Quyền Thần Tái Thế

Chương 17: Chương 17: Ai ngờ oan gia ngõ hẹp




(Edit: LinhBabie2305)

Trở lại Càn Thanh cung, Tô Yến thấy đã gần trưa, bèn khom người cáo lui. Hoàng đế vốn muốn ban thưởng ngọ thiện, nhưng thấy y sốt sắng muốn đi giống như có điều lo lắng, đành phải từ bỏ.

Tô Yến ra khỏi cửa cung, đi tới ngoài sân, chỉ thấy mấy chục cung nhân vây quanh một cỗ kiệu vàng đỉnh đỏ khắc hoa văn mây phượng chậm rãi đi đến, biết là phượng giá của hậu phi, vội vàng tránh sang một bên.

Phượng giá dừng ở chân thềm, cung nhân dìu một nữ tử mang thai cẩn thận bước xuống kiệu.

Tô Yến nhớ đến Vệ quý phi mang thai mà Thái tử nhắc tới, tò mò liếc nhìn một chút. Chỉ thấy nàng ta mặc một chiếc áo kép màu đỏ tươi thêu hoa mẫu đơn màu vàng, cây trâm hoa đào cắm nghiêng trên búi tóc tơ vàng, làn váy màu xanh nhạt đung đưa theo từng bước chân, dáng dấp lả lướt yểu điệu, thật là một vị mỹ nhân kiều diễm hiếm thấy, nhất thời tâm thần mơ màng, không nhịn được mà lại nhìn thêm vài lần nữa.

Không ngờ đã bị cung nhân theo hầu nhìn thấy, nói nhỏ vài câu với Vệ quý phi.

Vệ quý phi dừng bước: “Người nào lớn mật như thế, kêu hắn tới đây.”

Tô Yến lập tức tỉnh táo lại, thầm than sắc đẹp hại người, không thể không tiến lên hành lễ: “Hạ quan Tô Yến khấu kiến nương nương thiên tuế.”

“Tô, Yến.” Vệ quý phi chậm rãi nhẩm hai chữ này, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, bỗng nhiên cười khẽ: “Hoá ra là Tô hầu đọc, hoàng gia nhắc đến tên của ngươi liền nói ngươi là một nhân tài, hôm nay mới nhìn ra, quả nhiên tướng mạo xuất chúng.”

“Tướng mạo xuất chúng” có nghĩa là... Không có gì ngoài ngoại hình đẹp nhỉ? Chẳng lẽ đang mắng ta chỉ là một cái bình hoa đẹp mã nhưng vô dụng à?

Tô Yến ngẫm ra ý tứ như thể mỉa mai trong lời của nàng ta, bèn tỏ vẻ tiếp thu răn dạy: “Nương nương quá khen, trong triều toàn nhân tài, hạ quan chẳng qua chỉ là một con đom đóm nhỏ, không dám tự cao.”

“Có vẻ là một người hiểu chuyện đó.” Vệ quý phi vỗ nhẹ phần bụng nhô to, “Ánh sáng của đom đóm tuy yếu ớt, nhưng đặt trên bàn đọc sách thì vẫn ổn, nếu mơ tưởng được như ánh sáng mặt trời, chẳng phải rất buồn cười sao?”

Tô Yến cúi đầu: “Đa tạ nương nương chỉ dạy, hạ quan đã hiểu rõ.”

Vệ quý phi giơ ngón tay mảnh khảnh lên, cung nhân liền đưa tay ra đỡ, gạt Tô Yến qua một bên rồi bước lên thềm ngọc trước đại điện.

Tô Yến ngơ ngẩn đứng ở trong sân một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, xoay người đi về phía Đoan Bản cung.

Từ xưa đến giờ hoa đẹp luôn có nhiều gai, lần này Vệ quý phi ra oai phủ đầu cũng không nằm ngoài dự đoán. Nàng ta không đề cập đến chuyện đắc tội Phụng An hầu hôm thi Đình, lại cảnh cáo ta đừng cố gắng thấy sang mà bắt quàng làm họ, xem ra đã coi ta thành bè phái của Thái tử mất rồi.

Nói vậy dường như mơ hồ ngửi được mùi vị tanh tưởi quen thuộc của chốn cung đình. Trước đó « Hàn Lâm phong nguyệt » xuất hiện trong Đông cung một cách khó hiểu, e rằng không thể thoát khỏi liên quan với cái mùi này.

Vệ quý phi đây là chắc chắn trong bụng đang mang long thai, hay là tự tin có thể độc chiếm trái tim và thánh ý khó dò của Hoàng đế?

