Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 12: Chương 12




Hạ Vân Khâm nào chịu nghe. Hắn tuổi trẻ khí thịnh, lại là ngôi cửu ngũ, đang cải trang vi hành mà gặp một hai việc bất bình, sao có thể để yên? Nghĩ đến đây, hắn liền hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì phiền toái? Chẳng lẽ còn có người dám ở dưới chân thiên tử giết người phóng hỏa?”

Chủ quán lắc đầu thở dài: “Tiểu tử ngươi không biết rồi, nào có giết người phóng hỏa ghê gớm như vậy. Chắc là chủ quán kia là người từ ngoài vào, mới đến đây kiếm sống, có người đến thu phí bảo hộ, hắn không chịu giao thôi.”

“Nơi này bày quán cũng phải đóng phí bảo hộ? Nha môn trong kinh thành có quy củ này?” Hạ Vân Khâm ngạc nhiên hỏi.

“Nha môn không có quy củ này, nhưng người kia thì có. Chúng ta đều ở đây nhiều năm, bắt nộp liền phải nộp, nếu làm ăn thuận lợi, coi như còn có thể bù lại, chứ nếu bị đánh đến thiếu tay què chân thì còn làm ăn gì được. Đừng nói là chúng ta, ngay cả thương hộ toàn kinh thành cũng phải đúng hạn nộp tiền cho người kia. Dân đen như chúng ta không thể trêu vào kẻ làm quan kia đâu.”

“Kẻ nào mà kiêu ngạo ương ngạnh như vậy?” Hạ Vân Khâm nghiến răng nói.

Chủ quán “Hư” một tiếng, xấu hổ cười cười: “Cả con phố đều là của người ta, thu chút phí bảo hộ thì tính cái gì, không nói không nói.”

Hạ Vân Khâm còn muốn hỏi lại, nhưng Mộ Tử Duyệt đã nháy mắt ra hiệu với hắn. Đi ra ngoài được một đoạn, thấy Hạ Vân Khâm còn đứng ở đó chưa chịu đi, đành phải trở về kéo hắn đi.

“Tử Duyệt ngươi làm sao vậy, trước kia ngươi không phải ngươi hay bênh vực kẻ yếu sao?” Hạ Vân Khâm tâm tình không thoải mái, truy vấn nàng.

“Tiểu Ngũ, bênh vực kẻ yếu chỉ được một lần, ngài có thể đến đường này canh chừng mỗi ngày không?” Mộ Tử Duyệt nói với thị vệ phía sau vài câu, thị vệ kia trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, “Ngài có thể đảm bảo rằng chủ quán kia sẽ không bị trả thù, từ nay về sau an tâm bày quán không? Nếu không thể đem kẻ đứng sau kia một lưới bắt hết để trừng trị tận gốc, nhúng tay vào chuyện bất bình kia cũng không có tác dụng gì.”

“Có gì mà không làm được? Chỉ cần cho ta biết là kẻ nào, ta sẽ phế chức quan của hắn, rồi dán thông báo bố cáo thiên hạ, nếu còn kẻ nào tái phạm, liền báo nha môn, xử trí công bằng.” Hạ Vân Khâm nghiêm túc nói.

“Nếu đơn giản như vậy, trên đời này làm gì có tham quan ô lại!” Mộ Tử Duyệt bật cười, “Ngươi ngẫm lại xem, nếu người này là thái sư thì sao? Nếu là ta thì sao?”

Hạ Vân Khâm sửng sốt: “Sao có thể như vậy được, Tử Duyệt ngươi không cần trêu ta.”

“Về tình, thái sư là sư phó của ngài, ta là Tử Duyệt ca ca của ngài, ngài không đành lòng trách phạt. Về lý, chúng ta chẳng qua thu chút phí bảo hộ, cũng không phải chuyện gì thương thiên hại lí. Hơn nữa, lão thái sư là gương mẫu cho triều thần noi theo, ta lại nắm quân quyền, chẳng phải là làm cho triều đình chấn động, tạo cơ hội cho kẻ khác đục nước béo cò?” Mộ Tử Duyệt theo dõi hắn, lời nói không chút lưu tình.

