Hai tay vòng quanh, Nhạc
Phương dựa vào tường trong đông sương phòng, muốn tận lực áp chế cơn run.
Nhưng không có tác dụng
gì, càng run tệ hại, hàm răng cũng bắt đầu đánh vào nhau.
Vừa rồi hắn dùng hết khí
lực toàn thân, mới đánh bại một bà quản gia. Nhưng chuyện vừa qua đi, một loại
sợ hãi thâm sâu hòa trộn tia hưng phấn lại làm cho hắn run lên không ngừng.
Kỳ thật, hắn sợ người. Sợ
nam nhân, càng sợ nữ nhân hơn.
Người, đều thích tạo nên
thương tổn ở trên thân người khác, tâm linh hoặc thể xác, có khi là cả hai.
Ngồi xổm xuống, ôm thân
mình như cũ, cắn chặt răng, chờ cơn run rẩy kịch liệt qua đi. Trước kia hắn chỉ
biết tránh né, nhượng lui, đến tận khi lui không thể lui nhường không thể
nhường. Đây là lần đầu tiên, hắn thử bức mình tiến lên, một bước không lùi.
Hắn không muốn làm một
người vô dụng.
Ít nhất... Muốn hữu dụng
với Phức thân vương.
Hắn và Phức thân vương, chỉ
có ước định năm năm. Sau năm năm, thì hắn phải rời khỏi Phức thân vương... Có
lẽ còn có con của hắn. Cái này so với điều gì khác cũng khiến hắn cảm thấy
trống rỗng, sợ hãi.
Đã từng khát vọng tự do
là vậy, nhưng hiện tại... lại sợ tự do.
Nếu như ta biết chút gì
đó? Ví dụ như quản gia? Đương nhiên, không nhất định là Phức vương phủ... Cũng
không tới phiên hắn. Nhưng nếu là một thôn trang, một cửa hàng thuộc sản nghiệp
Phức vương phủ? Vậy hắn cũng sẽ không cách Phức thân vương quá xa, hơn nữa...
cũng có thể vì nàng làm chút gì đó.
Hít mấy hơi thật sâu, hắn
cảm thấy đã tương đối bớt run. Dựa đầu vào tường, lẩm bẩm tự nói, “Đừng sợ...
Các nàng không đáng sợ. Những ánh mắt đó cũng chẳng là gì... Không quan trọng,
không quan trọng. Ta tên là Vương Phồn, cha ta là Vương Thế Luân, mẹ ta Phùng
Thị, khuê danh Kỳ Hoa. Ta nguyên quán Lang Gia, nhà của ta ở...”
Hắn vừa vội vừa nhanh đọc
vài lần, hô hấp dần dần ổn định, cũng thôi không run nữa.
Có thể. Ta có thể. Ta...
không phải là người vô dụng.
Cho dù có chút bối rối,
có chút vụng về, nhưng Nhạc Phương bắt đầu quản lý thật. Thậm chí còn có thể
dành thời gian bồi Phức thân vương cưỡi ngựa bắn tên. Sau khi sao chép bản thảo
mới khêu đèn chiến đấu buổi tối.
Mộ Dung Phức vốn thờ ơ
lạnh nhạt, có chút cảm động.
Vốn nàng không mong đợi
gì, nghĩ một mỹ nhân sống cảnh giàu có nhàn hạ chắc cũng chẳng làm được gì khác
ngoài phá hoại, chỉ không nỡ khiến hắn thất vọng... Cũng chẳng cảm thấy hắn có
thể làm được gì. Nhưng Nhạc Phương khiến nàng bất ngờ, thật bất ngờ. Hắn bây
giờ cưỡi ngựa không tồi, cũng bắn tên chính xác lên rất nhiều, thậm chí còn
muốn học đánh xe ngựa nữa.
Hắn đảm đương chức nội
tổng quản này, thức khuya dậy sớm, có gì không hiểu, chạy đi hỏi quản gia, nếu
không liền hỏi nàng. Thái độ vô cùng nghiêm túc.
Thậm chí rất cẩn thận,
phân rõ sổ sách và tiền bạc. Quản sổ sách bất kể tiền, quản tiền bất kể sổ
sách, chế ngự lẫn nhau, thì trừ bỏ được sai sót do gian lận, lập tức trên sổ
sách dư dả không ít.
