Bà chủ tiệm rượu chính là người đã thoát ra từ Phược Hổ Lao hôm đó--Nghiễm An Vương Mộ Tử Duyệt. Năm đó nàng phụng mệnh tiên đế tiếp quản thủ vệ hoàng cung, đối với Phược Hổ Lao do tiền triều để lại cực kỳ hứng thú. Cẩn thận nghiên cứu mấy ngày, nàng phát hiện một bí mật: chỗ sâu nhất trong bức tượng hình đầu hổ gắn trên tường trong lao có cơ quan. Bên trong miệng hổ, ở chỗ cao nhất có chốt mở, nhấn một cái sẽ mở ra một cửa đá dẫn đến một đường hầm nối thẳng từ ngự hoa viên ra hồ Ngọc Tuyền, mà dòng chảy trong hồ Ngọc Tuyền thông với sông Lâm An.
Nàng tinh thông bơi lội, đối với địa hình hoàng cung và kinh thành rõ như lòng bàn tay, chỉ cần tính đúng khoảng cách gần nhất giữa hồ Ngọc Tuyền và sông Lâm An thì có năm phần chắc chắn có thể đào thoát.
Thị vệ Lý Dụ là tâm phúc vài năm trước nàng xếp vào cung. Lúc trước tiên đế đem cấm vệ quân từ tay nàng giao cho Hạ Diệc Hiên tiếp quản, nàng không tin Hạ Diệc Hiên nên đã để lại nhiều mật thám trong cấm vệ quân để đề phòng hắn đối với Hạ Vân Khâm bất lợi, Lý Dụ chính là một trong số đó.
Nhiều năm trôi qua, các mật thám đều không phát huy tác dụng gì, không ngờ trong hoàn cảnh nàng cùng đường mạt lộ lại giúp nàng tìm được hy vọng.
Nàng không muốn chết, mà cho dù chết, nàng cũng không thể chết trong Phược Hổ Lao. Làm sao nàng có thể để Hạ Vân Khâm và những người khác phát hiện bí mật của nàng? Nếu bọn họ biết Nghiễm An Vương nắm giữ triều chính nhiều năm như vậy là nữ thì...
Nhưng không ngờ Lệ thái phi xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của nàng. Lão thái bà này ở lì trong phòng giam cằn nhằn không dứt khuyên nàng uống thuốc độc tự sát. Mắt thấy canh ba đã gần đến, nếu không hành động sẽ vuột mất thời cơ. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải uống chén lạc tiếu tán. Lạc tiếu tán là nội độc, vốn không hộc máu, chỉ là nàng thấy Thẩm Nhược Thần lại tới Phược Hổ Lao lần nữa, đành phải vận nội công làm chính mình hộc máu để dọa Thẩm Nhược Thần rời khỏi.
Nàng chạy ra ngoài Phược Hổ Lao, thừa dịp trong cung đại loạn muốn nhảy vào hồ Ngọc Tuyền. Đem chút hơi tàn chạy ra ngoài, nàng hấp hối ngã xuống bên bờ hồ. Đến khi mở mắt, nàng cơ hồ không tin vào mắt mình: không ngờ người ở trước mắt mình thế mà lại là Mộ Thập Bát!
Mộ Thập Bát bị Hạ Đao đập cho một gậy, không ngờ nhờ vậy mà đầu óc trở nên thanh tỉnh chưa từng có. Không chỉ nhớ ra thân phận của mình, hắn còn lanh lợi phán đoán tình huống, đem tâm tư Mộ Tử Duyệt suy đoán theo mọi khả năng. Nghiễm An vương phủ bị lớp lớp người vây quanh, hắn tìm không được ai để thương lượng, đành phải như ruồi bọ không đầu, chạy loạn khắp nơi trong hoàng cung, vậy mà vừa vặn đụng phải Mộ Tử Duyệt đang chạy ra.
Hắn vốn là muốn cùng Mộ Tử Duyệt tìm nơi núi thẳm rừng sâu, thoát ly chốn thị phi lắm tai mắt này, nhưng lúc đó mạch tượng Mộ Tử Duyệt rối loạn suy yếu, độc tính lạc tiếu tán phát tác. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đi tìm đại ca và nhị ca của hắn, nhờ giúp đỡ người ngựa và bạc, tạm thời lưu lại trong một biệt viện trong một thành nhỏ có tên là Ký Xa.
Lúc đó tình hình Mộ Tử Duyệt vô cùng hung hiểm. Nàng trúng độc lại còn vận nội công, làm cho độc tính khuếch tán, lại không được kịp thời ép chất độc ra ngoài, tuy rằng dùng linh đan, nhưng vẫn nhiều lần nguy kịch.
