Tiêu Mạc Toản nhận được tin tức đoàn xe vận chuyển bạc gặp chuyện không may vào giữa trưa ngày hôm sau, nhưng lão cũng không biết Tiêu Cảnh bị giết. Lão cực kỳ kinh hoàng, vội vàng phái ra vài nhóm nhân mã đi tìm hiểu tin tức.
Lúc này Tiêu Mạc Toản đã hoàn toàn sợ hãi.
Nếu tiền thuế một quý của Đông Hải quận xảy ra vấn đề trên đường vận chuyển, dù Tiêu Thái Sư cố gắng giữ gìn trong triều thì Tiêu Mạc Toản có thể giữ lại được tính mạng nhưng sợ rằng vị trí quận thủ Đông Hải quận không thể giữ được.
Xe bạc cũng chính là cống phẩm của Hàn gia cho triều đình, nếu Hàn gia biết được xe bạc bị cướp thì bọn họ sẽ nhất định lợi dụng chuyện này để làm khó Tiêu Mạc Toản, điều này lão nghĩ đến trước tiên. Trước đây Hàn gia không làm khó dễ chỉ vì chẳng có cơ hội nào tuyệt đối, nhưng lúc này cơ hội khủng bố đã rơi vào trong tay Hàn gia.
Nói ra cũng có chút kỳ quái, khi biết được xe bạc bị cướp thì đối tượng đầu tiên Tiêu Mạc Toản hoài nghi lại không phải là Hàn gia mà chính là thổ phỉ, nhưng ý nghĩ này đã bị lão bỏ qua rất nhanh.
Đội ngũ bảo vệ xe bạc có hơn hai trăm người, trong Yến Quốc tuy cũng có thổ phỉ nhưng dưới sự khống chế của các đại gia tộc thì thế lực của thổ phỉ cũng không thể nào phát triển mạnh. Trước đây thổ phỉ rất ít khi xuất hiện, bình thường thì chỉ vài chục tên cùng khổ tụ tập lại với nhau cướp bóc tiền bạc của người đi đường, trước nay chưa từng ra tay với đội ngũ quan gia. Huống hồ đây là đoàn xe hơn hai trăm người, đám người hộ vệ đều là tinh binh cường tráng, vài chục tên thổ phỉ ô hợp không thể nào lớn gan như vậy được.
Đối tượng hoài nghi thứ hai trong đầu Tiêu Mạc Toản cũng không phải Hàn gia mà chính là Tô gia.
Thanh Phổ huyện là địa bàn của Tô gia, huyện lệnh Thanh Phổ huyện cũng chính là con cháu Tô gia, nếu Tô gia dùng binh giả thổ phỉ để giật dây trộm cắp xe bạc của Đông Hải quận, đây rõ ràng là chuyện có thể nhất.
Còn Hàn gia, tất nhiên Tiêu Mạc Toản cũng không thể không nghi ngờ, nhưng lão cảm thấy khả năng này không lớn. Dù sao ngày nay Tiêu Mạc Toản cũng biết vài vị nhân vật đầu não của Hàn gia đều cực kỳ yên tĩnh, cũng không nghe nói sau lưng Hàn gia có bất kỳ hành động gì, nếu muốn cướp xe bạc thì chắc chắn phải điều động rất nhiều người.
Còn Hàn Mạc và Hàn Nguyên thì trong mắt Tiêu Mạc Toản hai tên này chẳng qua chỉ là đám công tử nhà thế gia, không đáng chú ý.
... ....
Khi huyện lệnh Tô Định hải của Thanh Phổ huyện tự mình dẫn người chở thi thể Tiêu Cảnh trở về thì Tiêu Mạc Toản cảm thấy hai mắt tối sầm, hầu như muốn ngã xuống đất. Cũng may mà bên cạnh có vài vị quan khác tiến lên giữ lấy người, lúc này Tiêu Mạc Toản mới đứng ngây trước cổng nha môn một lúc lâu.
