Mộ Dung Phức ốm nặng một
thời gian.
Nàng thân thể vốn yếu ớt,
lại nhảy vào trong nước rét lạnh. Suýt nữa thì mất mạng vì bệnh phong hàn, hơn
nửa tháng nằm trên giường bệnh nàng liên tục bị sốt.
Chỉ biết phát giận. Ngẫu
nhiên trong thời điểm thanh tỉnh, nàng tự giễu. Sao lại không biết tiết chế cơn
giận chứ? Lại đùa giỡn với thân thể mình. Đã nhiều tuổi rồi... Cũng đã nhiều
tuổi như thế rồi. Nàng cũng sắp là thiếu phụ hai mươi lăm tuổi, đáng ra phải có
con từ lâu, đáng ra phải bắt đầu quan tâm đến việc hôn nhân của con cái...
Nàng vẫn không thay đổi
được tính tình nóng nảy này.
Hài tử. Nàng muốn có hài
tử.
Toàn thân phát sốt đau
đớn, ho như muốn xuất huyết, cuống họng như nuốt phải hòn than... Nàng thực yếu
đuối nghĩ, ta muốn hài tử của ta.
Một thế tử nhàn tản, cũng
không tệ lắm nhỉ? Nhưng trước khi nàng chết, vẫn còn có thể che chở được con
trai hay con gái mình. Người có huyết thống tương liên, có thể yên tâm yêu
thương.
Không có tính kế, không
có tâm cơ. Không cần phải mang theo mặt nạ đối diện người khác.
Hài tử của ta.
Rõ ràng là... tùy tiện
mua nam nhân là xong. Dù sao nguồn cung cấp người rất dồi dào. Chờ sinh xong
đứa nhỏ, sẽ đưa đi thật xa.
Dù sao ta là con của nữ
đế, đại khái có thể đúng lý hợp tình sinh con riêng, ai cũng không dám nhiều
lời.
Cái gì kiên trì, cái gì
chính trực, toàn bộ không đấu lại được nguyện vọng trời sinh muốn con nối dõi
của nữ nhân.
Không sao cả, dù sao cái
gì đều không sao cả.
Cơn sốt cuối cùng đã lui.
Mở mắt, nàng thấy Nhạc Phương gầy yếu ngồi ở đầu giường, đang định dấp khăn ướt
lên trán nàng.
“... Ngươi khỏi bệnh sớm
hơn ta.” Thanh âm rất khàn, nàng cảm giác càng khó chịu, cổ họng như vướng đá.
“Điện hạ tỉnh rồi?” Nhạc
Phương vẻ mặt bình tĩnh trả lời, “Tệ nhân sớm đã khỏi, nhờ phúc điện hạ.”
“Ở trước mặt ta không cần
kính xưng kiểu này, ta nghe thấy phiền.” Mộ Dung Phức vô lực xua tay, “Đói
rồi.”
Hắn khom người, đi ra
ngoài gọi đày tớ, không lâu sau bưng một chén cháo hoa lại đây. Tước Nhi đưa
cháo hoa cho Nhạc Phương, Nhạc Phương cũng thực tự nhiên tiếp nhận, muốn đút
cho nàng.
Sao lại thế này?
Nàng liếc nhìn Tước Nhi
một cái, không nói gì, nửa nằm trên gối đón lấy, nuốt từng thìa nhỏ cháo hoa.
“Điện hạ, ta...” Nhạc
Phương quấy cháo hoa, “Ta không muốn gây ra thêm phiền toái gì cho người. Được
người cứu, đã không biết báo đáp như thế nào...”
Đây là giải thích vì sao
tự sát ư? Mộ Dung Phức cười lạnh hai tiếng.”Ngươi là định lợi dụng ta. Người
còn sống đều nguyện cứu, đã chết đương nhiên cũng sẽ làm tang sự, là vậy ư?
Chết như một con người? Ngươi hồi báo ân tình ta cứu ngươi như vậy?”
Nhạc Phương cúi đầu không
nói, chỉ múc tiếp một muỗng cháo hoa đút nàng.
Cho dù luôn cảnh cáo
chính mình phải tâm bình khí hòa, bỏ tính xấu, nhưng giờ phút này nàng vẫn
không thể đè nèn lửa giận.”Hay ngươi cho rằng một thân vương nhàn tản không che
chở được ngươi?!”
