Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 53: Chương 53




Tây Tề Trấn mặc dù cách kinh thành không xa, nhưng không có đường đi thẳng về kinh thành, chỉ có thể vòng qua Mộc Tề Sơn rồi xuyên qua Nam Tề Trấn, ra roi thúc ngựa gần một canh giờ.

Hạ Diệc Hiên lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm hai cánh bay đến Nghiễm An vương phủ, kéo Mộ Tử Duyệt ra mà hỏi: vì sao lại gạt ta? Ngươi rốt cuộc còn có bí mật gì không thể cho ta biết?

Ánh tà dương đỏ tươi, hoàng hôn trầm thấp. Cho dù hắn dốc hết toàn lực, khi về đến kinh thành thì cửa thành đã đóng. Hắn vội vàng ở cửa thành hô lớn, quan binh thủ thành giữ nghiêm quân lệnh, yêu cầu hắn trình ra lệnh bài hoặc quân ấn.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau mới có người bẩm báo đô úy thủ thành. Đô úy kia tất nhiên là nhận ra Hạ Diệc Hiên, hoảng hốt mời hắn vào thành.

“Vương gia, ngài đã xuất hiện! Cấm vệ quân tìm ngài cả ngày nay, vừa rồi còn có người đến cổng thành, nói là vừa thấy ngài thì lập tức mời ngài đến cấm vệ quân.” Viên đô úy nơm nớp lo sợ nói.

Lòng Hạ Diệc Hiên trầm xuống: “Ai? Ai tìm ta?”

“Tả kiêu doanh Đỗ đại nhân, có vẻ rất vội vã.”

Hạ Diệc Hiên ghìm đầu ngựa. Nghiễm An vương phủ ở bên trái, hoàng cung ở bên phải, nhất thời hắn không biết nên làm sao.

Suy nghĩ một lát, tất nhiên là chuyện Mộ Tử Duyệt quận trọng hơn. Hắn phân phó viên đô úy đi báo tin cho Đỗ Như Lượng, còn mình cưỡi ngựa chạy như bay về Nghiễm An vương phủ.

Lát sau, Nghiễm An vương phủ ở ngay trước mắt, hắn xoa xoa mắt, cơ hồ không thể tin được mắt mình: trước cửa đông nghìn nghịt cấm vệ quân bao vây, ba bước một đội, năm bước một trạm, đao thương lạnh lẽo đáng sợ.

Hạ Diệc Hiên thiếu chút nữa té xuống ngựa, lớn tiếng quát: “Đây là làm sao vậy? Tử Duyệt đâu? Nghiễm An vương gia đâu!”

Nói xong, hắn vội vã đi đến, thủ vệ vừa thấy lập tức ngăn cản hắn: “Vương gia, phụng nghiêm lệnh của bệ hạ, không cho phép ai ra vào Nghiễm An vương phủ!”

Hạ Diệc Hiên vừa sợ vừa giận, thân thủ vừa động liền đẩy ngã hai thủ vệ kia: “Ai dám ngăn cản ta! Nếu bệ hạ trách tội, bổn vương chịu trách nhiệm!”

Trong quân nhất thời xôn xao, vài thủ vệ ngăn cản trước Hạ Diệc Hiên, không dám lỗ mãng, lại cũng không dám động thủ, chỉ có thể từng bước lùi về phía sau.

Bỗng, một người vội vã chạy đến, ghé vào tai Hạ Diệc Hiên thấp giọng nói: “Vương gia, sao ngài còn ở đây! Đỗ đại nhân nhắn ngài tức tốc vào cung, Nghiễm An vương mưu nghịch, đã bị bệ hạ giam vào Phược Hổ Lao!”

Hôm nay hoàng cung hiển nhiên không giống ngày thường, cửa cung đáng ra đã sớm đóng nhưng hiện giờ vẫn còn mở. Trước Đông Hoa Môn, thông thường chỉ có vài người qua lại, thế nhưng hôm nay lại đông nghịt xe ngựa, tất cả đều là của các đại thần.

Hạ Diệc Hiên một đường chạy thẳng vào cung. Đỗ Như Lượng vẫn chờ ở cửa, thấy hắn liền theo sát phía sau, nói hai ba câu liền đem sự tình hai ngày qua nói một cái rõ ràng, cuối cùng còn nghi hoặc hỏi: “Vương gia, bệ hạ nguyên bản là muốn âm thầm tra xét, không biết là người nào để lộ tiếng gió, hiện tại triều thần đều đã biết. Lâm triều vừa xong, nhiều triều thần quỳ trước Dưỡng Tâm Điện, buộc bệ hạ giết Nghiễm An vương. Bệ hạ nổi giận, phát trượng vài người, nhưng Dư thái sư cũng đến đây, việc này... việc này khó giải quyết.”

Đầu óc Hạ Diệc Hiên quay cuồng. Hai từ “mưu nghịch”, “tạo phản” cứ lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai, cơ hồ làm lòng hắn tê liệt.

