Bà chủ tiệm đi ra, mặt dài, môi tái nhợt, biểu tình lạnh nhạt, cùng với Mộ Tử Duyệt thần thái rạng rỡ thật kém xa một trời một vực. Thân thể nàng gầy gò, ánh mắt hơi dại, ngoại trừ dáng người dong dỏng cao ra, còn lại không có gì giống với Mộ Tử Duyệt. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, từ tốn hỏi: “Vị công tử này, tìm ta có chuyện gì?”
Giọng nói của nàng khàn khàn, khác xa giọng nói trong trẻo hữu lực của Mộ Tử Duyệt.
Hạ Diệc Hiên và Thẩm Nhược Thần vội vàng bước đến, một trái một phải đứng hai bên quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Sau một lúc lâu, Thẩm Nhược Thần thất vọng nhìn Hạ Diệc Hiên, lắc lắc đầu.
Hạ Diệc Hiên cũng nhìn không ra nửa phần sơ hở, thế nhưng chưa từ bỏ ý định, trầm giọng quát: “Rượu này là từ đâu mà có?”
“Do người của quán ủ.” Bà chủ vẫy vẫy tay, gã tiểu nhị tên Tiểu Địch phía sau nàng đứng dậy, lạnh lùng nhìn bọn họ, gã tiểu nhị tên Tiểu Trúc cũng bảo hộ ở trước nàng, cảnh giác nhìn quanh.
Hạ Diệc Hiên cẩn thận đánh giá Tiểu Địch, trong mắt tràn ngập hoài nghi.
“Tiểu Địch, nói cho hắn biết ngươi là ai.” Bà chủ thản nhiên nói.
“Tại hạ là Minh giáo thập bát vệ, tên Địch Hổ, được người trên giang hồ xưng danh bàn tay vàng, sở thích duy nhất là nấu ăn và ủ rượu. Rượu Thấm Nguyên tuy là rượu bí truyền nổi danh của Thấm Nguyên Các trong kinh thành, nhưng tại hạ ngứa nghề học ủ vài hũ, Vương gia chê cười rồi.” Tiểu Địch chắp tay nói, dáng người hắn cao tầm Mộ Tử Duyệt, cũng coi như khôi ngô tuấn tú.
Hạ Diệc Hiên nhíu mày kinh ngạc: “Các ngươi là người của Minh giáo, sao lại đến Nam Tề Trấn mở quán rượu?”
“Vương gia là người trong triều đình, chuyện chốn giang hồ hình như không liên quan đến ngài.” Tiểu Địch nhíu mày nói.
“Ngươi là ai? Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói trong Minh giáo còn có một nữ tử như ngươi, có thể khiến Địch Hổ chấp nhận làm nô bộc.” Hạ Diệc Hiên một lần nữa nhìn bà chủ tiệm, tuy hắn nhìn không ra sơ hở gì, nhưng không biết vì sao tim đập dồn dập.
“Ta là muội muội của lão tam,“ bà chủ tiệm dường như có chút mỏi mệt, tựa vào quầy, cụp mắt, “Thân thể ta không được khỏe, muốn làm chút chuyện giải sầu, nhân tiện giúp lão tam vài việc.”
“Lão tam?” Hạ Diệc Hiên nhìn Hạ Đao. Hắn đối với chốn giang hồ cũng không quen thuộc mấy, chỉ ngẫu nhiên nghe các ám vệ nhắc tới.
“Lão tam Minh giáo là Ngưu Thác Viễn, hắn am hiểu sử dụng kiếm và tiêu, dựa vào bảy bảy bốn mươi chín chiêu thức của Thanh Phong kiếm và Lệ Vô Hồi tiêu mà một thời danh chấn giang hồ, có điều đã rất lâu không nghe thấy tin tức, nghe nói mất tích.” Hạ Đao đối với các điển cố trong võ lâm cực kỳ rành rẽ.
“Ngươi... Ngươi vì sao thích rượu Thấm Nguyên?” Hạ Diệc Hiên chằm chằm nhìn bà chủ tiệm, trầm giọng hỏi.
