Quyền Tài

Chương 1349: Chương 1349: Đến chổ nào cũng đều có phúc lợi!




Buổi tối.

Tám giờ hơn.

Rượu qua ba tuần, cơm ăn phân nửa, bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt, nói là uống một chút thì thôi, kết quả cuối cùng vẫn là rót rượu.

Khương huyện trưởng, tôi kính ngài một ly

Đổng huyện trưởng, cậu tiếp tục một ly đi

Tôi có thể không được, đã uống không ít

Mới có mấy ly mà, chưa hết nữa, làm thêm một ly đi

Thật không được, vậy tôi uống nửa ly, nửa ly thôi

Trên bàn, Khương Phương Phương là cấp bậc cao nhất, tự nhiên không ai ép cô ấy uống rượu, Khương huyện trưởng đều nói một chút thì thôi, bưng ly nhấp môi một chút rồi mặc kệ, nhưng mà Đổng Học Bân lại không may mắn như vậy, ngày hôm nay hắn làm chủ mời khách, trước đó lại làm ra danh tiếng lớn vì Khương hệ tranh được một phần lợi ích chính trị không nhỏ, thật ra nói tiếp thì, buổi tối ngày hôm nay nhân vât chính là Đổng Học Bân mới đúng, Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng không buông tha hắn, kéo hắn cụng ly liên tục, mấy ly rượu vào bụng của Đổng Học Bân, hắn cũng có chút choáng váng, bất quá vẫn chưa say, vẫn uống được.

Bồ An cũng thay đổi xưng hô : Học Bân, nghe nói cậu ngày hôm nay lao lên cứu người? Còn ôm người từ tầng sáu nhảy xuống?

Tửu lượng của Lữ Chí quả thật rất kéo, đã không dám uống nữa, nghe vậy cũng hiếu kỳ nhìn về phia Đổng Học Bân : Đúng vậy, tôi cũng nghe nói

Hai người bọn họ lúc đấy không có mặt, cũng không tận mắt thấy.

Đổng Học Bân lắc tay : Đâu có nhảy xuống đâu, là mượn lực

Giản Hướng Vinh cười nói: Đáng tiếc không tận mắt thấy tư thế oai hùng của Đổng huyện trưởng.

Đổng Học Bân cười khổ, Tôi tư thế oai hùng cái gì. Chật vật còn không khác biệt lắm, quá hiểm, nếu không phải thang mây của xe cứu hỏa bị hư, tôi cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nghiêm Nhất Chí chen vào nói: Ngài vẫn là có cái thân thủ này, hơn nữa cái can đảm này cũng thật không phải người khác có thể so sánh, nếu như thay đổi tôi, không hù chết tôi mới lạ.

Trần Tiểu Mỹ cũng sợ hãi nói: Đúng vậy. Đó chính là tầng sáu.

Bồ An vô cùng hiếu kỳ nói: Học Bân, cậu đây là luyện ra ở chổ nào?

Đổng Học Bân giải thích nói: Tôi trước đây công tác qua một năm ở hệ thống công an, huấn luyện qua một ít. Tố chất thân thể cũng tốt hơn một chút so với người bình thường.

Khương Phương Phương không nhanh không chậm nói: Cái này không phải tốt hơn 'Một chút' .

Tất cả mọi người chấp nhận, Lần trước từ lầu ba ngã xuống bị thương, một tháng thì bình phục không khác biệt. Thân thể này sợ là ai cũng không so được.

Đổng Học Bân nói: Cũng không có.

Giản Hướng Vinh nói: Buổi chiều tôi đi cục công an làm việc, cậu buổi sáng ở gia thuộc viện cứu ra ít nhất hơn mười hai người phải không? Tất cả mọi người nhắc tới cậu đấy, đều rất cảm ơn.

Đổng Học Bân à một tiếng, Thật ra không có tôi cũng như nhau, đội cứu hỏa có thể xử lý tốt, bây giờ là mấy giờ rồi? Nhà không phải cũng không sụp sao?

Bồ An nói: Vậy không giống, tình huống ngay lúc đó nguy hiểm như vậy, ai biết ký túc xá sụp lúc nào? Cháy có cháy, vỡ có vỡ gạch đá đồ đạc đều rơi xuống, lỡ như khí than phát nổ lần thứ hai. Khẳng định sẽ sụp xuống toàn bộ, người bên dưới một người cũng sống không được, cái này có bao nhiêu nguy hiểm hả? Tôi tuy rằng không ở tại hiện trường, nhưng nghe cậu nói đều nghĩ mà rất sợ, vào loại thời khắc đó cậu còn có thể xông lên đi cứu người. Mọi người cũng đều thấy trong mắt, không nói đến ai khác, người của cục công an và người nhà khẳng định đều nhớ kỹ Đổng huyện trưởng cậu.

