Khi Hàn Thanh đẩy cửa tiến vào trong nhã các thì Tiêu thiếu gia đáng thương đã ngừng hít thở. Hắn có thể dùng chủy thủ đâm thủng trái tim của Hương Ngọc Nhi thì Hàn Nguyên tất nhiên cũng có thể dùng chủy thủ cắt đứt cuống họng của hắn.
Không biết vì kích động hay cảm giác căng thẳng sinh ra sau khi giết người mà tay Hàn Nguyên run lên nhè nhẹ, Hàn Mạc tiến để vỗ vào vai Hàn Nguyên, cố gắng an ủi.
- Tiểu Ngũ, đây...Đây là lần đầu tiên ta giết người.
Cuống họng Hàn Nguyên có chút khô cứng, tuy giết chết Tiêu Cảnh làm Hàn Nguyên thật sự khơi thông sự căm giận nhưng tính tình của hắn trước nay vẫn có chút mềm yếu nên vẫn cảm thấy khẩn trương. Hàn Nguyên nhìn Tiêu Cảnh chết mà cặp mắt vẫn trợn trừng, vì vậy hắn không kìm lòng được phải run rẩy vài lượt.
Hàn Mạc dịu giọng nói:
- Tứ ca, chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên, huống hồ đã là con cháu Hàn gia thì số mệnh phải có một lần như vậy.
Trước đây rất lâu khi Hàn Mạc biết rõ thân phận, vị trí và hoàn cảnh của chính mình thì trong lòng hắn cũng hiểu, là con cháu của một thế gia trong một Yến Quốc không bao giờ yên ổn thì giết người là chuyện sớm muộn, cho nên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Ta không giết người thì người sẽ nuốt ta.
Hàn Mạc thấy Hàn Thanh tiến vào phòng thì khẽ hỏi:
- Xử lý xong chưa?
- Tất cả đều uống rượu, đều ngủ say như chết!
Hàn Thanh cung kính nói:
- Có vài tên uống quá ít rượu nên không ngủ được, nhưng các huynh đệ giúp hắn ngủ ngon.
Hàn Thanh cười hì hì nói:
- Thiếu gia, Hạc Thanh Phong của người thật lợi hại, đám cẩu tạp chủng kia vừa uống xong thì gió thổi qua đều ngã xuống.
Hàn Mạc bĩu môi, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Cũng không nghĩ xem kiếp trước thiếu gia ta làm việc gì?
Là một nhân tài tinh anh chuyên nghiên cứu dược liệu, đối với phương pháp phối dược kiếp trước thì muốn tạo ra vài loại thuốc để kẻ khác uống vào hôn mê dễ như trở bàn tay. Cứu người thì còn có thể phối không chuẩn nhưng hại người thì cực kỳ chính xác.
- Thiếu gia, số bạc kia phải làm sao?
Hàn Thanh khẽ hỏi.
Hàn Mạc trở nên trầm ngâm, hắn chậm rãi nói:
- Chỉ còn vài canh giờ nữa sẽ đến hừng đông, xe bạc quá rõ ràng, ngươi nói Vi Minh Hồ lại cách đây không xa, trước tiên vận chuyển những châu báu quý giá, có thể đưa đi được bao nhiêu thì mang đi sạch, cũng không nên để lại nơi đây.
Hàn Nguyên có chút giật mình nói:
- Tiểu Ngũ, chúng ta...Chúng ta còn muốn cướp cả tiền thuế sao? Đây...Đây chính là tiền thuế cho triều đình... ....
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Tứ ca, đây là Hội Kê quận, nếu đệ đoán không lầm thì đây chính là Thanh Phổ huyện thuộc địa bàn Tô gia. Chúng ta giết Tiêu Cảnh để báo thù cho Hương Ngọc Nhi là không sai nhưng nếu có thể bắt buộc Tô gia gánh trách nhiệm thì rất tốt. Tiêu gia và Tô gia chó cắn chó, chắc chắn sẽ có kịch hay.
