Lý Dụ miễn cưỡng im lặng, đao kia kề bên cổ ánh lên chói lọi làm người ta phát sợ.
Bà chủ thản nhiên liếc mắt: “Ép buộc, ỷ mạnh hiếp yếu, không thể tưởng được Thụy vương danh khắp thiên hạ thế mà lại là người như vậy, thất kính.”
Hạ Diệc Hiên cũng không thèm phản ứng. Hạ Đao khẽ lật cổ tay, đao khẽ nhúc nhích, trên cổ Lý Dụ chảy ra một vệt máu dài, mọi người trong quán đều nín thở nhìn hắn.
Lý Dụ sợ tới mặt trắng bệch, rốt cuộc không lay chuyển được tình huống, hắn đành lắp bắp đem sự tình buổi tối hôm đó kể lại lần nữa, chỉ là trong câu chuyện dùng “Hắn” thay cho “Nghiễm An vương“. Kể xong, hắn khổ sở cầu xin: “Vương gia, hắn thật sự đã chết. Mặc kệ như thế nào, ty chức cũng đã thay hắn để lại di thư, không có công lao cũng có khổ lao, ngài tha cho ty chức đi!”
Hạ Diệc Hiên không thèm để ý đến hắn, hờ hững quay qua hỏi bà chủ, “Chuyện xưa này thế nào? Ta nghe đã lâu như vậy, mỗi ngày đều ngứa tay muốn đem người này một đao chém chết.”
Bà chủ khẽ nhếch khóe miệng, hướng về phía Địch Hổ vẫy vẫy tay: “Lấy mấy quyển sách để ở đầu giường ta ra đây.”
Địch Hổ đi chỉ chốc lát đã quay lại, tay cầm một chồng sách dày đặt lên bàn.
Bà chủ tiệm rượu tùy tay mở một quyển, chậm rãi đi tới Hạ Diệc Hiên, dừng trước mặt hắn một lát rồi giơ quyển sách về phía hắn: “Thụy vương điện hạ, chuyện xưa của ngươi cũ rích rồi. Ngươi xem sách này đi, trong này tùy tiện giở một quyển cũng có thể tìm được chuyện kinh tâm động phách hơn hẳn chuyện xưa của ngươi.”
Hạ Diệc Hiên chộp lấy tay nàng, trong lòng phát lạnh: người này mạch đập hỗn loạn suy yếu, xác thực có bệnh, không giống ngụy trang.
Hai tiểu nhị vừa sợ vừa giận vây quanh hắn: “Buông ra!”
Hạ Diệc Hiên buông lỏng tay, bà chủ vội lui liền hai bước, được hai tiểu nhị đỡ lấy. Lần này, nàng giận đến trắng mặt: “Hai vị đại nhân, các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Quán nhỏ chúng ta không làm gì ngoài việc buôn bán, các ngươi lại đến gây sự. Huynh trưởng ta sắp đến đây, ta không còn cách nào khác là nhờ hắn đòi lại công đạo!”
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao một tháng trước tới đây mở quán rượu?” Thẩm Nhược Thần hỏi, viền mắt thâm đen, hiển nhiên mấy ngày nay không khi nào ngon giấc.
“Nói vậy các ngươi đã thăm dò lai lịch của ta. Cái gì cần nói ta đều đã nói, nửa điểm cũng không nói dối, còn việc gì không nên nói ta tự nhiên một chữ cũng sẽ không nói. Các ngươi muốn tìm người cũng không thể xem ta như phạm nhân được!” Bà chủ nhíu mày, hiển nhiên rất không hài lòng.
Quả thật Hạ Diệc Hiên đã sớm phái người ra roi thúc ngựa đến tổng bộ của Minh giáo ở Trung Nguyên đóng ở quận Lô Tây, được hồi báo là lão Tam của Minh giáo xác thực có một muội muội thuở nhỏ thân thể rất yếu, sau khi lão Tam mất tích thì bệnh không dậy nổi. Năm trước lão Tam trở về, nhờ đó sức khỏe của nàng mới thoáng có chút khởi sắc.
Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Chính là vì ngươi không hề sơ hở mới khiến chúng ta hoài nghi. Minh giáo cùng Mộc Tề Sơn không có quan hệ gì, ngươi không có lý do gì đến đây; ngươi ứng đối khéo léo, hiển nhiên đã sớm nghĩ sẵn trong đầu. Ngươi nhất định cùng Nghiễm An vương có liên quan. Ngươi nhất định biết hắn đang ở đâu, đừng hòng giấu diếm nữa!”
