Quyền Thần Tái Thế

Chương 20: Chương 20: Cục cưng cảm thấy hơi tủi thân




(Edit: LinhBabie2305)

Tô Yến bước ra khỏi Ngự Thư phòng, khi có gió thổi qua mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm. Thời tiết rất oi bức, trong điện hơi ngột ngạt, mình lại khóc lớn một trận, toát mồ hôi ướt cả lưng.

Trong lòng của y có chút bực bội, có lẽ là vì thời tiết, lại hình như không phải.

Cảnh Long đế là người có lòng dạ sâu xa, suy nghĩ thấu đáo, không thiếu bệnh đa nghi mà hầu hết các Hoàng đế đều mắc phải, cũng không chỉ có “Tấm lòng đế vương nhân từ” được ghi trong sử sách, từ lúc nghe lén hắn nói chuyện thì y đã biết điều này rồi. Chính vì vậy nên y luôn nơm nớp lo sợ khi hầu hạ Hoàng đế, từ đầu đến cuối luôn kéo căng dây thần kinh, đến khi thả lỏng mới cảm thấy mệt mỏi.

Y tin tưởng lần tra hỏi lúc nãy cũng không phải do Hoàng đế nghi ngờ y có liên quan đến Trác Tế tửu và đảng Tây Dã, dù sao thì y vẫn còn nhỏ, mới làm quan được ba tháng, có phái Cẩm y vệ tuỳ tiện điều tra đi nữa thì lai lịch cũng đơn giản đến mức không đủ viết hết một trang giấy, nhiều khả năng là Hoàng đế tra hỏi theo thói quen mà thôi, tựa như hắn thường làm như thế với các quan viên khác.

Hoàng đế muốn nói với y rằng bất kể đảng phái hay mạng lưới quan hệ nào, khi đối mặt lòng trung thành với trẫm thì chẳng đáng là gì cả. Dùng việc bổ nhiệm chức quan Lại bộ để kiểm tra y, thêm việc kén rễ theo bảng vàng để thăm dò, sau đó lại hỏi một câu dù trả lời thế nào cũng dễ mất mạng để tra xét, đơn giản chính là muốn biết liệu lập trường chính trị của Tô Yến, ngoài tài năng ra thì có bị lệch hay không.

Nhưng nếu y thật sự chỉ tay thề với trời ngay tại chỗ để thể hiện lòng trung thành của mình, có lẽ Hoàng đế sẽ không tin, đó gọi là hăng quá hoá dở.

Cũng may y nhanh trí, dùng cái chiêu không hẳn là chiêu này, nhờ khóc lóc cầu xin thương xót, mới có thể lừa gạt qua ải.

Tô Yến cũng không biết Hoàng đế tin tưởng và yêu mến mình được mấy phần, nên chỉ có thể tiến bước nào nhìn bước ấy thôi.

Nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy hơi tủi thân.

Mỗi ngày ngoại trừ thời gian ngủ và ăn, về cơ bản ta đều bị phụ tử các ngươi chiếm giữ, bảo làm gì thì làm cái đó, ăn nói khéo léo dễ nghe để lấy lòng, dù ăn gậy cũng không hề mang lòng oán hận, còn dùng hết sức bày mưu tính kế cho các ngươi —— một thần tử tốt giống như ta, đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu, còn không chịu trân quý! Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải hối hận.

... Được rồi, chờ người ta hối hận gì đó chỉ có trong mơ thôi. Vào thời cổ đại, Hoàng đế là sự tồn tại tuyệt đối quyết định sinh tử của y, nhưng đối với hắn thì y chỉ là một người bình thường trong số các quan văn võ cả triều.

Thủ phụ Nội các dưới một người trên vạn người còn bị nhốt vào nhà lao bởi vì một câu của Hoàng đế, xử phạt hay ban ơn đều là ý trời, y còn không có tư cách để tủi thân đâu.

