(Edit: LinhBabie2305)
Bên cạnh hòn non bộ hẻo lánh chỉ còn lại hai người, Chu Hạ Lâm chăm chú nhìn Tô Yến, ánh mắt sáng ngời kinh người, khóe môi run rẩy không tự chủ được. Cơ bắp toàn thân xiết chặt, định nhào tới phía y, nhưng cuối cùng lại khống chế khí lực, chỉ dùng hai tay nắm chặt lấy vai và cánh tay Tô Yến, cổ họng có chút ngưng trệ.
“Thanh Hà, ngươi... Ngươi gầy đi rồi.”
Tô Yến đột nhiên cảm thấy trong mũi có chút chua chua, mỉm cười như muốn che giấu: “Điện hạ cũng gầy một chút, chẳng qua lại cao lên rất nhiều, giọng nói cũng dễ nghe hơn, giống như tiếng kêu của phượng hoàng non.”
Chu Hạ Lâm nhướng mày: “Nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ trước kia giọng nói của ta rất khó nghe sao?”
“Có khó nghe hay không thì thần không dám nói, chẳng qua có thể so sánh với một thứ.”
“So với cái gì?”
Tô Yến nghiêm trang nói: “Giống như vịt đực tranh giành thức ăn vậy đó.”
Chu Hạ Lâm đấm vào vai y, cười mắng: “Hừ, Tô Thanh Hà ngươi giỏi lắm, cũng dám giễu cợt bổn Thái tử, sao năm mươi gậy kia không đánh ngốc cái miệng sắc bén của ngươi luôn đi!”
Tô Yến tựa như lành sẹo liền quên đau: “Đương nhiên là bởi vì thần da dày thịt béo, chỉ có năm mươi gậy thì không đáng ngại.”
Chu Hạ Lâm im lặng, một lúc sau mới nói: “Vết thương thế nào rồi?”
“Chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi, đã không còn nghiêm trọng, điện hạ đừng lo lắng.”
“Làm sao ta có thể không lo được cơ chứ!” Thái tử đột nhiên cáu kỉnh, sắc mặt đỏ bừng, “Lúc trước ta còn không đành lòng để ngươi chịu hai mươi gậy, bây giờ lại đến tận năm mươi gậy, thân thể ngươi vốn yếu ớt, lỡ như có chuyện gì xấu xảy ra, ta, ta...”
Hắn hung hăng dậm chân quay hai vòng, nhưng lại không nói tiếp được.
Tô Yến chợt bình tĩnh lại, nói khẽ: “Ta biết điện hạ tốt với ta, cảm thấy có lỗi khi ta phải chịu oan năm mươi gậy, nhưng điện hạ tuyệt đối không thể oán giận Hoàng thượng chỉ vì chuyện nhỏ này được. Điện hạ chính là Thái tử của một nước, thân phận hết sức tôn quý, phải biết nhìn xa trông rộng hơn. Bây giờ Hoàng thượng còn đang ở đỉnh cao tuổi xuân nên điện hạ có thể tuỳ ý vui chơi, nhưng nếu như có một ngày, gánh nặng đất nước đặt trên vai điện hạ, đến lúc đó... Điện hạ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Thái tử trợn to hai mắt, nắm chặt hai tay, trịnh trọng nói: “Ta sẽ là một vị Hoàng đế tốt! Thanh Hà, ngươi tin hay không, trong tương lai, ta sẽ trở thành minh quân nổi danh thiên hạ!”
Tô Yến thầm thở dài: Chu Hạ Lâm, ngươi sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt, chỉ tiếc là...
Trong lòng y vô cùng nặng trĩu, từng có lúc, người thiếu niên trước mặt này đã không còn là ghi chép xa vời trong sử sách nữa, mà là người sống sờ sờ bằng máu thịt, sau khi ở chung hơn một tháng, sao có thể không có chút tình cảm nào được chứ! Chỉ là đối với y, người hiểu rõ vận mệnh tương lai của đối phương, phần tình cảm này chưa chắc không phải là một loại tra tấn tâm lý.
Cho đến bây giờ, y chỉ có thể nhẫn tâm quét sạch những suy nghĩ lung tung này, giả vờ như một người bình thường không biết gì, và phản ứng như một người bình thường nên làm.
Y quỳ một gối xuống, xúc động nói: “Thần tin! Thần nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để phò tá điện hạ, giúp điện hạ thực hiện những hoài bão lớn lao của ngài!”
Chu Hạ Lâm đỡ y dậy, “Thanh Hà, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ tràn đầy sức mạnh và ý chí chiến đấu, dường như toàn thân có nguồn năng lượng vô tận.”
