Có một dự cảm không tốt
dần dần dâng lên.
Mộ Dung Phức cà nhắc bước
đến sảnh, vội vã không để ý tư thế có dễ coi hay không.
Nàng có cảm tình tốt nhất
với nhị hoàng huynh Mộ Dung Khanh, có lẽ là vì Mộ Dung Khanh ngoài khuyết điểm
háo sắc, trong chốn hoàng thất lạnh như băng, còn có một tia thiên chân và
nhiệt huyết.
Tuy rằng năm tháng dần
dần tiêu tán thiên chân cùng nhiệt huyết đó, nàng vẫn cảm thấy, giữa phần đông
huynh đệ tỷ muội, nhị hoàng huynh vẫn giống con người nhất.
Cho nên, nàng thực không
muốn, cực kỳ không muốn, đối mặt Khanh hoàng huynh không hề giống người kia một
khắc.
Hắn ý cười trong suốt
đứng lên, ăn mặc như một sĩ tử bình thường. “Hoàng muội,” hắn vái chào, “Ta
biết ngươi mặt lạnh tâm nóng mà... Ta thay Phương nhi nói lời cảm tạ với ngươi.
Ngươi không phải nói thích nghiên mực thơm sao? Ta vừa có được một nghiên mực
hạng nhất, ngươi chấp nhận dùng trước, về sau nếu tốt...”
Mộ Dung Phức nghiêng
người tránh đi cái lễ này, xem xét Mộ Dung Khanh trong chốc lát, chầm chậm ngồi
xuống.”Hoàng tẩu coi trâm cài chim phượng tám cánh bằng vàng như bảo bối, quả
nhiên chỉ có hoàng huynh mới có thể dễ dàng đắc thủ.”
Mộ Dung Khanh có chút
quẫn, “Không dùng chút mưu kế nhỏ, Phương nhi có thể nào ra khỏi phủ bình an?
Đường tẩu của ngươi, căn bản là một bình dấm chua...”
Bình an? Mộ Dung Phức mấp
máy miệng. Nàng nghĩ đến Nhạc Phương gần như huyết nhân, móng tay bị nhổ sạch,
ngón tay rỉ máu. Suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lao lực quá độ, mất máu quá
nhiều, miệng vết thương nhiễm trùng sốt cao. Nếu không phải ngự y lợi hại...
giờ phút này mộ Nhạc Phương đã lên cỏ.
“Cho nên, hoàng huynh để
ta đứng hai khắc ở bờ hồ hứng gió lạnh. Cho nên, hoàng huynh cho người đưa ta
ra cửa sau.” Nàng thản nhiên nói.
Cho nên, căn bản không
phải ai nảy mầm thiện tâm. Cho nên, người tính kế nàng, chính là nhị hoàng
huynh đã giao hảo từ thủa ấu thơ. Có lẽ hắn cảm thấy đây là việc nhỏ... Nhưng
hôm nay hắn bởi vì Nhạc Phương tính kế nàng, ngày sau sẽ vì cái khác. Ví dụ như
ngôi vị hoàng đế, ví dụ như tìm người nhận tội thay.
Nàng vẫn thấy, kể từ lúc
đó nhị hoàng huynh đã không còn giống con người.
Mộ Dung Khanh cảm thấy có
chút không đúng, lại không biết không đúng ở đâu. Hắn thật cẩn thận nói, “Hoàng
muội, ngươi nhất định có thể hiểu, ta là bất đắc dĩ ... Hoàng tẩu ngươi không
dung, nhưng ta rời Nhạc Phương thì ngay cả cơm cũng không ăn được...”
“Hoàng huynh vì sao không
báo tin trước cho tiểu muội? Vạn nhất ta không quản bước đi?” Mộ Dung Phức bưng
bát trà lên.