Giờ phút này y chỉ muốn về nhà tắm rửa mà thôi, lại thấy mặt trời đã lặn đằng tây nên cũng không muốn đến Đông cung hầu hạ nữa, bẩm báo một tiếng với nội thị nhỏ của Thái tử rồi ấm ức xuất cung.

Về đến nhà, ngâm mình ở trong thùng tắm, Tô Tiểu Bắc đun xong nồi nước nóng cuối cùng, tiến đến chà lưng cho y, nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân cảm thấy không vui sao?”

Tô Yến uể oải dựa lên mép thùng, “Chẳng có gì phải buồn cả. Theo người ngoài xem ra, một tên hầu đọc của Thái tử như ta làm gì cũng thuận lợi, cực kì vui vẻ.”

“Hôm nay lúc đại nhân trở về từ trong cung, trong mắt không có chút ý cười nào cả, ngài cảm thấy mệt mỏi ư?”

“Người không mệt, tâm lại mệt. Thái tử không thấy ta một ngày thôi đã mất bình tĩnh rồi, Hoàng thượng hận không thể biến ta thành một cái bồn hoa trồng ở Ngự Thư phòng, ngươi chẳng biết mấy ngày nay Chiêm Sự phủ đồn đãi thế nào đâu, nói ta thẳng thắn vạch trần cái ác là giả, mị vua mới là thật.”

“Bọn họ ghen tị đại nhân được sủng ái đó. Nếu được ban cho cơ hội làm bồn hoa ở Ngự Thư phòng, đám người kia chắc chắn sẽ vui mừng đến điên luôn, vội vàng bò vào bồn ấy chứ! Cũng chính vì đỏ mắt ghen tị mới nói năng chanh chua khó nghe, loại người này giống như ruồi muỗi trong khe vậy, không đáng để đại nhân liếc nhìn hay lắng nghe đâu.”

Tô Yến cười tủm tỉm: “Ta đương nhiên biết như vậy, nhưng vẫn phải cảm tạ ngươi đã an ủi.”

Tô Tiểu Bắc ngượng ngùng hạ mi mắt xuống, “Tại sao đại nhân luôn nói lời cảm tạ với đám người hầu chúng ta, tiểu nhân thực sự không quen, luôn cảm thấy áy náy...”

Tô Yến nói: “Áy náy gì chứ, đứng thẳng eo cho ta. Đều do phụ mẫu sinh ra lớn lên, ai lại cao quý hơn ai, sau khi lột lớp da quyền thế và địa vị kia xuống, còn không phải đều là người như nhau cả sao.”

“Không giống nhau đâu.” Hai mắt Tô Tiểu Bắc đỏ hoe, rơm rớm nước mắt nói, “Vùng hạ lưu sông Hoàng Hà xảy ra lũ lụt, huỷ hết ruộng đồng nhà cửa, cả gia đình bốn người của tiểu nhân không thể không chạy đến kinh thành tị nạn. Trên đường đi, muội muội chết đói, bị phụ thân mang đi giao dịch với người khác được một túi bánh gạo lức, mới sống nổi ở vùng đất hoang cằn cỗi. Khó khăn lắm mới tiến vào phủ Đông Xương, lại bị mã tặc cướp bóc, mẫu thân bị bắt đi không rõ sống chết ra sao.”

“Khi đến kinh thành phụ thân chỉ còn cầm cự một hơi thở, không có cách nào khác đành phải bán tiểu nhân cho người môi giới. Tên đó nhìn tiểu nhân có dáng vẻ khá đàng hoàng, vốn định bán vào Trường Xuân viện làm tiểu quan thấp hèn nhất, nếu không phải đại nhân chuộc thân cho tiểu nhân, sợ là sớm đã thành một đống xương cốt thối nát rồi. Ngài nói xem, dạng người vừa có thể ăn vừa có thể bán máu thịt như chúng tiểu nhân, sao có thể gọi là người chứ!”

