Phòng tây.
Diêu Thúy còn đang xoa đầu cho hắn.
Đổng Học Bân còn đang nhìn trộm cổ áo của cô ấy.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Độ mạnh yếu trên tay của Diêu Thúy rất nhu hòa, Đổng Học Bân được xoa cũng vô cùng thoải mái, khá ngứa, hình như phiêu ở trên trời tùy thời đều ngủ.
Diêu Thúy hỏi, Thoải mái?
Đổng Học Bân ừm một cái, Thoải mái cực kỳ.
Cậu thật biết hưởng thụ. Diêu Thúy tức giận nói: Mẹ tôi mà tôi chưa từng hầu hạ qua như thế đấy.
Đổng Học Bân lập tức nói: Ặc, vậy lần tới cô uống say tôi cũng xoa đầu cho cô, tôi học qua trung y, bảo đảm chất lượng.
Cậu đừng chém gió. Diêu Thúy cười nói: Còn trung y? Cậu học cái gì tôi còn không biết hả? Hai người bọn họ học cùng lớp, Diêu Thúy đương nhiên cũng học máy tính, hiển nhiên là hiểu rõ.
Trời đất, tôi chém gió cái gì.
Biết vài đường tập dưỡng sinh đã dám nói biết trung y à?
Tôi là biết thật, Tây y ngoại khoa tôi cũng hiểu, cô còn không tín.
Ừm, cậu cứ chém gió đi, tôi không vạch trần cậu đâu, ha ha.
Đổng Học Bân: . . . Hắn cũng không giải thích cái gì.
Diêu Thúy nói: Được rồi chứa? Khương huyện trưởng bọn họ còn chưa có ăn xong.
Đổng Học Bân duỗi người, Được rồi, đầu tốt hơn nhiều, cảm ơn bạn học cũ.
Nghỉ ngơi như thế, rượu cũng xuống rất nhiều, Đổng Học Bân ngồi dậy khỏi giường, bước chân cũng ổn hơn, hai người liền đi ra ngoài vào phòng bắc.
Bên trong.
Đồ ăn đã được hâm nóng lại.
Thế nào rồi Đổng huyện trưởng?
Cũng được. Được một chút.
Vậy ngồi xuống uống chút trà đi.
Đổng Học Bân no rồi, sau khi ngồi xuống cũng không động đũa.
Lữ Chí và Bồ An bọn họ còn đang ăn, Khương Phương Phương tiếp điện thoại tại cách đó không xa.
Chờ Khương Phương Phương trở về, liền nói: Buổi sáng sẽ ngày mai tiến hành phá dỡ đối với ký túc xá hư hao, thành phố phái nhân viên chuyên nghiệp tới xử lý, đã định rồi.
Bồ An gật đầu, Nên hủy sớm một chút, cứ để như thế mọi người cũng lo lắng.
Giản Hướng Vinh uống một ngụm rượu. Hôm nay ông uống nhiều, rượu vào lời ra, nói cũng nhiều chút, Cũng may là không người gặp nạn, nếu không chuyện tình sẽ lớn, ài, lão Sở cũng thật là. Buổi trưa lúc cứu viện đội cứu hỏa liên tục xảy ra vấn đề, thời khắc mấu chốt thang mây không mở ra. Nếu không phải Đổng huyện trưởng giúp đỡ cứu người. Còn không biết phải kéo dài tới khi nào, Khương huyện trưởng, Sở Bành trong chuyện này khẳng định có trách nhiệm, tôi thấy phải truy cứu trách nhiệm của phòng cháy chữa cháy bên kia. Sở Bành là bí thư chính pháp uỷ, cũng là cục trưởng cục cảnh sát, đội cứu hỏa cũng là ông ta quản lý, ý của Giản Hướng Vinh là rèn sắt khi còn nóng, mượn cơ hội làm chút chuyện, đánh Mông hệ thêm một cái tát.
Bồ An suy nghĩ một chút, thấy không thích hợp, Việc này cũng không lớn, cũng không để lại hậu quả nghiêm trọng cái gì, hơn nữa Sở cục trưởng. . . Ông nhìn về phía Khương huyện trưởng.
Lữ Chí nói, Sở cục trưởng lúc trước trên cuộc họp thường ủy phản bội, là có chút nói không được.
Chuyện kia ai cũng biết, Đổng Học Bân cũng có mặt ngay tại đó, đó cũng là cuộc họp thường uỷ đầu tiên hắn tham gia sau khi tới huyện Trinh Thủy, lúc đầu Sở Bành vẫn đều là người ủng hộ kiên định của Khương Phương Phương, cùng thường vụ phó huyện trưởng trước đây đều là đứng ở bên này của Khương Phương Phương, nhưng vị thường vụ phó huyện trưởng cũ lui, Sở Bành cũng không biết bởi vì chuyện gì mà có phân cách với Khương huyện trưởng, cuối cùng lần kia Sở Bành lần đầu tiên không ủng hộ đề nghị của Khương Phương Phương, lựa chọn bỏ quyền, sau đó Sở Bành cùng người của Mông hệ qua lại càng ngày càng gần, cuối cùng thậm chí bắt đầu trên cuộc họp dần dần thiên hướng về Mông hệ, càng chạy càng xa với Khương Phương Phương.