Tô Yến bật cười: “Nói như thể ta là thuốc kích thích vậy đó.”
“Hả?”
“Không, không có gì.” Tô Yến chợt nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, hơn một tháng qua Đông Cung có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì cả, ta bị phụ hoàng cấm túc, không được đi đâu ngoài Văn Hoa điện, đành phải ngoan ngoãn đọc sách ở Đông cung. Nhưng mà...” Chu Hạ Lâm nhíu mày thật sâu, đây là lần đầu tiên Tô Yến thấy trên khuôn mặt kiêu ngạo của thiếu niên này lộ ra vẻ lo lắng bất an, “Trước kia phụ hoàng thỉnh thoảng sẽ đến Đông cung, có khi còn tặng quà cho ta nữa, nhưng gần đây người có vẻ xa lánh ta rất nhiều, cũng không thường xuyên đến gặp ta, ngược lại là luôn ở cung của Vệ Quý phi.”
Hắn lo lắng ngẩng đầu nhìn Tô Yến, trong mắt hiện lên tia sáng lờ mờ như đang vội vàng tìm kiếm sự an ủi, “Thanh Hà, ngươi có nghĩ rằng phụ hoàng cảm thấy thất vọng về ta không, cho nên mới —— “
Tô Yến ngắt lời hắn: “Hoàng thượng yêu thương và coi trọng điện hạ là chuyện rõ như ban ngày, dù có nhất thời tức giận cũng bởi vì đặt kỳ vọng sâu sắc ở ngài, điện hạ không được suy nghĩ lung tung và có hành động bất kính. Hơn nữa, Vệ Quý phi bây giờ sắp sinh, Hoàng thượng quan tâm nàng nhiều một chút cũng là hợp tình hợp lý.”
Chu Hạ Lâm cắn cắn môi dưới, vẻ mặt bình tĩnh rất nhiều, trầm giọng nói: “Ta chỉ là nhớ tới khi còn bé, phụ hoàng luôn luôn ôm ta vào trong ngực để viết chữ, mang ta đến Nam Hải để cưỡi ngựa săn bắn, trước khi ta dọn đến Đoan Bản cung, người đều đến gặp ta mỗi đêm trước khi ngủ, nhưng bây giờ...”
“Bây giờ Thái tử điện hạ đã lớn rồi, cần một không gian riêng tư để phát triển, Hoàng thượng biết rõ chim ưng non không thể lúc nào cũng ở trong tổ.”
Thái tử mười bốn tuổi trầm tư một lát, hai đầu lông mày chậm rãi toả ra ánh sáng, chói mắt như mặt trời mới mọc. Hắn mỉm cười như một nam tử trưởng thành với khát vọng và lý tưởng cao cả, “Ngươi nói đúng, một ngày nào đó không xa, ta sẽ bay lên tận trời cao.”
Thành Thắng quay ra khỏi lối đi của hòn non bộ, nhỏ giọng bẩm báo: “Tiểu gia, thời gian Hoàng thượng chấp chính đã xong, sắp trở về rồi, ngài xem có nên về Đông cung trước, miễn cho gây ra chuyện gì xấu.”
Thái tử có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Yến.
Tô Yến vội vàng chắp tay nói: “Mời điện hạ trở về, thần còn phải đi Càn Thanh cung diện thánh, xong việc sẽ tới Đông cung ngay.”
Lúc này Thái tử mới mỉm cười, rời đi mà không ngoái lại.
Tô Yến nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng, vừa đi trở về vừa trầm ngâm.
Hoàng thượng dường như cũng hơi cảnh giác với chuyện có người mưu hại Đông cung, nhưng sao lại án binh bất động thế nhỉ, thậm chí còn cố ý xa lánh Thái tử, chẳng lẽ thực sự bất mãn với Thái tử sao? Nhưng cha con bọn họ bình thường rất thân thiết, không nên bị ngăn cách bởi những chuyện nhỏ nhặt như này, trừ khi trong đó còn có bí mật ẩn giấu không muốn cho ai biết...
Y không khỏi cười khổ một cái, âm thầm thở dài: Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Long đế, vị Hoàng đế có vẻ mặt không màng danh lợi, tâm tư sâu xa này đang suy nghĩ cái gì, luôn luôn là một bí ẩn mà ta không tài nào đoán ra được.
*
“Thần Tô Yến khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế.”
Cảnh Long đế đặt tấu chương trên tay xuống, lẳng lặng nhìn vị thần tử đang cúi đầu hành lễ trước mặt.
