Đoàn người dạo qua một vòng trường thi, hướng về phòng chủ khảo mà đi. Hạ Vân Khâm một đường hưng trí bừng bừng hỏi đủ chuyện, từ cây hòe cổ thụ cho đến cái chòi canh cao ngất. Mấy thứ này đều có điển cố, thành thử các quan viên tùy tùng đi theo được dịp bồi chuyện, mặt mày hớn hở (*) mà thưa bẩm.
(*) nguyên văn: mi phi sắc vũ
Mộ Tử Duyệt bị bỏ lại phía sau, nhìn con người tao nhã đang đi phía trước. Bỗng thân ảnh kia dừng bước, quay lại hướng về nàng nhỏ nhẹ gọi: “Mộ vương gia.”
Mộ Tử Duyệt hai bước nhanh đi về phía hắn, cùng hắn sóng vai mà đi, khách khí ứng một câu: “Thẩm đại nhân.”
“Lần trước đa tạ Vương gia đề điểm, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi mùa xuân rồi, trọng trách trên người hạ quan cuối cùng cũng nhẹ được một ít.” Thẩm Nhược Thần thản nhiên nói.
Mộ Tử Duyệt thấy hắn thần sắc mỏi mệt, đáy mắt hơi xanh xao, xem ra hai ngày qua đúng là mệt muốn chết rồi, muốn an ủi vài câu, nhưng cảm thấy mình làm vậy thì da mặt dày quá mức, đành phải buông một câu không nhẹ không nặng: “Thẩm đại nhân vì kỳ thi mùa xuân mà lao tâm, nên cẩn thận bảo trọng thân thể.”
Thẩm Nhược Thần cười cười, nụ cười thoạt nhìn có chút xa cách: “Chỉ cần lần sau Mộ vương gia không đem gánh nặng này đặt lên hạ quan nữa là được. Quyền thần đấu đá, hạ quan không phải vật hy sinh.”
Mộ Tử Duyệt ngẩn ngơ, bản năng muốn giải thích: “Thẩm đại nhân sao nói vậy? Bổn vương xưa nay ngưỡng mộ văn tài của ngài, cho nên mới...”
Nói đến một nửa, nhìn ánh mắt trong suốt của Thẩm Nhược Thần, nàng bỗng nhiên nghẹn lời. Dù giải thích thế nào thì Thẩm Nhược Thần cũng sẽ không tin. Huống chi ban đầu đúng là nàng có tâm tư muốn chèn ép Lỗ Tề Thắng, chẳng qua lâm trận đổi tướng mà thôi.
“Vương gia phải chăng đang chê cười hạ quan,“ Thẩm Nhược Thần nhìn nàng, cái nhìn chứa vài phần hèn mọn, “Thiếu chút nữa là hạ quan đã biến kỳ thi mùa xuân thành trò khôi hài, thân bại danh liệt, còn nói cái gì văn tài nữa.”
Mộ Tử Duyệt sau một lúc lâu trầm mặc, ngả ngớn cười: “Thẩm đại nhân làm việc chu toàn, công lao không nhỏ, người như ngài dễ tìm ở đâu? Cũng không thể để uổng phí tài năng.”
“Ngày mai hạ quan sẽ mật báo bệ hạ, Vương gia thủ đoạn cao siêu, thật sự là làm người ta sợ hãi.” Thẩm Nhược Thần cười lạnh lùng.
“Đa ta khích lệ, bất quá, Thẩm đại nhân chi lan ngọc thụ, bổn vương xác thực ngưỡng mộ đã lâu, những lời này không có nửa phần giả ý.” Mộ Tử Duyệt liều mạng (*) nói một câu.
(*) nguyên văn: phá bình phá ngã, nôm na là không còn gì để mất
Thẩm Nhược Thần không trả lời, chỉ bước nhanh lên trước đuổi kịp Hạ Vân Khâm, để lại Mộ Tử Duyệt trong lòng một trận khó chịu.
