Quản gia nói, Khanh vương phi tìm thấy
trâm cài chim phượng tám cánh bằng vàng ở chỗ Nhạc Phương bèn đánh ba mươi gậy,
trục xuất khỏi vương phủ.
Thật sự
có người cứu. Bằng không ba mươi gậy này quất xuống, hẳn là phải chết. Thủ đoạn
của Vương phi thì vẫn vụng về trước sau như một... Đại khái là, bởi hoàng huynh
còn cần chỗ dựa là thế lực nhà mẹ đẻ Vương phi, nàng ta mới nhân cơ hội này nhổ
tận gốc cái đinh trong mắt đi...
Nhưng
đây cũng là một sinh mệnh.
“Đến
chỗ Vương phi đòi khế ước bán thân của hắn.” Mộ Dung Phức có chút chán ghét
nói, “Nhất định là ở chỗ nàng.”
Phức
vương phủ, diện tích ước chừng bằng một nửa Khanh vương phủ, nhưng rất ít người
ở. Mộ Dung Phức đơn giản là dỡ bỏ đại bộ phận lầu các, biến thành vườn tược
hết. Chỉ chừa lại hai cái sân, một cái sân để nàng ở, một cái khác là chuẩn bị
cho người đến tạm trú dùng.
Quản
gia tự cho là hiểu được tâm ý của nàng, đem kẻ trọng thương tưởng chết Nhạc
Phương an trí ở viện dành cho khách, khoảng cách giữa hai sân thật sự gần.
Mộ Dung
Phức không có sửa đúng hắn, nhưng cũng đi thăm một lần.
Những
gì đập vào mắt thật khiến người ta kinh hãi.
Gần hai
năm, nàng vẫn ru rú trong nhà, ngay cả Khanh vương phủ cũng không đi quá vài
lần, cũng chỉ ngồi một lúc là cáo từ, đương nhiên không để ý đến Nhạc Phương.
Nàng
không có việc gì chú ý thiếp của hoàng huynh làm gì? Cho dù là nam thiếp.
Nhưng
ấn tượng của nàng với Nhạc Phương, dừng lại ở hắn rũ rèm mắt xuống, tuyệt mỹ
như khắc từ bạch ngọc, vì đó là một dáng vẻ cực kỳ xuất trần...
Cho nên
nàng đặc biệt không đành lòng nhìn trước mắt.
Khuôn
mặt tiều tụy, nếp nhăn bên khóe mắt, môi khô nứt, gầy chỉ có một lớp da bọc
xương. Tóc đen đã khô vàng xơ xác. Thêm vào trên mỗi bàn tay, vết thương chồng
chất, sẹo cũ sẹo mới tung hoành. Mười ngón tay như mới bị rút hết móng, một ít
gọi là cũng không còn.
Nàng
đưa ra một phán đoán thực chuyên nghiệp: chịu ngược chí ít cũng ngoài hai năm
rồi.
Nhưng
ngay cả như vậy, hắn vẫn còn cực kỳ cực kỳ xinh đẹp. Như là đóa hoa rơi vào mưa
rền gió dữ tàn phá, một loại giãy dụa tàn héo bi ai, cuối cùng tuyệt mệnh nở
rộ. Như là treo ngược ở dưới xà nhà, đóa hoa khô héo trong yên lặng, không có
một tiếng kêu đau, trong cơn hấp hối vẫn có được hương thơm như trước...
Chậm
rãi mở to mắt, Nhạc Phương tiêu cự trong mắt có chút rã rời, một hồi lâu mới
nhìn thấy, giãy dụa muốn đứng lên hành lễ, Mộ Dung Phức lạnh lùng nói: “Miễn.”
Để trượng gỗ ở một bên, nàng ngồi xuống.
Nhạc
Phương ngoan ngoãn nằm xuống, khàn khàn nói, “Tạ ân cứu mạng của Phức thân
vương.”
Bị tổn
thương tệ hại là thế, ánh mắt vẫn còn ngạo khí đến vậy, không có oán hận, chỉ
thừa sự bình ổn. Ánh mắt ấy rất mỹ lệ.