Tô Yến quỳ trên mặt đất, sau lưng như bị gai đâm, mỗi giây trôi qua đều giống như cả năm, một lúc lâu sau mới nghe được một tiếng “Bình thân”, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, đứng dậy đi đến chỗ hắn và đứng ngay ngắn ở bên cạnh.
“... Vết thương thế nào rồi?”
“Đa tạ Hoàng thượng thương xót, thần đã không còn đáng ngại, có thể chấp sự rồi ạ.”
Hoàng đế lại hỏi thêm vài câu, thấy y đáp lại một cách phục tùng và cung kính, chính là những lời khách sáo mà đám thần tử thường ngày hay dùng để ứng phó hắn, vô cùng nhàm chán, hắn lập tức cảm thấy hơi lạc lõng.
Vài tia nắng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua ô cửa vuông, từng sợi bị đứt khúc, dường như không ngừng bị cung điện tĩnh mịch này hút đi sức sống.
Hoàng đế bỗng nhiên nói: “Tô Yến, cùng trẫm đi dạo hoa viên một lát.”
Thời tiết tháng năm dần ấm lên, những bông sen trong hồ Thái Dịch đã nở rộ phủ kín mặt hồ, nhưng nụ hoa vẫn e ấp như những nắm bột nhỏ. Một trận mưa lớn đã ghé ngang vào đêm qua, chiếc lá sen nổi lên mặt nước bị hất tung, lộ ra những đường gân mỏng manh trên lưng.
Cảnh Long đế như có điều suy nghĩ mà nhìn một hồ xanh biếc, khẽ ngâm: “Thanh hà liên tịnh bích, túc vũ bất kham tập*...”
(* Sen xanh thương xót ngọc sạch, không chịu nổi mưa tập kích...)
Tô Yến đứng sau lưng hắn nghe được rõ ràng, mặc niệm mấy lần, trong lòng chợt run lên, lại nghe Hoàng đế thản nhiên nói: “Tô Yến, ngươi nói xem lá sen có oán hận gì trong lòng không?”
Tô Yến lập tức trả lời: “Thực sự không oán.”
“Tại sao?”
“Tuy gió nhẹ mưa phùn có thể nuôi dưỡng từng chút, nhưng nếu không có mưa gió nặng hạt bất chợt gột sạch và rèn luyện, thì làm sao có thể mọc lên cao vút thẳng tắp như vậy được.”
Hoàng đế nhìn vẻ mặt sáng ngời của y, “Nếu đã không oán, sao lại nằm sấp xuống mà không khôi phục trạng thái ban đầu?”
Tô Yến giật mình, nở nụ cười ranh mãnh nói: “Có lẽ là bởi vì kính sợ thiên uy, nên cứ nằm sấp như vậy, chờ đợt mưa gió lần sau tới nữa sẽ lật lại ấy mà.”
Hoàng đế không nhịn được mà cười ngây ngốc, chỉ vào mũi của y: “Thế nhưng ta chỉ thấy một cái miệng ba hoa chích choè, chứ nào có một chút sợ hãi. Đợi trận mưa gió lần sau đến đây, sẽ dạy ngươi cách lật người lại!”
Tô Yến kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa đã nhào tới ôm lấy chân rồng: “Hoàng thượng đừng hù dọa thần, thần thật sự biết sợ rồi!”
Hoàng đế mỉm cười nhìn y xin tha, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Quân thần hai người tuỳ ý đi dạo dọc theo bên hồ trong chốc lát, sau đó Hoàng đế mới nghiêm túc nói: “Chuyện ở phía Bắc đã trở nên rõ ràng hơn một chút.”
Tô Yến khẽ giật mình: “Phía Bắc... là Thát Đát sao?”
Hoàng đế gật đầu: “Ngươi còn nhớ chuyện tiểu thiếp tranh đoạt vị trí chính thất mà ngươi nói khi đó không?”
Tô Yến cười nói: “Hoàng thượng nhìn trúng vị tiểu thiếp nào rồi sao?”
Hoàng đế nửa giận nửa cười liếc y một cái, “Trước kia Bắc Thành bại trận bỏ chạy, khi đến lãnh địa của Ngoã Lạt, thủ lĩnh Ngoã Lạt nhân cơ hội giết chết thành chủ và Thái tử của Bắc Thành, chiếm lấy vị trí Khả hãn.
Sau đó đại bản doanh của Mông Cổ đã đoạt lại Hãn vị, chiến đấu không ngừng với bộ tộc Ngoã Lạt, Vãng Lưu, Oa Diệp và các nhóm khác trong nhiều thập kỷ, cả hai bên đều tiêu tốn rất nhiều chiến lực.
