Mộ Dung Phức thích trống
trải, cho nên cái sân vừa đi đến, chính là một hồ nước nhỏ, bỏ không ít tâm tư
mới chuyển dòng được một con suối chảy vào trong hồ.
Vào thu nửa hồ sen đã
tàn. Nàng xua tay không cho người đi cùng, chống trượng, lẻ loi độc hành. Muốn
cho tâm tư của mình bình tĩnh một chút.
Đã hơn năm ngày qua đi từ
khi nhị hoàng huynh đến náo loạn. Quản gia báo cáo, Phức vương phủ phụ cận hơn
không ít ám vệ, xin nàng chỉ thị có muốn đuổi đi không.
“Kệ bọn họ đi.” Mộ Dung
Phức im lặng, “Tăng mạnh tuần tra bên trong phủ là được... Điều một đạo Vũ lâm
quân đến. Vạn nhất có kẻ bắt cóc xông vào... một người sống cũng đừng lưu lại.”
Tuy rằng nàng chỉ còn lại
một mẫu ba phân đất này... Nhưng quá coi thường nàng là không được. Nàng muốn
nhìn xem, hoàng huynh có cái gan xông vào Phức vương phủ của nàng trói người
hay không.
Nàng cũng không phải là
người lương thiện.
Nhưng nàng vẫn thấy phiền
chán, thực phiền chán. Đã muốn an phận thủ thường lui về đây, hoàng huynh vẫn
cứng rắn muốn kéo nàng xuống nước.
Nhạc Phương chính là mồi
nhử.
Hoàng gia chưa bao giờ là
mảnh đất lành.
Nàng đi qua cây cầu chín
khúc, gió thổi sen tàn, xào xạc tiêu điều. Mùa thu của cuộc đời nàng, làm sao
để đi qua đây khi chưa có gì trọn vẹn cả.
Đi đến giữa cầu, loáng
thoáng nhìn thấy có bóng người trong đình giữa hồ. Nàng nheo mắt muốn nhìn cho
rõ... Gió thu rét lạnh, nhóm hầu gái cũng không thích uống gió Tây Bắc đến vậy.
Mà lúc này, đã qua thời gian quét tước tu sửa...
Chờ nàng đi thong thả
bước về phía trước mới thấy rõ ràng là Nhạc Phương gầy đến đáng thương, bất
giác kinh ngạc. Hắn cũng mới có thể rời giường cùng lắm vài ngày mà thôi, sao
lại đi đến đây? Trời đầy mây nửa hồ sen tàn, lại có cảnh sắc gì có thể xem?
Nhìn hắn đứng lên,
nghiêng người nhìn hồ nước... Một cảm nhận về nguy cơ mãnh liệt nảy lên trong
lòng Mộ Dung Phức.
“Đừng! Nhạc Phương!” Nàng
lớn tiếng.
Nhạc Phương kinh ngạc
quay mắt nhìn nàng, mỉm cười cực kỳ ôn hòa lạnh nhạt, khom người một cái thật
sâu với nàng.
Sau đó liền nghiêng người
xuống hồ nước lạnh như băng.
“Nhạc Phương!” Nàng bổ
nhào vào thành cầu, chỉ thấy được ống tay áo phiêu đãng.
Đáng giận... Đáng giận!
Bắt nạt ta chân thọt, không chạy đi ngăn cản được? Mộ Dung Phức giận dữ, lấy từ
trong lòng ra một cây sáo nhỏ thổi mạnh, thanh âm bén nhọn cao vút, kinh động
toàn bộ Phức vương phủ.
Sau đó nàng quăng hương
mộc trượng khỏi tay, cởi bỏ quần áo, chỉ còn trung y, thả người nhảy vào giữa
hồ nước rét lạnh.
Đây là bí mật ai cũng
không biết... Nàng biết bơi, hơn nữa bơi rất khá, thuộc loại vô sự tự thông.
Mạnh mẽ chìm xuống đáy nước, Nhạc Phương không có một chút giãy giụa, gắt gao
bắt chéo hai tay trước ngực, nhắm mắt lại thẳng tắp trầm xuống.