Tô Yến nghe mà động lòng trắc ẩn, thở dài nói: “Hai năm qua thiên tai nhân họa, dân thường không dễ sống, nhưng đằng nào cũng sẽ tốt hơn thôi.”

“Thật sao? Còn phải đợi bao lâu nữa đây?”

“... Không lâu đâu.”

Quốc nạn và thiên tai sông nước thường đi đôi với nhau. Sông Hoàng Hà nuôi dưỡng nền văn minh, nhưng cũng thay đổi thất thường, thảm hoạ từ sự sụp đổ đê điều do nhánh sông đổi hướng gây ra cuối cùng sẽ bị xoá sổ hết lần này đến lần khác bởi thời gian và sự quản lý của con người, mạ non sẽ lại nảy mầm trên đất hoang một lần nữa.

“Chuyện cũ đã qua thì quên đi, đừng nghĩ nữa.” Tô Yến đứng dậy mặc quần áo, “Dùng bữa tối thôi, ta đói quá.”

Tô Tiểu Bắc lau lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo nói: “Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ đại nhân gọi là được.”

“Nhân tiện thì chúng ta có nên mua chút lá dong, gạo nếp, đậu phộng để gói một ít bánh ú cho lễ Tết không nhỉ? À, còn có trứng muối và dăm bông nữa, bánh ú ngọt hay mặn đều rất ngon.”

“Mua đủ hết rồi, ngày mai sẽ nhờ đầu bếp gói ạ.”

“Ăn đồ làm sẵn chán lắm, chúng ta tự gói thử xem sao.”

Tô Tiểu Bắc cười khổ nói: “Tiểu Kinh và ta không khéo tay, sợ gói thành một cây gậy mất.”

Tô Yến cười: “Gói thành cái thùng cũng không sao, làm chơi thôi mà.”

Sáng sớm hôm sau, chủ tớ ba người loanh quanh bày biện đồ đạc trong sân, bàn đá được lau sạch sẽ sáng bóng, đặt lên một đám nguyên liệu nấu ăn, vừa gói bánh vừa trò chuyện cười đùa, không bao lâu sau đã thành một bàn bánh ú yêu ma quỷ quái, bộ dáng chỉ có xấu hơn chứ không có xấu nhất.

Tô Yến chiêm ngưỡng kiệt tác mới nhất trong tay, một đầu dài cùn và lồi, đầu còn lại thì hơi ngắn và tròn, đột nhiên cảm thấy hơi giống con c*, mặt ngoài rắn chắc được buộc chặt bởi những sợi tơ càng thêm dâm đãng. Y đen mặt đang muốn khui ra gói lại một lần nữa, liền nghe thấy ngoài viện có người gõ cửa lớn tiếng hỏi thăm.

Tô Tiểu Kinh đi mở cửa, vài người hầu mang theo mấy hộp quà và gói quà ùa vào, đặt hết chúng lên trên hai tấm bàn đá.

“Đây là quà của Dự vương điện hạ tặng cho Tô đại nhân, mong đại nhân vui vẻ nhận lấy.” Nói xong, trưởng quản sự mặc cẩm y có lẽ cảm thấy đã chiêu hiền đãi sĩ đủ mặt mũi rồi, nên không chờ y đáp lời liền nghênh ngang ra về.

“Ta không muốn cười nhận, thích xụ mặt từ chối đó được không?” Tô Yến miễn cưỡng rạch giấy gói, tiện tay mở một hộp quà ra, bên trong là mười hai miếng bánh ú được gói rất đẹp, nguyện liệu được tìm tòi nghiên cứu tỉ mỉ, dùng gạo và mứt thượng hạng được cống nạp, còn có dăm bông Hạc Khách được Điền Tây tiến cống, đang bốc khói nóng hôi hổi và thơm phức.

“Oa!” Tô Tiểu Kinh sợ hãi thán phục, “Đây là loại bánh ú gì vậy, thơm quá chừng luôn! Có phải chỉ có người trong cung mới ăn được không?”

