Gần cổng Thừa Thiên - cổng chính của kinh thành, hành lang ngàn bước phía Tây, Bắc Trấn Phủ ti như một mãnh hổ uy nghiêm chiếm giữ địa bàn, tiếp giáp với phủ đô đốc của ngũ quân, đối diện lục bộ ở phía Đông, tọa lạc ở nơi trung tâm quyền lực nhất quốc gia.
Khi một Tiểu kỳ dưới trướng phụng mệnh đến đây, Thiên hộ Thẩm Thất đang đốt một tờ mật báo bên trên ngọn lửa của đèn nến, nhanh chóng cháy thành tro bụi.
Trong mật báo chỉ có hai hàng chữ ngắn ngủi: “Thương thế không còn lo ngại. Dự vương muốn làm chuyện đáng khinh thì bị ném gạch vào đầu, hậm hực bỏ đi.”
Tàn tro bị nghiền thành bụi phấn giữa hai ngón tay, Thẩm Thất hờ hững thổi một hơi, hỏi: “Trong nhà Vu Thành, con trai của Ti nghiệp Quốc Tử giám Vu Chính, đã cài người vào trong này chưa?”
Tiểu kỳ quỳ xuống đất hồi bẩm: “Có hai tên người hầu, ngày thường hay qua lại với lưu manh của chợ Tây, cũng đã nhận được một chút chỗ tốt.”
Thẩm Thất dặn dò: “Ngươi thay thường phục đi gặp hai người này, dạy bọn họ đánh cắp thư từ bút tích của nhà chủ nhân tới đây.”
Tiểu kỳ ngầm hiểu, phụng mệnh rời đi, chỉ qua một hai canh giờ đã cầm một xấp bản thảo giấy thư trở về.
Thẩm Thất đọc qua từng tờ, phần lớn là thư nhà, thỉnh thoảng có vài trang viết chữ nguệch ngoạc, đợi khi nhìn thấy một câu 'Tà nguyệt ngô đồng tỉnh á, ba quang dược thượng chu cận tường'* trong đó, phát ra một tiếng cười khẽ làm người sợ hãi: “Chính là ở đây.”
(*Giếng nghiêng ngô đồng dưới trăng khuyết, làn sóng sáng lấp lánh nhảy lên bức tường hoa râm bụt.)
Hắn lấy bút thêm chữ “Mộc 木” bên cạnh chữ “Cận 堇”, sau đó viết đơn tố cáo với tội danh “Không tránh tên huý của hoàng đế, phỉ báng quân thượng”, rồi sai người đưa cho Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Phùng Khứ Ác.
Hoá ra Cảnh Long đế tên Chu Cẩn Đường, người thời đại này vì tránh tên huý của ngài, hai chữ “Cẩn, đường” tuyệt đối không thể dùng, cần phải đổi chữ hoặc để trống. Cho dù nhất định phải dùng, cũng phải thiếu nét*, cho nên “hoa râm bụt” chỉ dám viết thành “Chu cận hoa”, hoặc là dùng biệt danh “Phật tang hoa” thay thế. Nếu vô ý phạm vào tên huý của hoàng đế, lớn thì bị bắt vào ngục, nhỏ cũng bị phạt đình trượng.
(* 槿: là từ 'Cẩn' trong tên của Cảnh Long đế Cẩn Đường.
堇: từ trên bức thư bị thiếu nét, đáng lẽ phải dùng 槿 là hoa râm bụt, nhưng để tránh tên huý của hoàng đế nên phải viết thành chữ bị thiếu nét, sau đó anh Thẩm Thất thêm chữ 木 vào trước 堇 để gán tội cho anh trai Vu Thành kia.)
Ngay sau đó tờ đơn được truyền về, quả nhiên phê chuẩn một chữ “Bắt“. Lúc này Thẩm Thất điều động hai mươi tên Đề kỵ, phi nước đại vọt đến Vu phủ, dùng dây gai trói lại kéo về, rồi đeo gông tam mộc, trực tiếp nhốt vào trong ngục.
Vu Thành bị khoác gông mang khoá đã không còn dáng vẻ hào nhoáng của con em thế gia nữa, vừa khóc vừa hô “Oan uổng quá“.
“Cái chữ mộc lớn thế này, còn hô oan uổng?” Thẩm Thất lắc lắc bản thảo của y, nghiêm nghị nói, “không chỉ phạm vào tên huý của hoàng thượng. 'Làn sóng sáng lấp lánh nhảy lên' kia có nghĩa 'phật tang hoa' sẽ ở dưới, Thiên tử chính là vạn thừa chi tôn, chí cao vô thượng, viết thế này không phải phỉ báng quân thượng thì là cái gì! Xem ra nếu không bị tra tấn, ngươi sẽ không biết được quân uy lớn lao dường nào.”