Đáng giận... Đáng giận!
Nhưng tốc độ bơi của nàng
vẫn không đủ nhanh, mất rất nhiều công phu mới đuổi theo được, miệng mũi của
hắn đã bắt đầu xuất hiện máu loãng.
Nhéo áo hắn, phổi sắp nổ
mạnh, Mộ Dung Phức đáy lòng lửa giận càng tăng thêm.
Đáng giận!
Nàng nỗ lực bơi lên trên
mặt nước, ho mạnh, cố hết sức tha Nhạc Phương nặng nề, nâng cằm hắn, nô bộc
theo sáo nhỏ đi đến hét lớn chỉ vào họ, gia tướng thả tiểu thuyền tìm đến.
“Vời ngự y.” Mộ Dung Phức
môi đông lạnh đến xanh tím, lạnh lùng nói, “Chữa khỏi hắn!”
Gia tướng hai mặt nhìn
nhau, vẫn là quản gia nói, “Hồi điện hạ, Nhạc tiên sinh đã... tắt thở.”
Tắt thở? Hắn dám tắt thở?
Lão nương rơi vào tình trạng thế này cũng không dám phạm tội tự sát lớn như
vậy... Hắn cảm tử cho ta xem?
Mộ Dung Phức thô lỗ đẩy
người che trước mặt nàng, Nhạc Phương trừng mắt nằm ở bên bờ, khóe miệng cư
nhiên còn một tia cười.
“Cút ngay.” Nàng không
kiên nhẫn, “Đi vời ngự y!”
Mộ Dung Phức tự tay cấp
cứu, làm cho hắn phun ra không ít nước. Hô hấp đã ngừng, trái tim còn thực mỏng
manh nảy lên.
Ngươi xem, thân thể của
ngươi còn giãy giụa, làm sao ngươi có thể nói chết liền giết chết chính mình?!
Nàng đem cằm Nhạc Phương
nâng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc ngượng ngùng của mọi người, đem miệng ấp vào
trên môi hắn.
Chưa thấy qua hô hấp nhân
tạo sao? Nàng rất khinh bỉ tiếng hít khí này. Quên đi... Bọn họ xác thực không
biết cái gì là hô hấp nhân tạo...
Một lát sau, Nhạc Phương
ho mạnh rồi bắt đầu hô hấp, tiếng hít khí nháy mắt chuyển vì kinh ngạc.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm,
Mộ Dung Phức lửa giận lại lớn hơn, nàng nắm lấy cằm Nhạc Phương, bắt hắn nhìn
thẳng vào đôi mắt mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “... Ngươi tốt nhất có lý
do chính đáng.”
Nhạc Phương thở nhè nhẹ
trốn tránh ánh mắt nàng, “... Không thể sống như một con người... Ít nhất ta
cũng hy vọng giống được chết như một con người.” Khi nói chuyện, lại ho vài
tiếng.
Mộ Dung Phức càng dùng
sức bóp cằm hắn, “Sai lầm rồi. Chết thực không dễ dàng. Đối với ngươi mà nói,
đặc biệt không dễ dàng. Ngươi có biết vì sao không? Bởi vì ngươi phạm vào điều
cấm kỵ của ta.”
Nàng hai mắt tựa như hàn
tinh, phát ra sát khí lạnh băng, “Tự sát, là sai lầm ta tuyệt đối không thể tha
thứ. Ngươi sẽ rất nhanh biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Nâng xuống!” Nàng quát,
“Phái ba người trông hắn, nhìn chằm chằm cả ngày lẫn đêm! Để hắn xước một mảng
da, thì tự xéo đi.
Vương phủ không lưu đồ vô
dụng! Ba bữa đều phải ăn no, hắn dám tuyệt thực... Liền tọng vào cho ta!”
Nàng rẫy khỏi Tước Nhi
đang muốn đỡ nàng, đoạt lấy hương mộc trượng, run rẩy tự trở về rửa mặt.
Nhưng cho dù là nước ấm
thoải mái, cũng không có thể làm cho lửa giận nóng bỏng lại lạnh như băng nơi
đáy lòng nàng dập xuống chút nào.