Tô Yến thuận tay ném hai cái cho hắn: “Đúng vậy đó, cứ ăn thoải mái.”

Tô Tiểu Bắc nhìn chiếc bánh ú do mình gói, càng lúc càng cảm thấy không hấp dẫn, uể oải nói: “Thôi cất những chiếc bánh chúng ta gói lúc nãy ở phòng bếp đi, cho đám hạ nhân ăn.”

Tô Yến ngăn cản: “Đừng, tính cả hai đời đây là lần đầu tiên ta gói bánh ú, phải nếm thử thành quả lao động từ sự chăm chỉ của mình chứ.”

Vì vậy Tô Tiểu Bắc xách đám bánh ú yêu ma quỷ quái mà Tô đại nhân đã gói này, cộng thêm chiếc bánh hình con c* độc đáo kia, cho hết vào trong một cái nồi khác nấu chín. Cứ nấu rồi nấu, nấu xong bánh lại biến mất sạch sẽ.

“Biến mất là có ý gì?” Tô Yến mở to mắt hỏi.

“Chính là... Khi tiểu nhân đến con hẻm sau ngõ thì gặp một người bán hàng rong, liền mua bình mật hoa hoè, lúc về nhà nhấc nắp nồi lên thì thấy tất cả bánh đều biến mất rồi.” Tô Tiểu Bắc cảm thấy rất xấu hổ vì không trông coi nhà cửa cho tốt lại để bánh ú bị trộm sạch.

Tô Yến xua xua tay: “Có lẽ do cửa sau không đóng, nhóc con nhà ai đó ngửi thấy mùi thơm liền chui vào lấy hết. Bọn trẻ ham ăn, không sao đâu, dù sao cũng chỉ làm chơi thôi. Chúng ta cứ ăn mấy chiếc bánh thượng hạng trong hộp quà kia đi, ăn chùa thì ngu gì mà không ăn chứ.”

*

Trong chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ ti, bởi vì ánh nắng sáng sủa của đầu hè không thể chiếu rọi nên quanh năm âm u và lạnh lẽo, chỉ thích hợp cho bạch xà Tiểu Thanh trốn vào tu luyện để tránh tết Đoan Ngọ mà thôi.

Thẩm Thất dựa lưng vào ghế bành, đôi chân dài thẳng tắp và khoẻ khoắn của hắn nhàn nhã gác lên bàn, tay thì cầm một chuỗi bánh ú quen thuộc đung đưa qua lại. Bánh ú vẫn còn hơi nóng, nhưng hình dạng lại xấu xí đến mức cay mắt luôn.

Hắn lật xem một lát với nụ cười nửa miệng, mở một chiếc ra, nhúng vào nước đường trong đĩa sứ nhỏ trên bàn rồi cắn một miếng.

“Tuy xấu kinh khủng nhưng hương vị cũng xem như tạm được.” Thiên hộ nhận xét.

Ăn xong mấy ngụm, hắn nghiêng đầu nhìn Trác Kỳ mang vẻ mặt thất thần bị treo trên giá tra tấn bẩn thỉu kia, nâng lên một chiếc bánh ú khác rồi lắc lắc: “Trác đại nhân có muốn ăn một chiếc bánh ú cho hợp không khí Tết không?”

Sắc mặt của Trác Kỳ trắng như giấy, môi nức nẻ đầy vết máu, giọng nói khàn khàn trở nên lao lực: “Nước... Cho ta nước...”

Thẩm Thất chậm rãi cởi bỏ sợi tơ, bóc xuống từng lá dong một, lộ ra gạo nếp dẻo ngọt bên trong, đứng dậy đi đến bên người Trác Kỳ.

“Trác đại nhân, thành thật mà nói thì ông cứng đầu cứng cổ như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào. Ông nói không có tham ô hay nhận hối lộ, thế những chỉ tiêu của nhiều đợt quyên góp tiền bạc cho Quốc Tử giám đâu rồi, còn cả số gạo quyên góp có được giao nộp hết lên triều đình chưa, chẳng lẽ không có cắt xén một ít để bỏ túi riêng à? Theo ví dụ của Thái tổ, tổng 60 lạng bạc sẽ bị phán lột da phơi cỏ, không nói oan cho ông đúng chứ?