Nên biết hình phạt trong ngục của Cẩm y vệ nổi danh tàn khốc, người trong thiên hạ vừa nghe tên đã sợ tái mặt, như cắt xương, móc lưng, lột da, rút ruột... Danh sách hình phạt có không dưới mấy chục loại, chỉ nghe thôi đã khiến người ta sợ muốn vỡ tim, dọa ba hồn bảy phách của Vu Thành đều bay hết, dập đầu như giã tỏi.
Thẩm Thất chẳng thèm nhìn thêm, khóa cửa nhà lao, trở về công đường.
Không bao lâu, Ti nghiệp Quốc Tử giám Vu Chính vội vã chạy đến, ngay cả triều phục cũng không kịp thay.
Loại chuyện văn tự ngục* này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tuỳ thuộc vào cách xử lý của người phụ trách, Vu Ti nghiệp tin tưởng chỉ cần có tiền sẽ có thể sai khiến quỷ thần, thức thời mang hai rương đầy vàng bạc và ngân phiếu đến chuộc nhi tử.
(*Văn tự ngục: là những bài thơ, tấu chương,... khiến tác giả của chúng bị bắt vào ngục, thường thì nội dung tư tưởng trong đó gây ảnh hưởng đến quyền lực của giai cấp thống trị.)
Đáng tiếc, lần này Thiên hộ Cẩm y vệ lại không theo lẽ thường, không nhận tiền cũng chẳng thả người, rõ ràng là muốn đưa con hắn vào chỗ chết.
Nếu là tố tụng bình thường, dù có liên quan đến mạng người đi nữa, Vu Ti nghiệp vẫn có thể nhờ vả các mối quan hệ, lo lót được một hai phần... Nhưng cái tội danh phạm tên huý phỉ báng quân thượng này, ai dám nhúng tay vào chứ? Lỡ như bị vạch trần lên trên thì chính là tội chết, sợ rằng còn liên lụy đến cả gia tộc.
Hắn hoàn toàn bất lực, đường đường là một quan văn chính lục phẩm, nhưng phải quỳ xuống van xin thảm thiết đám chó săn mà mình vừa kiêng dè vừa xem thường thế này.
Thẩm Thất đột nhiên nói: “Một khi Trác Kỳ chết, chức vụ Tế tửu sẽ để trống, theo lý mà nói thì Ti nghiệp như ngươi có phải sẽ được thăng lên vị trí đứng đầu?”
Vu Chính chấn kinh: “Ngươi, ngươi nói là...”
Thẩm Thất cúi người, dùng chuôi đao nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của hắn: “Mạng của nhi tử so với mạng của cấp trên, cái nào nhẹ cái nào nặng?”
Giọng nói Vu Chính run rẩy: “Trác Tế tửu có ơn tri ngộ với ta...”
“Cho nên khi ngươi vì quân pháp bất vị thân, lời khai mới càng thêm thuyết phục.” Thẩm Thất cười, như ánh máu lạnh tanh chiếu lên lưỡi đao sắc bén, lạnh lẽo thấu xương, “Ngươi không làm thì cũng sẽ có người khác tranh làm. Hoặc cứ về nhà chờ nhặt xác cho nhi tử đi.”
Vu Chính ngây ngốc một lát, nét mặt đầy vẻ đau khổ giãy dụa, cuối cùng quỳ xuống đất khóc lớn.
*
Nằm trên giường dưỡng thương hơn một tháng, vết thương trên người Tô Yến dần dần chuyển biến tốt đẹp, sinh hoạt hàng ngày cũng không có vấn đề gì. Dự vương tặng bí thuốc rất hữu ích, vết sẹo cũng trở nên nhạt dần, qua một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn.
Thương thế của Ngô Danh nặng hơn y rất nhiều, nhưng bởi vì thể chất cường tráng và có nội lực trong người nên khôi phục nhanh chóng. Hơn mười ngày đã có thể xuống giường đi lại, tự lột sạch băng vải vướng víu trên người luôn.
Lúc này Tô Yến mới thấy rõ, đối phương là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon gầy, không cao lắm, nhìn có vẻ cỡ 1m75. Ngũ quan đoan chính kiên nghị, ánh mắt lại lạnh lẽo âm u, giống gai nhọn vận sức đợi bắn ra trong bóng tối, lại như đầm lầy tĩnh mịch sau khi sôi trào, khiến cho tướng mạo không thể xem là anh tuấn trở nên rất đặc biệt, làm cho người ta vừa nhìn đã nhận ra.
