Gió đêm khẽ quét, bóng đêm mông lung, ánh trăng lấp ló trong tầng mây, bóng cây đổ dài trên mặt đất, ngẫu nhiên còn có hương hoa phảng phất, cảnh đêm như vậy có bao nhiêu đẹp đẽ...
Chỉ tiếc, nơi lọt vào tầm mắt lúc này bùn đất cháy đen, hơi nước bốc lên dày đặc, đám người hoảng loạn... Hết thảy đều là một vẻ tàn khốc.
Hàng rào và cổng Phược Hổ Lao đại bộ phận đều là gỗ tốt, điêu khắc thập phần tinh mỹ vững chắc nhưng không chịu nổi ngọn lửa, trong chốc lát đã hóa thành tro tàn. Khi thị vệ và các cung nhân vác thùng chậu dội nước cứu hỏa thì Phược Hổ Lao đã cháy đến đổ nát thê lương.
Tuy thị vệ được huấn luyện bài bản, nhưng cũng chỉ là huấn luyện để giết chóc, phòng thủ. Nhà lao bị cháy, khói đặc tràn ngập, mười người có tám người hoảng loạn, nhiều người bị khói hun ngất ở cửa lao. Trong bốn thị vệ phụ trách ca gác hôm đó, có ba người vì Mộ Tử Duyệt hộc máu đi tìm cứu viện, lúc ngọn lửa bùng lên chỉ có một thị vệ trưởng canh giữ bên cạnh.
Tiểu Khánh Tử thấy Hạ Vân Khâm nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà lao, vội ngăn cản trước mặt hắn: “Bệ hạ, bệ hạ, không thể mạo hiểm!”
Có người mặt xám mày tro từ bên trong vọt ra, trên mặt dính đầy khói bụi, cực kỳ chật vật: “Bệ hạ, Vương gia, không cần đi vào!”
“Vì sao?” Hạ Diệc Hiên đờ đẫn hỏi.
“Nghiễm An vương hắn... Hắn đã đi rồi...” Người nọ vẻ mặt bi thương, giọng nghẹn ngào, “Ty chức sợ các vị nhìn... Chịu không nổi...”
“Không thể nào,“ Thẩm Nhược Thần lẩm bẩm, hai chân mềm nhũn, cơ hồ ngã quỵ, “Hắn làm sao có thể đi... Làm sao có thể đi...”
Nghiễm An vương tùy tiện ngả ngớn, ngạo nghễ tiêu sái sao có thể đột nhiên ra đi như thế! Rõ ràng hôm qua... hôm qua vẫn còn đàng hoàng đứng trước mặt hắn!
“Nói bậy! Ngươi nói hươu nói vượn!” Hai mắt Phương Vu Chính đỏ ngầu, đỡ vách tường phẫn nộ quát, “Tử Duyệt không thể chết! Hắn sẽ không chết!”
Người nọ bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên: “Ty chức thất trách! Sau khi Thẩm đại nhân rời đi, Nghiễm An vương phun máu không ngừng, chỉ sợ đã trúng kịch độc. Ty chức sợ đến hồn phi phách tán, Nghiễm An vương lại bảo ty chức đi mời bệ hạ đến, ty chức nhất thời hồ đồ, liền đi ra ngoài nhà lao.”
Hạ Vân Khâm xốc lấy cổ áo hắn: “Sau thì sao? Ngươi dám bỏ rơi nhiệm vụ, trẫm muốn chém đầu ngươi!”
“Ty chức vừa mới ra cửa lao thì ngửi thấy mùi lạ, trong nháy mắt ánh lửa ngút trời. Ty chức cứu không kịp, thỉnh bệ hạ trị tội!” Người nọ quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
“Hắn vì sao không muốn sống! Trẫm không cho phép hắn chết! Trẫm không cho phép hắn rời đi! Nhanh, mau cứu hắn ra!” Hạ Vân Khâm gào lên.
Bên trong truyền đến bước chân dồn dập. Vài thị vệ chật vật chui ra, quỳ rạp trước mặt Hạ Vân Khâm: “Bệ hạ, bên trong phát hiện một khối thi thể bị cháy, thân hình giống hệt Nghiễm An vương, mặt trên còn thừa một góc tay áo, chính là cẩm bào Thẩm đại nhân đưa tới.”
Bên trong Phược Hổ Lao cháy đen, nhìn thấy ghê người. Hạ Diệc Hiên là người đầu tiên lao vào trong, thấy một khối thi thể bị cháy co quắp, bị một khối vải trắng phủ lên, chỉ lộ ra hai chân đã bị cháy đến biến dạng.
Hắn thét lên một tiếng thống khổ, hai mắt nhắm lại, nện một quyền lên tường.
Hạ Vân Khâm liếc mắt một cái liền kinh hoàng kêu lên: “Không phải, hắn không phải là Tử Duyệt ca ca của ta. Tử Duyệt ca ca lợi hại như vậy, làm sao có thể chết! Các ngươi đều gạt ta!”
Hắn tựa như đứa bé bị bỏ rơi, hoảng loạn chạy quanh trong phòng giam, sờ mọi nơi trên tường đá, thì thào lẩm bẩm: “Nơi này nhất định có cơ quan, nhất định là như vậy. Tử Duyệt ca ca đã thoát ra rồi. Tử Duyệt ca ca, ngươi mau trở lại, ta sai rồi, đều là ta sai rồi...”