Kỳ thi mùa xuân vừa kết thúc chưa được mấy ngày, chuyện lớn đã xảy ra. Hàn Lâm viện đại học sĩ, Giang Châu quận thứ sử đều có dính líu, sự tình truyền khắp kinh thành, dân chúng được dịp bàn tán ồn ào huyên náo.
Kỳ thật sự tình bại lộ rất đơn giản. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, mấy tên con quan lớn hùng hổ kéo đến một học quán, đập phá học quán nát bươm, trong lúc kích động không giữ mồm giữ miệng, bị giam lâm theo đuôi chờ bắt tại trận.
Sau một hồi thẩm tra, bọn này thú nhận đã dùng một số tiền lớn mua đề thi, đến khi thi mới phát hiện đề thi khác xa vạn dặm, nên bọn chúng tức giận kéo đến học quán kia đập phá.
Các chủ khảo thẩm tra mấy người mua đề thi khác, phát hiện mấy bộ đề này giống nhau như đúc. May mà Thẩm Nhược Thần trước kỳ thi mùa xuân khảo đề, chính thức bắt đầu dùng một bộ đề khác.
Việc này vừa truyền ra, toàn bộ triều đình ồ lên, tả hữu tướng đều bị khẩn cấp triệu kiến. Mười quan lớn trong Hàn Lâm viện, Lại bộ, Hộ bộ cùng một số quan viên địa phương bị trục xuất. Vài tên trong số đó còn là môn sinh của tả tướng Lỗ Tề Thắng, cùng hắn qua lại thân mật.
Nghe đồn Lỗ Tề Thắng ba lần tiến cung diện thánh, đàm luận những gì thì không ái biết, bất quá đến cuối cùng, tả tướng vẫn là tả tướng, chỉ là từ đó mỗi khi nhìn Thẩm Nhược Thần và Mộ Tử Duyệt, trong mắt hắn có thêm vài phần âm ngoan.
May mà kỳ thi mùa xuân không bị ảnh hưởng, mặt mũi triều đình được bảo toàn. Thẩm Nhược Thần chủ khảo cùng các quan viên chủ trì kỳ thi mùa xuân đều được ngợi khen. Thẩm Nhược Thần thăng một cấp lên Lại bộ thượng thư, kiêm Hàn Lâm viện đại học sĩ, trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh đại thịnh.
Mộ Tử Duyệt lần này có thể nói là giành được toàn thắng, thế nhưng nàng lại không cảm thấy niềm hân hoan chiến thắng mà chỉ cảm giác thua cuộc. Ánh mắt hèn mọn Thẩm Nhược Thần nhìn nàng ngày ấy cứ hiện ra trước mắt, làm nàng buồn bực không vui.
Thính Phong và Thính Vũ thấy vậy có chút lo lắng, hỏi Mộ Thập Bát, Vương gia đây là có tâm sự gì. Mộ Thập Bát nhìn trời, ánh mắt u buồn, giận dữ nói: “Tâm sự của Vương gia, hạ nhân chúng ta làm sao hiểu được, chỉ có thể hết lòng hầu hạ thôi.”
Thính Phong hơi giận nói: “Sai rồi! Ngươi làm thân vệ thật sự là bất tài, Vương gia nếu buồn đến bệnh, ngươi đành lòng không.”
Thính Vũ ra chủ ý: “Tám vị công tử được nuôi trong phủ cũng nên ra chút sức. Không bằng để họ thử hỏi Vương gia có muốn đi du hồ giải sầu một chuyến?”
“Chủ ý này không tệ. Vừa hay đang lúc xuân, bên ngoài sắc màu rực rỡ, làm cho người ta nhìn liền sinh tâm vui mừng, ta đi nói với Vương gia.” Thính phong vui vẻ chạy đến thư phòng tìm Mộ Tử Duyệt.
Mộ Tử Duyệt đang rãnh không có gì làm, mang tâm tình đi cũng dược mà không đi cũng không sao, bèn đồng ý. Đoàn người ngồi xe ngựa đi về phía sông Lâm An.
