Nhưng vì thân thể Nhạc
Phương còn chưa khỏe, Mộ Dung Phức định ra chu kỳ bảy ngày một lần, mảnh đất
này muốn tìm lại phải đợi một thời gian nữa.
Trước đó, nàng sét đánh
không kịp bưng tai đưa Tước nhi về nhà đợi gả. Tước nhi ngất xỉu mê man, lại bị
nàng sai người khiêng về nhà, ban thưởng vàng bạc đồ cưới, không cho nàng tiến
Vương phủ nữa.
Nhạc Phương giật mình,
nhưng Mộ Dung Phức chỉ thản nhiên nói, “Nàng đã có hai lòng, ta không muốn giết
người, chỉ để nàng rời đi. Tổng không thể chờ nàng ôm hận báo thù, thành tai
mắt của ai.”
Hắn im lặng. Cuộc sống
hoàng thất, chưa bao giờ đơn giản.
“Chẳng qua là, như vậy vị
trí nội tổng quản liền để trống...” Mộ Dung Phức nhíu mày. Tước nhi chẳng những
là thiếp thân thị nữ của nàng, còn nội tổng quản trông coi y phục, tư trang,
chi phí xuất môn của nàng.
Phức Vương phủ mặc dù dân
số không nhiều lắm, nhưng cũng có hơn trăm người. Sản nghiệp danh nghĩa càng
đông đảo hơn. Quản gia là Đế mẫu cho nàng chuyên phụ trách quản lý đối ngoại,
đối nội chỉ nghe nàng sai khiến. Bên trong phủ muôn màu muôn vẻ, vẫn do nội
tổng quản Tước nhi quản lý.
Mấy năm nay, nàng ta cũng
vơ vét được không ít.
“... Ta, có thể thử một
lần xem sao?” Nhạc Phương cẩn thận hỏi.
“Ngươi?” Mộ Dung Phức hơi
cả kinh, “Thực sự phức tạp rườm rà, ngươi muốn quản?”
“Ta... Không thể cả đời
cái gì cũng không biết nha.” Hắn rũ mắt xuống, “Sau khi xuất phủ... Cầm kỳ thi
họa... Có thể đổi cơm ăn sao?”
Mộ Dung Phức suy nghĩ một
chút, “Được, đây là ấn tín và chìa khóa.” Nàng đẩy qua, “Không hiểu gì cứ hỏi
ta.”
Nàng kỳ thật không an
tâm. Chung quy vẫn muốn thử, lén xem xét. Kỳ thật, nàng có chút thích Nhạc
Phương. Nhưng như vậy không tốt. Vạn nhất không đáng giá, vậy thì vô cùng thảm.
Cho nên đây là khảo
nghiệm đầu tiên. Hắn muốn ngồi không mà hưởng, hay muốn thật lòng làm việc?
Nàng tuyệt đối không bị sắc làm cho mê muội.
Làm cho nàng ngoài lại
không ngoài ý muốn, hắn thật tiếp nhận chức vụ nội tổng quản, mặc dù có chút
vụng về và chật vật.
Thân vương Phức Vương phủ
là nữ tử, mặc dù chủ tử chỉ có mình nàng, nhưng người phục vụ rất đông, phân
công vô cùng tinh tế.
Mà bình thường phân công
quản lý các bộ phận là phụ nữ và bà già, về phần nam bộc, bình thường do quản
gia quản lý.
Vị trí nội tổng quản này
các bà quản gia mơ ước đã lâu, chẳng qua Tước Nhi bá chiếm không thả ra. Khó
khăn lắm Tước Nhi mới được gả đi, lại không chờ kết quả các bà tranh giành, tự
nhiên nhảy ra một gã trai lơ.
Một tiểu bạch kiểm cực
đẹp mắt, được bao cấp ăn trắng mặc trơn.
Những ánh mắt khinh miệt,
đùa bỡn hùng hổ doạ người, các bà quản gia cúi đầu cười, thì thầm nói chuyện
riêng.
Nhạc Phương phải lấy khí
lực rất lớn, mới có thể khống chế nét mặt, miễn cưỡng bản thân mình ngẩng đầu
nhìn gần.