Hạ Diệc Hiên vội bước qua, lật vải trắng phủ thi thể lên, vừa định đưa tay đến ngực thi thể kia thăm dò thì thấy người bị cháy cực kỳ thê thảm, đã biến dạng hoàn toàn, làm sao còn có thể nhìn ra manh mối gì nữa!
Phương Vu Chính như người mộng du đi tới, đờ đẫn ngồi xuống, si ngốc nhìn Mộ Tử Duyệt, nước mắt trào ra, khóc không thành tiếng.
Tiểu Khánh Tử ở một bên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, chư vị đại nhân, nén bi thương. Nghiễm An vương nếu dưới suối vàng có biết, cũng nhất định không đành lòng nhìn các vị quá mức thương tâm...”
Hạ Diệc Hiên thở dốc, nhìn xung quanh, chỉ thấy trong lao tất cả đồ đạc đều bị cháy rụi, chỉ là trong góc có một vật gì đó bị biến dạng, hình như là một bầu rượu.
Hắn chậm rãi đi tới, nửa quỳ xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vật nọ hồi lâu rồi cầm lên, cao giọng quát: “Ai? Ai là người cuối cùng hầu hạ Nghiễm An Vương, mau tới đây trả lời!”
Trưởng thị vệ kia chạy vào, trả lời: “Là ty chức, ty chức họ Trương tên Dụ, nhậm chức giáo úy cấm vệ quân tả kiêu doanh, phụng mệnh trông coi Nghiễm An vương.”
“Nghiễm An vương khi nào hộc máu? Trong lao có người lạ vào không? Khi lửa bùng lên vì sao chỉ có Nghiễm An vương ở một mình?”
“Có hai vị công công cầm ngọc bội bệ hạ ban tặng đi vào, ty chức không dám ngăn cản, đành cho họ vào phòng giam trong thời gian một chén trà. Bọn họ vừa đi, Thẩm đại nhân đã tới. Khi Thẩm đại nhân vào phòng giam thì Nghiễm An vương hộc máu, mọi người đều kinh sợ, vội vàng đi gọi ngự y. Ty chức vốn là vạn vạn không dám rời đi nửa bước, nhưng Nghiễm An vương viết một phong thơ, yêu cầu ty chức cấp tốc đi thỉnh bệ hạ. Ty chức lúc này mới đi ra yêu cầu thị vệ đứng canh bên ngoài vào thay thế.” Trương Dụ run rẩy móc ra từ trong ngực áo một tấm khăn, hiển nhiên là xé ra từ áo bào.
Hạ Diệc Hiên nhận lấy, trong mắt một mảnh màu đỏ, cơ hồ không dám nhìn lần thứ hai: chữ trên khăn là viết bằng máu! Nét chữ đó dù hóa thành bụi hắn cũng nhận ra, đúng là bút tích của Mộ Tử Duyệt.
“Mọi sự thành không, tâm hóa tro tàn. Cùng trời cuối đất, vĩnh viễn không gặp.”
“Bệ hạ nếu còn nhớ nửa điểm ân tình với thần, khẩn cầu đối xử tử tế người nhà, cũng đừng trút giận lên thủ vệ và đại thần trong triều, nếu không, thần dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt. Nguyện cho Đại Hạ ta, dân giàu nước mạnh, thần dù chết cũng yên lòng...”
Lòng Hạ Diệc Hiên như bị trúng đòn nặng. Hắn sầu thảm cười, khăn trong tay vô lực rơi xuống đất: “Mọi sự thành không, tâm hóa tro tàn... Mộ Tử Duyệt, chẳng lẽ, tình cảm sâu nặng của ta, với ngươi không là gì cả! Chẳng lẽ, tim ngươi là sắt đá!”
Hắn ha ha cườiđứng lên, tiếng cười thê thảm, từng bước một ra khỏi nhà lao.
“Mọi sự thành không, tâm hóa tro tàn. Cùng trời cuối đất, vĩnh viễn không gặp...” Hạ Diệc Hiên cao giọng ngâm, giọng nói càng lúc càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa.
“Mọi sự thành không, tâm hóa tro tàn...” Thẩm Nhược Thần ngơ ngác đứng tại chỗ, thì thào lặp lại, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, trong cổ ngòn ngọt vị máu. Nghiễm An vương chung linh dục tú(*) thật sự đã chết... Thì ra hết thảy đúng như Tử Duyệt đã nói, chỉ là giấc mơ hão huyền, chỉ là, vì đâu mà ngực hắn đau như có ai xé?
(*) chung linh dục tú: người/nơi tụ hội linh khí
Chính Đức năm thứ năm, đại thần trụ cột Nghiễm An vương vô cớ mất tích, cấm vệ quân đóng cửa thành bảy ngày, lục soát khắp nơi cũng không có kết quả, e rằng lành ít dữ nhiều. Anh Tông Hạ Vân Khâm đóng cửa nửa tháng, lại kiên quyết không phát tang, ở trong cung bái phật, ngày ngày cúng bái, cầu xin cho Nghiễm An vương bình an vô sự.
Anh Tông sau khi lâm triều trở lại, tính tình đại biến, trầm mặc ít lời, làm việc âm ngoan, triều chính rung chuyển. Gian thần bị tẫn trừ, còn có danh thần lương tướng phò trợ, đem hoàng quyền thu hết về tay.
Lời editor: cố gắng thêm một chương nữa, mong là có thể làm dịu cơn khát của các đọc giả. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!