(Edit: LinhBabie2305)
Lưu Vi Nghị vừa nghe khẩu dụ của thánh thượng, như gãi trúng chỗ ngứa, vừa muốn lĩnh chỉ thì nghe thấy một giọng nói mềm mại: “Hoàng gia, người nhìn mấy câu này đi, nô tài cảm thấy có chút thú vị—”
Hóa ra là Lam Hỉ, thái giám chưởng quản Ti Lễ Giám theo hầu bên cạnh Cảnh Long đế. Y vốn là người Phúc Kiến, năm mười lăm tuổi đã di cư theo nhóm lưu dân vào kinh thành, không có cái ăn cái mặc, nên đành tịnh thân vào cung làm nội thị.
Quan niệm cố hương của người Mân khá nặng, tuy nói thái giám Lam Hỉ này cũng làm không ít chuyện lạm dụng chức quyền vì tình riêng, tham ô nhận hối lộ, vơ vét lượng lớn của cải bất chính trong triều, nhưng mỗi năm vẫn sẽ sai người về quê cũ quyên tặng tiền bạc tơ lụa, xây dựng từ đường để bố thí lương thực, nên cũng có rất nhiều đồng hương mang ơn y.
Lần này y vừa nghe là thí sinh Phúc Kiến, trong lòng liền thiên vị hơn vài phần, lại thấy trên bài thi đề tên Tô Yến, tên tự Thanh Hà, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng: Tô Thanh Hà, cái tên này hơi quen tai... Chẳng phải là con trai độc nhất của tri phủ Phúc Châu Tô Khả Nhân sao? Nhà hắn và tổ tiên ta còn có chút giao tình, nếu đã là đồng hương, tốt xấu gì cũng phải giúp một tay.
Cảnh Long đế khá nể trọng và rộng lượng với thái giám theo hầu này, nghe nói vậy bèn cầm bài thi lên lại, thấy trong đó có mấy câu quả thật nghiêm chỉnh tinh tế, tài viết không tầm thường, nếu đánh giá kĩ thì còn thấy có ý tứ triết lý cảnh tỉnh người đời, khẽ gật đầu: “ 'Giang sơn đời nào cũng có người tài, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm', không tệ, câu này có khí phách phi phàm...
'Phải biết mây chuyển thành mưa, không cần tầng tầng lớp lớp, chỉ trong trăm thước, tức là thuốc mỡ Cam thảo' Câu này mang hàm ý khá sâu sắc, mượn vật để nói lý, đúng là có vài phần đạo lý... Ừm, người này vẫn có chút tài hoa, chỉ là tùy ý càn rỡ quá mức, không tuân thủ quy tắc, sợ rằng không phải người tài có thể trọng dụng.”
Nếu Cảnh Long Đế biết, hắn thưởng thức vài câu này, đều là Tô Yến mượn từ “Trích dẫn những câu nói để đời của danh nhân”, không biết được sẽ có cảm tưởng thế nào.
Lam Hỉ nghe xong có hi vọng, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng nên nói: “Hoàng gia, nô tài tuy chỉ hơi hiểu viết văn thơ, cũng là nghe dân gian đồn đãi, nói Tô Yến này là một thần đồng, sáu tuổi có thể ngâm thơ làm câu đối, bảy tuổi học thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, mười tuổi đã viết Cẩm Tú văn chương, làm sao lại không thông hiểu cách thức văn bát cổ? Rất có thể là hắn có tài hoa, nhưng lại lo không được người phát hiện, nên mới dùng chiêu độc đáo khác người này, mới dễ thu hút sự chú ý của thánh thượng, tuy hành động không được ổn thỏa lắm, nhưng nghĩ rằng thiếu niên ngông cuồng, nô tài cảm thấy không nên chèn ép quá mạnh, làm tổn thất hạt giống tốt.”
Câu chuyện thần đồng của Lam công công cũng không phải là tự bịa ra, Tô Yến xác thực rất có tài danh trong Mân, chẳng qua hiện nay dù còn cái bình, mực nước bên trong lại sớm đổi thành hồ dán.
Cảnh Long Đế nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý, vuốt cằm nói: “Thiếu niên làm việc thường sẽ không đủ vững vàng, ngông cuồng tùy tiện, ỷ vào tài năng mà làm càn, cần phải mài giũa thêm mới có thể gánh chức trách lớn.”
Lam Hỉ vội nói: “Hoàng gia anh minh thần võ, thật sự là mắt sáng biết châu ngọc.”