“Nhân
chính, chân hảo1.” Mộ Dung Phức cảm thán rất bình thường.
“Nhân
chính?” Nhạc Phương có chút nghi hoặc nhìn lại.
Mộ Dung
Phức cười cười, không trả lời nghi vấn của hắn.” Ngươi an tâm dưỡng thương đi.
Khanh vương phi mặc dù ngu xuẩn, cũng biết đạo lý đánh người không đánh mặt. Ta
đã đòi nàng khế bán thân của ngươi. Làm ngươi bị thương, phải trả lại cho
ngươi. Ngươi thích đi đâu, hãy đi đến đó.”
Nhạc
Phương gương mặt luôn gò bó tĩnh lặng đột nhiên chậm rãi dâng lên vẻ không dám
tin lại mừng như điên, khiến khuôn mặt tiều tụy của hắn nhiễm một tầng đỏ ửng,
như là Thịnh Hoa Cổ đồi bại cuối cùng cũng sinh cơ, “Ta có thể...? Ta thật sự
có thể... có thể... tự do?”
“Không
có người nói cho ngươi, thân vương Thiết Quan Âm không cho phép nghi ngờ ư?” Mộ
Dung Phức cười nhẹ, “Ta thu giữ ngươi làm gì? Thế nhân đều biết, ta không thu
trai lơ.”
Ánh mắt
nàng xa xăm, “Ngươi cũng bị giam cầm đủ rồi. Mười bảy năm ở tù... Thật sự đủ.”
Xua tay
không cho hắn nói chuyện, tựa vào trượng gỗ đứng lên, nàng run rẩy đứng vững,
“Chú ý tĩnh dưỡng đi. Những chuyện khác không cần nhiều lời.”
Nàng cà
nhắc chậm rãi đi ra ngoài, đáy lòng rất là khoái trá. Đêm nay đại khái có thể
ngủ rất ngon.
Ta thật
sự là kẻ giả nhân giả nghĩa lại tự đại. Mộ Dung Phức tự giễu. Cũng chỉ có loại
việc thiện này không cần tự mình động thủ, mới miễn cưỡng làm. Mục đích đều chỉ
vì ngủ ngon.
Tối hôm
đó, nàng vừa tháo chiếc trâm cài đầu, chợt nghe tiếng tiêu thăm thẳm phía xa.
Là Nhạc
Phương.
Đây
không phải lần đầu tiên nàng nghe hắn thổi tiêu... Khanh hoàng huynh luôn lấy
hắn ra khoe khoang. Bình thường hắn thổi khúc “Đêm sông xuân trăng hoa”, “Năm
tốt lành được mùa” là những làn điệu chúc mừng.
Nàng có
thể chú ý tới tiếng tiêu Nhạc Phương, đại khái là vì, khúc tiêu hân hoan vui
sướng như vậy, ý tứ hàm xúc chân chính, cũng là “Tĩnh mịch”.
Tĩnh
mịch, lạnh như băng, dị thường chuẩn xác, một phách cũng không sai. Ẩn ẩn hàm
chứa dư vị rét lạnh của kim loại.
Ở nơi
tiệc tùng rầm rĩ náo nhiệt, tiếng tiêu như thế, như là một loại cô tịch châm
chọc.
Hóa ra
không phải chỉ có ta cảm thấy thế. Mộ Dung Phức thường nghĩ vậy.
Nhưng
hiện tại, một khúc “Dưới ánh trăng độc ngâm” này, lại hân hoan vui sướng như
hoàn thành ước nguyện, không hợp khúc ý chút nào, cứ vương vít lơ lửng dưới ánh
trăng.
Nàng
nằm trên giường lẳng lặng nghe. Hiếm khi, Mộ Dung Phức khóe miệng cong lên,
cười một cách chân chính.
Đêm đó
quả nhiên ngủ ngon. Không còn có những giấc mộng kỳ quái phiền nhiễu nàng.
Nhưng
tâm trạng tốt của nàng cũng không duy trì được lâu.
Cách
một tháng kể từ khi nàng đưa Nhạc Phương về, Khanh vương gia cải trang đến thăm
Phức vương phủ.