Buổi tối.
Tiểu viện Diêu gia!
Trong phòng bếp đầy hơi nóng của lửa.
Đổng Học Bân bận việc ở đằng kia, ngày hôm nay sở dĩ dám tự mình xuống bếp, nguyên nhân cũng gióng như hắn nói, tới lâu như vậy mà không có mời khách, cho nên mới mời đồng nghiệp ăn cơm liên hệ tình cảm một lần, đi quán không tiện thì tự mình làm, Đổng Học Bân đích thân xuống bếp ngược lại có hiệu quả hơn đi quán, loại bầu không khí gia đình này càng trợ giúp kéo gần quan hệ, về phần mùi vì của đồ ăn Đổng Học Bân cũng có lo lắng, là ngày hôm qua lúc làm cơm Khương Phương Phương đã chỉ ra cho hắn về độ lửa, Đổng Học Bân sau lần đó mới biết được vì sao đồ ăn do mình làm không ngon như mẹ già, thì ra là do vấn đề lửa lớn nhỏ.
Ngày hôm nay là mời khách.
Cũng muốn thử tay nghề.
Cho nên mỗi một món ăn Đổng Học Bân đều làm rất cẩn thận, chú ý nhất vẫn là độ lửa.
Bất quá nhà Diêu Thúy cũng không có bếp ga, mà chỉ dùng lò than, cho nên lửa cũng không lớn, chỉ có thể tạm được.
Năm phút đồng hồ ...
Mười phút đồng hồ ...
Hai mươi phút ...
Đổng Học Bân một mình lăn qua lăn lại nửa ngày.
Diêu Thúy Lý Hiểu Na và Trần Tiểu Mỹ đều tới bưng đồ ăn, trong nháy mắt, đã hơn mười món đi ra.
Bao nhiêu món rồi? Đổng Học Bân hỏi.
Trần Tiểu Mỹ nói : Hơn mười món
Đổng Học Bân chớp mắt nói : Cụ thể bao nhiêu? Hơn mười?
Lý Hiểu Na nhớ kỹ hơn : Tính luôn phần rau trộn, là mười một món
Đổng Học Bân thấy hết đồ, thẳng thắng luộc trứng gà : Vậy làm thêm một món
Được rồi Đổng huyện trưởng, đồ ăn nhiều quá ăn không hết Trần Tiểu Mỹ sợ hắn mệt.
Làm cho đủ mười hai để chẳn số, số lẻ không đẹp Đổng Học Bân sinh trưởng ở kinh thành, có thể là chú ý những cái này hơn chổ khác, có vài người thì không sao, nhưng mà trong bữa tiệc nhiều người, ví dụ như lễ mừng năm mới chẳng hạn, nhà của Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng chưa từng đãi món ăn theo số lẻ, mỗi một lần đều luộc thêm trứng để cho chẵn số, nếu không theo Đổng Học Bân xem, đó là không lễ phép với người ta, cái đó không phải là mê tín, mình vất vả mới mời một lần, tự nhiên phải chú ý một chút, nếu đã làm thì phải làm cho tốt.
Trứng đã chín.
Đồ ăn cũng đủ.
Đổng Học Bân thở ra một h7i, lau lau tay đi ra ngoài, đẩy cửa đi vào, mọi người đã sớm ngồi vào bàn, nhưng không ai động đũa vào đồ ăn cả.
Bồ An nói : Đổng huyện trưởng, mau ngồi đi
Lữ Chí cũng nói : Cậu bận việc nửa ngà rồi, nhanh nghỉ ngơi đi
Đổng Học Bân nói : Hắc, sao mọi người không ăn hả?
Cái này không phải chờ cậu sao? Khương Phương Phương đè đè tay : Ngồi đi, hiện tại có thể động đũa
Đổng Học Bân cười khổ ngồi xuống, Đừng chờ tôi, đồ ăn nên ăn lúc còn nóng, bằng không sẽ nguội hết ngon. Nếu như chỉ Nghiêm Nhất Chí Lữ Chí mấy người, chờ Đổng Học Bân ăn là bình thường. Nhưng bên trong còn có Khương huyện trưởng, còn có Bồ An và Giản Hướng Vinh hai người thường ủy huyện ủy, Đổng Học Bân không ngờ rằng bọn họ dĩ nhiên ngay cả một đũa không động, Mau ăn mau ăn, còn nóng, tay nghề của tôi lúc đầu đã không được, để nguội càng không có cách nào ăn.
Khương Phương Phương động đũa trước, Ha ha, tôi nếm thường. Tùy tiện gắp một ngụm nhai nhai, không khỏi gật đầu, Mùi vị không tồi.
Đám người Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng ăn, đều khen không dứt miệng.
Ăn ngon.
Đổng huyện trưởng, cậu còn có phần tay nghề này à?
Tuy rằng cách làm đồ ăn không như chổ của chúng tôi ở đây, nhưng quả thật ăn ngon.