Tô gia đứng hàng thứ ba trong Cửu đại thế gia, bọn họ khống chế ba huyện phía tây Hội Kê quận, là láng giềng giằng co lẫn nhau của Tiêu gia đang nắm giữ bốn huyện phía đông Hội Kê Quận.
- Tô gia sao?
Hàn Nguyên nhíu mày, hắn nhất thời cũng không thể nghĩ đến chuyện đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Tô gia.
Hàn Mạc vung tay với Hàn Thanh, hắn phân phó:
- Ngươi ra ngoài dẫn theo vài huynh đệ xử lý xe bạc, dược tính chỉ có thể duy trì trong vòng hai canh giờ, thời gian của các ngươi cũng không còn nhiều.
- Vâng!
Hàn Thanh lập tức đi xuống dẫn Hắc Báo thi hành mệnh lệnh.
... ....
Trong phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát, yên lặng như không gian chết.
- Xe bạc bị cướp ở Thanh Phổ huyện, Tô gia sẽ không thể thoát khỏi liên quan.
Hàn Mạc nâng cằm, hắn suy nghĩ:
- Tiêu gia cảnh giác và kiêng kỵ Tô gia hơn rất nhiều so với Hàn gia chúng ta.
- Chúng ta còn làm gì nữa?
- Cũng không cần phải làm gì nhiều!
Hàn Mạc cười nhạt một tiếng:
- Để Tiêu Cảnh viết lại một dòng chữ.
- Hắn đã chết rồi!
Hàn Nguyên cau mày nói:
- Tiểu Ngũ, người chết sao viết chữ được.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Để đệ dạy huynh!
Hàn Mạc đi đến ngồi xổm xuống, hắn nhấc tay Tiêu Cảnh lên dùng ngón tay làm bút, máu làm mực, hắn viết lên mặt đất một chữ "Hàn" rất nguệch ngoạc.
Hàn Nguyên chợt nhảy dựng người lên:
- Cái này...Sao lại ghi họ chúng ta? Tiểu Ngũ, như vậy không phải sẽ lộ ra người Hàn gia chúng ta làm sao?
Hàn Mạc đứng thẳng người lên, hắn khẽ nâng cằm nhìn chữ Hàn rồi mỉm cười nói:
- Tuyệt bút được ghi lại lúc sắp chết mà Tiêu thiếu gia viết ra còn tốt hơn cả ta.
Hắn ngẩng đầu hỏi Hàn Nguyên:
- Tứ ca, có phải huynh đã bóp nát xương tay chân của hắn rồi không?
- Đúng!
- Xương tay đã vỡ vụn thì sao viết chữ được?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu có quan sai đến đây, bọn họ chỉ cần nhìn chữ viết trên mặt đất cũng biết được đây không phải do Tiêu Cảnh tự tay viết ra, mà có người dùng ngón tay Tiêu Cảnh ghi ra sau khi hắn đã chết.
- Trong đám quan sai thế nào cũng có kẻ cơ trí.
Hàn Nguyên khẽ gật đầu nói:
- Nhưng chữ "Hàn" này hình như có chút bất lợi đối với Hàn gia chúng ta.
Hàn Mạc bĩu môi:
- Tứ ca, đệ nói rõ cho huynh biết, nếu không viết chữ "Hàn" thì xảy ra chuyện trong địa phương tiếp giáp Đông Hải quận và Hội Kê quận, Hàn gia chúng ta sẽ không tránh khỏi bị người ta nghi ngờ. Nhưng nếu viết ra chữ "Hàn" thì Hàn gia chúng ta sẽ an toàn hơn.
Hàn Mạc dừng lại một chút rồi thản nhiên nói:
- Nếu thật sự là Hàn gia làm thì sao viết lại tên dòng họ chính mình ra?