Lâm An là một con sông bắt nguồn từ núi cao, chảy qua hơn mười quận huyện, ngang qua phía bắc kinh thành. Ven sông phong cảnh tú lệ, tửu lâu mọc lên như nấm, phố xá nhộn nhịp, có thể nói là cảnh đẹp nhất kinh thành.
Mộ Tử Duyệt thuê một chiếc thuyền hoa, mọi người lên thuyền, con thuyền trống trải sau một lúc đã trở nên chật chội.
“Nhuyễn tháp bên này để Vương gia đặt lựng nghỉ ngơi, còn có dụng cụ pha trà, ta muốn pha trà! Dưa và trái cây đâu, ai da ngươi sao ngốc vậy, đến cái hòm kia đem dưa và trái cây qua đây...” Thính phong ở đầu thuyền thét to một hồi.
Mộ Thập Bát thần thái sáng láng bồi ở bên cạnh Mộ Tử Duyệt: “Vương gia, có muốn tiểu nhân gọi vài cô nương hoặc công tử đến không? Xướng khúc thổi sáo cho người...”
Mộ Tử Duyệt lười biếng nói: “Thập Bát, ta thấy ngươi rất có tiềm chất tú bà.”
Mộ Thập Bát cười hắc hắc, không nói thêm nữa.
Lăng Nhiên ngồi cạnh Thập Bát, hắn rốt cuộc cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, trước kia cả ngày nhốt mình trong vương phủ, hôm nay rốt cục có thể ra ngoài nên liền có chút hưng phấn.
“Ngươi lúc trước làm ở tiểu lâu quán? Có muốn đi xem một lúc?” Mộ Tử Duyệt cười hỏi.
Lăng Nhiên lắc đầu: “Trở về làm chi, cũng không phải nơi sáng lạng gì.”
Mộ Tử Duyệt liếc nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy người này có điểm tuyệt tình.
Như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Lăng Nhiên cười khổ một tiếng, nói: “Khi đó ta mỗi ngày bị buộc luyện công, còn phải học thi từ ca phú, học cầm kỳ thi họa, nếu không phải lão bản muốn tới lấy lòng ngươi, chỉ sợ ta đã sớm bị lão bắt ngày ngày tiếp khách, nếu là ngươi, ngươi có muốn trở về không?”
Những lời này làm lòng Mộ Tử Duyệt mềm nhũn, an ủi nói: “Hiện tại tốt rồi, ngươi không phải ở trong phủ ta sao, không có người bắt ngươi làm việc nữa.”
Lăng Nhiên trầm mặc một lát, quay đầu nhìn dòng sông, thì thào nói: “Ai biết được có ngày bị đuổi đi hay không.”
Mộ Tử Duyệt bật cười nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nghiễm An vương phủ dù nghèo túng cũng sẽ không thiếu mất phần cơm cho ngươi.”
“Đa tạ Vương gia.” Lăng Nhiên quay đầu cười cười, “Vương gia thích thổi sáo? Tiểu nhân trước kia cũng có học qua, không bằng vì Vương gia tấu lên một khúc?”
Mộ Tử Duyệt nhàn nhạt gật đầu.
Trên thuyền không có sáo, Mộ thập bát lập tức xung phong lên bờ mua một cây. Lúc này nhà đò mới khua mái chèo, thuyền hoa chậm rãi hướng ra giữa sông.
Lăng Nhiên đặt sáo trúc ngang miệng, thử thổi vài tiếng, chỉ chốc lát sau vang lên một làn điệu du dương từ thấp đến cao, từ xa đến gần, chính là đệ nhất danh khúc “Hoa Mai Dẫn“.
Mộ Tử Duyệt nghe có chút nhập thần, nàng tuy rằng không thổi sáo giỏi, nhưng nghe nhiều lắm. Tốt xấu cũng có thể nhận ra tài nghệ người thổi sáo. Lăng Nhiên tuy rằng so ra kém người thổi sáo bí ẩn trên Mộc Tề Sơn kia, nhưng cũng đã đạt đến cao siêu, tiếng sáo du dương dễ nghe, khi thì trong trẻo kịch liệt, khi thì ôn nhu nhã nhặn, Mộ Tử Duyệt không khỏi nhập thần.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt sông vang lên một tiếng sáo khác, hòa cùng tiếng sáo của Lăng Nhiên. Hai tiếng sáo kết hợp làm thanh âm ban đầu vốn đơn bạc giờ trở nên no đủ.