Đổng Học Bân nhanh chóng khiêm tốn vài câu.

Trọng tâm câu chuyện tới trên người Đổng Học Bân, Bồ An và Giản Hướng Vinh mấy người lại uống vài ly rượu cùng hắn. Ừng ực ừng ực, Đổng Học Bân đem nửa ly uống từng chút, không dùng REVERSE, tửu lượng của hắn cũng là hai ba ly, tối đa cũng uống không được nửa cân, lúc này đã có chút không được, lại thấy được trọng tâm câu chuyện càng ngày càng tới trên người mình, Đổng Học Bân cũng không quen, hắn muốn là có thể không làm náo động thì sẽ không làm náo động, không phải hắn điệu thấp, mà là cái danh tiếng này Đổng Học Bân làm ra quá nhiều, tiếp tục như thế trung khoa viện thật phải đem hắn đi làm nghiên cứu.

Đổng Học Bân lảo đảo buông ly rượu, mượn cớ rút, Vậy, tôi uống xong rồi, thật không thể uống nữa, nhức đầu quá, xin lỗi, tôi phải rửa cái mặt.

Khương Phương Phương nhìn hắn, Uống không được thì đừng uống, cậu bị thương vừa khỏi.

Bồ An cũng quan tâm một chút, Bằng không cậu nằm nghỉ một hồi? Nghỉ ngơi một chút?

Đổng Học Bân đứng lên nói: Không có việc gì, tôi rửa mặt là không khác biệt lắm, các người ăn trước, đồ ăn nguội? Trở về tôi sẽ hâm nóng.

Khương Phương Phương nhẹ nhàng nói: Cậu đừng quản, để cho tiểu Lý làm.

Thư ký Lý Hiểu Na lên tiếng, bưng đồ ăn đi phòng bếp.

Đổng Học Bân cũng ngả nghiêng đi ra ngoài, hơi có chút lảo đảo.

Diêu Thúy vừa nhìn không được, nhanh chóng đi tới đỡ lấy Đổng Học Bân, quấn tay hắn cùng nhau đi tới trong viện, ngừng trước mặt vòi nức.

Vòi nước mở.

Đổng Học Bân liền rửa mặt.

Cảm giác mát lạnh tới, rượu tựa như cũng giảm vài độ, thoải mái hơn.

Chổ này không có khăn mặt, đi phòng của tôi đi.

Không cần lau, lập tức khô ngay.

Thôi đi, để khô gió không được tự nhiên, trên mặt sẽ ngứa.

Được rồi, vậy tôi tự mình đi, thật không có việc gì, không cần đỡ.

Cậu đứng đều đứng không yên, còn nói không có việc gì? Đi mau, đừng nói nữa.

Bên cạnh cũng không người, Diêu Thúy cũng lấy ra uy thế bạn học cũ, cũng không nghe Đổng Học Bân, kéo hắn đẩy cửa phòng, vào khuê phòng của cô ấy.

Trong phòng tối đen.

Diêu Thúy đưa tay mở đèn, phòng sáng lên.

Thấy Diêu Thúy chiếu cố như thế, Đổng Học Bân trong lòng cũng buông xuống, thẳng thắn đặt mông ngồi xuống giường Diêu Thúy, Khăn mặt đâu?

Chờ tôi lấy.

Ài, vẫn là bạn học cũ tốt.

Cậu mới biết à, ai kêu cậu uống nhiều như vậy.

Ài, mọi người cứ kính rượu tôi, tôi cũng không thể không uống, không từ chối được.

Cậu tỏ vẻ quá, một hồi trở lại không được uống, cậu say tôi cũng mặc kệ cậu.

Ha ha, được, nghe bạn học cũ, cô nói cái gì là cái đó, không uống.

Cái này còn không khác biệt lắm. Diêu Thúy cũng cười, tìm ra một cái khăn mặt mới đi tới bên giường đưa cho hắn, Đồ mới, không ai dùng qua.

Đổng Học Bân ừm một cái, tiếp nhận tới lau mặt, lau lau vài cái đem khăn mặt trả lại cho cô ấy, Cảm ơn.

Diêu Thúy thấy cằm và lỗ tai còn có nước chưa lau khô, cũng bất đắc dĩ, cầm khăn mặt màu xanh đi tới lau cằm của hắn, lại nhẹ nhàng lau lau bọt nước bên tai, Cái này còn là huyện trưởng à, sát mặt đều lau không được, nhìn cậu đi kìa.

Đổng Học Bân cười xấu hổ.

Mặt lau xong, tay cũng sạch sẽ.