Mặc kệ thế nào, cuộc tranh đấu hung hiểm nhất trong cung là giành được ngôi vị hoàng đế. Dù Chu Hạ Lâm là người kế tục trong sử sách, nhưng ai biết được nơi này có phải là lịch sử chân thật hay là thế giới song song đâu, lỡ như tương lai bị thay đổi bởi hiệu ứng bươm bướm là người xuyên qua như mình... Tô Yến âm thầm căng chặt dây thần kinh, lại cảnh báo mình lần nữa, không thể lơ là trong bất kỳ tình huống nào.

*

Tại Ti Kinh cục, Tô Yến đi qua hành lang với một chồng sách giảng mà học sĩ yêu cầu trên tay. Dưới chân hòn non bộ, mấy tên Thông sự xá nhân* của Chiêm Sự phủ đang tụ tập thành một đống, xì xào bàn tán, tiếng đàm tiếu xuyên qua bức tường mỏng manh truyền đến tai y, không muốn nghe cũng không được.

(*xá nhân: là viên quan phụ tá thân cận của người đứng đầu một tổ chức, tuỳ theo nơi làm việc mà có nhiều danh xưng khác nhau như Thái tử xá nhân, Trung thư xá nhân, Thông sự xá nhân v.v...)

“Nghe nói gì chưa, Quốc Tử giám đã xảy ra chuyện lớn rồi đó...”

“Trác Tế tửu thật to gan, sao lại dám làm chuyện phi pháp như vậy! Kết bè kết đảng, nhận hối lộ, ngay cả cấp dưới cũng không chịu được mà phải tố cáo vạch tội.”

“Tuy nói phẩm cấp của Trác Tế tửu không cao, nhưng xuất thân của ông ta rất thanh quý, là người đứng đầu bảng trong kỳ thi Đình năm đó, lại là học trò của Lý các lão nữa chứ. Nếu Lý các lão ra mặt bảo vệ, nói không chừng sẽ từ chuyện lớn hóa nhỏ thôi.”

“Cũng không biết chủ thẩm xét xử án này là Hình bộ hay là Đại Lý Tự nhỉ. Ngự sử hai bên đều là đồng niên của ông ta, có lẽ đều muốn tránh hiềm nghi.”

“Nhưng Hình bộ Thị lang cũng là học trò của Lý các lão luôn đó, chẳng lẽ muốn Thượng thư tự mình thẩm vấn sao?”

“Bởi thế nên vị trí chủ thẩm vẫn được trao cho Đại Lý Tự và Bắc Trấn Phủ ti, nghe nói ông ta đang bị nhốt trong chiếu ngục của Cẩm y vệ.”

“Cẩm y vệ hả? Lần này Trác Tế tửu sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi.”

Một nhóm người cùng lắc đầu, dùng niềm vui nỗi buồn của người khác làm đề tài tám chuyện sau bữa tối. Trong đó có một người tinh mắt, thấy trên hành lang có bóng người, vội vàng nháy mắt với mấy người còn lại, ai nấy đều xoay người và giả vờ như không có chuyện gì đi ngang qua.

Tô Yến cũng tiếp tục bước đi, coi như chưa nhìn thấy gì cả.

Loại chuyện xui xẻo thế này nghe một chút là được rồi, nếu vướng vào thì tuyệt đối không phải chuyện tốt. Hơn nữa, hiệu trưởng trường đại học quốc gia xảy ra chuyện, thì có quan hệ gì với một nhân viên quản lý thư viện trung tâm như ta chứ?

Kết quả là mối quan hệ này đã tát cái “bốp” vào mặt của y ngay trong đêm đó.

Y thực sự đã quên rằng nguyên chủ của thân thể này đi lên con đường thi cử quan chức, đương nhiên sẽ có ân sư, huynh đệ đồng môn và mạng lưới quan hệ này nọ.

Hơn nữa những mối quan hệ này rất được người xưa coi trọng, tôn sư trọng đạo như cha, phản thầy chính là đại nghịch bất đạo, vi phạm nghiêm trọng giá trị phổ quát sẽ bị tập thể văn nhân và quần chúng xã hội phỉ nhổ, con đường làm quan cũng coi như xong.

Thầy giáo dạy vỡ lòng của nguyên chủ là một nho sĩ uyên bác và nổi tiếng, mười năm trước khi ông đến Phúc Kiến, được Tô Tri châu thành tâm hậu lễ mời đến nhà dạy vỡ lòng cho con trai nhỏ của mình, tên là... Trác Kỳ, Trác An Hành.