“Vậy thì tạm thời cho làm cống sinh trước, lúc thi Đình trẫm sẽ tự mình kiểm tra hắn, nhìn xem có phải là có tiếng không có miếng hay không.” Cảnh Long Đế run run bài thi, đứng dậy nói, “Trẫm muốn về cung đi nhìn Thái tử một cái, nơi này giao cho mấy người học sĩ các ngươi xử lý đi, đừng vì chuyện nhỏ mà mất đi lợi ích lớn, làm lỡ việc tuyển chọn nhân tài cho kỳ thi mùa xuân.”
Lam Hỉ thản nhiên theo ở phía sau, lúc gần đi đắc ý nhìn Lưu Vi Nghị một chút.
Lưu học sĩ chán nản: Ta nhịn rồi lại nhịn, thực sự là không thể nhịn được nữa, cái quyền thiến đáng giết này, khinh người quá đáng!
“Tuy có tài hoa trong mình, lại lo không được người phát hiện ra” là có ý gì, rõ ràng đang chỉ trích những học sĩ Hàn Lâm viện bọn ta không phải Bá Nhạc, không biết thiên lý mã, đây quả thực là không kiêng nể gì cả mà chửi thẳng trước mặt, nhưng Thánh thượng lại nghe lọt tai hết lần này tới lần khác, dần dà tất nhiên sinh lòng bất mãn với các quan văn.
Nội thị chuyên quyền lộng hành, ngay cả thánh thượng cũng bị khuyên thu hồi khẩu dụ, sẽ có một ngày trở thành tai họa lớn của triều đình! Lát nữa phải mau chóng đi thăm hỏi Lại bộ thượng thư, đại học sĩ nội các Lý Thừa Phong Lý đại nhân, tập hợp văn thần có liên quan, cùng lập kế trừ gian, không thể để cho phe phái hoạn quan này tiếp tục kiêu ngạo ngang ngược, cầm giữ triều chính nữa!
Bên này hắn tức đến nghiến răng, nào biết suy nghĩ của Lam công công cũng gần giống với hắn: Đám Nho sinh cổ hủ này, thường ngày luôn chướng mắt ta, trong triều ngoài triều đều dông dài liên miên không dứt, lắm mồm như chim tước khiến người ta phiền lòng chán ghét.
Còn có những tên ngôn quan kia, dám vạch tội nói móc thiên tử, làm hại long thể hậm hực bất an. Một ngày nào đó ta sẽ một mẻ hốt gọn bọn hắn, lột sạch cánh chim, bỏ vào nồi lớn để hầm, xem ai còn dám khiêu chiến với ta.
Y giúp Tô Yến nói chuyện, không chỉ vì tình nghĩa đồng hương, mà là trong lòng còn có ý định khác: Nếu có thể lôi kéo Tô Yến, để hắn lấy thân phận tiến sĩ tiến vào nằm vùng trong phe phái quan văn, cũng có thể xem là một bước cờ tốt.
Về phần Tô Yến, quanh quẩn một vòng từ hoạ đến phúc trong chốc lát, lại không biết rằng mình đã trở thành một ngòi nổ khác trong cuộc tranh giành quyền lực ngày càng gay gắt giữa hai nhóm quan văn và thái giám.
Hiện tại trong lòng y tràn đầy vui sướng mà chui về hẻm son phấn một lần nữa, đi nghe danh kỹ Nguyễn Hồng Tiêu tấu khúc « nhổ đàn lang ».
*
Hoàng hôn vừa xuống, đèn hoa mới lên, người người tấp nập trên chợ đền của thành đô.
Trên đường Tam Lí Hứa, hai bên bán hàng rong rộn ràng, bày ra những vật phẩm quý giá đẹp đẽ, cực kỳ náo nhiệt. Trong đám người đông đúc còn có không ít thương nhân người Hồ mắt xanh, khách hành hương từ nơi khác, ai nấy đều mặc quần áo quý giá giàu có, tụ tập buôn chuyện hăng say.
Tô Yến chắp tay sau lưng, đi theo vài ba tên cử tử khác dạo khắp phố, nghe bọn hắn thao thao bất tuyệt về kinh, sử, tử, tập, cảm thấy nhàm chán không chịu nổi, một mặt gật đầu phụ họa theo, một mặt nhìn ngắm đồ chơi mới lạ bày bốn phía trên chợ.
Tập tục của triều đại này khá cởi mở, không ít phụ nữ dân gian mặc váy thêu trăng thêu hoa rực rỡ cùng áo thuỷ điền, kết bạn với nhau đi dạo hội chùa, trâm phượng lay động đầy đường, ai cũng có eo ngực đẫy đà như Phan Kim Liên, xinh đẹp vạn phần.