- Hạ quan Tô Định Hải Thanh Phổ huyện.
Tô Định Hải có dáng người thấp bé, râu dài hình chữ bát, vẻ mặt không sâu sắc. Nếu không phải trên người lão mặc một bộ y phục nhà quan thì giống hệt như một vị tiên sinh dạy học.
Tiêu Mạc Toản không thể nhịn được sự phẫn nộ điên cuồng trong lòng, lão chỉ tay vào chiếc xe có thi thể Tiêu Cảnh rồi gào lên với giọng điệu cực kỳ chấn động:
- Cái này...Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tô Định Hải rất cung kính, ít nhất cũng biểu hiện ra sự cung kính của hạ quan đối với thượng quan:
- Bẩm đại nhân, sáng sớm nay hạ quan đã được báo trong huyện xảy ra chuyện, hình như đoàn xe quan gia gặp phải bọn cướp, bị cướp bạc. Hạ quan không dám chậm trễ vội vàng phóng đến hiện trường. Lúc đó cực kỳ hỗn loạn, thì ra đoàn xe vận chuyển bạc thuế của Đông Hải quận bị bọn thổ phỉ đánh thuốc mê cướp bạc, mà quý công tử...Vì chuyện công mà đã hi sinh!
Vì chuyện công mà hy sinh, những chữ này Tô Định Hải nói ra cực kỳ bình thản làm Tiêu Mạc Toản tức đến mức nổi điên. Lão thấy nhi tử bảo bối của chính mình trở thành một thi thể, gương mặt lão co rút giống như bị người ta đâm vào một đao sau lưng, giọng nói cũng trở nên cực kỳ thê lương:
- Thổ phỉ sao? Là thổ phỉ ở Hội Kê quận, cũng là thổ phỉ trong Thanh Phổ huyện sao? Chỉ cần nói ra hai chữ thổ phỉ là giải thích rõ ràng à?
Tô Định Hải mở lời rất thẳng thắn:
- Giải thích không được rõ ràng, cho nên hạ quan cũng không thể giải thích được. Hạ quan đã phái người điều tra vụ án này, hơn nữa đã tường trình vụ cướp này lên trên.
Tiêu Mạc Toản biết rõ chuyện xe bạc bị cướp sớm muộn gì cũng rơi vào trong tai triều đình. Khi lão đang suy đoán xem có liên quan đến Hàn gia hay không thì không thể ngờ Tô Định Hải đã ra tay trước.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chức vị quận trưởng Đông Hải quận của Tiêu Mạc Toản đã xem như hoàn toàn chấm dứt.
- Xảy ra chuyện trên Thanh Phổ huyện thì Tô Định Hải ngươi cũng không tránh khỏi có liên quan.
Tiêu Mạc Toản tức giận nói.
Lời này của Tiêu Mạc Toản có chút mờ mịt, nếu chỉ xét theo vẻ bề ngoài thì nói rõ Tô Định Hải cai quản không tốt để xuất hiện thổ phỉ. Nhưng ý tứ ngầm bên trong thì thầm ám chỉ tông chủ Tô gia âm thầm ra tay và Tô Định Hải tự mình dẫn người đi làm chuyện này.
- Viện này xảy ra trong Thanh Phổ huyện vì vậy tội của hạ quan cũng không nhẹ!
Tô Định Hải bình tĩnh nói:
- Cho nên hạ quan đã thông báo cho Lại Bộ, có lẽ ngày mai hạ quan sẽ cáo lão từ quan.
Tiêu Mạc Toản khẽ giật mình.
Đúng lúc này thì một tên quan viên chạy đến, đây chính là Thanh Lại Tư Hàn Huyền Xương nghe thấy tin tức xe bạc bị cướp mà chạy đến. Hàn Huyền Xương trước tiên chắp tay với Tiêu Mạc Toản, sau khi lão nhìn thấy thi thể trên xe thì nhíu mày nói:
- Quận trưởng đại nhân xin bớt đau buồn.