“Hắn ở đâu?” Hắn run giọng hỏi.

“Đang ở Phược Hổ Lao tĩnh dưỡng, ty chức phụng mệnh trông coi, hết thảy đều an toàn.”

Hạ Diệc Hiên dài thở phào nhẹ nhõm: chỉ cần người còn sống, những chuyện khác đều dễ dàng. Hạ Vân Khâm cùng Mộ Tử Duyệt tình cảm sâu đậm, nhất định sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Dưỡng Tâm Điện đèn đuốc sáng trưng, ngoài điện còn vài người quỳ, trong đó có một người cơ hồ dựa vào cửa, trên quan phục loang lổ máu. Vừa thấy Hạ Diệc Hiên đến, người nọ liền mừng rỡ kéo lấy hắn: “Thụy vương điện hạ! Thụy vương điện hạ, ngươi cứu Tử Duyệt! Hắn không thể mưu nghịch! Nhất định là có kẻ hãm hại!”

Người này chính là Phương Vu Chính. Hạ Diệc Hiên đỡ hắn lên, trầm giọng nói: “Phương đại nhân yên tâm!”

Vừa bước vào Dưỡng Tâm Điện, Hạ Diệc Hiên liền thấy Hạ Vân Khâm ngồi ở trước bàn, mày nhíu chặt. Dư thái sư ngồi một bên, lão đã ba, bốn năm cáo bệnh không để ý tới triều chính. Dư Thái Sư là nguyên lão ba đời, Hạ Vân Khâm cũng không thể bất kính với lão, ban cho lão được ngồi.

“Bệ hạ vạn vạn không thể xử trí theo cảm tính,“ Dư thái sư hổn hển tâu, “Chuyện lớn như vậy, náo động cả kinh thành, không thể giấu giếm. Triều thần chưa đến một ngày đã biết việc này, chỉ sợ không quá vài ngày, hai quân Chinh Tây, Định Bắc cũng sẽ biết được tin tức. Bệ hạ nếu không nhanh chóng quyết định, lập tức lấy lại binh phù, chỉ sợ quân tâm đại loạn.”

Hạ Vân Khâm bĩu môi, thần sắc thập phần không vui: “Nghiễm An vương là trọng thần, sao có thể xử lý qua loa? Thái Sư thân mình không được khỏe, vẫn là về trước nghỉ ngơi đi.”

“Lão thần chết không đáng tiếc, nhưng tuyệt đối không thể nhìn bệ hạ bị gian nịnh mê hoặc, ngay cả cơ nghiệp vạn thế cũng không để ý! Bệ hạ cần phải hạ chỉ buộc Nghiễm An vương tức tốc giao ra binh phù, tam công lục bộ hội thẩm, mưu nghịch là tội lớn, không thể chậm trễ đâu bệ hạ!” Dư Thái Sư vẻ mặt thê thảm, cứ như sẽ đổ gục ngay trước mặt Hạ Vân Khâm.

Hạ Vân Khâm phiền chán đến cực điểm, ngực co rút từng đợt vì đau đớn. Hắn vốn chỉ đau lòng vì Mộ Tử Duyệt phản bội, lén lút muốn rời xa hắn. Vốn hắn chỉ muốn âm thầm giải quyết chuyện này, thế nhưng bọn đại thần như hẹn nhau từ trước, thay nhau khuyên can hắn. Phương Vu Chính ngày thường vẫn luôn đối chọi cùng Mộ Tử Duyệt, nhưng bây giờ lại một mực lấy cái chết chứng minh Mộ Tử Duyệt không mưu phản, thiếu chút nữa đánh nhau với các đại thần.

Lòng Hạ Vân Khâm càng lúc càng rối, thật muốn lập tức đến gặp Tử Duyệt ca ca của hắn, hỏi hắn có phải có nỗi khổ gì không, xem hắn bây giờ có khỏe không, có ai làm khó hắn không...

Vừa thấy Hạ Diệc Hiên đến đây, Hạ Vân Khâm lập tức mừng rỡ: “Hoàng huynh, ngươi đi đâu vậy, mau tới...”

“Bệ hạ, thần lấy đầu ra đảm bảo, Nghiễm An vương không có khả năng mưu nghịch!” Hạ Diệc Hiên cắt ngang lời hắn, giọng nói dõng dạc, vang dội.

Dư Thái Sư sợ run, hừ lạnh một tiếng: “Thụy vương điện hạ, Nghiễm An vương mưu nghịch, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hắn cũng đã cam chịu, tội đã định.”

“Dư Thái Sư vì sao tin chắc như thế? Ngươi cáo bệnh nhiều năm, vì sao vừa mới quay lại đã nhắm vào việc này?” Hạ Diệc Hiên nghiêm nghị hỏi.

“Lão thần tuy rằng cáo bệnh, nhưng không giây phút nào không tưởng nhớ bệ hạ, lo cho Đại Hạ. Trong triều quyền thần hoành hành, lão thần cuối cùng cũng có thể thấy được ngày triều chính trong sạch, cuối cùng có thể thở phào một hơi, yên lòng đi gặp tiên đế...” Dư Thái Sư nước mắt lưng tròng, hiển nhiên đang rất xúc động.