Ánh mắt bà chủ tiệm u buồn: “Ngày trước ta thích nhất uống rượu, mỗi khi đến nơi nào cũng đều tìm uống rượu nổi danh của địa phương đó. Mấy năm trước may mắn ở chỗ huynh trưởng được thưởng thức rượu Thấm Nguyên mà huynh ấy trân quý, ấn tượng sâu đậm. Những năm gần đây ta bị bệnh, sức khỏe càng ngày càng kém, không bao giờ được chạm vào rượu nữa, cho nên mới sai Tiểu Địch mở quán này, khiến Vương gia chê cười rồi.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho Tiểu Địch đến quầy lấy ra một bầu rượu, tự tay rót một ly, đưa cho Hạ Diệc Hiên: “Vương gia nếm thử xem. Rượu này mặc dù có mùi vị của rượu Thấm Nguyên, đáng tiếc vẫn là thiếu vài phần thần vận, Vương gia nếu yêu rượu, tất nhiên có thể nếm ra.”
Tay trái của nàng buông xuôi trong tay áo, chỉ dùng tay phải nâng ly. Hạ Diệc Hiên thần sắc phức tạp nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau một lúc lâu không nói gì.
“Tay trái của ngươi bị làm sao vậy?” Thẩm Nhược Thần đột nhiên hỏi.
“Bị người ám toán, phế rồi.” Bà chủ tiệm hờ hững đáp.
Quầy rượu truyền đến một tiếng “Xoảng”, mọi người dồn ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy Điền tú tài lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm tay áo của nàng, sợ tới mức run rẩy, hoá ra hắn còn chưa rời đi.
“Ngươi ngươi ngươi... Tay...” Hắn lắp bắp nói không thành câu.
“Điền tú tài, quán rượu của ta còn muốn tiếp tục mở cửa buôn bán, sự tình hôm nay ngươi đã thấy thì tốt nhất là nên quên đi, để tránh rước hoạ vào thân...” Giọng nói bà chủ tiệm trầm nhẹ.
Tiểu Trúc hừ một tiếng, vỗ bàn, trong tích tắc cầm trong tay một khối ván gỗ.
Điền tú tài gật đầu như giã tỏi, ù té chạy.
“Vương gia, đã đến giờ chủ nhân nhà ta uống thuốc trị liệu, ngài hỏi xong chưa? Hỏi xong thì thứ lỗi không phụng bồi.” Tiểu Trúc nén giận hỏi.
Hạ Diệc Hiên hút hấp mũi, quả nhiên có mùi thuốc từ sau viện truyền ra. Hắn gật gật đầu, hờ hững nói: “Làm phiền rồi.”
Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài, vừa vén rèm lên lại nghe thấy bà chủ phía sau gọi: “Vương gia chậm đã.”
Động tác của Hạ Diệc Hiên chậm lại.
“Đồ của ngươi đừng quên mang đi, nếu tìm không thấy, quán nhỏ của ta không đền nổi.” Bà chủ cúi đầu ho khan vài tiếng.
Hạ Diệc Hiên quay đầu, nhìn bộ dáng tàn tạ của cây sáo ngọc gãy làm hai đoạn trên bàn, trong mắt trào ra thống khổ: “Giữ lại chỉ càng thêm thương tâm, phiền ngươi thay ta ném đi.”
Mắt thấy người ngoài đều đã đi hết, nguy hiểm đã qua, Tiểu Trúc lúc này mới căm giận đá một cước vào chân ghế dựa: “Phi, không phải chỉ là một Vương gia thôi sao, phách lối gì chứ!”
Bà chủ lườm hắn, giáo huấn: “Người này ở trong quân đội uy danh cực lớn, các ngươi chớ nói năng lỗ mãng, phải cẩn thận hơn.”
“Theo ta thấy, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương rơi vào nhi nữ tình trường, nhìn không ra có gì uy nghiêm.” Tiểu Trúc không phục nói, thuận tay nhặt lấy đoạn sáo trên bàn định ném đi.
“Chờ một chút!” Giọng điệu bà chủ tiệm đột nhiên biến đổi, tiến lên một bước, khẽ vuốt ve hai đoạn sáo, ánh mắt dịu dàng. Sau một lúc lâu, nàng cầm lấy đoạn sáo, lạnh nhạt nói: “Đây là thuý ngọc, hắn là Vương gia phá của nhưng chúng ta không phải, giữ lại về sau còn có thể bán được khá tiền.”
