Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Mạc còn chưa kịp ngồi dậy khỏi giường đã nghe thấy tiến bước chân vang lên trong phòng. Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, đột nhiên âm thanh của Liễu Như Mộng vang lên:
- Ngũ thiếu gia, ngươi muốn luyện cầm thì nhanh lên, thời gian không có nhiều, sau này cứ sáng sớm thì nha hoàn thị tì này sẽ dạy người luyện cầm.
Hàn Mạc dụi dụi mắt ngồi dậy, hắn thấy Liễu Như Mộng bưng đến nước ấm, ngay cả khăn cũng chuẩn bị đầy đủ, rõ ràng muốn hầu hạ hắn rửa mặt.
Liễu Như Mộng mặc một bộ váy trắng, mái tóc đen búi thành một đám mây chảy nhẹ trên đầu, bên má rũ xuống những sợi tóc dịu dàng. Nắng sớm chiếu vào phòng làm da thịt trắng bóng như ngọc của Liễu Như Mộng càng trở nên rực rỡ.
Mùi hương hoa sáng sớm trong vườn và mùi hương tinh khiết trên người Liễu Như Mộng phả thẳng vào mũi Hàn Mạc, hương thơm mê người thấm đẫm ruột gan, cảm giác tuyệt vời nói không nên lời.
- Như Mộng tỷ, nàng thay đổi ý kiến rồi sao?
Hàn Mạc đứng dậy duỗi lưng, hắn cười nói:
- Đa tạ nàng!
- Ta không muốn Huyễn Phượng Cầm bị kẻ khác chà đạp!
Liễu Như Mộng buông bồn rửa mặt, nàng trừng mắt nhìn Hàn Mạc rồi đột nhiên a lên một tiếng xoay người đi chỗ khác. Thân thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy, nàng bụm lấy hai mắt:
- Ngươi... ....
Hàn Mạc rõ ràng không phải chẳng mặc y phục, trên người hắn có y phục trắng bao bọc kín mít, không chút da thịt nào lộ ra ngoài.
Hàn Mạc thấy Liễu Như Mộng như vậy thì có chút kỳ quái, hắn kiểm tra thân thể mình từ trên xuống dưới, khoảnh khắc sau đã phát hiện ra một vấn đề cực kỳ xấu hổ.
Khi sáng sớm thì nam hài tử sẽ xuất hiện một hiện tượng mà khoa học gọi là cương cứng vào lúc sáng sớm, cụ thể là một bộ phận trên người đột nhiên cứng như sắt thép, đồng thời còn chỉa lên như cột cờ. Hàn Mạc mặc một chiếc quần rộng thùng thình nên đơn giản không thể che giấu được tình cảnh đồ sộ này. Lúc này hạ thân của hắn đã giương lên thật cao, rất hoàng tráng, rất hùng vĩ.
Ánh mắt Hàn Mạc rơi lên mặt Liễu Như Mộng, dù gương mặt nàng tinh khiết cũng trở nên đỏ rực một mảng.
- Vô sỉ!
Gương mặt trắng nõn của Liễu Như Mộng đã hoàn toàn được sắc đỏ bao phủ, mặt như hoa đào. Trong lòng nàng cực kỳ oán hận, nàng không ngờ xuất hiện tình huống khó chịu như vậy, trái tim nàng đập lên điên cuồng, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng lên xuống như muốn phá vỡ xiêm y.
Lúc đầu trên gương mặt Hàn Mạc cũng có chút xấu hổ, nhưng khoảnh khắc sau đã khôi phục lại như thường. Hắn nở nụ cười quỷ dị rồi thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, đây gọi là khí huyết và tinh lực dồi dào, chứng tỏ thân thể của ta rất tốt. Chẳng lẽ nàng hy vọng ta là một con ma ốm không "lên" nổi sao?
- Ngươi!
Liễu Như Mộng giậm chân thật mạnh:
- Ngươi còn nói gì nữa, còn không mau mặc y phục vào!
Liễu Như Mộng phất tay áo rồi đi thẳng vào phòng trong mà trái tim vẫn đập lên điên cuồng.
Hàn Mạc nâng cằm dùng ánh mắt cực kỳ chuyên chú nhìn cặp mông đầy đặn của Liễu Như Mộng đang lắc lư tiến vào phòng, sóng mông rung chuyển làm hắn nhịn không được cười hì hì liên tục.
- Nếu nàng là nha đầu thị tì, khi nhìn thấy chủ nhân dũng mãnh như vậy phải vui sướng mới đúng chứ?
Hàn Mạc nâng cằm mà trong lòng bùng lên ý dâm, hắn vỗ nhẹ lên "tiểu đệ" rồi lẩm bẩm nói:
- Ngươi cũng phải biết hạ xuống, nếu quá lộ liễu sẽ gặp phải chuyện không may.
Một lúc sau Hàn Mạc mở miệng nói lớn:
- Như Mộng tỷ, ta đã làm xong mọi chuyện, nàng mau đi ra dạy ta đánh đàn.