“Rốt cuộc là vật chứng gì, có thể khiến cho lão thái sư một mực khẳng định Nghiễm An vương mưu phản?” Lòng Hạ Diệc Hiên nóng như lửa đốt, vẻ mặt lại vẫn như cũ, không biểu tình gì.

Dư Thái Sư nhìn về phía Hạ Vân Khâm, Hạ Vân Khâm tức giận nói: “Trẫm trong lúc tức giận đã xé nát rồi.”

Hạ Diệc Hiên hừ lạnh một tiếng: “Bệ hạ, thần chỉ cần một câu là có thể chứng minh Tử Duyệt không có khả năng mưu phản, cũng căn bản không muốn làm phản!”

“Thụy vương điện hạ, ngươi đây không phải là đem đại sự hóa thành trò đùa sao? Bệ hạ, lão thần khẩn cầu bệ hạ, tốc tốc niêm phong Nghiễm An vương phủ, tức tốc thẩm vấn Nghiễm An vương, tra thêm vật chứng, lấy lại binh phù là việc cấp bách!”

“Binh phù...” Ngoài cửa có người hổn hển kêu lên, Hạ Vân Khâm một bụng tức giận không có chỗ phát tác, chuẩn bị lại lôi hắn ra khai đao, lãnh đạm nói: “Phương đại nhân, trẫm lệnh cho ngươi hồi phủ ngươi không nghe sao? Ngươi đây là muốn ép buộc thánh ý phải không?”

Giọng điệu của hắn lạnh lẽo, hiển nhiên là rất giận dữ. Hạ Diệc Hiên thầm rùng mình, vừa muốn khuyên can, lại nghe Phương Vu Chính phịch một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, thần biết binh phù ở nơi nào! Nghiễm An vương không có tâm mưu phản, chứng cớ thuyết phục!”

Hạ Vân Khâm kích động đứng lên: “Ở đâu!”

“Ở... Ở chỗ thần!” Phương Vu Chính sờ loạn trên người. Ngày ấy ở ngoài thành Dương Trạch, Mộ Tử Duyệt giao binh phù cho hắn. Mộ Tử Duyệt chưa đòi, hắn cũng chưa có dịp trả!

Hạ Vân Khâm cùng Hạ Diệc Hiên xông về phía hắn cầm lấy binh phù, quả nhiên, mảnh đồng xanh chế thành hình đầu hổ nghiêm nghị sinh uy, mắt hổ dùng vàng ròng khảm thành, hai bên trái phải có hai chữ to “Chinh Tây”, “Định bắc” do tiên đế tự tay viết, Đại Hạ chỉ có hai khối, một khối Mộ Tử Duyệt giữ, một khối Hạ Diệc Hiên giữ, không có khả năng làm giả.

Hạ Vân Khâm nhất thời ngây người, cảm xúc mừng rỡ như điên tràn ngập trong lòng, ngay cả lời nói cũng lộn xộn: “Đi, mau đi xem Tử Duyệt, không có binh phù thì mưu phản cái gì! Đúng rồi, trẫm tự mình đi, Tử Duyệt ca ca nhất định đang rất giận ta...”

“Bệ hạ, bệ hạ cẩn thận, cái này... cái này cũng không thể chứng minh...” Dư Thái Sư cũng ngơ ngác. Nếu Mộ Tử Duyệt muốn làm phản, hổ phù lại không mang theo, hắn làm sao điều động hai quân Chinh Tây, Định Bắc?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Nhược Thần lạc giọng kêu lên, cực kỳ thê lương: “Bệ hạ, Tử Duyệt hộc máu! Ngự y đâu, mau mời ngự y!”

Như sấm sét nổ giữa trời quang, mấy người trong phòng ngây ra như phỗng. Một lúc sau, Hạ Diệc Hiên mới khôi phục ý thức, ba bước gộp thành hai bước vọt ra ngoài cửa điện, chỉ thấy Thẩm Nhược Thần một thân áo trắng tung toé vết máu, làm người ta sợ đến vỡ mật.

Hạ Vân Khâm theo sát phía sau vọt ra, thấy bộ dáng Thẩm Nhược Thần, nhịn không được cả người đều run lên. Hắn vừa định nói gì đó, chợt trời đêm lờ mờ lóe lên ánh lửa, góc tây bắc hoàng cung sáng như lúc hừng đông, ánh đỏ bùng lên, trong nháy mắt làm sáng cả hoàng cung. Từng đợt tiếng kêu ầm ĩ từ xa truyền đến, mọi người đứng ở ngoài điện ngửa đầu nhìn qua.

“Đi lấy nước... Đi lấy nước... Mau tới cứu hoả...”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được hoảng sợ không thể che giấu trong mắt đối phương: góc tây bắc hoàng cung, không phải là Phược Hổ Lao sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.