Bà chủ vẻ mặt cổ quái, sau một lúc lâu mới nói: “Ta nghe nói... Nghiễm An vương kia mưu nghịch phản quốc, đã sớm bị các ngươi tru giết, chẳng lẽ người các ngươi tìm là hắn?”
Thẩm Nhược Thần lảo đảo. Lời này tựa như đao nhọn đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn hít sâu một hơi, run giọng nói: “Ngươi từ đâu nghe được lời đồn này?”
“Trên phố đồn đãi, nghe qua có vẻ như vậy, không đúng thì thôi, chư vị đại nhân không cần để ý.” - Lão bản nương thản nhiên nói. “Về phần vì sao ta phải đến Mộc Tề Sơn, một chút nữa các vị sẽ biết.”
Hạ Diệc Hiên và Thẩm Nhược Thần liếc mắt nhìn nhau. Hai người sau đêm hoả hoạn đó, trừ việc chính sự ra không nói với nhau quá nửa câu, mấy ngày gần đây vì việc này mà hễ rảnh rỗi liền tụ lại, đem từng chi tiết của tiệm rượu Mộc Phong cẩn thận cân nhắc, cõi lòng tịch mịch u oán bấy lâu không thể kiềm chế mà dấy lên hy vọng.
Bà chủ vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một loạt âm thanh ồn ào, một giọng nói hớn hở vang lên: “Ai u, ai thế kia? Còn không phải là vị huynh đệ Hạ Đao? Sao lại canh giữ ở cửa tiệm của ta như hung thần ác sát thế? Nào nào nào, đến nói chuyện một chút!”
Giọng nói quen thuộc làm biểu tình trên mặt Hạ Đao bỗng trở nên sinh động, hai mắt vội nhìn về phía cửa, cứ như giây tiếp theo sẽ tông cửa xông ra.
Rèm cửa vén lên, một người tiến vào, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, mặt mày tuấn lãng, đúng là thân vệ bên cạnh Mộ Tử Duyệt mất tích đã lâu--Mộ Thập Bát! Ngày ấy sau khi lỡ tay đánh hắn té xỉu, Hạ Đao vội vã đuổi theo Hạ Diệc Hiên, nhờ một thân vệ chiếu cố hắn, kết quả không thấy bóng dáng hắn đâu. Hạ Đao lùng sục tìm ở kinh thành vẫn không có kết quả, trong lòng vẫn không yên.
Mộ Thập Bát lướt qua Hạ Đao và Hạ Diệc Hiên, đứng trước bà chủ tiệm đánh giá một hồi. Bỗng nhiên hắn chau mày, trầm giọng hỏi Địch Hổ: “Sao lại thế này? Sắc mặt tiểu thư càng ngày càng kém? Có uống thuốc đúng giờ hay không?”
Địch Hổ kính cẩn đáp: “Bẩm Tam thiếu gia, vẫn uống thuốc đúng giờ. Chỉ là tiểu thư bệnh cũ tái phát, đau đớn cả đêm, Tiểu Trúc cũng bó tay hết cách.”
Hạ Đao sợ ngây người. Ngay cả Hạ Diệc Hiên lạnh lùng trầm tĩnh cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Ngươi chính là Minh giáo Tam công tử Ngưu Thác Viễn?”
Mộ Thập Bát xoay người, hiển nhiên là còn ưu phiền vì bệnh tình của muội muội nên miễn cưỡng cười đáp: “Đúng vậy, ta bị tiểu nhân ám hại, ở Tây Xuyên thiếu chút nữa bỏ mạng, may mắn được Vương gia nhà ta cứu. Lần trước ở Tây Tề Trấn nhờ một gậy của Hạ Đao mà ta khôi phục trí nhớ, cuối cùng tìm lại được thân thế của mình, vẫn chưa có dịp đến cảm tạ Hạ Đao, thật sự là chậm trễ.”
Hạ Đao không nói tiếng nào, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bà chủ tiệm rượu lạnh lùng nói: “Tốt, nhân vật chính đã đến rồi, các ngươi hỏi hắn đi, vì sao ta muốn mở tiệm rượu ở Mộc Tề Trấn.”