Hôm sau, tiệm rượu Mộc Phong vẫn mở cửa như thường lệ, thực khách vẫn như mọi khi không có mấy người. Nhìn tiệm rượu đối diện hò hét mời khách, Tiểu Trúc miễn cưỡng mang một cái ghế ra trước cửa ngồi phơi nắng.
Giữa trưa, Điền tú tài mang theo hai hộp thức ăn đi qua trước cửa, Tiểu Trúc cười hì hì chào hỏi: “Tú tài, hôm nay sao không ghé quán? Ngươi không phải thích bà chủ tiệm ta sao?”
Điền tú tài đỏ mặt, hậm hực nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Nàng không phải người thường, sẽ không thích ta.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi, lo mà làm tốt việc dạy học của ngươi đi.” Tiểu Trúc có chút buồn cười.
Điền tú tài do dự giây lát, bỗng tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Các ngươi đắc tội ai vậy? Chạy nhanh đi thôi, trong trấn đột nhiên xuất hiện nhiều người lạ, đều là hỏi chuyện tình quán ngươi đấy.”
Hắn không dám nhiều lời, thấp thỏm nhìn quanh rồi vội vàng bỏ đi.
Tiểu Trúc sửng sốt, ngưng thần tĩnh khí đi tuần tra một phen, phát hiện xung quanh tiệm rượu có ít nhất hai nhóm người theo dõi.
Hắn giật mình, không còn tâm tư phơi nắng, chạy một mạch vào trong quán.
Bà chủ nghe vậy vẫn bình tĩnh: “Ta biết rồi. Tam công tử cũng sắp đến đây. Tam công tử và bọn họ là quen biết cũ, coi như có chút giao tình, hẳn là không có vấn đề gì.”
Liên tục mấy ngày sau, tiệm rượu Mộc Phong đón tiếp hai vị khách: Hạ Diệc Hiên mỗi ngày giữa trưa đến một lần, Thẩm Nhược Thần trễ hơn một chút, mỗi ngày giờ Thân mới đến. Hai người dường như đã thỏa thuận với nhau, chưa từng chạm mặt, đến đây cũng chỉ uống rượu và ăn vài món nhắm.
Hạ Diệc Hiên thích tự rót tự uống, nửa câu cũng không nói, đôi khi hai mắt xuất thần, nhìn chằm chằm ba người trong quầy như thả hồn ra chín tầng mây.
Thẩm Nhược Thần không uống rượu, chỉ rót một ly, để trước mặt một bộ bát đũa rồi ngồi thì thào lẩm bẩm.
Có một lần Tiểu Trúc không nhịn được tò mò, ngưng thần nghe hắn nói, nào là quan to trong triều ăn hối lộ trái pháp luật bị xét xử, nào là người dân địa phương nào đó gặp thiên tai, quận huyện miễn thuế ba năm, nào là kỳ thi mùa xuân năm nay tìm được nhân tài mới... Nói nhiều như thế đều là đại sự trong triều. Hắn vốn là người giang hồ, nghe những lời lải nhải này, hận không thể một cước đá ngã cái bàn kia.
Đến ngày thứ ba, trong quán rốt cuộc xuất hiện một gương mặt mới, mặt mày khôi ngô, thân hình cao ngất, chỉ là thần sắc kích động khó nén, chỉ một mực lẽo đẽo đi theo sau ba người trong tiệm, hốc mắt đỏ ngầu, môi run run.
Tiểu Trúc bị hắn dọa đến sợ nổi da gà, cuối cùng không kiềm chế được nữa, cợt nhả hỏi: “Vị công tử này, ngươi đây là muốn cùng ta đoạn tụ sao? Nhà ta ba đời đơn truyền (*), chỉ sợ cha ta sẽ đập chết ngươi.”
(*) đơn truyền: chỉ sinh duy nhất một người còn trai nối dòng
Người nọ chẳng những không tức giận, ngược lại càng kích động, run giọng nói: “Ngươi là Tử Duyệt sao? Bộ dáng nói chuyện của ngươi rất giống hắn...”