Diêu Thúy xoay người trở lại xả khăn mặt, Đổng Học Bân cũng thật mệt mỏi, ngã xuống, nằm trên gối đầu của Diêu Thúy, duỗi lưng một cái, nhưng tay duỗi ra lúc buông xuống, trên tay lại bị vật gì chạm vào một chút, Đổng Học Bân vô thức lay lay bên cạnh, muốn đem món đồ ấy lay đi, nhưng vừa đẩy mới phát hiện, dưới cái mông mình cũng có động tĩnh liên quan, hiển nhiên là bị thân thể đè lên, Đổng Học Bân hơi hạ thấp người, đem đồ lôi ra nhìn.

Cái đệch!

Cái này là cái gì!

Sao lại là áo ngực màu vàng nhạt?

Đổng Học Bân ặc một cái, nhìn qua bên cạnh, dĩ nhiên còn có một cái quần lót cùng màu vàng nhạt cách đó không xa, ly Đổng Học Bân rất gần, hầu như có thể ngửi thấy được chút mùi vị hình dung không được. Bởi vì tấm lót giường cũng là màu vàng nhạt, cho nên hai món đồ này nằm ở trên mặt không dễ thấy được, vì thế cho nên Đổng Học Bân trước đó cũng không có phát hiện, như thế rất tốt, trên mặt Đổng Học Bân nhất thời xấu hổ.

Buông khăn mặt ra Diêu Thúy lúc này cũng xoay người lại đi tới, thấy rõ như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng đi tới đem đồ lót của mình lấy đến đây, cúi đầu kéo ngăn tủ, cũng không quản có phải là đồ dơ hay sạch, liền trực tiếp nhét vào trong ngăn tủ, chợt trừng mắt nhìn Đổng Học Bân, Cậu cầm bậy cái gì đó.

Đổng Học Bân oan uổng, Tôi cũng không biết, đè cái mông tôi, đau quá, tôi mới lấy ra nhìn.

Diêu Thúy bực mình nói: Vậy, vậy cậu cũng không nhìn xem nó là cái gì sao, thật là.

Đổng Học Bân nhấc tay đầu hàng, Được, tại tôi tại tôi. Xong rồi thì nhẹ giọng nói thầm một câu, Cởi quần áo không dọn, để trên giường làm gì.

Diêu Thúy hiển nhiên là nghe thấy được, Tôi trở về vừa thay quần áo thì cậu đẩy cửa đi vào, tôi làm gì còn thu dọn kịp, cậu còn để ý à.

Được được, tôi không để ý, tôi sai rồi. Đổng Học Bân cũng biết cô ấy không tức giận thật, chọc cô ấy vài câu, sau đó do có rượu vào nên lời ra, lời trôi chảy nói cũng có chút mùi vị đùa giỡn, Được rồi, không tức giận, lần tới cậu đi nhà tôi tôi cũng đem quần lót để trên giường cho cô nhìn.

Diêu Thúy khẽ gắt một cái, Sắc quỷ, tôi nhìn quần lót của cậu làm gì!

Đổng Học Bân ho khan, cũng hiểu được nói lỡ, Rượu nói, rượu nói.

Người nói rượu nói chưa bao giờ nói là rượu nói. Diêu Thúy vạch trần.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, làm bộ làm tịch che đầu khó chịu.

Diêu Thúy liếc hắn, Còn không quay về? Thật muốn ngủ một giấc hả?

Đổng Học Bân thật sự lười động, Đau đầu, tôi nằm một hồi.

Diêu Thúy đợi một hồi, cuối cùng thẳng thắn ngồi xuống bên giường, cúi đầu đưa tay xuống đè đầu của Đổng Học Bân, lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn.

Đừng đừng. Đổng Học Bân vội nói.

Nằm đi. Diêu Thúy tiếp tục xoa bóp đầu cho hắn.

Đổng Học Bân làm kiêu vài câu thấy cô ấy cũng không ngừng tay, thẳng thắn nằm luôn.

Bất quá Diêu Thúy khom lưng như thế, thân thể trên cơ bản là nửa nghiêng, tay lại với tới Đổng Học Bân, áo sơmi trên thân tự nhiên cũng bị bị ngực cô ấy đè xuống một ít, vị trí cổ áo để lộ ra một cái khe tinh tế nhất thời chen ra trước mắt Đổng Học Bân.

Cái phần nộn kia!

Cái phần trơn bóng kia!

Không cần sờ, Đổng Học Bân liếc mắt là có thể cảm giác ra.

Đổng Học Bân cũng không dám trực tiếp nhìn chằm chằm, khẳng định sẽ bị phát hiện, nhắm con mắt một hồi, nhìn nơi khác một hồi, cuối cùng liếc sơ qua “xuân quang” nơi cổ áo của cô ấy một hồi. Diêu Thúy hiển nhiên không có phát giác, cử động cánh tay, ngực cũng lắc lư theo nhịp.

Đổng Học Bân rất là hưởng thụ.

Đi chỗ nào cũng đều có phúc lợi!

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.