Nếu nói trước đó Tiêu Mạc Toản có ba phần hoài nghi đối với Hàn gia, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Hàn Huyền Xương thì ba phần hoài nghi kia cũng lập tức tan thành mây khói.
Vẻ đau thương của Hàn Huyền Xương không phải giả vờ, lại càng không có cảm giác hả hê. Đồng thời khi Hàn Huyền Xương nhìn thấy thi thể Tiêu Cảnh thì hoàn toàn giật mình, Tiêu Mạc Toản nhìn rõ trong mắt đối phương không phải giả vờ.
Hàn Huyền Xương rõ ràng chấn động từ tận sâu trong đáy lòng vì cái chết của Tiêu Cảnh.
Nếu là Hàn gia gây ra chuyện thì Hàn Huyền Xương nhất định sẽ biết rõ mọi thứ, một kẻ biết rõ nội tình thì dù cố gắng diễn trò cũng không giật mình xuất phát từ tận khung xương như vậy được.
Vì vậy Tiêu Mạc Toản càng thêm khẳng định tám chín phần chuyện này là do Tô gia gây ra, mà Tô Định Hải chắc chắn sẽ không thể không liên quan.
Tiêu Mạc Toản dùng ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Định Hải.
- Tô đại nhân, tình hình thế nào? Tất cả xe bạc đều bị cướp sao?
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt hỏi.
Ba người Hàn Huyền Xương, Tiêu Mạc Toản và Tô Định Hải trong trường hợp này đều đại biểu cho gia tộc chính mình. Nếu xét theo góc độ quan viên thì ba người tất nhiên phải đồng tâm hiệp lực truy nã đám thổ phỉ, nhưng trong lòng đám người đang thầm tính toán những gì thì chỉ có chính mình biết rõ mà thôi.
- Cũng không phải tất cả xe bạc đều bị cướp, còn vài xe để lại, ta đã sai người bảo vệ!
Tô Định Hải chậm rãi nói:
- Chắc chắn nhân thủ của thổ phỉ không đủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể vận chuyển được nhiều.
Tiêu Mạc Toản xiết chặt nắm đấm nói:
- Thực là hư, hư là thực, ta thấy chưa chắc là nhân thủ không đủ, chẳng qua vì muốn chứng minh thổ phỉ nhân số ít mới dứt lòng để lại vài xe bạc.
Tiêu Mạc Toản nói ra lời này quả thật đã rất trắng trợn, lão rõ ràng nói Tô gia không thiếu người, bọn họ làm ra những chuyện như vậy chẳng qua muốn giá họa cho bọn thổ phỉ vô hình mà thôi.
- Quận trưởng đại nhân nói rất đúng!
Gương mặt Tô Định Hải không có chút biểu cảm nào:
- Có lẽ thổ phỉ cố ý chứng tỏ có ít người, nếu không chắc chắn sẽ bị triều đình phái quân tiêu diệt. Đám thổ phỉ e sợ chuyện này xảy ra nên cố ý tỏ vẻ yếu thế, khả năng này hoàn toàn có thể.
- Ngươi... ....
Tiêu Mạc Toản vừa tức vừa giận, lão phất mạnh ống tay áo rồi chậm rãi đi đến bên cạnh xe ôm lấy thi thể Tiêu Cảnh, lệ nóng cũng chảy dài trên mặt.
- Nếu thật sự do thổ phỉ gây ra thì Lạc Tông huyện của Đông Hải quận nhất định sẽ trợ giúp Tô đại nhân toàn lực điều tra chuyện này, nhất định phải điều tra ra hung thủ để đưa ra công lý.