“... Khắp phủ đều là
người của Hoàng tẩu ngươi, ta tuy là Vương gia... Chao ôi!” Mộ Dung Khanh cười
bồi, “Ta biết Hoàng muội tuy rằng thiết diện vô tư, lại dễ mềm lòng nhất. Khác
tỷ muội huynh đệ... Ai, đừng nói đến cái lũ đầu trâu mặt ngựa ấy nữa. Cho dù
người chết ở trước mặt họ, họ cũng không động đậy lông mày! Nếu không, sao ta
phải đích thân đến đón Tiểu Phương nhi! Chính là sợ Hoàng tẩu ngươi mà biết lại
gặp phiền toái... Ta đã tìm được một nơi che giấu tốt, cam đoan thần không biết
quỷ không hay, Hoàng tẩu ngươi cũng sẽ không tới tìm ngươi tranh cãi ầm ĩ...”
Ngươi nói dối. Mộ Dung
Phức phẩm trà, yên lặng nghĩ. Ngươi chọn ta không chỉ là vì ta mềm lòng, mà đã
tính hết các mặt. Bởi vì Khanh vương phi sợ ta, cũng chỉ sợ ta. Cho nên ngươi
rõ ràng đem lửa dẫn tới trên người ta, lại chuốc cho ta cừu hận.
Còn không cân nhắc là phụ
thân Khanh vương phi là tể tướng đương triều, quyền khuynh thiên hạ. Nếu có
chuyện gì làm dao động sự ủng hộ của bố vợ... Ngươi đại khái ném ta ra đầu tiên
để dập lửa giận của Tần đại nhân chứ gì?
“Đáng tiếc.” Mộ Dung Phức
đặt bát trà xuống, “Hoàng huynh không đến sớm một chút.”
Toàn bộ gương mặt của Mộ
Dung Khanh tái nhợt, “... Ngươi đã giao Tiểu Phương nhi cho nữ nhân kia?!” Hắn
cao giọng.
“Không,” Mộ Dung Phức khí
tức ổn định, thần sắc thư thái nhìn thẳng hắn, “Hắn đã được ta thu dùng, ta
thực vừa lòng.”
Mộ Dung Khanh cơ hồ đập
hết đồ trang trí trong phòng khách, Mộ Dung Phức lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn,
lông mày cũng không động đậy.
Lúc hắn lớn tiếng rít
gào, Mộ Dung Phức chỉ quay đầu nói với quản gia, “Ném cái gì đều ghi lại, sau
đó đưa chi tiết đến cho Vương phi Khanh vương phủ đòi bồi thường.”
Mộ Dung Khanh vẻ mặt
không dám tin trừng mắt nhìn Mộ Dung Phức. “... Ngươi vì một tiện thiếp mà trở
mặt với ta?!”
“Hoàng huynh nói quá
lời.” Mộ Dung Khanh buông rèm mắt xuống giữa đống hỗn độn ở đầy trên đất, tiếp
nhận chén trà quản gia dâng lên, “Chỉ có thể xem như lỗi do vô tâm đi? Hậu viện
Hoàng huynh kín người hết chỗ, chia cho ta một người... Một người bị trục xuất
khỏi phủ đến an ủi tiểu muội ở goá tịch mịch, cũng chẳng nhiều nhặn gì phải
không?”
Tranh cãi ầm ĩ đến cuối
cùng, Mộ Dung Khanh oán hận bỏ đi, nói hắn tuyệt sẽ không cam lòng từ bỏ.
Nhị hoàng huynh rốt cục
cũng thành một loại sinh vật khác. Tên là sinh vật “Nam nhân”... không hề giống
người.
Nói không chừng, hắn đã
là cái dạng này từ lâu, ta còn lừa mình dối người.
Lấy nữ nhân làm đồ chơi,
cũng lấy nam nhân làm đồ chơi. Tự cho là rất giỏi khống chế cuộc đời người
khác, buồn cười nhất chính là... cuộc đời của chính mình lại không tự chủ được.
Nhưng vẫn cố xông lên,
thượng lủi hạ nhảy1, tham vọng thèm thuồng ngôi vị hoàng đế vốn
không thuộc về hắn.
Hoàng huynh a, ta quyết
không phải là người vì một “tiện thiếp” bên ngoài quyết liệt với ngươi. Ta chỉ
là không đành lòng nhìn ngươi, vừa múa vừa hát đi đến vực sâu.
Hôm nay tâm tình của
nàng, đặc biệt hỏng bét.