Đổng Học Bân được khen cũng nhẹ nhàng, bất quá hắn biết, cho dù tự mình làm bình thường mọi người phỏng chừng cũng sẽ khen vài câu tượng trưng, dù sao mình cũng bận việc lâu như vậy, vì vậy cũng không vững tin là ăn ngon thật hoặc ngon ăn, Đổng Học Bân liền gắp vài đũa đưa vào trong miệng.
Ừm!
Là ăn ngon thật!
Đổng Học Bân tự mình đều bị trù nghệ của mình làm chấn động, tuy rằng bên trong có hai món đồ ăn không như ý, còn có một món hơi mặn, nhưng các món khác tất cả đều rất vừa miệng, rất ngon.
Tất cả mọi người bắt đầu ăn.
Diêu Thúy bỗng nhiên nói: Đúng rồi, nhà tôi có rượu.
Giản Hướng Vinh tựa hồ là một lão tửu quỷ, Rượu xái?
Ừm, rượu đế. Cái rượu này là sau khi Diêu Thúy tiền nhiệm làm thư ký cho Đổng Học Bân, láng giềng tặng cho, nhà nàng không thường uống rượu, nên không động vào.
Giản Hướng Vinh nói: Vậy uống chút!
Bồ An cười nói: Được, vậy tôi cũng uống một ly.
Lão Lữ, ông cũng phải uống một chút. Giản Hướng Vinh khuyến khích.
Lữ Chí cười khổ, Tửu lượng của tôi không được, bất quá. . . Được, uống một chút thì một chút.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Vậy, tôi còn lái xe, sẽ không uống.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Tiểu Lý sẽ không uống, một hồi còn đưa chúng tôi trở về, không sao, ừm, tôi cũng uống nửa ly.
Diêu Thúy lấy ra ba chai rượu đế chưa khui, Lý Hiểu Na và Trần Tiểu Mỹ đi tới tiếp nhận, phân biệt rót rượu cho Khương Phương Phương bọn họ.
Khương Phương Phương nói: Tiểu Lý, tiểu Diêu, lão Trần, các người cũng đừng đứng nữa, ai uống được bao nhiêu thì uống, tất cả mọi người ngồi, ngày hôm nay chúng ta không nói chuyện công sự, không phân biệt chức vụ, cũng là bạn bè ngồi cùng một chỗ ăn cơm tâm sự, không có chú ý nhiều như vậy, ngồi đi.
Đổng Học Bân nói, Đúng vậy, tự mình rót, tôi chỉ có tửu lượng một ly rượu, tôi uống ít mọi người đừng chế giễu tôi.
Lữ Chí cười nói: Tôi chỉ được nửa ly.
Bồ An cũng nói: Uống được là được, không nhất định uống nhiều.
Giản Hướng Vinh lúc cũng rót đầy một ly lớn, tửu lượng của ông ấy xem ra không tồi, tựa như cũng thích uống rượu, Lang tửu nha, rượu này không tồi đâu.
Đổng Học Bân nói: Giản bộ trưởng, nếu như ông thích uống rượu, quay đầu lại tôi mang chút rượu xái nguyên tương tới cho ông, kính lớn, số độ cũng cao, chổ chúng tôi gọi là Tĩnh Lưu Nhi.
Giản Hướng Vinh hai mắt sáng lên, Được, vậy lão ca cảm ơn trước, nguyên tương không dễ làm.
Đổng Học Bân nói, Tôi nhờ người hẳn là không thành vấn đề, hàng của kinh thành.
Rượu đều rót đầy.
Trần Tiểu Mỹ cũng uống một ly, Lý Hiểu Na và Diêu Thúy không uống.
Đổng Học Bân nhìn về phía Khương Phương Phương, Khương huyện trưởng, ngài nói hai câu trước?
Khương Phương Phương cười yếu ớt, Ngày hôm nay cũng là bạn bè tụ hội, tôi sẽ không nói. Đứng lên, Khương Phương Phương giơ ly rượu lên, Tới, chúng ta chạm ly, không cần cạn, đều tùy ý.
Kịch kịch kịch.
Mọi người chạm lỵ.
Từ trên tính cách là có thể nhìn ra, Khương Phương Phương không phải cái loại thích thu xếp người, tính đến ngày hôm nay thì đây vẫn là lãnh đạo chủ yếu của Khương hệ lần đầu tiên tụ hội, giữa mọi người tuy rằng đều có giao tình, cũng đều ngồi cùng bàn ăn cơm, nhưng ngồi cùng một chỗ giống khuông giống dạng như thế này vẫn là lần đầu. Tất cả mọi người biết, cái này hiển nhiên là công lao của Đổng Học Bân, không phải hắn thu xếp mời khách đem người tụ lại một chỗ trên cái bữa cơm này, mà là Đổng Học Bân trước đó trên cuộc họp thường ủy trợ giúp Khương hệ đem Mông hệ đè xuống đưa bọn họ tụ tại một bàn.
Ngày hôm nay là ngày rất cổ vũ sĩ khí.
Khương hệ lấy được toàn thắng, cũng đáng để mọi người ngồi cùng một chỗ ăn một bữa cơm.
. . .