Nay trẫm cử mật sứ viếng thăm các bộ tộc, Ngõa Lạt hưởng ứng đặc biệt nhiệt tình, nhận tước hiệu Bình Ninh vương, chỉ cần triều ta ủng hộ bộ tộc của hắn thống nhất thảo nguyên, hắn sẵn sàng đổi niên hiệu Bắc Thành sang Khả hãn Ngoã Lạt.”
Tô Yến nói: “Ngõa Lạt có vẻ là một lựa chọn thích hợp, có điều, hẳn là sẽ không dễ dàng kết thành đồng minh như thế, chắc phải đưa ra một số điều kiện nhỉ?”
Hoàng đế ngưng trọng nói: “Không sai, đương kim thủ lĩnh của Ngõa Lạt Hổ Khoát Lực cầu hôn cho trưởng tử Côn Lặc, muốn trẫm gả công chúa cho con hắn, để chứng tỏ hai bên có quan hệ lâu dài.”
Tô Yến hơi hồi hộp một chút, rất muốn nắm lấy long bào rồi kêu to “Tuyệt đối không được làm thế! Đừng quên lời dạy của tổ tiên ngài chứ!”
Trên mặt lại không có chút biểu tình nào, lên tiếng dò xét: “Qua các triều đại từ xưa đến nay, công chúa của Thiên triều gả cho người man rợ phương Bắc, bất kể là đối với đất nước hay quân vương đều là việc trọng đại, không thể xem nhẹ được.”
Trong mắt Cảnh Long đế loé lên ánh sáng lạnh lẽo, dứt khoát nói: “Đâu chỉ 'Không thể xem nhẹ', mà là 'Tuyệt đối không thể'! Đừng quên lời dạy của tổ tiên Đại Minh ta —— không kết giao, không bồi thường, không nhượng đất, không tiến cống, thiên tử trấn giữ biên giới, quân vương chết vì xã tắc!”
Trái ngược với giọng điệu lãnh đạm và ôn hoà thường ngày của hắn, những lời này rất hùng hồn và mạnh mẽ, bộc lộ khí phách hào hùng của bậc đế vương.
Tô Yến nghe xong gần như rơi nước mắt: Rốt cuộc thì lão tử cũng được tận mắt chứng kiến tuyên ngôn dõng dạc của triều đại bậc nhất trong lịch sử! Nếu thêm cái khí phách bá đạo “Xa mấy cũng giết”, đời này coi như viên mãn!
Y cúi đầu che giấu vẻ mặt hưng phấn, hắng giọng một cái: “Trong lịch sử, việc nhà Hán hòa thân, phần lớn là bởi vì người Hồ hung hãn xâm phạm biên giới, chiến tranh bao năm thảm thiết không chịu nổi, mới hẹn nhau đàm phán hoà bình, lấy việc thông gia để tạm ngưng chiến tranh, đây cũng không phải là kế yên ổn lâu dài.
Nay triều ta dân an quốc giàu, tộc kia binh lực suy giảm, nếu Hoàng thượng kiên quyết không chịu liên hôn, đối phương cũng không thể làm gì được. Cho dù trong lòng có nghi hoặc thì quan hệ giao thương hai bên cũng đủ cho bọn họ nếm thử rồi, lại còn mặt dày mày dạn cầu hôn Công chúa điện hạ, chẳng khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Cảnh Long đế gần như bị y chọc cười, “Về công thì có lời dạy tổ tiên, về tư, trong ba nữ nhi của trẫm, Nhu Dụ đã có hôn phối; Nhu Gia, Nhu Hi thì mới mười bốn tuổi, mười hai tuổi, vẫn còn nhỏ dại ngây thơ, làm sao trẫm có thể nhẫn tâm đưa các nàng đến vùng Bắc Mạc hoang sơ chứ, sau này tốt nhất là tuyển hai người rể hiền trong kinh thành.”
Nói rồi nghiêm mặt nhìn y: “Tô Yến, ngươi có biết 'Bắt rễ theo bảng vàng' là gì không?”
Nghe xong, quyết tâm thăng chức của Tô Yến có chút lung lay: Nếu có cơ hội thì cưới một vị công chúa cũng không tệ nha, với danh hiệu phò mã thì không cần làm gì cả, nhận bổng lộc theo lệ là được rồi, có được tính là ngồi mát ăn bát vàng không nhỉ?
Hoàng đế dường như đoán được y đang nghĩ gì, khẽ chế nhạo: “Tuy danh hiệu phò mã chỉ là một chức vị hữu danh vô thực trong triều, nhưng ngươi thực sự cho rằng trẫm sẽ bỏ mặc ngươi lười biếng à? Nghĩ hay thật!”
