Quyền Thần Tái Thế

Chương 19: Chương 19: Suýt nữa là lau súng cướp cò




Tô Yến ra khỏi Bắc Trấn Phủ ti, lập tức trở về nhà, dặn dò người hầu nhỏ nấu nước, còn mình thì chà rửa sạch sẽ trong thùng tắm.

Sau khi tắm rửa gần nửa canh giờ, y ngửi tới ngửi lui quanh người mình, xác nhận không còn ngửi thấy mùi máu tươi và mùi t*ng trùng nữa, mới đứng dậy mặc quần áo.

Chuyện bị ép thủ dâm cho nhau trong chiếu ngục đã giáng một đòn mạnh vào trái tim thẳng nam của y, làm cho tâm trạng sa sút thấp thỏm, nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ rồi.

Nhưng cú đả kích này lại không lớn đến mức khiến y phải xấu hổ và giận dữ muốn chết. Dù sao khi còn học đại học, một đám thanh niên trong ký túc giá vẫn thỉnh thoảng nói đùa về điều này, khi phát hiện người nào lén lút đánh máy bay thì lặng lẽ tiến lên đá giường hắn một cái, hoặc là gõ cửa phòng vệ sinh, hô hào đòi làm anh em Hồ Lô*.

(*Anh em Hồ Lô: ẩn ý việc thủ dâm cho lẫn nhau.)

Coi như làm anh em Hồ Lô một lần đi, không có gì to tát cả, thẳng nam sắt thép tự lừa mình dối người mà suy nghĩ như vậy.

Y còn phải về báo tin cho Đông cung, hầu hạ nhóc con choai choai tràn đầy năng lượng kia, đành phải ăn mặc chỉnh tề và giữ vững tinh thần rồi vào cung.

Chu Hạ Lâm nóng lòng chờ y đến, vừa nhìn thấy từ xa đã ba chân bốn cẳng chạy tới, “Sao giờ ngươi mới trở lại. Nghe nói nơi chiếu ngục quỷ quái kia rất ẩm thấp và lạnh lẽo, xui xẻo cực kì, ngươi đừng ở quá lâu, coi chừng cảm lạnh đó.”

Tô Yến cười nói: “Không sao đâu, cũng không có ở lâu mà. Hôm nay điện hạ đã viết xong sổ khoá chưa nhỉ?”

Chu Hạ Lâm lảng tránh chủ đề về việc học của mình, sau khi xem xét y thật tỉ mỉ, khó hiểu hỏi: “Này, tại sao miệng ngươi lại rách da thế?”

Tô Yến vô thức sờ lên vết rách nhỏ trên môi, than nhẹ một tiếng, che giấu nói: “Là... do nóng quá bị phồng rộp rồi lỡ chạm vào nên vỡ bọng nước ra ấy mà.”

“Vậy ta sai người đi gọi thái y, sắc cho ngươi một ít trà thanh nhiệt hạ hoả, mang về uống.”

“Không cần không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi, lát nữa ta xuất cung mua chút trà lạnh ở trà quán là được rồi. Hôm nay điện hạ đã viết xong sổ khóa rồi sao?”

Chu Hạ Lâm thấy chạy trời không khỏi nắng, đành phải ủ rũ cúi đầu đi vào thư phòng, thành thật bắt đầu viết sổ khóa.

Nội thị nhỏ Phú Bảo đang hầu hạ mài mực, thấy Tô Yến vẫy tay gọi mình từ bên ngoài tấm rèm, còn làm một thủ thế im lặng, bèn lặng lẽ bước ra ngoài.

“Phú Bảo công công, tháng trước ta nhờ ngươi điều tra chuyện kia, có kết quả gì không?” Tô Yến thấp giọng hỏi.

Phú Bảo uể oải đáp: “Đã tra rồi, người phụ trách mua sắm của Nội Quan giám, đầu bếp của Thượng Thiện giám, còn có người của Thượng Y giám tới đo đạc để may y phục mới... hơn mấy chục người, nhiều như rừng tra không hết.”

Tô Yến suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Có người ở cung khác tới đưa thư không?”

“Ngoại trừ hoàng gia, à, còn có Thái hậu, thì không còn cung nào khác cả.”

Cũng đúng, cho dù là âm mưu của hậu cung hay là câu kết với bên ngoài đi nữa, đều sẽ ẩn giấu kỹ càng, thật sự rất khó điều tra. Chỉ có thể nâng cao cảnh giác và củng cố phòng thủ, nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy thì phải bắt thóp ngay để có thể lần ra thủ phạm ở sau màn.