Mộ Thập Bát cùng hai vị huynh trưởng hợp lực ép độc ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ có thể ép độc tố xuống dưới khuỷu tay trái chứ không thể hoàn toàn loại trừ.
Kiên trì ép độc trong mấy tháng, thân thể Mộ Tử Duyệt mới có chút khởi sắc. Thầy thuốc ngàn dặn vạn dò, nhất định phải để nàng nằm trên giường tĩnh dưỡng, vạn vạn không được phí công lo nghĩ bất cứ chuyện gì. Mộ Tử Duyệt tuy rằng lo lắng tình hình trong kinh thành, còn có huynh trưởng không biết bây giờ ra sao, nhưng dưới sự trông nom quản thúc của huynh đệ Mộ Thập Bát, chỉ có thể làm một con sâu gạo không có việc gì làm.
Lần này đến Mộc Tề Sơn là do Mộ Tử Duyệt dốc sức kiên trì thuyết phục. Nàng lo cho an nguy trong kinh thành, cũng lo cho số phận Nghiễm An vương phủ. Mộ Thập Bát an bài nhân lực ổn thỏa, cùng nàng định ra sách lược vẹn toàn, lúc này mới đồng ý để nàng đến Nam Tề Trấn mở tiệm rượu Mộc Phong.
Mộ Thập Bát xem bộ dáng của nàng, cười hắc hắc: “Không phải ngươi là Vương gia, còn ta chỉ là thân vệ thôi sao? Ta không cần động não, chỉ cần đi theo ngươi là được.”
Mộ Tử Duyệt hừ một tiếng: “Trách không được bị người ta ám toán, quả thực đem mặt mũi Nghiễm An vương phủ vứt đi. Vẫn chưa tìm được hung thủ?”
Mộ Thập Bát gật gật đầu, trong lòng phiền não. Nhưng hắn tính tình lạc quan, chỉ chốc lát sau đã đem việc này quẳng ra sau đầu: “Miễn bàn việc này đi. Chúng ta làm sao bây giờ? Nói thực ra, ta mỗi ngày nhìn khuôn mặt hiện giờ của ngươi, thật tình ăn không ngon.”
Hắn rất sợ Mộ Tử Duyệt thấy cảnh sinh tình lại đau lòng, lại sợ đám người Hạ Diệc Hiên nhìn thấu sự ngụy trang của bọn họ nên hận không thể lập tức mang Mộ Tử Duyệt bỏ chạy.
Mộ Tử Duyệt đến trước gương đồng nhìn trái nhìn phải, có chút ưu thương: “Đúng vậy, ta thành ra bộ dáng này, nào còn có mỹ thiếu niên nào sẽ cam tâm tình nguyện theo ta?”
Mộ Thập Bát nghiêm nghị tiến lên: “Vương gia, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục? Ta cũng được cho là tuấn mỹ, ngươi xuống tay đi!”
Mộ Tử Duyệt rốt cuộc nhịn không được bật cười, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, như câu hồn đoạt phách, chọc cho lòng người ta ngứa ngáy.
“Thập Bát, thời gian này, đa tạ ngươi.” Nàng chân thành nhìn hắn. “Lúc trước ở Tây Xuyên cứu ngươi là việc làm có lời nhất từ trước tới giờ của ta.”
Mộ thập Bát có chút ngượng ngùng: “Này... Này... Vương gia, ngươi bỗng nhiên khách khí như vậy, ta thật sự không quen...”
“Kỳ thật, hiện tại ngươi không cần đi theo ta,“ Mộ Tử Duyệt cân nhắc một lát nói, “Ta tuy rằng trúng độc, nhưng còn có chút võ nghệ hộ thân. Ngươi thân là Minh giáo Tam công tử, sự vụ bận rộn, không thể vẫn như trước kia tiêu dao bên ngoài. Hai vị huynh trưởng kết nghĩa của người lần trước đã kín đáo phê bình. Ta còn nghe nói ngươi còn có một vị hôn thê ở Minh giáo chờ ngươi về thành thân. Ngươi bặt vô âm tín đã lâu như vậy, cô nương người ta vẫn chờ ngươi, ngươi cũng không thể cô phụ người ta.”
Sắc mặt Mộ Thập Bát đột nhiên thay đổi, phẫn nộ nói: “Ngươi đây là có ý gì? Qua sông chặt cầu? Nói thật, ta hiện tại đối với nữ một chút hứng thú cũng không có, điểm này ngươi phải chịu trách nhiệm. Ngươi làm lớn một trận như vậy, ta thật sự đã nghĩ rằng ngươi đoạn tụ, cũng thật sự tin rằng chỉ có đoạn tụ mới là chân tình nhân gian. Bây giờ ngươi đột nhiên biến hóa nhanh chóng, thế mà lại là một cô nương từ đầu đến chân, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?”
Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười: “Ngươi bảo ta chịu trách nhiệm trách thế nào bây giờ? Biến trở về nam nhân để cưới ngươi?”
“Mặc kệ, tóm lại ta phải về, cũng phải mang ngươi cùng nhau trở về. Ngươi một thân một mình bên ngoài, ta làm sao yên tâm?” Mộ Thập Bát nhíu mày nói.
“Này... Vạn nhất sự tình bại lộ, Minh giáo sẽ bị liên lụy, tai ương ngập đầu. Minh giáo các ngươi cho dù võ công cái thế cũng không thể đấu lại gót sắt quan binh!” Mộ Tử Duyệt khuyên nhủ.
“Vậy càng hay, chúng ta không trở về Minh giáo nữa. Chờ ngươi hết bệnh rồi, chúng ta liền đi du sơn ngoạn thủy.” Mộ Thập Bát hưng trí bừng bừng nói.
Mộ Tử Duyệt có chút đau đầu, đành phải gạc cuộc tranh luận này qua một bên: “Hiện tại chưa thể đi. Không chừng bọn họ đã giăng bẫy đợi chúng ta hai ngày, chỉ cần chúng lộ ra sơ hở sẽ thu lưới tóm gọn. Đợi khi an toàn rồi, chúng ta còn phải vào thành thám thính tin tức bọn Mộ Đại. Ta lo lắng, sợ bọn họ làm việc dại dột liều lĩnh.”
Ngay khi sức khỏe khá lên một chút, nàng liền phái vài người âm thầm đến kinh thành thám thính tin tức thủ hạ, nhưng rốt cuộc cũng không có tin tức gì. Nàng không biết di thư của nàng và những lời hứa hẹn của Lệ thái phi có hiệu quả hay không, rất sợ vì mình mà hại chết những cận vệ trung thành tận tâm kia.
Mộ Thập Bát nghiến răng nói: “Chẳng lẽ bọn họ vô tình vô nghĩa như vậy? Bức tử ngươi không nói, còn lấy người trong phủ và thị vệ ra trút giận?”
Mộ Tử Duyệt cười khổ một tiếng, trong lòng nhớ tới lưỡi đao Hạ Đao đặt trên cổ Lý Dụ. Nàng đối với Hạ Diệc Hiên nửa điểm nắm chắc cũng không có. Thụy vương lãnh khốc ngoan tâm có gì mà cố kỵ? Huống chi, Thẩm Nhược Thần mấy ngày đến quán uống rượu từng nói qua vài việc trong triều, càng khiến nàng nghĩ, bọn họ không có khả năng khẳng định nàng còn sống hay đã chết, khả năng lớn nhất chính là lấy người nàng coi trọng ra để uy hiếp nàng.
Trên đời này, khó đoán nhất chín là lòng người. Cũng như một năm trước, nàng thoả thuê mãn nguyện, vinh quang tột đỉnh, làm sao ngờ được sẽ rơi vào hoàn cảnh chật vật như bây giờ?
Lúc này đây, mỗi phỏng đoán của Mộ Tử Duyệt đều rơi vào khoảng không. Từ ngày thoát khỏi Phược Hổ Lao, nàng chưa từng gặp lại Hạ Diệc Hiên, Thẩm Nhược Thần, Phương Vu Chính. Theo như tin thám thính từ những người Mộ Thập Bát sắp xếp ở trong trấn, người của triều đình đã rút đi tám chín phần.
Mộ Tử Duyệt có chút khó hiểu. Theo như hiểu biết của nàng đối với Hạ Diệc Hiên và Thẩm Nhược Thần, hai người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất là Hạ Diệc Hiên. Chỉ việc hắn từ nhiều năm trước đã bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng cũng đủ để thấy đây là người đa nghi và nhạy bén.
Không có nhóm người Hạ Diệc Hiên, tiệm rượu Mộc Phong lại như trước, không, so với trước kia còn tốt hơn nhiều. Thực khách bỗng nhiên thấy trong tiệm có thêm một nam tử nhiệt tình lanh lợi, tính tình hào sảng, mấu chốt nhất chính là bộ dạng hắn rất tuấn lãng. Nam tử này cực kỳ hiếu khách, bất luận là đại cô nương hay là tiểu tử, đều có thể tán gẫu vài câu, bất quá nếu có người ngắm nhìn bà chủ tiệm lâu một chút, mặt hắn sẽ lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm không chớp mắt, cứ như nhìn chằm chằm kẻ trộm.