Cái gọi là trời giúp kẻ
tự giúp mình, hắn nghiêm túc như vậy, cũng khiến Mộ Dung Phức trở nên chân
thành, rất tử tế chỉ ra chỗ sai của hắn là quá nghiêm khắc, “Nước quá trong ắt
không có cá, hiểu không? Đừng bắt những lỗi nhỏ, mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng
phải tinh tế, đừng cho phép bọn họ thổi phồng. Trứng gà quý đến đâu, cũng không
thể là một lượng bạc một quả. Ngươi phải học tra thời giá...”
Nhạc Phương có điều ngộ
ra gật đầu, “Ta để các bà quản gia không chống đối đi thăm dò giá, tìm hiểu
nhiều giá.”
“Đúng, như vậy.” Mộ Dung
Phức cười, “Đế vương tâm thuật... Nói đơn giản chính là quản lý học. Gia, quốc,
thiên hạ, kỳ thật chẳng qua là tổ chức lớn nhỏ, nguyên tắc quản lý lại có
nguyên lý tương tự...”
Hắn yên lặng nghe, thỉnh
thoảng còn ghi chép mấy dòng bút ký. Chần chờ một lúc, “Điện hạ... Nàng, thật
không cảm thấy đáng tiếc ư?”
Ít nhất hắn tiếc hận. Gặp
mới biết, Phức thân vương có nhiều toan tính sâu xa trong lòng, là vương giả
đứng đầu thiên hạ đương thời.
Nghĩ kỹ một lúc, Mộ Dung
Phức thở dài, “Kỳ thật, ta không bài xích đi lên vị trí kia. Ta nghĩ hẳn rất
thú vị... Nữ đế tại vị, kỳ thật là chuyện rất có ý nghĩa. Ta nghĩ nếu có thể
kéo dài thời Ngũ Đại nữ đế, thì có thể xung đột rất mạnh với chế độ xã hội đã
bắt đầu xơ cứng này.
Đến lúc đó không có phân
biệt giới tính gì, mà là người mạnh đứng đầu. Có lẽ lễ pháp sẽ hỗn loạn một
trận, nam tử tam thê tứ thiếp, nữ tử tam phu tứ diện thủ (trai lơ), sẽ trở nên
vừa rất loạn vừa rất phổ biến. Nhưng nói không chừng hỗn độn như vậy sẽ dần dần
cân bằng, xuất hiện nữ đại thần, thậm chí là nữ tể tướng. Ít nhất sẽ phóng
thích một nửa tài nguyên con người vốn hư hao ở sau cánh cửa nhà.
Cũng nói không chừng, sau
khi kết thúc lễ pháp hỗn loạn như vậy, có thể sinh ra chế độ xã hội một vợ một
chồng hợp lý, xã hội cũng mạnh hơn, hợp lý hơn. Xã hội giàu mạnh công bằng,
cộng thêm chế độ tư pháp kiện toàn, quý trọng mạng người, rồi dần dần xúc tiến
công nghệ, nông nghiệp phát triển...”
Nàng lộ ra vẻ mặt say mê,
“Nếu như có thể trở thành nữ đế xúc tiến hết thảy những điều này, ta cảm thấy
vinh dự tột cùng.”
Nhạc Phương vì viễn cảnh
nàng tô vẽ sửng sốt một hồi, mắt sáng lên, lớn mật nói, “Bây giờ cũng còn...”
“Nhưng ta ngã ngựa.” Mộ
Dung Phức cắt ngang hắn, “Nữ đế không thể ngũ thể không được đầy đủ. Ta nghĩ Đế
mẫu cũng nghĩ không khác ta nhiều lắm, cho nên mới lập Trường tỷ làm Hoàng thái
nữ. Trường tỷ mặc dù các phương diện không nổi trội, nhưng lại là vua có thể
giữ nước. Lại nói, nàng yêu sắc đẹp, sẽ không cho người ta đoạt quyền lực yêu
sắc đẹp hợp pháp. Không muốn tuổi già bị cắn trả, nàng có lên ngôi, cũng sẽ lại
lập Hoàng thái nữ... Cho nên cũng không cần quá lo lắng.”
“... Nàng cam nguyện ư?”
Nhạc Phương thần sắc trở nên ảm đạm.
“Cam nguyện a.” Mộ Dung
Phức thần sắc như thường, “Muốn giữ mạng, phải cam nguyện.”
Nhạc Phương cầm bàn tay
nàng lạnh như băng, yên lặng không nói lời nào.