“Thụy vương gia, gia muội có chỗ nào đắc tội ngươi?” Mộ Thập Bát quét mắt nhìn một lượt bốn phía, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, “Từ khi ta bị tiểu nhân âm hiểm ám toán, nàng chịu rất nhiều khổ sở.”
Sự tình bất ngờ ngoài dự đoán, Hạ Diệc Hiên và Thẩm Nhược Thần trong lòng tràn đầy chờ đợi, ngoài mặt bình tĩnh không trả lời.
Mộ Thập Bát tức giận liếc sang Hạ Diệc Hiên, hừ một tiến: “Thụy vương gia, nếu ngươi muốn ỷ thế hiếp người cứ việc phóng ngựa đến đây, bất quá Vương gia nhà ta... Hắn... Hắn đã nhìn lầm ngươi!”
“Vương gia nhà ngươi...” Hạ Diệc Hiên thần sắc buồn bã, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Thập Bát, ngươi... ngươi có từng gặp Vương gia nhà ngươi...”
“Thật ra ta đã từng nghĩ theo hầu Vương gia dưới âm tào địa phủ, thế nhưng không được.” Mộ Thập Bát nhún vai. “Nói vậy ngài ấy muốn lưu ta lại trên đời này để xem bọn người vô tình vô nghĩa, lòng dạ lang sói sẽ có kết cục thế nào.”
Lòng Thẩm Nhược Thần nhói đau, nhịn không được liền ho khan, cổ họng tanh ngọt, mùi máu tươi xộc lên. Hắn cắn răng nuốt xuống, đờ đẫn hỏi: “Thập Bát, ngươi đừng gạt bọn ta, ngươi có tin tức của Tử Duyệt đúng không?”
Mộ Thập Bát lắc đầu, vẻ mặt đau thương: “Các ngươi mà cũng không có tin tức, ta là người giang hồ làm sao có tin tức gì? Ta để muội muội đến đây mở quán rượu cũng là vì nghĩ nếu vương gia còn sống, chắc sẽ không quên ngày tế bái tổ tiên mà đến đây. Ngài ấy dù không muốn gặp ta, nhưng không biết gia muội, lẽ nào cũng né tránh? Nói không chừng có thể gặp được ngài ấy...”
“Thì ra là thế...” Cõi lòng tràn trề hy vọng giờ đây lại như rơi vào khoảng không, Hạ Diệc Hiên thất hồn lạc phách lảo đảo lui lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế.
Trong lòng Mộ Thập Bát dâng lên một loại cảm xúc khó thể diễn tả, đành khuyên giải: “Vương gia, người mất cũng đã mất rồi, sinh tử khó đoán, ngươi cũng đừng đau khổ quá.”
“Ta không tin... không tin hắn thật sự đã chết...” Hạ Diệc Hiên lẩm bẩm.
Thẩm Nhược Thần bỗng mỉa mai cười, cùng với đó là ho khan không ngớt, thân mình run rẩy như lá thu trong gió. Hắn thất tha thất thểu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Quả nhiên là ta si tâm vọng tưởng... Đời này... Đời này... ta phải cõng món nợ máu này...”
Hạ Diệc Hiên thất thần, cuối cùng cũng rời đi, cước bộ xưa nay vững vàng bỗng trở nên phù phiếm.
Hạ Đao vừa định theo sau, Mộ Thập Bát kêu hắn một tiếng, hắn quay đầu, trong mắt mang theo vài phần phẫn nộ.
“Ơ, trừng mắt nhìn ta làm gì? Khi nào thì lại đến tái đấu?” Mộ Thập Bát cười dài hỏi, “Bây giờ ta đã tiến bộ rất nhiều, ngươi nhất định thua.”
“Âm hiểm, giả dối!” Hạ Đao không thay đổi sắc mặt phun ra mấy chữ, hừ một tiếng, bước đi không thèm quay đầu lại.
Mộ Thập Bát ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bực dọc nói: “Phách lối gì chứ! Thật đúng là nên đập cho ngươi một trận ra trò!”
Bà chủ tiệm đột nhiên ngẩng đầu lên, vung tay gõ một cái vào đầu Mộ Thập Bát: “Ngu ngốc, người ta tức giận là vì ngươi lừa hắn, hại hắn tìm kiếm ngươi lâu như vậy!”