Hạ Vân Khâm mặt dần trắng đi, đôi con ngươi tối đen nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt, không nói lời nào.

“Cho nên, nếu bệ hạ phát hiện việc này, trước hết nên kiềm chế, nén giận. Đợi cho ngài đoạt được quân quyền từ tay thần, làm cho thần không còn chỗ đứng trong triều đình rồi mới trị tội. Đánh rắn phải đánh giập đầu, không chừa lại nữa đường thoát.” Ánh mắt Mộ Tử Duyệt vẫn thản nhiên, làm như chuyện đang nói không có chút quan hệ gì với nàng.

Hạ Vân Khâm trầm mặc một lúc, thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tử Duyệt, ta sẽ không làm vậy.”

Mộ Tử Duyệt sửng sốt. Nàng đây là muốn chỉ điểm cho hắn một chút về thuật làm vua, vậy mà hắn không có một chút kích động nào là sao?

“Sẽ không cái gì? Ta chỉ là lấy chuyện này làm ví dụ thôi.” Mộ Tử Duyệt gắng giải thích.

“Cho dù chỉ là ví dụ, ta cũng không thích nghe,“ Hạ Vân Khâm mím môi, vẻ mặt quật cường, “Ta vĩnh viễn sẽ không đối phó ngươi, cho dù ngươi phạm vào trọng tội, ngươi vĩnh viễn là Tử Duyệt ca ca của ta.”

Mộ Tử Duyệt trong lòng cảm động. Hạ Vân Khâm đối với nàng trọng tình trọng nghĩa, không nề hà bất cứ đều gì, làm cho nàng mềm lòng, cũng là nguyên nhân khiến nàng cam nguyện giấu diếm thân phận ở lại, vì hắn củng cố triều đình. Một đế vương trọng tình như vậy, chỉ có trải qua sự phản bội cùng thương tổn mới có thể làm cho tâm tính mềm yếu của hắn trở nên sắt đá hơn.

Thị vệ đi một lúc rồi quay lại, chần chờ một lát mới bẩm báo: “Khởi bẩm đại nhân, những người đó là người của Trung Cùng đường, phụ trách vận chuyển muối và làm việc vặt vãnh cho nha môn Hộ bộ.”

“Cái gì?” Hạ Vân Khâm chấn động, “Sao ta không biết Hộ bộ có một chỗ như vậy?”

Mộ Tử Duyệt sắc mặt ngưng trọng: “Chẳng lẽ là chưa đăng ký trong danh sách?”

Các nha môn và nhân sự được xác định biên chế từ Lại bộ. Muốn mở rộng hay giảm bớt đều phải báo lên Lại bộ xin phê chuẩn, trình tự rất phức tạp. Có đôi khi do sự kiện đột ngột, các nha môn có thể tạm thời chiêu mộ một ít nhân viên, không đăng ký trong danh sách, nhưng khi sự kiện chấm dứt thì phải giải tán.

“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ thám thính được chủ sự là cháu ngoại trai của hữu tướng Tần đại nhân.” Thị vệ có chút xấu hổ.

Hữu tướng Tần Trùng, chưởng quản Hộ bộ nhiều năm, rễ sâu lá tốt. Tần gia lại là thủ phủ (*) Đại Hạ, chỉ sợ bọn họ dậm chân một cái, quốc khố Đại Hạ sẽ rung rinh. Biên quan mấy năm nay chiến sự liên tục, đều là dựa vào Tần gia quyên giúp ngân lượng mới có thể đúng hạn phân phát quân lương.

(*) thủ phủ: nhà giàu nhất

Mộ Tử Duyệt mỉm cười nhìn Hạ Vân Khâm mắt xanh mét, nghĩ: bệ hạ, bây giờ ngươi chắc hiểu được câu đánh rắn phải đánh giập đầu là có ý gì rồi chứ?

“Tần Trùng thì đã sao?” Trong mắt Hạ Vân Khâm chợt lóe tinh quang, “Không bằng chúng ta xao sơn chấn hổ (*), trước hết triệt hạ cái gì đường (**) kia đi, xem xem Tần Trùng kia dám làm gì.”