Ngô Danh trầm mặc ít nói, ngoại trừ tâm sự với y về vụ ám sát đêm đó trong phòng, thì mỗi ngày không nói quá năm chữ, hoạt động thường ngày như ăn uống, dùng thuốc, thiền định, ngủ nghỉ, lặp đi lặp lại đến nhàm chán, chỉ muốn dùng thời gian nhanh nhất để chữa lành vết thương, rồi tự tay đâm chết kẻ thù, chẳng khác nào một tù nhân bị lòng căm hận cay đắng giam giữ trong ngục tối.
Tô Yến cũng đang dưỡng thương nên rảnh rỗi đến buồn chán, không nhịn được muốn đi trêu chọc hắn.
“Ngươi thực sự là một sát thủ à? Giết một người phải trả bao nhiêu bạc thế, khách hàng liên lạc với ngươi bằng cách nào?”
“Các sát thủ như ngươi có thành lập một tổ chức hoặc là bang hội gì đó hay không, ví dụ như Thanh Y Lâu nè, U Linh sơn trang nữa...”
“Có bảng xếp hạng mười sát thủ đứng đầu trên giang hồ hay không? Ngươi xếp vị trí thứ mấy?”
“Vũ khí của ngươi chính là kiếm sao? Hẳn là còn chuẩn bị thêm át chủ bài ở sau lưng nhỉ, các loại binh khí quỷ dị hoặc là bí thuật của sư môn?”
“Ai da, nói một câu đi mà! Chỉ cần mỗi ngày ngươi trò chuyện với ta một lát, thì chi phí ăn ở, tiền thuốc men trong khoảng thời gian này đều miễn hết.”
Ngô Danh biết Tô Yến chỉ là lợi dụng mình để tiêu khiển giết thời gian, thỏa mãn tính tò mò mà thôi, không thật sự muốn biết về phương diện đời tư của mình, hơn nữa y còn có quan hệ thù địch với Phụng An hầu, cho nên hắn vô cùng khoan dung và không rút kiếm để khiến y im lặng.
Khi bị y quấn lấy đến mức hết cách thì “ừm, ồ” hai tiếng qua loa cho xong chuyện.
Trong lòng mỗi nam nhân đều có một giấc mộng võ hiệp, Tô Yến cũng không biết đủ mà truy hỏi thêm: “Võ công của ngươi ra sao, có thể dạy ta mấy chiêu hay không? Loại chiêu thức không cần nội lực ấy, đến thời khắc quan trọng vẫn có thể làm kẻ địch bị thương trong vô hình...”
Ngô Danh chịu thua mở miệng: “Có.”
“Thật sự có hả?!” Tô Yến vui mừng khôn xiết, “Là chiêu thức gì, dạy ta một chút đi!”
“Gọi là 'Mơ mộng hão huyền'.”
Tô Yến: “...”
Tốt lắm, không thể nào đi được ngàn dặm nếu không đi từng bước trước, bảo kiếm sắc bén phải được mài giũa mới có, y hiểu rõ đạo lý này. Hiện tại thân thể của y là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, mỗi ngày có thể kiên trì chạy bộ, tập chống đẩy - hít đất và đu xà ngang đã đủ khó khăn, trước tiên rèn luyện thể chất cho tốt rồi tính tiếp.
Ngô Danh thấy Tô Yến lộ ra vẻ phiền muộn uể oải, không biết sao lại nhớ đến cảnh tượng dưới cây hoa đào trong sân vài ngày trước đó.
Khi ấy hắn đang đứng nhìn mọi việc qua bệ cửa sổ, gần như muốn rút kiếm nhào lên, nhưng lại ý thức được đối phương không phải chỉ là hạng háo sắc bình thường, mà là bào đệ của Thiên tử, vương gia đương triều. Nếu như giết chết Dự vương, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, đều nói cá vào biển chim vào rừng, thiên hạ rộng lớn nơi nào cũng có thể ẩn thân. Nhưng Tô Yến là quan viên trong triều, sẽ bị liên lụy phải mất chức, thậm chí mất mạng.
Trừ phi Tô Yến kêu cứu, nếu không thì hắn sẽ không ra tay giết người tại chỗ.
Nếu như sau đó Tô Yến muốn ám sát Dự vương, vậy chờ đến khi hắn báo thù xong thì sẽ nhận mối làm ăn miễn phí này, xem như báo đáp ân cứu mạng, không ai nợ ai nữa.