Hàn Nguyên giật mình, hắn lập tức hiểu rõ rồi thở dài:
- Tiểu Ngũ, ngươi...Ngươi đúng là thông minh. Nếu nhìn vẻ bề ngoài thì hoàn toàn liên quan đến Hàn gia chúng ta nhưng Tiêu gia sẽ thấy được chuyện này có liên quan đến Tô gia, bọn họ sẽ nghĩ rằng Tô gia giá họa cho Hàn gia chúng ta, là kẻ khơi mào cho tranh đấu giữa Tiêu gia và Hàn gia.
- Tứ ca, huynh cũng rất thông minh!
Hàn Mạc cười hì hì nói.
Tuy nhìn vẻ bề ngoài thì Hàn Mạc cực kỳ thoải mái nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an. Tình cảnh này giống như hắn khuấy đục một vũng nước, cuối cùng sẽ như thế nào thì chính hắn cũng không thể xác định được.
- Sao trước nay các gia gia không sử dụng chiêu này?
Hàn Nguyên khẽ hỏi.
- Người già thường nghĩ quá nhiều nên đi đôi với làm ít!
Hàn Mạc thở dài:
- Hơn nữa cũng khá mạo hiểm, không phải vì Hương Ngọc Nhi thì chúng ta cũng không mạo hiểm làm gì.
... ....
Người đội mũ rơm vẫn đứng cạnh cửa cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Nên đi ngay bây giờ, dù sao cũng hơn hai trăm dặm đường, dù thúc ngựa ra roi thì chưa chắc đã đến trước khi trời sáng.
- Đúng vậy, lúc này cần phải đi. Ta để lại một vũng bùn, để xem các đại nhân vật giải quyết thế nào.
Hàn Mạc cười ha hả nói.
- Trước khi đi, nên xử lý hai nữ nhân kia thế nào?
Người đội mũ rơm chỉ vào hai nữ nhân trong vách tường, hai nàng đã vì quá sợ hãi mà hôn mê bất tỉnh, da thịt trắng nõn đã trở nên hồng nhuận, da gà bên trên nổi lên hàng loạt.
Hàn Mạc nhún vai:
- Ta cho biết một bí mật, thật ra ta là người thương hoa tiếc ngọc, ta...Rất ít khi ra tay với nữ nhân.
- Để ta đến động thủ!
- Chu Tiểu Ngôn, lòng dạ ngươi thật hung ác, hai nữ nhân xinh đẹp như vậy mà ngươi nỡ ra tay sao?
Hàn Mạc dùng ánh mắt u oán nhìn người đội mũ rơm.
Giọng nói của Chu Tiểu Ngôn giống hệt như tướng mạo của hắn, lạnh như băng và cực kỳ cứng nhắc:
- Đám nữ nhân này không thể lưu lại được.
Chu Tiểu Ngôn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Các nàng còn sống thì phiền phức của ngươi sẽ rất nhiều, sau này ta cần phải ăn cơm trong nhà ngươi, phiền phức của ngươi càng ít thì ta ăn cơm càng yên ổn hơn.
- Ngươi lúc nào cũng là kẻ nói lời cực kỳ đạo lý.
Hàn Mạc thản nhiên nói, hắn trở nên hơi trầm ngâm rồi khẽ nói:
- Đừng để các nàng quá đau đớn!
Sau đó Hàn Mạc kéo cánh tay Hàn Nguyên bước ra khỏi cửa.
Bóng đêm thâm trầm, vạn vật đều yên tĩnh, đám võ sư và quan viên trong hành lanh đã ngủ say như chết.
- Tiểu Ngũ!
Hàn Nguyên quét mắt nhìn đám người đang say ngủ, hắn khẽ nói:
- Ngươi còn mạnh hơn so với Tứ Ca, hơn nữa ngươi còn biết khá nhiều bí mật.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Tứ ca, có chút bí mật không thể đặt lên mặt bàn, chỉ đến khoảnh khắc quan trọng mới nên sử dụng.
- Ngươi nói không sai!