Tô Yến ân cần dặn dò Phú Bảo, còn chưa nói kịp nói xong, nội thị nhỏ bên người Thái giám Ti Lễ giám Lam Hỉ là Đa Quế Nhi đã vội vàng chạy tới Đông cung, nói rằng Hoàng thượng triệu kiến Tô hầu đọc đến Ngự Thư Phòng.

Tô Yến đành phải chào tạm biệt với Thái tử, theo Đa Quế Nhi đi về phía Ngự Thư Phòng.

*

Hiếm thấy Cảnh Long đế không có phê tấu chương, mà là vẩy mực và vẽ một bức tranh phong cảnh tự do.

Tô Yến hành lễ rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ Hoàng đế sắp xếp.

Giấy Cao Ly tiến cống được làm bằng bông và kén dẻo dai như lụa, trên đó đã bố trí sẵn khung toàn bộ bức tranh, Hoàng đế đang dùng một cây bút chấm mực than để phân ra cây cối và núi đá.

Tô Yến nín thở chờ đợi một lát, mới nghe thấy Thiên tử hỏi nhưng cũng chẳng có ngẩng đầu lên: “Đi chiếu ngục rồi à?”

Y vô thức “Ừm” một tiếng, phát hiện quá mức tùy ý, nhanh chóng bổ sung thêm: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc sáng thần đã đến chiếu ngục một chuyến, vừa mới trở về.”

“Đến thăm thầy giáo dạy vỡ lòng của ngươi à?”

“... Vâng.”

Hoàng đế dừng bút, giương đôi mắt thâm thuý và hẹp dài nhìn y, “Ngươi nghĩ thế nào về chuyện của Trác Tế tửu?”

Tô Yến cảm thấy da đầu hơi tê dại.

—— đây là một vấn đề mất mạng như chơi đó!

Trác Kỳ bị buộc tội kết bè kết đảng và nhận hối lộ. Trước không đề cập tới tội sau là thật hay giả, nhưng chỉ riêng tội thứ nhất đã là điểm nhạy cảm của chính trị rồi.

“Đảng” trong kết đảng này gọi là đảng Tây Dã, được thành lập từ một nhóm quan viên hồng nho danh sĩ bị giáng chức cùng chung chí hướng, ảnh hưởng rất rộng trong triều đình. Bọn họ chế nhạo triều chính, bình phẩm về quan lại, xúc phạm hoạn quan, dần dần họ chuyển từ một nhóm học thuật thành phe phái chính trị, hình thành một trung tâm dư luận giống như vòng xoáy.

Mặc dù Trác Kỳ không bày tỏ sự ủng hộ của mình, nhưng ông ta lại có quan hệ cá nhân với một số thành viên trong đảng này.

Đó chính là lý do mà Ti nghiệp Quốc Tử giám Vu Chính đã mắng Trác Kỳ bồi dưỡng phe phái trong tấu chương vạch tội, bất trung với Hoàng đế.

Tuy rằng Các lão* Lý Thừa Phong tin tưởng học trò của mình không phải là thành viên của đảng Tây Dã, nhưng cũng khó mà chứng minh trong sạch của hắn trước công đường xét xử, đành phải nhịn đau nhìn học trò cưng bị nhốt vào chiếu ngục.

(*Các lão: chức quan trong Nội các.)

Hiện giờ nếu như Tô Yến cầu tình cho lão sư, chính là tổn hại quốc pháp; nếu không cầu tình thì lại là bất nhân bất nghĩa; nếu từ chối không nói là nhát gan sợ phiền phức —— dù có nói thế nào đi nữa đều sai hết.

Bàn tay cầm bút của Hoàng đế lơ lửng nhưng rất vững vàng, kiên nhẫn nhìn y.

Trong phút chốc, bảy tám suy nghĩ lướt qua trong đầu Tô Yến, giống như một cái máy tính chạy loạn xạ, cân nhắc ưu khuyết điểm rồi chọn ra cách ứng phó chính xác và thích hợp nhất.

Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí y là về một cuốn tiểu thuyết kinh điển được mọi lứa tuổi yêu thích - “Tam Quốc Diễn Nghĩa“.

Tô Yến chậm rãi quỳ xuống, nhích về phía trước, cầm tay áo của Hoàng đế rồi vùi đầu xuống thật sâu.

Cảnh Long đế đang khó hiểu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ngẹn ngào trầm thấp.

Tiếng nghẹn ngào lại biến thành tiếng nức nở, buồn bã như chứa đựng nỗi đau khổ mà người trong cuộc không thể nào dứt ra được, khiến người nghe đau lòng không thôi.

