ghế, Ha ha, đều nói Thiên Thiên cũng là con gái của tôi, mẹ nếu như không trông giúp, tôi cũng dự định bớt thời giờ giúp Vân Huyên trông đứa nhỏ, đứa nhỏ này quả thật rất khả ái, làm cho người thích.

Đổng Học Bân không khỏi nghiêm nghị, hắn lần đầu tiên phát hiện, Tuệ Lan lại có thể tốt như vậy.

Vì hưng phấn, Đổng Học Bân vô thức lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, muốn đem cái bật lửa lên.

Nhưng sau một khắc, tiếng quát của ba người đàn bà liền giết đến đây.

Mẹ già: Đừng hút!

Cù Vân Huyên: Có đứa nhỏ!

Tạ Tuệ Lan: Muốn hút ra sân thượng hút đi!

Đổng Học Bân xấu hổ đem điếu thuốc cất lại, Đã quên, đã quên.

Bất quá giáo huấn xong Đổng Học Bân, Cù Vân Huyên ngoài ý muốn nhìn Tạ Tuệ Lan, tựa như không ngờ rằng cô ấy còn rất quan tâm tiểu Thiên Thiên.

Nhưng ngay sau đó, Tạ Tuệ Lan ngược lại nhìn nhìn bọn họ, mỉm cười nói: Được rồi, nói với các người chuyện này.

Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Chuyện này? Chuyện gì? Hắn hiện tại chỉ sợ nghe từ “chuyện này” , Cái này. . . Khụ khụ, chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Tạ Tuệ Lan liếc hắn, Đối với Tạ tỷ anh mà nói là chuyện tốt, đối với anh hả, Tạ tỷ anh không biết.

Loan Hiểu Bình vội la lên: Tuệ Lan, rốt cuộc làm sao vậy? Con nói mau. Bà ấy cũng nhìn ra khác thường của Tạ Tuệ Lan hai ngày nay.

Tính tình của Tạ Tuệ Lan rất ổn, cho tới bây giờ đều là như vậy, cô ấy nghe cũng không nói liền, chậm rãi đi tới sô pha cầm lấy túi xách, tìm tìm bên trong, rút ra một cái túi hồ sơ, xem ra hình như là một phiếu xét nghiệm, cười ha ha phóng tới trên bàn, Ngày Tiểu Bân đi công tác đó vốn là ngày có kinh của tôi, bất quá không có tới, hơn nữa chậm bả tám ngày, ngày hôm trước tôi đi bệnh viện kiểm tra, kết quả. . .

Đổng Học Bân kinh ngạc đến ngây người nói: Kết quả gì?

Loan Hiểu Bình cực kỳ kinh hỉ, Đứa nhỏ ngốc này! Con còn nói kết quả gì? Mang thai! Khẳng định là mang thai!

Cù Vân Huyên cũng sửng sốt, rất nhanh cầm lấy phiếu xét nghiệm xem, . . . Thật sự mang thai, Tuệ Lan, vậy chúc mừng chị, cũng làm mẹ rồi.

Đổng Học Bân kêu một tiếng má ơi, Thật sao? Nhanh cho anh xem! Nhanh!

Loan Hiểu Bình xem xong, lập tức đem phiếu xét nghiệm đưa cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn lên, lập tức cười ha ha vài tiếng, lại muốn làm ba rồi! Thật tốt quá! Anh em đã nói mà, Tuệ Lan làm sao rộng lượng như vậy! Thì ra cũng có đứa nhỏ!

Mấy tháng? Đổng Học Bân hỏi.

Tạ Tuệ Lan nói: Anh nói đi? Hai ta mới kết hôn bao lâu?

. . . Hơn một tháng?

Ừm, từ giờ đến lúc bụng lớn còn sớm lắm.

Loan Hiểu Bình sắp vui đến điên luôn, kéo tay của Tạ Tuệ Lan, Được, được, đây chính là đại hỷ sự của nhà chúng ta, nhanh, nhanh chóng nói cho thân gia biết, nói với cha mẹ con chưa?

Tạ Tuệ Lan cười nói: Còn chưa có nói cho bọn họ, hai ngày nữa cũng là tân niên, đến lúc đó có vài ngày nghỉ, con dự định cùng Tiểu Bân quay về nhà một chuyến, khi đó mới nói với ba mẹ con.

Cù Vân Huyên nhắc nhở nói: Mấy tháng này chị cần phải chú ý chút, buổi tối em cũng không đi, hai ta tâm sự, ha ha, mang thai có chút cấm kỵ em phải nói với chị.

Tạ Tuệ Lan vừa nhìn cô ấy, Vậy phiền phức em

Cù Vân Huyên ôn nhu nói: Lúc Tiểu Bân gặp chuyện không may trên máy bay, em ở nhà chị một tháng, những ngày đó đều là chị bận trước bận sau chiếu cố em, bây giờ còn nói cái này để làm gì? Chị đó, cũng quá coi thường Cù Vân Huyên em, tiểu Thiên Thiên không phải con ruột của chị mà chị đều có thể đối với con bé tốt như vậy, em lẽ nào không làm được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.