Hàn Nguyên nói:
- Ngươi làm việc rất quyết đoán, không dây dưa, điều này Tứ ca tuyệt đối không sánh được với ngươi. Hàn gia chúng ta muốn yên ổn sống trong Yến Quốc thì trong lòng phải có hai chữ "hung ác".
- Ngoài hai chữ hung ác thì vẫn còn hai chữ mà con cháu Hàn gia phải nhớ.
- Hai chữ gì?
- Đoàn kết!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Người Hàn gia chúng ta phải đoàn kết một lòng, chỉ có đoàn kết mới không bị kẻ khác đánh bại.
Hàn Nguyên khẽ gật đầu, hắn vỗ nhẹ lên vai Hàn Mạc rồi nói:
- Tiểu Ngũ, cám ơn ngươi!
- Sao Tứ ca lại nói vậy?
- Cám ơn ngươi vì đã giúp ta báo thù cho Hương Ngọc Nhi.
Hàn Nguyên dùng giọng chân thành nói:
- Từ nhỏ đến lớn dù Tứ ca có phiền phức gì, ngươi đều giúp đỡ không chút do dự, Tứ ca nợ ngươi quá nhiều ân tình.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Tứ ca, huynh đã quên qua hệ giữa chúng ta rồi sao? Đệ và huynh là huynh đệ, đều là con cháu Hàn gia, nếu hai huynh đệ chúng ta không đoàn kết một lòng thì vàn vạn người Hàn gia sao có thể gắn kết với nhau được?
Hàn Nguyên cầm tay Hàn Mạc, trên mặt hắn lộ ra nụ cười:
- Tiểu Ngũ, ta đã nhớ rõ những lời này. Chúng ta là huynh đệ, dù có nguy nan gì Tứ ca cũng sẽ đứng cùng chiến tuyến với ngươi.
- Cũng không phải đệ kinh thường Hương Ngọc Nhi nhưng huynh có thể vì nàng mà không quan tâm đến nguy hiểm làm chuyện đại sự, như vậy chứng tỏ Tứ ca của đệ là một người có tình có nghĩa.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đệ rất thích những nam nhân như vậy, may mà đệ có một người huynh đệ như vậy.
Hai huynh đệ Hàn Mạc nhìn nhau cười, trong nụ cười bao hàm quá nhiều thứ, không không thể nghi ngờ giữa hai người đều coi đối phương là huynh đệ mà chính có thể trả giá tất cả mọi thứ.
Khi Chu Tiểu Ngôn tiến ra ngoài thì bước chân vẫn cực kỳ kiên định như trước.
- Xong rồi sao?
Hàn Mạc trả lời.
Chu Tiểu Ngôn ừ một tiếng, hắn nói:
- Các nàng không chút đau đớn!
- Xem ra ngươi vẫn hung ác hơn so với ta!
Hàn Mạc thở dài:
- Có lẽ trước đây ngươi đã giết nhiều người...Trong đó sợ rằng cũng có nữ nhân!
- Trước khi tiến vào Hàn phủ thì ta không phải là hạ nhân của ngươi!
Chu Tiểu Ngôn trở nên hơi trầm mặc, hắn chậm rãi nói:
- Hơn nữa những chuyện trước đây của ta không có hại gì với ngươi!
Hàn Mạc cười ha hả, hắn nâng cằm lên nói:
- Thế sự vô thường, chỉ hy vọng cả đời ngươi đều vô hại đối với ta.
- Chỉ hy vọng như thế!
Chu Tiểu Ngôn dùng giọng cứng nhắc nói.
Lần này đưa Chu Tiểu Ngôn cùng theo để hành động đối với Hàn Mạc cũng có chút nguy hiểm. Dù sao hắn cũng không rõ ràng lai lịch của Chu Tiểu Ngôn, hắn cũng không dám khẳng định Chu Tiểu Ngôn sẽ chẳng tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Nhưng Hàn Mạc biết rõ, nếu muốn thu phục nhân tâm thì trước hết phải tín nhiệm đối phương.
Hàn Mạc cảm giác được chính mình có vận mệnh như vậy.