Tô Yến biết mình bị trêu chọc, vội nói: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, thần không dám trèo cao. Hẳn là nên giữ thân có ích để làm trâu làm ngựa cho Hoàng thượng mới đúng.”
“Làm trâu làm ngựa thì thôi đi, nói thế khác nào trẫm bạc đãi thần tử. Ngươi đang nói bóng gió trẫm không tử tế đấy à?”
Tô Yến biết đây là lời nói đùa, liên tục nói không dám.
Cảnh Long đế thờ ơ khoát tay, tiếp tục đi dọc theo bên hồ mọc đầy những cành liễu.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Tô Yến định nói bóng nói gió dò hỏi về chuyện của Đông cung, lại nghe Hoàng đế nói: “Tô Yến, trẫm muốn điều ngươi làm Lại bộ lang trung, ý ngươi thế nào?”
Tô Yến giật mình, suy nghĩ xoay chuyển liên tục, khom người nói: “Hoàng thượng yêu quý làm thần vô cùng cảm kích. Ăn lộc của vua phải vì vua phân ưu, bất kể thần giữ chức vụ gì, đều sẽ chia sẻ những phiền muộn lo lắng của hoàng thượng.
Chỉ là thần vừa mới phạm sai lầm nhận phạt, Hoàng thượng chẳng những không coi thường mà còn đề bạt lên chức mặc cho triều thần xì xầm bàn tán, bản thân thần cũng vô cùng hổ thẹn, thực sự không dám mặt dày mày dạn nhậm chức, mong Hoàng thượng để thần lập công chuộc tội trước ạ.”
Hoàng đế im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, “Tô Yến, ngươi từ chối không nhận là bởi vì muốn tiếp tục hầu hạ Đông cung à?”
Tô Yến đột nhiên dập đầu: “Thần là vì uy danh của hoàng thượng.”
Hoàng đế nhặt một nhánh liễu xanh tươi lên, vò vò giữa các ngón tay, chậm rãi nói: “Đừng sợ, ngươi không muốn thăng quan, chẳng lẽ trẫm còn ép buộc được sao? Chỉ mong một ngày nào đó, ngươi còn nhớ rõ những lời mà ngươi đã nói với ta hôm nay.”
“Thần xin cẩn tuân thánh dụ.”
“Được rồi, đứng lên đi, sau này đừng cứ hở chút là quỳ trước mặt trẫm, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của ngươi, trẫm đều muốn trị tội đầu bếp nhà ngươi đó.”
Tô Yến đứng dậy cười làm lành nói: “Hoàng thượng là vạn thừa chi tôn, sao có thể so đo với một nô bộc được. Từ nhỏ thần đã có thể chất ăn mãi không mập, không ngờ lại làm cho Hoàng thượng khó chịu.”
Hoàng đế hơi nhíu mày: “Nào có chuyện đang êm đẹp lại ăn mãi không mập chứ, lát nữa phải kêu ngự y kê một toa thuốc cho ngươi mới được.”
Tô Yến thầm than khổ trong lòng, vội nói liên tục: “Thần ăn đến béo rồi, béo rồi, về nhà lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị năm bữa một ngày, cộng thêm đồ ăn nhẹ buổi tối, thần cam đoan một tháng béo lên ba cân, không, năm cân luôn.”
Hoàng đế mỉm cười: “Trẫm có ý tốt, đến miệng ngươi nói lại trở thành giống như cho heo ăn... Hừ, nếu ngươi đã cam đoan như thế, đến lúc đó mà không tăng thêm được ba hay năm cân, xem trẫm phạt ngươi ra sao.”
Tô Yến không biết nên khóc hay cười nữa: “Thần lĩnh chỉ.”
Cảnh Long đế mỉm cười, quay người trở về cung điện.
Tô Yến đi theo sau, thấy cơ thể hắn thả lỏng, bước đi thong dong như có chuyện vui vẻ, trong lòng y nhẹ nhõm vô cùng.
Y đã quyết định phải trở thành một quyền thần tôn quý. Con đường đi đến vị trí này càng hiểm trở, thì càng phải mạnh dạn bước đi, luôn thận trọng, biết cân nhắc giữa lợi và hại, tiến lui hợp lý.
Lần này từ chối thăng chức, tuy mất đi cơ hội tiến vào bộ môn trọng yếu, nhưng đạt được tín nhiệm của Hoàng đế, bởi vậy có thể thấy được sự sủng ái của Thái tử không hề suy giảm, đây quả thật là một nước đi đúng đắn rồi.