Hàn Huyền Xương lạnh lùng nói, lão thấy chuyện này có thể do Tô gia gây ra. Dù sao thì những kẻ có khả năng làm được chuyện này đều phải gan dạ sáng suốt và có thực lực, nếu dựa đó thì trong khu vực này chỉ đơn giản có Hàn gia và Tô gia.
Hàn Huyền Xương cho rằng Hàn gia nhất định không ra tay, vì vậy cũng chỉ còn lại Tô gia.
Hàn Huyền Xương tất nhiên cũng không quan tâm lắm đến chuyện Tô gia giết chết Tiêu Cảnh. Tuy lão cũng biết hậu quả của chuyện này nhất định sẽ làm cho Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận phải rớt chức, nhưng lão lại lo lắng hậu quả khác.
Tiền thuế trong một quý của Đông Hải quận bị cướp đi hơn phân nửa, như vậy tiền thiếu hụt phải lấy từ đâu bù vào?
Một khi Hộ Bộ trong triều không được nhận tiền thuế, dù Hàn Huyền Đạo Hộ Bộ Thượng Thư cố tình giảm bớt áp lực cho Đông Hải quận, nhưng đám đại thần trong triều nhất định sẽ không để yên cho Hàn gia, nhất định sẽ thống nhất với nhau cưỡng chế Đông Hải quận nạp tiền thuế đầy đủ. Bọn họ mặc kệ phát sinh bất kỳ chuyện gì trên đường vận chuyển bạc, nếu không thấy được bạc thì bắt buộc phải hối thúc Hộ Bộ, nếu không cái ghế Hộ Bộ Thượng Thư của Hàn Huyền Đạo sẽ càng ngày càng nóng.
Cho nên Hàn Huyền Xương nghe nói tiền thuế bị cướp thì cũng không vì Tiêu Mạc Toản sắp bị mất chức mà vui sướng, ngược lại lão cực kỳ lo lắng vì lấy đâu ra bạc bổ sung vào số lượng bị cướp.
Một khi chuyện xe bạc bị cướp được điều tra rõ ràng, dù Hàn Huyền Đạo trên Yên Kinh cố gắng thu xếp mọi chuyện, tiền thuế nộp lại sẽ giảm đi một chút nhưng dù có giảm cũng là tiền thuế thu được trong một quý, cũng không phải số lượng nhỏ. Hơn nữa Hàn gia cũng không thể tiếp tục thu thuế của dân chúng, nếu không sẽ hoàn toàn phát sinh dân biến, sợ rằng tộc nhân Hàn gia sẽ dâng yêu sách lên đại tông chủ, con bà nó sẽ phản loạn.
Nhưng Hàn gia biết rõ lúc này chính mình không đủ thực lực để đối phó triều đình, nếu một khi có chuyện xảy ra thì sợ rằng tất cả các thế gia khác sẽ liên hợp với nhau, thừa cơ hội diệt trừ Hàn gia, xóa sổ một đối thủ.
Hàn Huyền Xương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quặc, rất có thể là Tô gia âm thầm ra tay. Nếu như vậy thì Tô gia vừa được bạc vừa vỗ cho Tiêu gia một cái tát, hơn nữa lại càng làm khó Hàn gia trên phương diện tiền thuế, rõ ràng là một mũi tên bắn trúng ba chim.
Từ sâu trong con ngươi Hàn Huyền Xương bùng lên sát khí, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Định Hải rồi dùng giọng lạnh nhạt hỏi:
- Tô đại nhân, đội ngũ bảo vệ xe bạc thế nào? Sao ta không thấy ai quay về.
- Xe bạc bị cướp, hơn nữa lại xảy ra trong địa phận bản huyện, đây là chuyện đại sự cho nên hạ quan đã phân phó bộ hạ tạm giam tất cả đội ngũ vận chuyển đoàn xe bạc.
Tô Định Hải chậm rãi nói:
- Đây là đại án, dù sao cũng phải đợi ý chỉ của triều đình hạ quan mới biết được bước tiếp theo nên làm thế nào.