Mộ Thập Bát hô đau: “Còn không phải là vì ngươi sao! Ai rỗi hơi mà chạy tới kinh thành tìm hắn chỉ để giải thích rằng ta không phải Mộ Thập Bát đâu, ta là Ngưu Thác Viễn. Huống chi ai ham thích cái thân phận Ngưu Thác Viễn kia, phiền gần chết.”
Tiểu Địch và Tiểu Trúc phản đối kêu lên: “Tam thiếu gia!”
“Được, được, được, không nói với các ngươi nữa, chạy nhanh đi thôi. Chúng ta lén đến Mộc Tề Sơn xem một chút, sau đó liền thu dọn lên đường thôi. Trời nam biển bắc, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó.” Mộ Thập Bát tươi cười, nghiêm túc nói.
***
Mộc Tề Sơn vẫn như trước kia thanh nhã tú lệ. Dưới chân núi là rừng trúc dày đặc xanh um, chỉ là trong rừng không còn người thổi sáo kia nữa. Không còn khúc《 tận trời điều 》 rung động lòng người, rừng trúc trở nên tĩnh mịch lạ thường.
Đỉnh núi không cao, có điều sức khỏe bà chủ tiệm rượu không tốt, cứ đi được một lúc lại phải dừng lại nghỉ, thế nên đi hơn nửa canh giờ mới đến lăng mộ. Nhìn ba nam tử bận rộn lục tục chuẩn bị hương khói, nàng nghiêng người dựa vào thân cây cổ thụ, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộ Thập Bát cung kính ở trước mộ dập đầu ba cái rõ to, hướng về phía bà chủ tiệm rượu hớn hở nói: “Đến đây, cùng ca ca khấu đầu.”
Lão bản nương nhìn bốn phía, đùa cợt nói: “Xem bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa, không phải chỉ là khấu đầu thôi sao, cần gì đắc ý như vậy?”
“Không phải vậy, ta nghẹn hơn nửa năm nay, hôm nay coi như được hãnh diện một phen,“ Mộ thập bát rung đùi đắc ý nói, “Nhìn bọn họ ra cái bộ dạng không hay ho gì, thật là sảng khoái!”
Lão bản nương cũng không để ý đến hắn, chỉ quỳ trước mộ, trong lòng thầm niệm vài câu, chậm rãi dập đầu ba cái. Đến cái thứ ba, có lẽ là thể lực chống đỡ hết nổi, nàng ngã xuống đất.
Mộ Thập Bát quá sợ hãi, xông lên đỡ nàng dậy, dồn dập nói: “Được rồi được rồi, lễ tiết như vậy là đủ, sớm biết vậy đã không cho ngươi đến.”
Đoàn người lại mất hơn nửa canh giờ thận trọng xuống núi, đến khi trở lại tiệm rượu Mộc Phong đã là cuối giờ Thân. Mộ Thập Bát vừa về đến nơi liền vào trong thét to gọi Địch Hổ cùng Trúc Kỳ thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, ngày mai đến quận Lô Tây ta đã có biện pháp lên núi tìm thần y giúp ngươi xem bệnh, ta còn phái người đi Thiên Long Tuyết Sơn hái thuốc, không quá mười ngày nửa tháng nhất định sẽ có tin tốt. Yên tâm, bệnh của ngươi cứ trông cậy vào ta.”
Bà chủ tiệm rượu lắc đầu, đi vào buồng trong: “Ngươi đừng nóng vội, chúng ta còn chưa thể đi.”
“Vì sao?” Mộ Thập Bát buồn bực hỏi, theo sát phía sau, cảnh giác nhìn quanh rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng có một cái xích đu, bên trên lót đệm mềm mại. Bà chủ tiệm rượu ngồi lên xích đu, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, mang theo vài phần tự tin và ngạo mạn, đôi mắt đang dại ra chợt sắc bén lóe tinh quang. Giọng nói của nàng tuy nhẹ nhưng lại chứa mấy phần tự luyến: “Thập Bát ơi Thập Bát, uổng cho ngươi làm thân vệ theo ta lâu như vậy, ngươi cho là bọn họ đều dễ bị lừa như vậy? Chỉ sợ hiện giờ thiên la địa võng đã giăng sẵn chờ ngươi sơ hở. Ta chưa thể đi, như vậy không khác gì chưa đánh đã khai!”