“Cái gì Tử Duyệt, nghe cũng chưa từng nghe qua. Ta là Trúc Kỳ, Minh giáo thập bát vệ Trúc Kỳ!” Tiểu Trúc nở nụ cười cứng ngắc.
Biểu tình người nọ lập tức trở nên thống khổ, ngơ ngác đứng tại chỗ, làm cho người ta nhìn mà không đành lòng. Tiểu Trúc bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng phát lạnh, đành phải lủi vào hậu viện.
Trong hậu viện, bà chủ quán dựa vào một chiếc ghế trúc ngồi phơi nắng. Ánh mặt trời chiếu trên mặt nàng làm khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt. Nếu không phải ngực nàng nhẹ nhàng phập phồng, ai nhìn thấy còn tưởng ngay sau đó nàng sẽ tan thành mây khói trong phút chốc.
“Mấy ngày nay thật hết cách, người đến đều là kẻ điên, đánh không được, mắng không xong, vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Trúc đi vòng vòng trong sân ở hậu viện.
Bà chủ tiệm nâng mắt, thấp giọng thở dài: “Là ta liên lụy các ngươi.”
Tiểu Trúc nhất thời choáng váng, sau một lúc lâu mới giải thích: “Ta không có ý này, chỉ là cảm thấy cực kỳ bức bối.”
Tiểu Địch trừng mắt liếc hắn, khinh bỉ nói: “Ngu ngốc.”
“Bệnh của ngươi cần tĩnh dưỡng, những người này ngày nào cũng tới, ta rất sốt ruột. Chúng ta chạy nhanh đi thôi, đến được Minh giáo là tốt rồi. Trong Minh giáo cao nhân đông đảo, nói không chừng có thể trị khỏi bệnh của ngươi.” Tiểu Trúc khuyên nhủ.
Bà chủ tiệm trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Được, hai ngày nữa thì đi.”
Buổi trưa hôm sau Hạ Diệc Hiên theo thường lệ đến báo danh, Thẩm Nhược Thần hôm nay cũng đến sớm. Hai người mỗi người một bàn trầm mặc không nói. Hai tiểu nhị cũng đã quen, mang rượu và thức ăn lên rồi đi làm việc của mình.
Hôm nay, bên cạnh Hạ Diệc Hiên ngoài Hạ Đao còn có một tùy tùng. Người này một thân áo xanh, hiển nhiên phẩm cấp khá thấp, cũng không phải thân vệ vương phủ.
Qua một lúc lâu, bà chủ tiệm mới chậm rãi từ sau viện đi ra, như thường lệ ghé mặt vào bàn phía sau quầy, nửa tỉnh nửa mê gà gật ngủ. Hạ Diệc Hiên thuận miệng nhân tiện nói: “Bà chủ, lại đây một lát, nghe chút chuyện xưa.”
Bà chủ miễn cưỡng đáp: “Nơi đây không phải Thụy vương phủ, vì sao ta phải nghe lời ngươi? Ở trong này cũng nghe được, không muốn tới đó.”
Hạ Diệc Hiên cũng không tức giận, nói với tùy tùng kia: “Lý Dụ, ngươi hãy kể lại tình cảnh hôm đó.”
Lý Dụ khổ sở nói: “Vương gia, chuyện này ngài đã nghe suốt chín tháng lẻ mười lăm ngày. Ngài nghe không ngán, ty chức kể cũng ngán. Ngài lại buộc ty chức nói, còn không bằng cho ty chức một đao chết cho thống khoái.”
“Ngươi không nói?” Hạ Diệc Hiên lạnh lùng hỏi, làm người nghe phát lạnh sống lưng, “Hắn cầu xin bệ hạ đừng giận chó đánh mèo, không trừng phạt các ngươi, cũng không cầu ta.”
Lý Dụ vẻ mặt thống khổ: “Vương gia, ngài muốn giữ ty chức ở bên cạnh tới khi nào? Tất cả những gì ty chức biết đều đã nói hết rồi, ngài muốn ty chức nói bừa, ty chức thật sự không bịa được đâu!”
Hạ Đao “Tranh” một tiếng rút đao trên lưng ra khỏi vỏ, kề đao lên cổ hắn: “Nói!”