Tô Yến trộm ngắm từ trên xuống dưới của cô nương xinh đẹp nào đó, dần dần tụt lại phía sau nhóm người.
Thình lình hai tay bị người nắm chặt, y giật mình lấy lại tinh thần, chỉ thấy cử tử đồng hương Hoàng Trưng đang dùng tư thế trang trọng khác thường nắm chặt tay của y, khuôn mặt hắn đỏ lên, run rẩy hít thở.
Tô Yến cảm thấy kỳ quái, đều là bạn học cũ, muốn gì thì cứ nói thẳng, có cần kích động như vậy không, ngươi làm như đang thi cử à. Trong miệng lại hỏi: “Ngữ Đường huynh, có chuyện gì sao?”
Hoàng Trưng mấp máy môi mấy lần, thấp giọng nói: “Lần thi mùa xuân chọn nhân tài này, Thanh Hà huynh tài cao, tất nhiên là nổi danh trên bảng vàng.”
Tô Yến cười gượng hai tiếng, “Nào có nào có, tiểu đệ học hành kém cỏi, chỉ sợ phải cuốn gói về quê. Tài tử dự thi nhiều không đếm xuể, lại chỉ lấy ba trăm cống sinh, tựa như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, tiểu đệ tự biết đường hẹp khó đi, đang chuẩn bị thu thập đồ đạc, trở lại Phúc Kiến.”
Hoàng Trưng nghe y nói xong liền sáng bừng hai mắt, dùng sức nắm chặt tay đối phương, bật thốt lên: “Ta cũng đang có dự định này, đường về quê hương ngàn dặm xa xôi, đồng hành với nhau có thể giúp đỡ qua lại, Thanh Hà huynh nếu không chê, không bằng ngươi ta... Hai ta kết thành khế huynh đệ, được không?”
Tô Yến bị dọa đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, vô ý thức rút tay lại.
Đừng tưởng rằng cái “Khế huynh đệ” này là kết bái anh em.
Triều đại ở đây thịnh hành nam phong, nhiều quan viên giàu có nuôi dưỡng tiểu quan, dân gian cũng có vài vụ hai nam nhân yêu nhau. Vùng Mân Việt lại càng chuộng nam phong, phong tục khác biệt vô cùng:
Hai nam tử chỉ cần tình đầu ý hợp là có thể kết làm khế huynh đệ, lập gia thất giống như phu thê, cha mẹ săn sóc như con rể, hàng xóm xung quanh cũng vui vẻ chấp nhận. Đợi đến lúc lớn tuổi một chút, ai nấy tự lấy vợ sinh con, người anh trong khế huynh đệ còn phải phụ trách chi phí đón dâu và kế sinh nhai sau này cho người em, thậm chí hai bên còn qua lại thân thiết suốt đời
Tuy nói Tô Yến đã biết tập tục xưa này của quê hương, nhưng chưa bao giờ sinh ra ý nghĩ như thế, mỹ nhân như hoa còn yêu không hết, làm gì phải đi kết huynh đệ. Theo như người ta nói đồng giới yêu nhau bền lâu không sai, nhưng thẳng nam sắt thép như ta không cần cái này đâu.
Y vội rút tay về, lại suy nghĩ làm thế nào để cự tuyệt nhưng không tổn thương đến vị huynh đài yếu ớt này, bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người bên cạnh, thanh niên như được đại xá kêu lên: “Ai, cái kia... Công tử kia —— đúng, là ngươi, lần trước vô ý đụng ngã công tử, lễ tiết không vẹn toàn, tại hạ áy náy trong lòng, hôm nay đi tới để bồi tội.”
Lại quay đầu cười một tiếng hổ thẹn với Hoàng Trưng, nói: “Ngữ Đường huynh, thật sự là không khéo, tiểu đệ vừa vặn có chút việc riêng cần xử lý, ngày khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé.”
Nhìn bóng lưng thất hồn lạc phách rời đi của Hoàng Trưng, Tô Yến thở phào một hơi, quay đầu đi chỗ khác, tính toán về sau cách hắn thật xa, không cho cơ hội nói tiếp việc này.
Lại nghe được thanh âm thiếu niên khàn khàn the thé quát lên sau lưng: “Ngươi, đứng lại cho ta!”
Tô Yến gãi đầu một phát, thầm than oan gia ngõ hẹp, bất đắc dĩ ngừng chân quay người.
Trước mặt chính là tiểu công tử kiêu căng phách lối, vẫn mặc một thân áo nhung gọn gàng, dây lụa thắt ngang eo đã đổi thành dây da đính bạch ngọc, càng tuấn tú tôn quý hơn hôm đó... Chỉ là thần sắc ngạo mạn vô sỉ đầy mặt, làm Tô Yến hận không thể đạp một chân lên mũi hắn.