Một lát sau Liễu Như Mộng với cặp tai nhỏ đỏ ửng, gương mặt như cánh hoa anh đào từ trong phòng đi ra. Nàng khẽ đảo mắt liếc Hàn Mạc, khi thấy hắn mặc y phục đàng hoàng thì khẽ thở ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt của nàng lại nhìn xuống hạ thân, sau khi xác định Hàn Mạc đã hoàn toàn khôi phục như thường thì cực kỳ yên tâm. Đúng lúc này nàng đột nhiên cảm giác được ánh mắt tủm tỉm của Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào mình, nàng vừa thẹn vừa vội, thiếu chút nữa lại tiếp tục quay vào phòng.
Hàn Mạc đi đến ôm lấy đàn ngọc, hắn cười ha hả nói;
- Như Mộng tỷ, chúng ta bắt đầu được chưa?
- Tối qua ngươi có nằm mơ không?
Liễu Như Mộng thản nhiên nói.
Hàn Mạc trở nên sửng sờ, nhưng hắn cũng lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Liễu Như Mộng, hắn liên tục gật đầu nói:
- Có có, một giấc mộng kỳ quái.
- Để ở đây!
Liễu Như Mộng chỉ tay vào một chiếc bàn gỗ lim nhỏ:
- Huyễn Phượng Cầm có âm điệu riêng, trước tiên ta sẽ chỉnh lại dây đàn. Ngũ thiếu gia, bây giờ đã có thời gian ghi ra những gì tối qua ngươi nằm mộng.
Cặp mắt Liễu Như Mộng bùng lên vẻ chờ mong, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với giấc mộng của Hàn Mạc.
- Tán tỉnh sao*?
Hàn Mạc cảm thấy giật mình:
- Như Mộng tỷ, điều này...Như vậy không phải đã tốt rồi sao?
(*: Nguyên âm: Điều tình nghĩa là chỉnh dây đàn cũng có nghĩa là tán tỉnh.)
- Nếu không chỉnh dây thì âm sắc sẽ không chuẩn, tất nhiên phải chỉnh lại một cách chính xác.
Liễu Như Mộng thản nhiên nói, đúng lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gương mặt đỏ ửng lên, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc rồi tức giận nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi...Ngươi đang nghĩ điều gì?
Vẻ mặt Hàn Mạc vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nói:
- Ta cũng không nghĩ đến điều gì khác, ta không hiểu cầm, cho rằng không cần chỉnh...Chỉnh đây đàn. Này, Như Mộng tỷ, nàng sao lại kích động, có gì sao?
Tán tỉnh và chỉnh dây đàn, Liễu Như Mộng cũng không hiểu hắn đang nói đến điều gì. Gương mặt nàng trở nên trắng xanh, nàng biết nếu cứ tiếp tục nói thì sẽ lún vào thật sâu, vì vậy mới mở miệng thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, sáng sớm là thời gian thích hợp luyện đàn, người nên biết nắm chắc thời gian.
Hàn Mạc đặt Huyễn Phượng Cầm lên mặt bàn gỗ lim, hắn để đàn lại cho Liễu Như Mộng chỉnh dây, sau đó lại đi đến thư án viết Nhiếp Tiểu Thiến.
Khi Liễu Như Mộng chỉnh dây đàn thì chốc chốc lại vang lên âm thanh cực kỳ trong trẻo, điều này làm Hàn Mạc hiểu rõ, đàn ngọc này rõ ràng không phải là vật tầm thường. Tiếng đàn bùng lên mang theo hàm ý mờ ảo, nếu thật sự gảy đàn thì hoàn toàn có thể làm người khác say sưa.
... ....
Giai nhân chỉnh đàn, công tử ghi sách, ngoài cửa sổ phong cảnh tuyệt đẹp, đồng thời lại có cả tiếng yến anh của chim chóc vào buổi sáng sớm, tất cả đã vẽ lên một bức tranh cực kỳ đẹp đẽ.
Khi Liễu Như Mộng đã chỉnh dây đàn xong thì Hàn Mạc cũng đã dùng một giọng văn cực kỳ hay viết ra Nhiếp Tiểu Thiến, hắn đi đến bên cạnh đưa cho Liễu Như Mộng:
- Như Mộng tỷ, đây chính là những gì tối qua ta nằm mộng, xin đừng chê cười.
Liễu Như Mộng nhận lấy rồi khẽ để ở một bên, nàng dùng giọng dịu dàng mê người nói:
- Ngũ thiếu gia, người có biết ngũ âm không?
- Cung thương giốc chủy vũ sao?
Hàn Mạc cười hì hì nói, rõ ràng vấn đề này cũng không phải khó.
Liễu Như Mộng gật đầu nói:
- Gãy Huyễn Phượng Cầm chính là một chuyện cực kỳ tao nhã, trong đó có sáu điều kiêng kỵ, bảy thứ không được đánh, người cũng biết chứ?