Điền tú tài vẫn còn chưa bị dọa chạy, thỉnh thoảng cũng đến uống vài bầu rượu, chẳng qua cũng không dám đến gần Mộ Tử Duyệt nữa, chỉ là đôi khi vụng trộm liền nhìn vài cái.
Không biết vì sao, Mộ Tử Duyệt có chút buồn bã. Hơn nửa năm giãy dụa giữa giữa sự sống và cái chết nhưng nàng cũng không bận tâm gì, vậy mà từ khi gặp lại đám người Hạ Diệc Hiên, lòng của nàng ngổn ngang trăm mối. Là yêu hay là hận? Nàng không thể phân biệt rõ ràng, cũng không cần phải phân rõ.
Ngồi sau quầy, bất giác nàng lấy ra hai đoạn sáo ngọc bị gãy ngày hôm trước. Thân sáo xanh biếc ôn nhuận, có điều chỗ bị gãy sắc bén dữ tợn, nhìn một hồi, vẻ mặt thương tâm khi bẻ gãy cây sáo của Hạ Diệc Hiên lại hiện lên trước mắt.
Ngực nàng đột nhiên co rút đau đớn, cơ hồ nhịn không được muốn nâng tay lên, hướng tới ảo ảnh trước mắt khẽ vuốt, xoa dịu đáy mắt bi thương của hắn. Chỉ là tay trái bị ép độc, hơi giật giật. Nàng cúi đầu nhìn, thấy từ khuỷu tay dọc theo kinh mạch có hai ngón tay tím đen, càng đến đầu ngón tay màu tím đen càng đậm. Nếu một ngày màu tím đen lan đến ngực, chỉ sợ đó là lúc nàng chết.
Đời này nàng không còn đường trở về kinh thành, cũng không biết khi nào hồn lìa khỏi xác. Nàng đau đớn nghĩ, một ngày nào đó, khí thế cục yên ổn, những người đó có lẽ đã quên từng có một Nghiễm An Vương ngạo nghễ tuỳ hứng, đã quên một đoạn thời gian tùy ý vui vẻ.
Khi bọn họ tuổi tác đã lớn, ngẫu nhiên thong thả dạo bước dưới trăng thanh gió mát, có lẽ khuôn mặt của nàng sẽ chợt lướt qua trí nhớ bọn họ, nhưng yêu và hận rồi cũng như ánh trăng dần dần nguội lạnh, như một bức tranh xinh đẹp chung quy rồi cũng sẽ bị thời gian xoá nhòa từng đường bút phóng khoáng...
Nghĩ rồi lại nghĩ, đáy mắt nàng dần ngập nước.
“Các ngươi có nghe nói không, kinh thành dạo gần đây rất náo nhiệt...”
“Sao lại không nghe, đây là sự kiện lớn đó. Nghe nói Thụy vương điện hạ uy vũ bất phàm, giống hệt thiên binh thiên tướng hạ phàm.”
Mộ Tử Duyệt bỗng dưng phục hồi phục tinh thần, nín thở lắng nghe.
“Chỉ là Tây Lăng quốc cũng không phải kẻ dễ bắt nạt đâu nha. Nghe nói thủ lĩnh của bọn bộ dạng mặt mũi hung tợn, có sức mạnh đấu lại vạn người.”
“Không chỉ hai tòa thành trì của chúng ta đã bị đoạt, nghe nói ngay cả Chinh Tây quân cũng sắp sửa tan tác rồi.”
“Thật sự? Ta lại nghe nói không phải vậy. Nguyên nhân nghe nói là do tướng quân của Chinh Tây quân bị xử trảm mới khiến lòng quân tan rã.”
“Suỵt! Nhỏ giọng chút! Nghe nói Tây Lăng quốc còn nói...”
Đám người nói chuyện phiếm đè thấp thanh âm, khe khẽ nói nhỏ.
Tay phải Mộ Tử Duyệt theo bản năng cầm đoạn sáo, phút chốc đứng bật dậy: “Cái gì? Các ngươi nói cái gì!”
Rèm cửa lập tức bị xốc lên, Mộ Thập Bát ba bước gộp thành hai vọt vào, sắc mặt ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt: “Tử Duyệt, chuyện lớn rồi!”
Trong lòng Mộ Tử Duyệt trầm xuống: “Làm sao vậy?”
“Tây Lăng quốc đột nhiên dấy binh xâm chiếm, tập kích biên cảnh trong đêm, đoạt mất hai thành; Tề vương Hạ Vân Trùng phản loạn; Thụy vương Hạ Diệc Hiên dẫn mười vạn Bình Nam quân cứu viện Tây Xuyên!”