Tiểu công tử cũng dò xét y từ trên xuống dưới.
Ngày ấy Tô Yến chạy thở hổn hển, hắn lại bị ngã đến hoa mắt chóng mặt, căn bản không thấy rõ ràng tên thư sinh cao gầy này thường ngày có bộ dáng gì.
Bây giờ nhìn kỹ một phen, chỉ thấy y mặc một thân trang phục xanh sẫm, tay áo rộng, eo thắt một dây lụa xanh, trước vạt áo treo thanh ngọc khắc lá sen, làm nổi bật thân hình mảnh mai như cây liễu khói, dáng vẻ sáng sủa như mây trôi trên trời.
Cái khí khái này, làm người nhớ tới câu thơ “quân tử nho nhã, như cắt như gọt, như mài như giũa”, nhưng một đôi mắt phượng không vui nheo lại, dưới đèn nhìn như có ánh sáng dịu dàng lưu chuyển, lại lộ ra cử chỉ tuỳ tiện ranh mãnh xảo trá, giống như bộ dáng quân tử ôn hoà kia là giả vờ bày ra.
Đáy lòng của hắn dâng lên lửa giận, hừ mạnh một tiếng: “Không phải nói muốn bồi tội với bản công tử hay sao, ngươi chạy làm gì?”
Tô Yến thở dài: “Không chạy mà được sao, chỉ sợ thấy một lần liền phải bồi tội thêm một lần, coi như tội ác của tại hạ chồng chất, cũng không có nhiều tội để bồi như vậy nha.”
Khóe miệng tiểu công tử giương nhẹ, thầm nghĩ người này nói rất có lí, lửa giận hơi tiêu. Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ngươi vừa mới nói, lần thi này tựa như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc?”
Tô Yến không thể giải thích rõ được bèn đáp: “Đúng vậy.” Nghĩ thầm cái ví dụ này không phải rất bình thường hay sao, mỗi năm thi đại học ai cũng nói như vậy.
Tiểu công tử vuốt cằm nói: “Ngược lại là cực kì chuẩn xác.” Bỗng nhiên không có ý tốt nhìn y một cái, “Đám sĩ tử khắp thiên hạ đều liều mạng chen trên cây cầu này, ta nhìn ngươi gầy thế kia, chỉ sợ chen chẳng lại người ta, muốn rớt xuống cầu nha.”
Tô Yến không hiểu ra sao nhưng cũng cười đáp lại: “Không đúng, ta chen vô làm gì?”
Tiểu công tử nhướng mày nói: “Ngươi không muốn làm quan hay sao?”
“Làm quan có cái gì tốt? Nếu làm quan văn, dù việc như lông gà vỏ tỏi cũng phải viết tấu chương gửi lên, đi sớm về tối; còn làm quan võ thì đi chinh chiến chém giết vô cùng máu me, không ổn còn mất cả mạng.”
Tô Yến bị gợi lên hứng thú tám chuyện, khoa tay múa chân nói nhảm, “Chức quan nhỏ khi thấy cấp trên là phải cúi đầu khom lưng tặng lễ hối lộ; còn quyền cao chức trọng, lại luôn đề phòng vì vạch tội việc làm của Hoàng đế mà chết sớm; quan liêm chính thì quần áo đầy mảnh vá, bữa ăn đạm bạc, tham quan lại luôn nơm nớp lo sợ bị chém đầu cả nhà...”
Tiểu công tử nhướng mày càng cao, rốt cục nhịn không được nói: “Theo ngươi nói như vậy, chức quan nào cũng làm không ổn rồi? Không tham làm quan, vậy ngươi muốn cái gì?”
Tô Yến cười rạng rỡ, giống như chảy ra một dòng xuân thủy: “Tại hạ ấy nha, chỉ nghĩ làm thiếu gia ăn chơi, phong lưu đào hoa, đi ra ngoài mang đám một chó săn, cưỡi ngựa hô chó, chọi gà đánh chim, rảnh rỗi thì trêu đùa phụ nữ đàng hoàng một chút, tiêu dao tự tại như thế mà không muốn được sao?”
Tiểu công tử ngạc nhiên, giơ tay chỉ vào y, tức giận đến thanh âm có chút phát run: “Ngươi, cái tên không có tiền đồ...”
Tô Yến cười to: “Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng coi là thật nha.”