Hoàng đế sững sờ.

Hắn đặt bút lông xuống, chậm rãi ngồi lên trên chiếc ghế bành chạm khắc vòng hoa bằng gỗ lim tơ vàng. Tô Yến nhân cơ hội nhích thêm hai bước, vùi mặt vào trong đùi Hoàng đế, khóc như có trăm mối sầu lo, như tiếng than của chim quyên đang rỉ máu.

Cảnh Long đế chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm nóng hổi thấm qua lớp vải vóc, nơi trên đùi bị nước mắt ủi qua không ngừng hằn sâu vào máu thịt, hắn không khỏi có chút hối hận, sao mình lại đề phòng quá sâu vị quan viên trẻ tuổi hầu hạ Thái tử này như vậy.

—— y vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, lớn hơn Hạ Lâm mấy tuổi thôi!

“... Được rồi, được rồi, đứng dậy đi.” Hoàng đế vỗ nhẹ vào đầu Tô Yến.

Tô Yến âm thầm tính toán một lát, thấy vẫn chưa đủ đô, vì vậy ôm chân rồng tiếp tục khóc, không nói lời nào mà chỉ lo khóc lóc, thân thể co quắp run rẩy không tự chủ được.

Cảnh Long đế âm thầm thở dài, lòng bàn tay hạ xuống, vuốt ve tấm lưng đang run rẩy kia.

Vai và lưng của Tô Yến nhìn có vẻ gầy gò nhưng sờ vào lại thấy không hề yếu ớt chút nào. Da thịt rắn chắc và dẻo dai của tuổi trẻ, cùng với một chút hương thơm tự nhiên tràn ra từ cổ áo, dính chặt vào tay của Thiên tử giống như mạng nhện.

Vốn chỉ là vuốt ve đơn thuần đã thay đổi lúc nào chẳng hay, từ nhẹ nhàng an ủi dần dần hóa thành rung động khó tả.

Tô Yến vừa khóc vừa run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng... Có phải bàn tay đang vuốt ve sau lưng dùng lực hơi mạnh không nhỉ, góc độ có chút lệch, tiêu chuẩn hơi khó diễn tả rồi đó?

Lúc sáng y vừa bị tên kia chà đạp, hiện giờ như thể một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, ngẩng mặt lên như phản xạ có điều kiện, nấc cục một tiếng, không khóc nữa.

Trái tim Cảnh Long đế đang xao xuyến và rung động không thôi, thình lình đối diện với một khuôn mặt đầy nước mắt như hoa lê gặp mưa, cảm thấy hơi ngột ngạt. Hắn tỉ mỉ nhìn ngắm đôi mắt phượng mông lung gần trong gang tấc kia, chỉ cảm thấy tất cả xuân sắc trên đời đều hoà vào trong đó, ngay cả thơ tranh cũng khó có thể miêu tả được, khiến hắn không thể không vươn tay ra vuốt ve, đầu ngón tay lướt từ hàng mi run rẩy đến bờ môi đỏ mọng.

Sau đó Hoàng đế hỏi: “Sao miệng của ngươi bị rách da rồi?”

“Thần nóng trong người nên bị phồng rộp, lỡ chạm vào thì vỡ bọng nước ra.”

“Trẫm lại thấy không giống nóng trong người, mà là bị cắn rách nhỉ.”

“...”

Không chịu bỏ qua cái đề tài chết tiệt này phải không?! Tô Yến gào thét trong lòng, trên mặt lại làm ra vẻ mờ mịt: “Thần đâu có thói quen cắn môi. Chẳng lẽ đêm qua nóng quá nên cắn hồi nào không biết?”

Cảnh Long đế nửa tin nửa ngờ dùng đầu ngón tay cọ xát hai lần, cuối cùng không bận tâm đến vấn đề này nữa.

Tô Yến chợt phát hiện tình hình hiện tại không ổn. Y quỳ gối kề sát vào đầu gối của Hoàng đế, ngẩng mặt lên như đang cầu sủng ái, mà đối phương thì cúi người nhìn chăm chú, ngón tay mập mờ vuốt ve trên môi y... Đây là tiết tấu lau súng cướp cò!

Chuông báo động của thẳng nam vang lên trong đầu, y vội vàng lùi lại phía sau, lau nước mắt trên má, chột dạ nói: “Thần nhất thời mất bình tĩnh, xin Hoàng Thượng thứ tội.”