(*) xao sơn chấn hổ: khuấy động núi, rúng động cọp

(**) ý nói Trung Cùng Đường

Mộ Tử Duyệt cười cười, hạ giọng ở bên tai hắn: “Tiểu Ngũ, ta đã lưu ý hắn từ lâu rồi. Chúng ta đang nuôi hổ, không cần giết vội. Con hổ này nuôi càng lớn khỏe, da càng ấm áp. Thần nguyện làm đao giết hổ, bệ hạ chỉ để ý lột da hổ là được. Đến lúc đó uy phong tám hướng, ấm áp thoải mái.”

Bị việc này làm mất hứng, Hạ Vân Khâm không còn tâm tình dạo chơi, đi thẳng đến trường thi. Chỉ chốc lát sau, trường thi đã ở trước mắt. Quanh trường thi tường vây so với dân trạch cao hơn một trượng, trên tường giăng đầy bụi gai, thoạt nhìn thập phần uy nghiêm.

Trong trường thi dựng ra ngàn gian hào xá (*), hơn trăm gian cho chủ khảo, giam lâm, giám thị. Chòi canh, hoa viên, hàng hóa chờ dùng chiếm diện tích lớn, đủ thấy đương kim triều đình rất coi trọng kỳ thi Hương diễn ra vào mùa xuân năm nay.

(*) hào xá: đoán là gian nhỏ cho thí sinh làm bài thi

Thẩm Nhược Thần đã sớm nhận được bẩm báo, dẫn theo vài giam lâm chờ ở cửa, dẫn Hạ Vân Khâm đi vào trường thi.

Các kỳ thi trước đều do Lỗ Tề Thắng làm chủ khảo, Mộ Tử Duyệt chưa từng đặt chân đến trường thi. Năm nay đổi người làm chủ khảo, nàng mới lấy lý do ủng hộ tinh thần thí sinh, cho thiên hạ văn nhân tắm trong thánh ân, khuyến khích Hạ Vân Khâm tới thăm.

Thẩm Nhược Thần dẫn Hạ Vân Khâm đi ở phía trước, đem cách quản lý hào xá, bài thi, bố trí ăn, mặc ở, đi lại cho thí sinh giới thiệu đâu ra đấy, Hạ Vân Khâm nghe được thập phần hài lòng.

Bên trong hào xá, nhiều thí sinh sắc mặt xanh trắng, vẻ mặt dại ra, Mộ Tử Duyệt nhìn thấy, không khỏi sinh lòng thương hại. Lại nhìn thân ảnh phiêu nhiên xuất trần đang đi phía trước, nhất thời có loại một cái cảm giác: một bên là mây trắng trên trời, một bên là hạt bụi dưới đất (*).

(*) nguyên văn: thiên thượng bạch vân, địa hạ trần nê

Do nhìn quá nhập tâm, Mộ Tử Duyệt không để ý, vấp chân vào bậc thang. Đương lúc lảo đảo sắp ngã, một người ra tay đỡ nàng, lại nhanh chóng buông tay ra.

Mộ Tử Duyệt nhìn lại thì thấy Phương Vu Chính. “Đa tạ Phương đại nhân. Đã nhiều ngày nay các thí sinh ăn uống ngủ nghĩ đều ở trong hào xá? Vậy chẳng phải là rất đáng thương.”

Phương Vu Chính kỳ quái nhìn nàng: “Lời này của Mộ vương gia có chút không ổn. Có thể vào trường thi tham gia kỳ thi mùa xuân, đối với người đọc sách là vinh quang tột bậc, sao lại nói là đáng thương?”

“Đại nhân nói cũng phải. Cả triều văn võ, có mấy ai là không xuất thân khoa khảo? Một khi tên đề bảng vàng, danh lợi tất cả đều có, vài ngày chật vật có là gì.” Mộ Tử Duyệt cảm khái nói.

“Vương gia, lời ấy sai rồi,“ Phương Vu Chính nhẫn nại nhìn nàng, “Vào triều làm quan, tự nhiên là vì con dân Đại Hạ, vì cơ nghiệp của bệ hạ, nào phải vì hai chữ danh lợi mà đến?”

Mộ Tử Duyệt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Vu Chính, ta nhớ rõ ngươi là thám hoa Càn Nguyên năm ba mươi, đúng không?”