Y vui vẻ vỗ vỗ bả vai của đối phương, “Tiểu quỷ, chúng ta làm quen nhau nhờ một hồi tai nạn, cũng coi như có duyên, qua vài ngày ta phải về quê rồi, sau này trời nam đất bắc cơ bản là không gặp mặt nhau được nữa, ngươi giữ cái này làm kỉ niệm đi, coi như là tại hạ nhận lỗi bồi tội.” Dứt lời chắp tay xong liền quay đầu, tiêu sái bỏ đi.
Tiểu công tử nhìn bóng lưng của y mà giật mình hồi lâu, cúi đầu nhìn vật trong tay, hoá ra là cái đồng hồ bỏ túi, mặt ngoài được khảm bức tranh Tây Dương, vẽ một nữ tử đẫy đà mặc y phục nửa che nửa hở, ngực sữa nhô cao, trong lòng ôm một bé con mang tả lót. Khuôn mặt non nớt của hắn không khỏi ửng đỏ, thầm mắng một tiếng dâm đãng, giơ tay muốn vứt bỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có chút không nỡ, cuối cùng ôm vào trong lòng.
Hắn quay đầu kêu: “Thành Thắng.”
Một bóng người đi tới bên cạnh hắn, cung cung kính kính nói: “Lão nô ở đây.”
“Lần trước việc kia giao cho ngươi làm như thế nào rồi?”
Thành Thắng cười rạng rỡ: “Ngài nhắn nhủ sự tình ai dám chậm trễ, tự nhiên sẽ làm được hoàn hảo, giọt nước cũng không lọt được.”
Trên mặt tiểu công tử kia lướt qua một tia lo lắng, nghiến nghiến răng: “Coi như không trúng tiến sĩ, ta cũng có biện pháp làm ngươi vô triều. Hừ, ngươi không muốn làm quan, gia càng muốn để ngươi làm, nhìn ngươi chạy đi nơi nào để tiêu dao tự tại!”
*
“Cái gì? Được thu nhận làm cống sinh rồi?” hàm răng Tô Yến buông lỏng, một khối thịt vịt giòn mềm đang ngậm trong miệng bị rơi xuống mặt bàn.
Cái này thật sự nằm ngoài sự dự liệu của y. Chỉ dựa vào bài văn qua loa đến chính bản thân cũng tự xấu hổ, thế mà còn có thể được quan chấm thi ưu ái, lọt qua cửa này?
Tô Yến thất thần suy nghĩ, vị quan chấm thi này, có khi nào là... Cũng là người xuyên không?
Gã sai vặt báo tin vui cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng nói: “Chúc mừng công tử, ngài hiện tại là cống sinh, nếu đầu tháng sau qua được thi đình, sẽ thành tiến sĩ, đề tên trên bảng vàng nha.”
Trong đầu Tô Yến tỉnh tỉnh mê mê, tiện tay móc một nắm tiền đồng đuổi gã đi, đi tới đi lui trong phòng sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Hoàng đế tự mình chủ trì thi đình luôn đó, người đứng hầu bên cạnh đều là học giả uyên bác thâm sâu, tiến sĩ thông thái, giống như một tấm kính chiếu yêu sáng ngời, với chút kỹ năng che mắt nhỏ bé này của mình, chẳng phải sẽ bị chiếu cho hiện nguyên hình luôn à?
Mất mặt thì không nói, lỡ như chọc giận cửu ngũ chí tôn, trực tiếp bị kéo ra ngọ môn chém đầu, thì ta phải tìm ai để kêu oan đây?
Tô Yến càng nghĩ càng thấy đau lòng: Cực khổ sống hai mươi mấy năm dễ lắm sao, kiếp trước cuối cùng đã liên hệ công việc ổn thỏa, bàn bạc xong chuyện cưới hỏi với bạn gái, kết quả bị trận bão lớn quét qua, một chậu hoa trên tầng mười lăm bị hất xuống dưới đập lên đầu, mặt mũi biến dạng... Ở bên này còn thảm hại hơn, mới sống lại nửa năm, đảo mắt lại sắp phải đi vào âm tào địa phủ, uổng công y còn hi vọng xa vời lấy tam thê tứ thiếp, con cháu đầy đàn, chưa đã cơn nghiền muốn làm quan to đây này!
Đi qua đi lại gần nửa canh giờ, vẫn hết đường xoay xở, y hạ quyết tâm: Mụ nội nó, cũng không phải chưa chết qua, cùng lắm lại làm u hồn bay đến địa phủ, uống thêm nửa chén canh Mạnh Bà, coi như là chết máy khởi động lại, có cái gì phải sợ!
Nghĩ như vậy, tâm trí lại thông suốt, Tô Yến thả lỏng bản thân ngồi lại bên cạnh bàn, uống lên ít rượu một lần nữa.