Tuy nhiên Tô Yến lại không cần mượn tay người khác, chỉ dùng bàn cờ trong tay đã dọa Dự vương kinh sợ phải lùi bước.
Vị quan viên trẻ tuổi này có dung mạo xinh đẹp, ăn nói khéo léo tinh tế, nhưng trong xương cốt ẩn chứa khí phách kiên cường thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, giống như lúc y mạo hiểm vạch tội quốc thích trên triều đình, thật đáng kính nể —— Ngô Danh nghĩ như thế.
Nếu Tô Yến có thể nghe được tiếng lòng của hắn trong giờ phút này, nhất định sẽ đập bàn kêu to: Dưới tình huống đó ta có thể không phản kháng sao hả?! Hắn sờ ta hôn ta! Hắn còn muốn ngủ ta! Con mẹ nó chứ có tên trai thẳng nào thê thảm bằng ta hay không, đầu có thể đứt máu có thể chảy, cúc hoa tuyệt đối không thể thất thủ!
Ngô Danh không khỏi có chút lo lắng: nếu như Dự vương không dẹp cái tâm tư đáng khinh kia, hoặc lại có tên ong bướm nào đó để ý tới Tô Yến, không biết sau này y nên xử lý ra sao? Người này... Cũng thực sự quá thu hút yêu thích.
“Ngươi đánh ta đi.” Ngô Danh bỗng nhiên nói.
“Gì?”
“Hoặc là đến ôm eo của ta.”
“... À!” Tô Yến phản ứng kịp thời, đây là muốn dạy mình chiêu thức lợi hại, vội vàng nắm chặt tay phải, dùng toàn lực đánh về phía đối phương.
Ngô Danh duỗi tay phải ra chặn cổ tay y lại, tay trái thì đặt dưới khuỷu tay luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào. Khi Tô Yến thực hiện quyền thứ hai, tay trái hắn đột nhiên đưa về phía trước, từ trên xuống dưới, dang rộng cẳng tay ra ngoài, tay phải đặt dưới khuỷu tay trái để bảo vệ. Ngay lập tức hắn nhấc đầu gối trái lên và đá vào sườn phải của y.
Vì ngăn ngừa xương sườn bị đạp, Tô Yến vô thức lùi về sau, Ngô Danh cướp lấy thời cơ, nhanh chóng dùng chân đá vào háng đối phương. Cũng may chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, mũi chân dừng lại trước hạ thân của y.
Trong nháy mắt này Tô Yến dường như cảm nhận được đau nhức kịch liệt khi bị đá nát trứng, tóc gáy toàn thân dựng đứng, vội lui lại mấy bước, suýt chút nữa đã nhịn không được muốn che háng lại.
“Thấy rõ chưa, cái chiêu này gọi là 'Diệp lí tàng hoa uyên ương thối'*, người không có chút cơ sở võ công nào cũng có thể thực hiện được.” Ngô Danh thu chân lại, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, “rèn luyện cho tốt, một chân có thể phế bỏ chỗ sinh con cháu của đối phương, sau đó lập tức bỏ chạy.”
(*Bên trong lá giấu hoa chân uyên ương: có thể hiểu là tung đòn đánh lạc hướng đối phương sau mới đánh thật sự.)
Tô Yến cứng họng: “Thật hung tàn...”
Ngô Danh nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, hai động tác chân liên hoàn này phải liên kết chặt chẽ không thể ngắt quãng, nếu không thì chẳng những không có tác dụng mà còn bị hại ngược lại. Ngày thường hãy chăm chỉ luyện tập với cọc gỗ hoặc thân cây.”
Tô Yến gật đầu liên tục. Tuy nói cái chiêu này khá là xấu xa quỷ quyệt, lệch đi một chút so với võ công mà y tưởng tượng, nhưng cũng là một chiêu rất thực dụng đó chứ. Dù sao mình cũng không có chút cơ sở võ công nào, nếu luyện tốt có thể bất ngờ tấn công trong thời điểm quan trọng hoặc thoát thân khi gặp trường hợp nguy hiểm.
“Có thể dạy thêm một chiêu được không?” Y lòng tham không đáy mà hỏi.
“Tham thì thâm.” Ngô Danh trực tiếp cự tuyệt, “Ta muốn luyện kiếm, đại nhân xin cứ tự nhiên.”