Hàn Mạc thấy những biểu cảm của Liễu Như Mộng cực kỳ chăm chú và nghiêm túc, những thứ này làm cho gương mặt quyến rũ của nàng bùng lên cảm giác đoan trang. Hắn không khỏi khoanh chân ngồi xuống đối diện với Liễu Như Mộng rồi lắc đầu dùng giọng chân thành nói:
- Ta không biết.
- Sáu điều kiêng kỵ chính là kỵ giá lạnh, kỵ nóng bức, kỵ mưa gió, kỵ tuyết lớn, kỵ sấm sét.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Dưới sáu tình huống trên sẽ phá hư tiếng đàn, là thời gian không thích hợp để đánh đàn.
Hàn Mạc suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhưng ta từng nghe nói có người gảy đàn trong lúc mưa to gió lớn, hơn nữa còn có người gảy đàn rất tự nhiên trong chiến trường, như vậy phải giải thích thế nào?
Liễu Như Mộng rõ ràng rất hài lòng với câu hỏi của Hàn Mạc, nàng mỉm cười nói:
- Sáu điều kiêng kỵ này dành cho những âm luật bình thường, những người có thể gảy đàn trong tình cảnh sáu điều kiêng kỵ thì rõ ràng không phải là cầm ý mà chính là nhân tâm.
Liễu Như Mộng dừng lại một chút rồi thở dài sâu kín:
- Nếu trong tình cảnh sáu điều kiêng kỵ mà có thể gảy đàn, đó rõ ràng là những người cực kỳ tài giỏi, cũng không phải những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta có thể nghĩ đến.
Hàn Mạc gật đầu vừa hiểu vừa không:
- Thì ra là thế!
Sau đó Hàn Mạc lại hỏi:
- Bảy điều không được gảy đàn là thế nào?
- Nghe thấy tang gia thì không được đánh đàn, tấu nhạc lộn xộn, tình cảnh rối loạn, y phục không gọn gàng, không thanh tịnh, không dâng hương, không gặp tri âm...Đều không được gảy đàn.
Liễu Như Mộng khẽ nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Quy củ đúng là quá nhiều.
Sau khi Hàn Mạc đánh giá y phục của chính mình, rõ ràng rất chỉnh tề, hắn đứng dậy cười nói:
- Ta đi dâng hương.
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Hôm nay cũng không phải chúng ta sẽ gảy đàn, chỉ là luyện tập, cũng không cần phải chú ý những điều kiêng kỵ kia.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn lại ngồi xuống.
Lúc này Liễu Như Mộng bắt đầu giảng giải những điều cơ bản nhất về việc gảy đàn cho Hàn Mạc. Hắn cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, vì có mùi thơm, có giọng nói dịu dàng trong trẻo mê người của Liễu Như Mộng, tình cảnh này rõ ràng cực kỳ thích thú.
Khi Hàn bá đưa đến bữa sáng thì thấy Hàn Mạc ngồi học đàn cực kỳ hứng thú, lão hơi chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì hiểu rõ tất cả. Nếu có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như Liễu Như Mộng làm sư phụ dạy đàn ở bên cạnh thì có ai từ chối chứ?
- Huyễn Phượng Cầm là một loại danh cầm trong thiên hạ!
Khi ăn điểm tâm sáng thì Liễu Như Mộng giải thích:
- Trong thiên hạ có bảy loại đàn ngọc quý nhất, Huyễn Phượng Cầm này đứng hàng thứ năm, thiên kim khó cầu, rất nhiều gia tộc và quan lại phú quý muốn có nhưng không được, rõ ràng là bảo vật.
Khi Hàn Mạc còn đang đắm mình vào trong những tư vị khi nhìn Liễu Như Mộng dùng ống hút màu xanh uống nước canh thì cũng hiểu được Quan Thiếu Hà lôi kéo mình cũng đã bỏ ra một cái giá khá lớn.
Ngày hôm nay Hàn Mạc cũng không đi ra ngoài mà cứ quấn lấy bên cạnh Liễu Như Mộng, hắn học từ sáng sớm đến hoàng hôn, xem như cực kỳ chăm chỉ. Khi Liễu Như Mộng đã lộ ra vẻ mệt mỏi thì Hàn Mạc mới tự mình gảy vài lượt, những âm thanh tạo ra thua kém Liễu Như Mộng không chỉ là ba bốn cấp độ.
Liễu Như Mộng dùng tay chống má đọc Nhiếp Tiểu Thiến, sau khi xem xong thì ngoài cảm thán và thưởng thức thì trong lòng cũng cảm thấy không thể ngờ. Nàng thầm nghĩ:
- Hắn có thể nằm mộng được tình cảnh tươi đẹp như vậy sao? Cũng không biết là thật hay giả. Nhưng hắn nhất định cũng có vài phần văn chương, xem ra có khác biệt lớn so với đám công tử ăn chơi trác táng.
Lúc này Hàn Mạc cũng dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Liễu Như Mộng, ngực sữa nở nang, eo nhỏ mảnh khảnh, mông tròn khêu gợi, hai chân thẳng tắp, đúng là cực kỳ dịu dàng, cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ như yêu quái.