“Khó được ngươi còn nhớ rõ,“ Phương Vu Chính trầm mặc một lát, giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt có chút mê võng, “Chẳng phải năm đó ngươi cũng tham gia thi Hương, tuy rằng không có tên trong bảng vàng, nhưng cũng đạt được bài danh.”

Mộ Tử Duyệt tất nhiên còn nhớ, lúc ấy huynh trưởng sinh đôi của nàng đạt danh khảo đệ năm mươi hai. Lão Nghiễm An vương thập phần cao hứng, nói là mình được một đứa con văn võ song toàn, nhất định có thể trở thành rường cột nước nhà. Mà nàng cũng vô trường thi giúp vui một ngày, rốt cuộc chịu không nổi cái cảnh ăn uống dầm dề trong gian phòng thi, giả bệnh bỏ trốn mất dạng.

“Ngươi làm quan nhiều năm như vậy mà lòng vẫn một mảnh chân thành, thật sự làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Mộ Tử Duyệt chân thành nói, chỉ là khóe miệng giữ nguyên nụ cười mỉm làm sự chân thành vơi bớt vài phần.

“Ngươi đang cười nhạo ta cổ hủ sao?” Phương Vu Chính yên lặng nhìn nàng, mê võng trong mắt càng ngày càng đậm, dường như muốn thông qua nàng nhìn thấy một ai khác.

Mộ Tử Duyệt rùng mình. Đã nhiều năm như vậy, bệnh tương tư của con mọt sách này có xu thế càng lún càng sâu. Nàng vừa định châm chọc Phương Vu Chính vài câu thì Hạ Vân Khâm ở phía trước cao giọng kêu hai người.

Phương Vu Chính lập tức tỉnh lại, mê võng trong mắt bị thay thế bởi sự lạnh lùng, che giấu vài phần hỗn loạn, nhanh chóng kéo khoảng cách với nàng, đi tới cạnh Hạ Vân Khâm.

“Các ái khanh đều vất vả rồi. Kỳ thi này cực kỳ quan trọng, ngoài có thiên hạ văn nhân, trong có học sinh gian khổ học tập, trẫm chờ các ngươi vì Đại Hạ tuyển ra lương tài chân chính.” Hạ Vân Khâm thoạt nhìn rất hài lòng.

“Thần tuy rằng lần đầu chủ trì kỳ thi mùa xuân, nhưng nhờ Lỗ đại nhân chỉ điểm, đem nhiều năm kinh nghiệm tâm đắc nhất nhất truyền thụ, tất không phụ bệ hạ phó thác.” Phương Vu Chính kính cẩn đáp.

Mộ Tử Duyệt nghe lời này thì trong lòng không khỏi cảm khái: Lỗ Tề Thắng này thật là âm hiểm! Vị trí chủ khảo bị đoạt đi rồi cũng không quên lấy lòng người, thật là co được dãn được a.

Hạ Vân Khâm nở nụ cười: “Phương ái khanh làm việc, trẫm tất nhiên yên tâm, ngay cả Nghiễm An vương của trẫm cũng dám đắc tội, quả không phải là người thường a. Hôm nay trẫm muốn thay ngươi cùng Tử Duyệt dàn xếp một chuyện, không biết Phương ái khanh có cho trẫm mặt mũi không?”

Mộ Tử Duyệt không ngờ Hạ Vân Khâm ở trước công chúng sẽ nói như vậy. Thấy Phương Vu Chính nghiêm mặt, nhất thời hiểu được sự tình không ổn, nàng lập tức tiến lên, bày ra vẻ mặt trào phúng: “Bệ hạ vẫn là miễn đi, thần không dám trèo cao hơn Phương đại nhân, làm bẩn thanh danh Phương đại nhân.”

Phương Vu Chính mím môi, nhìn chằm chằm nàng một lát nói: “Bệ hạ, chỉ cần Mộ vương gia tự thân trì chính, thần tự nhiên không thể nào đắc tội.”

Hạ Vân Khâm thoắt chốc mất mặt, đành phải xấu hổ cười cười: “Tốt lắm tốt lắm, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, trẫm trong lòng hiểu được, thật sự hiểu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.