Sau đó Trác Kỳ hồi kinh thăng quan, còn Tô Yến thi đậu tú tài và bái một vị danh sư khác. Nhưng giáo viên tiểu học dù sao cũng là lão sư nha, nếu mặc kệ sẽ bị người ta đâm sau lưng mất. Đêm đó mấy tên “bạn học hồi tiểu học” và giám sinh của Quốc Tử giám tìm tới cửa, hi vọng vị tân tú được coi trọng như y có thể cố gắng nói giúp cho Trác Kỳ trước mặt Thái tử hoặc là Hoàng thượng một chút.

“... Ta vừa chịu năm mươi đình trượng, còn chưa đi đường thuận lợi đâu.” Trước khi bọn họ đến, Tô Yến đã vội vàng dùng nước gừng bôi lên mặt làm ra vẻ bệnh tật quấn thân như liễu rủ trong gió, yếu ớt thở dài nói: “Nếu ta lại làm cho hoàng thượng chướng mắt, chỉ sợ sẽ phản tác dụng, còn làm lụy đến lão sư.”

“Thanh Hà sao có thể nói ra lời ấy! Chúng ta là ngôn quan, có trách nhiệm khuyên nhủ thiên tử, giúp hoàng đế phân rõ phải trái để có quyết định đúng đắn, đình trượng là quang vinh, có gì phải sợ!”

Vị đại ca này, ngươi là ngôn quan nhưng ta không phải, ta chỉ là một tên bồi đọc (chơi) thôi! Tô Yến thầm than khổ trong lòng.

“Còn không phải à! Lúc trước biết được ngươi chịu năm mươi trượng, mọi người hâm mộ không thôi, đều nói nếu đánh không chết, thì chính là ở hiền gặp lành, khi nhắc tới ai cũng phải khen ngươi một câu 'chính trực thẳng thắn', 'trong sạch liêm khiết', đã từng chịu đình trượng trước Ngọ Môn; nếu đánh chết, vậy càng là hi sinh vì chính nghĩa, tên tuổi lưu danh sử sách.”

Tô Yến nghẹn họng nhìn trân trối, thầm mắng trong lòng: Mấy tên thần kinh các ngươi không bị đánh là không thoải mái à!

“Nếu thực sự không được, cũng nên xin một ân điển từ bệ hạ hoặc Thái tử điện hạ, đến chiếu ngục thăm viếng một chút. Học sinh đến thăm lão sư, luôn là chuyện chính đáng mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, lúc sáng bọn ta có ghé qua, nhưng vừa vào cửa đã bị Cẩm y vệ đuổi ra, mới phải tới tìm ngươi giúp đỡ.”

“Thanh Hà huynh, ân sư gặp nạn, chẳng lẽ ngươi chỉ biết lo thân mình, ngồi yên mà bỏ qua sao?”

Bị chụp mũ hết việc này đến việc khác, Tô Yến hoài nghi nếu mình lại nói thêm một từ “không” nào nữa, thì ngày mai trên triều sẽ có tấu chương buộc tội y “không tôn sư trọng đạo, đạo đức chôn vùi” luôn mất.

Y đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Ngày mai ta sẽ xin một ân điển từ Đông cung, vào chiếu ngục thăm ân sư.”

Lúc này một đám bạn học và giám sinh mới hài lòng cáo từ.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Yến đề cập đến chuyện này ở Đông cung, Chu Hạ Lâm đồng ý ngay, còn cho y một khối lệnh bài tùy ý ra vào chiếu ngục.

Chỉ là y đối với giáo viên tiểu học của nguyên chủ cũng không có ấn tượng và tình cảm gì, thực sự không muốn nhảy vào vũng nước đục này, chỉ định đi xem một chút, gửi một ít quần áo và đồ ăn nước uống, phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo là được rồi. Truyện Đô Thị

Kết quả là ngay khi bước vào chiếu ngục, y đã có chút hối hận.

Đã u ám lại chật chội, còn thêm ẩm ướt và lạnh lẽo nữa, tràn ngập mùi máu tanh không thể xua đi, và tiếng kêu rên thảm thiết không biết đến từ đâu, tựa như những oan hồn phẫn uất khóc lóc trong màn đêm, lởn vởn bên cạnh như có như không.

Tô Yến không khỏi rùng mình một cái.

Giáo úy Cẩm y vệ dẫn đường đã giúp y mang hộp cơm và một bao quần áo, mỉm cười theo thói quen nói: “Tô hầu đọc, mời tới bên này. Phạm nhân bị giam giữ ở phòng trong cùng, Thiên hộ đại nhân sẽ tự mình thẩm vấn. Theo quy định, không ai được vào thăm trước khi xét xử, nhưng nếu ngài cầm bảng hiệu của Thái tử gia thì không cần phải kiêng kị điều gì.”