Ông nói không lập bè đảng vì lợi ích riêng, thế những lần trao đổi thư riêng với mấy người đảng Tây Dã kia là sao vậy, có chắc trong thư không có lời oán trách như 'Địa vị cao toàn là cha truyền con nối, người tài giỏi xuất chúng lại phải uốn gối khom lưng' không? Ông chưa từng nhục mạ hoạn quan và Cẩm y vệ sao?”

Hơi thở của Trác Kỳ mong manh, đầu óc gần như sụp đổ, chỉ biết lẩm bẩm “Nước“.

Thẩm Thất giễu cợt: “Ta nói, những người đọc sách như các ông chỉ giỏi mồm mép thôi, ăn hiếp ai mắng chửi ai, còn biết chèn ép kẻ yếu sợ kẻ mạnh nữa chứ. Quan võ tử chiến, quan văn liều chết can gián gì đó, nếu ông dám chịu ba mươi gậy nhưng có thể mặt không đổi sắc giống như Binh bộ Tả thị lang Vu Triệt Chi Vu đại nhân vậy, làm cho hoàng gia phải thu hồi mệnh lệnh đã ban ra trước mặt mọi người, có lẽ ta sẽ kính nể ông là một vị hán tử. Nhưng ông dám sao? Ông chỉ biết trút giận lên những người hầu làm việc vặt cho hoàng gia như bọn ta thôi.

Đúng vậy, bọn ta là chó săn, là tay sai, nhưng ông cũng không nhìn xem thử, đó là chó săn và tay sai của ai? Sau khi loại bỏ bọn ta thì ai là người đau đớn? Các vị quan văn nhà nho vĩ đại của cả triều, tất cả đều nhận lấy danh hiệu trong sạch liêm khiết, rốt cuộc có bao nhiêu người thực sự vì nước vì dân? Năm người? Mười người? Còn lại chẳng phải đều liều mạng trèo lên vì quyền lợi và danh tiếng sao, vì tranh đoạt quyền phát biểu, thao túng chính sách quốc gia, nhiều lần vượt qua khuôn phép để kiềm kẹp bề trên, thậm chí còn không bận tâm đến mặt mũi của Thiên tử.

'Bệ hạ, ngài đã viết chiếu chỉ tự vạch tội mình chưa? Chưa à? Thế thì thần sẽ viết thay bệ hạ.'

'Bệ hạ, thần muốn từ chức. Nhưng nếu ngài cho phép ta từ chức thì danh tiếng xem như càng tồi tệ hơn.'

Loại cảnh tượng này, ta đã thấy quá nhiều trong mười năm làm Cẩm y vệ rồi. Nanh vuốt sắc bén mà còn như vậy, nếu lại để cho các ngươi rút hết nanh vuốt thì uy nghiêm của Thiên tử để đâu nữa?”

“Vậy, ông đã đoán được tội của mình ở đâu chưa?” Thẩm Thất đưa chiếc bánh ú đã lột vỏ vào miệng Trác Kỳ rồi nhét từng chút một, “Đây chính là do đệ tử đắc ý của ông tự tay gói. Ăn xong thì thú nhận tội lỗi của mình đi. Chỉ huy sứ đại nhân đã hứa sẽ tha chết cho ông, nhất định không nuốt lời.”

Cổ họng Trác Kỳ giống như bị nhét than, đầu óc hỗn loạn bỗng nhiên thu được một tia thanh tỉnh.

Sự tra tấn và hành hạ trong nhiều ngày gần như phá hủy lý tưởng của y, y lắc lư qua lại giữa khát vọng sống và hy sinh tánh mạng của mình, cũng có vài lần nảy sinh ra ý định ấn dấu tay nhận tội cho xong.