Nhạc Phương cứng người
trong chốc lát, ánh mắt bỗng trở nên bất khuất, “... Vô công không hưởng lộc.
Vì một kẻ ti tiện như ta làm cho hai vị điện hạ nổi giận... Không có đạo lý
này.”
Lửa giận của nàng tiêu
tán một chút, nằm lại trên giường nhìn hắn. “Biện pháp tốt nhất để ta không nổi
giận với hắn nữa, chính là trả ngươi lại.”
Nhạc Phương mặt cắc không
còn hạt máu, ngay cả môi cũng trắng bợt như hoa anh đào. Đè nén sự run rẩy,
nhưng không có một chữ cầu xin. “...Xin theo sự xử trí của điện hạ.”
Mộ Dung Phức động động
trong lòng. Cười như không cười hỏi, “Thật vậy chăng?”
“... Đúng thế.” Hắn vẻ
mặt càng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức ngoan tuyệt.
Kỳ thật, xuất thân từ nam
quán, lại được Khanh vương gia sủng nịnh, mặc kệ hắn hết sức giữ gìn sự tự tôn
bạc nhược như thế nào, không giống nam thiếp giả nữ đương thời a dua, vẫn ít
nhiều có chút nữ khí.
Một vẻ âm nhu có chút yếu
đuối1.
Nhưng hắn có vẻ ngoài cực
đẹp, cho dù đã ba mươi tuổi, vẫn có phong tư phương hoa nguyệt ánh2.
Nghe nói hắn cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, về nghề thổi tiêu lại không ai
sánh bằng.
Tiểu hài tử vẫn nên có bộ
dạng xinh đẹp thì hơn... Giống nàng sẽ không tốt lắm. “Nhân chính chân hảo”
định luật này là cường đại.
Để cải biến gene, Nhạc
Phương là sự lựa chọn đúng đắn.
Bị áp bức nhiều năm mà
còn bảo trì cốt khí lạnh lùng ngông nghênh như thế... Không hợp thời, nhưng lại
càng đúng đắn.
“Hảo.” Nhìn lâu đến mức
Nhạc Phương thấy bất an phát sợ rồi, Mộ Dung Phức rốt cục mới mở miệng, cười
với vẻ mập mờ. “Ngươi nói đúng, vô công bất hưởng lộc. Ta cho ngươi hai con
đường.
Thứ nhất, ngươi có thể tự
do rời phủ. Nhưng ngươi vừa ra khỏi Phức vương phủ, có lẽ sẽ bị Khanh hoàng
huynh bắt về. Nếu ngươi cam nguyện tiếp tục hầu hạ hắn... đó đương nhiên là
giai đại vui mừng rồi.”
Nhạc Phương cúi đầu suy
tư thật lâu, “...Còn con đường thứ hai?”
Nhìn lại, Khanh hoàng
huynh nhiệt tình nửa vời thôi, người ta căn bản là không cần hắn.
“Thứ hai, nếu ta đã nói
với hoàng huynh là thu dùng ngươi... Không bằng bỡn quá hoá thật đi.”
Mộ Dung Phức bắt đầu
nghiêm túc, bỏ qua sự kinh ngạc của Nhạc Phương, “Ta muốn có hài tử. Ngươi ủy
khuất một chút... chỉ ủy khuất năm năm.
Đến lúc đó, ngươi cũng đã
ba mươi lăm ... Cũng chẳng còn xinh đẹp nữa, ta hiểu rõ hoàng huynh, vài năm
qua đi tự nhiên có rất nhiều người còn đẹp hơn.
“Ngươi muốn được sống
thật tốt giống một con người đúng không? Ta đoán ngươi vẫn luôn ôm hy vọng như
vậy, bằng không sớm đã tìm đến cái chết, làm gì đợi đến bây giờ? Ta không giống
hoàng huynh, lời hứa đáng giá ngàn vàng. Ta nói năm năm, chính là năm năm. Nếu
ta sinh, ngươi còn được tự do trước. Ta dùng danh dự Phức thân vương thề,
nhất định bảo hộ ngươi chu toàn. Ta thậm chí sẽ sắp xếp ngươi đi Giang Nam, cho
ngươi mua sản nghiệp, hơn nữa cho ngươi trừ tiện tịch3.
Nhạc Phương hơi hơi
giương miệng nhìn nàng, kinh ngạc, ngượng ngùng, nghi hoặc, còn có sợ hãi sâu
sắc, nhưng mừng như điên và không tin nổi cũng sâu sắc không kém.