Tô Yến gật đầu không nói lời nào, cũng không phải y tự cao tự đại, chẳng qua chỉ cảm thấy nếu há miệng ra, mùi máu tanh của tù ngục sẽ tràn hết vào trong miệng mất thôi.

Y đi theo Giáo úy vào phòng giam ở chỗ sâu, xoay người vòng qua bức tường đá, vừa tiến vào cửa phòng giam, một bóng người đẫm máu liền xuất hiện giữa không trung, dọa y sợ hết cả hồn phải lùi lại mấy bước.

Lưng đụng vào lồng ngực rắn chắc. Đối phương vẫn đứng lù lù bất động, còn bản thân y suýt nữa trẹo chân, sau khi đứng vững thì vô thức vươn tay sờ lên bả vai đau nhói.

Cổ tay bị người kia tóm lấy.

Tô Yến kinh ngạc quay lại, chỉ thấy một Cẩm y vệ anh tuấn và dũng mãnh đang đứng ở sau lưng, nhìn y chằm chằm với nụ cười nhạt như có như không.

Người này khá quen mắt nhỉ... Tô Yến cảm thấy ánh mắt của đối phương giống như đao, không phải một cái đao bự chảng hung tợn, mà là một con dao giải phẫu nhỏ nhưng sắc bén khác thường, nhìn người ta mà như đang giải phẫu thi thể vậy, xảo quyệt và hung ác.

Cả hai tựa gần đến mức dường như có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, y cảnh giác muốn rút tay ra, đối phương lại giữ chặt lấy cổ tay của y, lực tay mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc.

“Tô đại nhân đã quên ti chức rồi sao?”

Ngay khi đối phương vừa mở miệng, Tô Yến đã nhớ lại cái đêm uống say với Trạng nguyên Thôi Cẩm Bình, suýt nữa thì bị trói đi “Uống canh giải rượu” trên cầu đá ở đường phố Trừng Thanh.

Hoá ra là tên Thiên hộ Cẩm y vệ đã sờ mặt ta đây mà!

“Bỉ họ Thẩm, Thẩm Thất. Tô đại nhân có thể gọi ta là Thất Lang.”

Hắn mở miệng xưng “Ti chức” gọi “Đại nhân”, nhưng trong giọng nói lại không có chút cung kính nào, càng giống như đang trêu đùa với kim ẩn trong bông.

Nhớ lúc đó một đám Đề kỵ gọi hắn là “Thiên hộ”, nếu đúng là Thiên hộ thì sẽ mang cấp bậc Chính ngũ phẩm, còn cao hơn nửa cấp so với một Tẩy mã Tòng ngũ phẩm như mình. Tuy nói cấp bậc của quan võ không quý bằng quan văn, nhưng ít nhất cũng xem như cùng cấp. Làm ra vẻ này là có ý gì đây?

Tô Yến cười khan một tiếng: “Không dám nhận không dám nhận, Thiên hộ đại nhân trước tiên hãy buông lỏng tay, sau đó chúng ta lại chậm rãi nói chuyện.”

Thẩm Thất buông lỏng từng ngón tay, nhìn chăm chú vào cổ tay của Tô Yến, nói với giọng điệu không hề có thành ý: “Ti chức thực sự xin lỗi vì vô ý làm bẩn thân thể của Tô đại nhân.”

Tô Yến khẽ run rẩy vì hai từ “thân thể” được nhấn mạnh, vội vàng cúi đầu nhìn cổ tay mình.

Vết máu đỏ sậm trên cổ tay còn toát ra hơi ấm, là dính từ vết máu trên tay Thẩm Thất. Y không khỏi quay đầu liếc nhìn Trác Tế tửu bị treo trên giá tra tấn —— ngực và bụng máu thịt be bét, xương sườn lờ mờ có thể nhìn thấy được, cũng không biết có phải là máu của người này không nữa... Nhất thời cảm thấy hơi buồn nôn.

“Ồ, đại nhân hẳn là tới thăm lão sư nhỉ, quả nhiên tình sâu nghĩa nặng. Đừng trách ta nặng tay, ta cũng chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi.”

Tô Yến dời mắt khỏi vị “Ân sư” đang bất tỉnh kia, định nói hai câu mang tính hình thức rồi nhanh chóng rời đi.

Thẩm Thất vừa nhấc ngón tay nhuốm máu lên, Giáo uý dẫn đường liền ngầm hiểu, lập tức đặt hộp cơm và bao quần áo xuống, rời khỏi phòng giam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.