Trong thoáng chốc thoát khỏi mộng cảnh quyến rũ lòng người, bản tính thâm trầm tự kiềm chế trở lại trong cơ thể, Cảnh Long đế rút tay về, cố gắng bỏ qua hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, đứng dậy cầm bút tiếp tục vẽ bức tranh sơn thuỷ tự tu thân dưỡng tính của mình.

“... Hoàng thượng?” Tô Yến vẫn còn quỳ trên mặt đất, chưa có lệnh của Hoàng đế nên không dám đứng dậy.

Hoàng đế vẽ một đường dưới ngòi bút, thản nhiên nói: “Ngày mai chính là tết Đoan Ngọ, trăm quan đều được nghỉ ngơi. Đông Uyển có tổ chức trò bắn liễu, ai bắn trúng sẽ được ban thưởng, ngươi có muốn đi thể hiện kỹ năng của bản thân không?”

Tô Yến cũng nghe nói tết Đoan Ngọ được nghỉ, vốn định đến sông Kim Thuỷ ngắm người ta chèo thuyền rồng, bây giờ nghe tin triều đình mở tiệc, lại còn ở trong lâm viên của Hoàng gia tiếng tăm lừng lẫy, y lập tức thay đổi chủ ý, không đi xem mấy hoạt động thông thường kia nữa, phải đi Đông Uyển một chuyến mới được.

“Thần nguyện ý đi theo, nhưng thần không giỏi cưỡi ngựa và bắn cung, chỉ có thể xem trò vui, còn ra sân thể hiện thì đành thôi.”

Tô Yến mới ở thời đại này được nửa năm, đã học cưỡi ngựa rất thuần thục, lại chưa hề tiếp xúc với môn bắn cung, nếu để y ra sân, nói không chừng có thể đoạt được giải quán quân bách phát bách trượt luôn đó.

Hoàng đế nói: “Trong sáu tài nghệ của người quân tử, bắn cung chiếm vị trí thứ hai, không thể không học. Nếu không biết thì trẫm có thể dạy... Có thể kêu người khác dạy ngươi.”

Tô Yến đành phải tạ ơn.

“Đi đi, đến hầu hạ Thái tử đọc sách, đừng có ở đây làm trẫm chướng mắt nữa.” Hoàng đế hạ lệnh đuổi khách.

Lúc này Tô Yến mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ thật ngay ngắn rồi cáo lui.

Khi bóng dáng của vị hầu đọc trẻ tuổi biến mất ngoài đại điện, Hoàng đế mới đặt bút xuống, vò nát bức tranh vẽ phong cảnh với đường nét lộn xộn rồi ném xuống chân bàn.

Hắn cố gắng hết sức làm dịu cơn nóng khát từ sâu thẳm trong cơ thể, lấy ra một miếng ngọc bội điêu khắc lá sen màu xanh ở trong ngăn kéo.

Chất ngọc nhẵn nhụi và tinh xảo, chạm khắc sống động, giọt nước trên lá sen dường như muốn chảy xuống luôn vậy, nhưng ở trong mắt của vị Thiên tử đã xem qua bao kỳ trân dị bảo, cũng chỉ bình thường mà thôi.

Điểm khác biệt duy nhất chính là hai chữ “Thanh Hà” được khắc trên mặt sau của ngọc bội. Hoàng đế đặt nó lên góc trang giấy trắng, bắt đầu vẽ một bức tranh sông núi sau cơn mưa.

Lần này vẽ rất thuận tay trôi chảy, cuối cùng ở bên cạnh lá sen, hắn dùng nét bút đầy sức sống và mạnh mẽ, được người đời sau đánh giá là “nghệ thuật văn chương, tuỳ ý lại vô cùng tinh tế”, đề lên hai dòng thơ:

Thanh hà liên tịnh bích, túc vũ bất kham tập.

—— ta thương tiếc lá sen xanh biếc trong vắt, sợ nó không chịu nổi cơn mưa đêm xâm chiếm.

Tiểu kịch trường:

Hoàng đế: Trẫm suýt thì cứng vì nhìn vợ khóc...

Tô Yến: Ta cho mọi người xem tuyệt chiêu quyến rũ xong rồi chạy của trai thẳng ︿( ̄︶ ̄)︿

Hoàng đế: ta thương tiếc lá sen xanh biếc trong vắt, sợ nó không chịu nổi cơn mưa đêm xâm chiếm.

Quần chúng ăn dưa: Y có thể, y chịu được, xin bệ hạ đừng thương tiếc!

Dự vương: Bổn vương cũng muốn thương tiếc, thương tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.