Mặc dù phần nhận tội kia, có ý buộc tội cho ân sư của y là Lý các lão Lý Thừa Phong.

Đặc biệt là sau khi nghe “thuyết tay sai” của Thẩm Thất, lòng càng như tro nguội, suýt nữa đã gật đầu.

Ai ngờ cuối câu “Đây là do đệ tử đắc ý của ngươi tự tay gói”, dường như xé toạc đỉnh đầu của y và giội một chậu băng tuyết xuống ——

Tô Yến!

Trong những ngày y bị giam cầm, ai cũng sợ tai bay vạ gió nên không dám tới thăm, trong đám học trò duy nhất chỉ có một thiếu niên mười bảy tuổi này, mang theo quần áo và đồ ăn nước uống tiến vào nơi chiếu ngục âm u.

Khi đó đầu óc y rất mơ hồ, chỉ thoáng thấy trên vai áo ngoài của Tô Yến có một vết máu lớn, sau lại bị tên Thiên hộ độc ác tàn nhẫn cưỡng ép lôi ra ngoài, cũng không biết đã chịu hình phạt gì, ăn bao nhiêu khổ nữa.

Y chỉ là thầy dạy vỡ lòng ba bốn năm cho Tô Yến lúc mới sáu tuổi, thế mà đối phương lại có thể hết lòng báo đáp ân sư với dáng vẻ thấy chết không sờn như vậy.

Còn bản thân mình sao, được Lý các lão dốc lòng dạy dỗ bao nhiêu năm nay, vẫn chưa an phận, tham sống sợ chết, thậm chí còn không bằng một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi!

Trác Tế tửu xấu hổ muốn chết, thà chết còn hơn.

Y khó nhọc nhai miếng gạo nếp trong miệng, nói ra: “Ta muốn nhận tội trước mặt mọi người... trên công đường... chứ không phải nhận tội... ở trong lao ngục bẩn thỉu này.”

Thẩm Thất xoa xoa chất dinh dính giữa các ngón tay, ra hiệu cho cấp dưới của mình mớm nước cho y.

Sau nửa canh giờ, buổi thẩm vấn trên công đường bắt đầu.

Thẩm Thất không đến công đường với Phùng Khứ Ác, tìm một lý do để cáo lui, ngồi trong phòng lột bánh ú. Sau khi ăn xong bánh ú ngọt lại ăn bánh ú mặn, vừa chê xấu vừa coi như cơm ăn.

Không lâu sau, một tên Tiểu kỳ trong những cấp dưới thân tín của hắn gõ cửa đi vào và thì thầm với hắn vài câu.

Sắc mặt Thẩm Thất tối sầm lại.

Trác Kỳ chết rồi. Tại trên công đường, trước sự chứng kiến của toàn thể người dân, y đối mặt với bản thú nhận tội lỗi lung tung liên quan đến nhiều người, thản nhiên cắn đứt lưỡi, phun máu từ miệng lên trên đơn kiện ——

Muốn hỏi tội gì thì hãy cứ nhìn máu của ta đi.

Thẩm Thất cử động ngón tay, ra hiệu Tiểu kỳ lui ra, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, ảnh hưởng mà sự việc đột ngột này mang tới:

Không thể buộc tội cho Lý Thừa Phong nên Phụng An hầu không được toại nguyện, càng không thể trở nên hung hãn khinh người hơn.

Người đã chết thì vụ án này cũng kết thúc, rốt cuộc Trác Kỳ đã không làm liên lụy đến người bên ngoài, bao gồm cả lão sư và đương nhiên là các học trò của y.

Nói tóm lại, chết có ý nghĩa.

Thẩm Thất vui vẻ nhếch khoé miệng, nhìn cái bánh ú cuối cùng còn lại... Càng nhìn càng thấy giống như đúc con c*.

Nhóc con Tô Thanh Hà này, bề ngoài mang vẻ trinh nam không rành sự đời, chứ không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì đen tối đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.