Hắn nửa đời chỉ nếm trải
tuyệt vọng, không tin có chuyện tốt như vậy rơi xuống người mình.
Thấy hắn im lặng, Mộ Dung
Phức cũng không thúc giục hắn, chỉ nói, “Nước.”
Chờ Nhạc Phương đưa nước
tới bên môi nàng, nàng vô lực hớp mấy ngụm, lắc lắc đầu, nằm lại trên giường.
“Ngươi suy nghĩ cẩn
thận...” Nàng thừa nhận mình nói như ác ma dụ hoặc... Nhưng nàng vốn chẳng phải
là người tốt gì, “Đến lúc đó, ngươi mới ba mươi lăm. Giả thiết ngươi có thể
sống đến sáu mươi, còn có thời gian tận hai mươi lăm năm, còn kịp cưới vợ sinh
con, nối dõi tông đường...”
“...Vì sao?” Nhạc Phương
thanh âm yếu đuối, “Vì sao lại là... lại là... ta?”
“Bởi vì ngươi rất đẹp,
thông minh, lại có khiếu âm nhạc thiên phú.” Mộ Dung Phức cảm thấy có chút mỏi
mệt, vẫn nhẫn nại dẫn dụ, “Tiểu hài tử giống ngươi sẽ rất tốt.”
“Bộ dạng đẹp đẽ chính là
tai ương.” Nhạc Phương ánh mắt trầm xuống.
“Có người mẹ như ta, có
dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành cũng không can hệ.” Mộ Dung Phức ngoài cười
nhưng trong không cười, “Ta chỉ lười tranh giành. Phạm đến trên đầu ta... không
sớm thì muộn cũng bị trừng phạt! Chỉ cần ngươi là người của ta, cũng đều làm
như thế.”
Sau khi suy nghĩ rất lâu
rất lâu, Nhạc Phương vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, gương mặt ửng hồng lắc lắc
đầu.
Mộ Dung Phức có chút khó
chịu. Chẳng lẽ lâu lắm không thuyết phục người khác, công lực lại kém đi? Đế
mẫu là người cường hãn như vậy, nàng cũng toàn thắng... Như thế nào cái loại
đối tượng mượn giống trăm năm mới thu nạp một lần... khó như vậy?
“Vì sao?” Nàng vừa mệt
vừa phiền, nhanh chóng không áp chế được tính tình nóng nảy. Đáng giận! Quả là
muốn ra chợ tùy tiện mua nam nhân... Không biết sẽ sinh ra cái gì...
Nhạc Phương hít một hơi
thật sâu, đè nén ngượng ngùng cùng sự run rẩy trong giọng nói, “...Ta, ta... Ta
chưa từng hầu hạ nữ tử... Sợ là, sợ là sẽ phụ sự nhờ vả của điện hạ.”
Mộ Dung Phức ho mạnh vài
tiếng, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
Hả. Nhị ca, ngươi là công
không thể nghi ngờ... Không đúng, cũng rất khó nói.
“Ngươi... Ngươi không đối
với hoàng huynh của ta...” Nàng thề, nàng chỉ đơn thuần hiếu kỳ.
Nhưng Nhạc Phương lập tức
biến sắc, tay nắm thành quyền rất chặt. Ngữ khí thực cứng nhắc, thậm chí còn có
tia hờ hững oán hận, “Khanh điện hạ là quý nhân.”
Đại khái đã hiểu.
“Ngươi chẳng lẽ không
thích nam nhân, vẫn thích nữ nhân?” Mộ Dung Phức hỏi thẳng.
Nhạc Phương vốn đang sầm
mặt trở nên gian nan, xấu hổ đến muốn có lỗ nẻ mà chui xuống. Bị gặng hỏi vài
lần, hắn mới lắp bắp đáp, “Ta còn nhỏ đã bị bán đến... cái nơi dơ bẩn ấy. Ai
mà, ai mà trời sinh đã thích... bị nam tử... thành kẻ phạm tội đoạn tử tuyệt
tôn chứ...?”
Mộ Dung Phức thuận theo
to mồm “Ai, ta đã bảo mà.” Nàng lộ ra vẻ suy yếu lại tà ác tươi cười, “Không
vấn đề gì, tỷ tỷ dạy ngươi chuyện vui vẻ này.”