Một khúc kết thúc, Mộ Tử Duyệt nhịn không được vỗ tay hoan hô, trầm trồ khen ngợi: “Hay! Thổi hay!” Nói xong, nàng quay đầu giương giọng kêu lên: “Không biết là cao nhân phương nào, phải gặp mặt mới được.”
Nàng đang cao hứng nói, bỗng gương mặt tươi cười cứng lại, chỉ thấy trên đầu thuyền đối diện thuyền hoa, một người mặc áo trắng, tay áo bay bay. Trong lòng nàng nghĩ ngay đến một người: Thẩm Nhược Thần!
Nàng sợ run, vội quay đầu nhìn Lăng Nhiên, trong lòng như có đàn ngựa vạn con chạy chồm qua: lần đầu tiên mang theo nam sủng ra ngoài du ngoạn, thế mà lại đụng ngay người trong lòng! Thế giới này còn có ai xui xẻo hơn nàng không?!
Lăng Nhiên đứng cạnh nàng, cũng bị một khúc hòa tấu vừa rồi làm xúc động, kìm lòng không được kéo tay Mộ Tử Duyệt: “Vương gia, người này tài thổi sáo tuyệt đối hơn ta, không bằng mời hắn đến luận bàn một phen.”
Mộ Tử Duyệt cả người cứng đờ, giằng tay ra thì cảm thấy đột ngột, không giằng ra thì tình cảnh trở nên chật vật, đành phải miễn cưỡng cười cười: “Đây là tân nhậm lại Bộ thượng thư Thẩm đại nhân, ngươi không nên đường đột.”
Lăng Nhiên ngẩn ra, ảm đạm cúi thấp đầu xuống: “Thân phận của ta, tất nhiên không xứng cùng hắn luận bàn.”
Mộ Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn: “Nói bậy, ngươi không làm chuyện gì xấu, có cái gì xứng hay không xứng, chẳng qua hắn không muốn gặp bổn vương, tất nhiên sẽ không qua đây.”
Trong mắt Lăng Nhiên ánh lên một đạo hào quang, sau một lúc lâu mới nói: “Đại nhân không xem thường ta sao?”
Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người, Mộ Tử Duyệt nhất định sẽ giáo huấn Lăng Nhiên một trận. Người của Nghiễm An vương phủ, ai cũng có tự tôn, nào có bộ dáng con dâu giống hắn.
“Vương gia, Vương gia,“ Mộ thập bát bỗng kêu lên, “Ngài xem, bên kia lại có một con thuyền khác đang tới, người đứng trên thuyền hình như là Hạ Đao.”
Mộ Tử Duyệt nhìn qua, thuyền kia còn ở xa, người trên đầu thuyền nhìn không rõ lắm. Nàng ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết là Hạ Đao?”
“Xem bộ dáng là biết.” Mộ thập bát hèn mọn nói.
Kỳ quái là, thuyền kia không giống với các thuyền hoa khác đang chầm chậm trôi mà hùng hổ tiến tới, đúng như phong cách của Hạ Diệc Hiên, mang theo một cỗ sát khí, chỉ chốc lát đã đến trước mặt bọn họ. Đứng trên đầu thuyền quả nhiên là Hạ Đao, ôm quyền nói: “Mộ vương gia, Thẩm đại nhân, từ xa thấy các ngài, Vương gia nhà ta nói, nhân sinh nơi nào không tương phùng, không bằng...”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, thuyền kia không kịp thu thế, lập tức đánh vào mép thuyền của Thẩm Nhược Thần, “Phác” một tiếng, Thẩm Nhược Thần không thể đứng vững trên đầu thuyền nữa, xui xẻo rơi xuống sông.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vương gia! Thời điểm anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi! Vương gia bình tĩnh a!!