Loại kẻ hai mặt này, quả thật có chút khiến người hận.
Cho dù Sở Bành bên trong mấy người chủ yếu lãnh đạo của Mông hệ, tựa như cũng không được coi trọng, cũng chỉ có Mông bí thư coi trọng ông ấy, nhưng những người khác của Mông hệ sớm đấu nhiều năm với Khương Phương Phương Sở Bành, cho nên cho dù Sở Bành hiện tại dựa vào trận doanh của bọn họ, cũng cần một quá trình thích ứng. Bồ An nghĩ không thích hợp cũng là ở chỗ này, lúc đầu Sở Bành cũng đã càng đi càng xa, nếu như lúc này bởi vì một chút việc nhỏ mà làm khó dễ, vậy không còn dư địa quay về, nếu nói trong những người của Mông hệ còn có ai có hy vọng mượn hơi, Sở Bành là người lớn nhất, ông ta có thể từ Khương hệ đảo hướng qua Mông hệ, cũng khó mà nói được có thể từ Mông hệ quay đầu về Khương hệ.
Không có gì là không có khả năng.
Khương hệ bọn họ hiện tại cũng đang là lúc cần lớn mạnh.
Mặc dù lần này may mắn thắng Mông hệ, nhưng cũng chỉ là một lần mà thôi, trên cuộc họp thường ủy, phiếu sổ của Mông hệ vẫn là chiếm đại đa số, mà thường ủy của Khương hệ cũng chỉ có Khương Phương Phương, Đổng Học Bân, Bồ An và Giản Hướng Vinh, bốn phiếu mà thôi, còn kém một khoảng cách so với Mông hệ, sau này có quyết định và quyết sách gì trọng đại, trên cuộc họp thường ủy khẳng định vẫn là Mông bí thư chiếm quyền thật lớn, tuy nói Mông bí thư không có khả năng mỗi lần đều đưa ra biểu quyết đầu phiếu, cái này sẽ cho cấp trên một ấn tượng không tốt, sẽ nghi ngờ năng lực chấp chính của Mông Duệ, thế nhưng một ít chuyện tình trọng đại bắt buộc phải bỏ phiếu, Khương hệ cũng không được, bọn họ sau này vẫn là bị động.
Làm sao bây giờ?
Làm sao để hoàn toàn xoay cục diện?
Mượn hơi một người thường ủy huyện ủy hiển nhiên là lựa chọn trực tiếp nhất!
Những người khác của Mông hệ đều rất đáng tin, không quá có thể, chỉ có Sở Bành là có hy vọng lớn nhất, dù sao ông ấy cũng theo Khương Phương Phương không ít năm.
Mọi người đang ngồi đều thấy rất rõ.
Giản Hướng Vinh liền nói: Khương huyện trưởng, lão Sở chỗ đó rốt cuộc. . .
Khương Phương Phương hạ đũa xuống, cũng ăn no, đang cầm tách trà uống, Không rõ ràng lắm.
Cũng không biết cái không rõ ràng lắm này của Khương huyện trưởng cụ thể là không rõ ràng Sở Bành vì sao phản bội hay là không rõ ràng có thể đem Sở Bành mượn hơi đến đây hay không.
Giản Hướng Vinh nói: Tôi thấy tranh thủ lão Sở là không có khả năng, hắn. . .
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Ngày hôm nay không bàn công tác không trò chuyện chính trị.
Quyết định rồi, mọi người cũng không nói những đề tài này, vừa ăn vừa nói chuyện khác.
Sau đó không lâu, cơm cũng ăn xong rồi.
Cũng không sớm, cần phải trở về.
Đổng huyện trưởng, ngày hôm nay cảm ơn cậu chiêu đãi.
Khách khí, các người nếu như ăn ngon, lần tới tôi tiếp tục.
Ha ha, vậy quyết định rồi, đồ ăn quả thật ăn ngon, cái này không phải là tâng bốc cậu.
Tất cả mọi người đứng lên, mặc áo khoác có mặc áo khoác, cầm đồ có cầm đồ, chuẩn bị đi.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên bàn của Khương Phương Phương run lên, Khương huyện trưởng cúi đầu vừa nhìn, nhàn nhạt với tay tiếp, A lô, làm sao vậy?
Bồ An và Giản Hướng Vinh có cười có nói đi ra ngoài. Đổng Học Bân và đám người Lữ Chí cũng đi ra viện, không ở bên cạnh nghe Khương huyện trưởng gọi điện thoại, mà là đứng hút thuốc với nhau, vừa rồi trên bữa tiệc có Khương huyện trưởng, bọn họ cũng không dám hút.
Mà khi mấy người đang nói chuyện tào lao, Khương Phương Phương trong phòng đột nhiên biến sắc.
Cúp điện thoại đi tới, câu nói đầu tiên của Khương Phương Phương khiến cho mấy người đều ngây ngẩn cả người, Nhanh đi đến gia thuộc viện cục cảnh sát! Trong nhà còn có người không cứu ra!