Tô Yến không nỡ rời đi, ranh mãnh cười nói: “Vậy ngươi luyện đi, ta ở bên cạnh nhìn xem, sẽ không gây cản trở gì hết. Dù sao thì ngươi có luyện một trăm tám mươi lần đi nữa, ta cũng sẽ không học được, không cần phải lo lắng ta học trộm.”
Ngô Danh đang ở nhà của y, lại đuổi không được, đành phải ngầm đồng ý.
Cứ thế lại qua mấy ngày. Khi Tô Yến vui vẻ tới phòng của Ngô Danh gọi hắn dùng đồ ăn sáng, phát hiện trong phòng không có một ai, trên mặt bàn có đặt một mảnh giấy nhỏ, chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài“.
Tô Tiểu Bắc tìm khắp trong ngoài cũng không thấy người, không cam lòng mà oán trách: “Người này thật là vô lý! Đại nhân cứu mạng hắn, lại giữ hắn ở lại dưỡng thương, nhưng hắn rời đi không từ biệt, cũng không có một lời cảm tạ!”
Tô Yến dùng bữa sáng một mình, thu dọn triều phục chuẩn bị vào cung, vừa nghe vậy thì mỉm cười đầy ẩn ý: “Lời cảm tạ của một số người sẽ không đặt trên môi, người đừng lo lắng về điều đó.”
*
Giờ Thìn vào cung diện thánh tạ ơn, nội thị báo cho Tô Yến, Hoàng đế đang chấp chính trong Phụng Thiên điện. Y đành phải đứng đợi ở bên ngoài Ngọ Môn nơi trước đây không lâu chịu hình phạt đình trượng, nhàm chán nhìn từng đội thị vệ đi tới đi lui, đứng một lúc lâu, lòng bàn chân co rút đau nhói.
Hai nội thị cúi đầu vội vàng đi ra từ cửa hông. Tô Yến cũng không để ý lắm, đắm chìm trong việc ngắm đế giày cứng rắn của chính mình, chỉ nghe bên cạnh có người nhẹ giọng nói: “Tô đại nhân, có lệnh truyền từ bên trên, xin mời đi theo ta.”
Tô Yến ngẩng đầu nhìn hai nội thị đang đứng ở trước mặt kia, người vừa nói chuyện khoảng chừng năm mươi tuổi, hơi mập một chút, là một khuôn mặt xa lạ. Y cẩn thận nói: “Công công, vị bên trên này là...”
Lúc này nội thị chỉ cười nịnh nọt, “Đại nhân cứ đi theo ta là sẽ biết.”
Tô Yến nhanh chóng suy tính trong lòng, đã có chủ ý, có lẽ là Hoàng đế muốn tự mình gặp y, nên cũng đi theo. Sau khi qua cổng, xoay người lại tiến vào chỗ sân hẻo lánh đầy cỏ dại, y cảm thấy có chút kỳ lạ nên hỏi hai người trước mặt: “Công công, có thể báo cho ta phải đi đến nơi nào hay không?”
Nội thị lúc nãy lại nói: “Đại nhân không cần hỏi nhiều, rất nhanh sẽ thấy sự khác biệt.”
Tô Yến nảy sinh lòng nghi ngờ, dừng bước lại: “Cấm địa của hoàng cung, ta không dám có chút liên quan, nếu công công không nói rõ ràng, ta vẫn nên về Ngọ Môn để đợi hoàng thượng.”
“Đã đi đến chỗ này, muốn quay đầu cũng không được.” Nội thị nhỏ luôn cúi đầu nãy giờ bỗng nhiên nói chuyện.
Tô Yến nghe giọng điệu của hắn sáng sủa, mang theo vài phần trong trẻo của thiếu niên, nhưng cũng là giọng nói lạ tai, lui lại mấy bước, cảnh giác nói: “Các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”
Nội thị nhỏ từ từ quay lại, ngẩng mặt lên và cười toe toét với y.
Tô Yến kinh ngạc nói không thành tiếng: “Nhóc con?”
Thái tử Chu Hạ Lâm lập tức nhướng mày nhìn chằm chằm: “Ngươi mới là đồ nhóc con! Nếu ta lại nghe được ngươi gọi như vậy lần nào nữa, ta sẽ phạt ngươi chạy mười vòng trên võ đài.”
Tô Yến vội vàng cười làm lành: “Điện hạ, thái tử điện hạ, là thần lỡ lời. Nhiều ngày không gặp, điện hạ có khỏe không?”
Khóe miệng Chu Hạ Lâm giật giật, dường như vành mắt cũng hơi đỏ lên, quay mặt nói với Thành Thắng: “Ngươi lui ra trước đi.”