Nghỉ dưỡng mấy tháng, mái
tóc hắn vốn bởi vì suy dinh dưỡng mà khô vàng lại trở về đen tuyền sáng mềm,
chỉ chủ yếu ở đỉnh đầu, còn lại cũng lả tả buông xuống. Mặc dù hắn rất kiên trì
thân phận nam tử của mình, nhưng nhiều năm thẩm mỹ bị mưa dầm thấm đất, làm hắn
không có thói quen búi tóc hoặc lấy khăn trùm đầu.
Mặt mềm như tuyết như
ngọc, hai con ngươi thâm thúy, áo bào rộng thùng thình, y phục mềm mại không
chịu nổi, bay bay theo gió. Bao nhiêu âu sầu, tĩnh như trai tân. Mặc dù âm nhu
đã giảm, vẫn có vài phần sợ hãi.
“Hừm.” Hắn lật lật danh
sách, “Phức thân vương cho ta làm nội tổng quản, ta tên là Nhạc Phương. Thỉnh
các vị nương tử tự báo tên họ, chức vụ.”
Căn bản không ai để ý đến
hắn, chẳng qua là cười nham nhở, còn có người đá lông nheo với hắn, vô cùng
khinh bạc.
Hắn nắm chặt danh sách,
lạnh lùng ném một cái nhìn qua. Ánh mắt của hắn rất lạnh, lạnh làm cho người ta
phát run. Đó là ánh mắt nhìn qua sinh tử, làm cho tư thái nhu nhược của hắn
trút bỏ sạch sẽ, bức ra một loại sát khí khác xa khác với Phức thân vương,
nhưng lại có chút tương tự.
Hắn là u hồn được luyện
ra ở ngục Khanh vương phủ ra, đã sống chết biết bao nhiêu lần.
“Ngô nương tử chấp chưởng
gia pháp ở chỗ nào?” Thanh âm vui tai của hắn băng hàn như thế, làm cho Ngô
nương tử giật mình một cái, run run bước ra khỏi hàng.
“Bà thân là người chưởng
pháp, lại cố tình vi phạm.” Nhạc Phương chỉ nàng, ngữ khí rất bình thản, “Đi
tới chỗ quản gia lĩnh ba roi, trở về nghe sai bảo.”
“Nhạc, Nhạc công tử tha
mạng!” Ngô nương tử lập tức quỳ xuống, lớn tiếng kêu khóc, “Nô tỳ chẳng qua là
không dám bước ra khỏi hàng trước, còn có nhiều các quản gia nương tử có mặt
như vậy... Nô tỳ không dám loạn tôn ti!”
“Sáu roi.” Nhạc Phương
khẽ mỉm cười, “Xin tha một lần, thêm ba roi. Lĩnh phạt xong, ta còn cần nàng
chưởng pháp này tới chỉnh lý... Hay nàng muốn ta dứt khoát đổi người đây?”
Ngô nương tử môi run lên
một hồi, nhìn những nương tử khác bên cạnh sắp sửa náo động. Nàng ta quyền uy
nặng tựa phù sa, nếu ai ba roi có thể đổi được, không biết có bao nhiêu con mẹ
muốn tranh cướp.
Nàng run run dập đầu lạy
tạ, run run chạy đi tìm quản gia lĩnh phạt.
Cách viện, còn nghe được
Ngô nương tử kêu thảm, nhóm quản gia nương tử đáy lòng phát lạnh từng trận.
Một bà già cười nịnh tiến
lên, “Nhạc công tử, lão thân là Vương ma ma...”
“Gấp cái gì?” Nhạc Phương
cười ôn hòa, “Sau khi chưởng pháp nương tử trở về nói lại. Bây giờ nói... không
ngại đã muộn ư?”
Lúc Lam nhi thiếp thân
thị nữ mới nhậm chức báo cáo đầu đuôi, Mộ Dung Phức chống cằm trợn to hai mắt,
hoàn toàn không phát hiện chóp mũi mình dính mực.
“A, thật nhìn không ra.
A, tốt lắm.” Nàng lộ ra ánh mắt thích thú, “Ồ? Không ngờ hắn trong xương tủy
còn có quyết đoán giết phạt như vậy. Tốt lắm, tốt vô cùng...”
Nàng
cảm thấy, lần đặt cược này có giá trị thật lớn.