Ngoài cổng tây Đông Hải thành hơn mười dặm, Tiêu Mạc Toản dẫn theo hơn mười tên quan lại Đông Hải quận mới từ Thanh Phổ huyện trở về đứng lặng chờ đợi. Tiếng nhạc vang lên, có gần hai trăm tên lính đứng dạt sang hai bên, những mũi thương chỉa lên dưới ánh mặt trời bùng ra hàn quang lạnh như băng.
Đám quan viên chia thành ba năm cặp bàn luận với nhau, vẻ mặt Tiêu Mạc Toản cực kỳ âm trầm, hốc mắt hắn hảm vào thật sâu. Vài ngày nay lão muốn ra tay với Tô Định Hải nhưng vẫn không tìm được manh mối chính xác chứng tỏ Tô gia đã hành động. Khi Tiêu Mạc Toản đến hiện trường và phát hiện ra chữ Hàn được Tiêu Cảnh ghi lại trước khi chết, lão đã lập tức phản ứng. Rõ ràng đây là người khác cố ý tạo ra, tay chân Tiêu Cảnh đã hoàn toàn vỡ nát nên không thể nào viết được, đây rõ ràng là Tô gia đang cố ý làm cho Tiêu gia và Hàn gia sinh ra bất hòa.
Nếu Tiêu Mạc Toản muốn tiếp tục ở lại Đông Hải quận làm một quận trưởng thì ít nhất phải tìm được chút manh mối mà đám người Tô gia để lại nơi hiện trường, tìm ra một công đạo cho đứa con của mình.
Nhưng Tiêu Mạc Toản đã lập tức nhận được tấu chương, lão không thể không quay về Đông Hải quận.
Triều đình phái quan khâm sai đến Đông Hải quận để xử lý chuyện tiền thuế. Tiêu Mạc Toản là quận trưởng Đông Hải quận, lão là người nắm giữ Đông Hải quận trong tay, tất nhiên phải quay về nghênh đón khâm sai đại giá quang lâm, hơn nữa còn không được chậm trễ.
Trước khi quan khâm sai đến thì Tiêu Mạc Toản đã nhận được thư từ Yên Kinh, cũng biết được quan khâm sai là vị nào.
Người đến Đông Hải quận lần này chính là đường đệ của Yến Vương, là Xương Đức Hầu Tào Ân, là một người có lực ảnh hưởng rất lớn trong vương tộc.
... ....
Phương trời xa chậm rãi hiện ra một đoàn xe ngựa trong tầm mắt đám quan viên Đông Hải quận, đoàn xe ngựa giơ cao một lá cờ có chữ Tào tung bay trong gió. Đám quan viên lập tức dàn trận đi theo sau lưng Tiêu Mạc Toản tiến lên nghênh đón đoàn xe.
Đoàn xe ngựa được gần trăm tên quân sĩ thiết giáp hộ vệ chậm rãi đi đến dưới trời xanh, những bộ giáp trên thân thể đám hộ vệ đã hoàn toàn thể hiện rõ thân phận, đây chính là Lang Giáp Doanh trong ngũ đại doanh của Ngự Lâm Quân Yên Kinh.
Lang Giáp Doanh chính là một trong Ngũ đại doanh của Ngự Lâm Quân trong Yên Kinh, ba nghìn lực sĩ Lang Giáp Doanh chính là con cờ trong tay Xương Đức Hầu Tào Ân. Hắn có một thân phận khác chính là chỉ huy sứ của Lang Giáp Doanh, là một trong những người nắm giữ binh quyền trong vương tộc.
Trước mặt là một chiếc xe ngựa đẹp đẽ, quý giá và rộng rãi được kéo bởi hai cặp tuấn mã thượng cấp. Bánh xe rất lớn, thùng xe có viền vàng biểu hiện rõ thân phận cao quý của kẻ ngồi bên trong.
Khi xe ngựa dừng lại thì Tiêu Mạc Toản dẫn theo đám quan lại đồng thời quỳ xuống rồi kêu lên:
- Hạ quan cung nghênh Hầu gia, Hầu gia thiên tuế thiên thiên tuế!
Một gã hộ vệ bên cạnh xe ngựa lập tức vươn tay nhấc tấm mành gấm, khoảnh khắc sau một tên nam nhân bạch y như tuyết từ trong xe đi ra. Người này có tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, đẹp như nữ nhân, trên người bùng ra luồng khí tức âm nhu, giữa chân mày thậm chí còn bùng lên chút khí tức quyến rũ. Hơn nữa da thịt của hắn cũng không vì mặc bạch y mà kém nổi bật, ngược lại còn trắng bóng như tuyết.
Da thịt người này trắng bóng như tuyết thậm chí còn làm người ta sinh ra cảm giác bệnh tật, nếu không phải kẻ nào cũng biết rõ đây đường đường là Xương Đức Hầu Tào Ân, là nam nhân thật sự thì sẽ có người cho rằng đây là một nữ nhân giả nam trang.
Bên hông Xương Đức Hầu Tào Ân buộc một đai lưng kim sắc có tua ngọc, ngón giữa tay phải đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh, màu xanh bùng ra từ ngọc thạch được ngón tay trắng sáng làm cho cực kỳ rực rỡ.
Xương Đức Hầu Tào Ân đội kim quan, búi tóc bồng bềnh cực kỳ mềm mại.
- Tất cả đứng lên!
Trên gương mặt Tào Ân lộ ra nụ cười, giọng nói có vẻ trong trẻo:
- Đến tận đây nghênh đón cũng vất vả cho các ngươi rồi.
- Không dám!
Đám quan đều vội vàng mở miệng nói lớn:
- Hầu gia đường xa dằn xóc mới vất vả.
Tiêu Mạc Toản và đám quan lại đứng dậy, lão vung tay lên, đội nhạc phía sau lập tức tấu lên những khúc ca vui mừng, cực kỳ náo nhiệt.
Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, Tiêu Mạc Toản, Hàn Huyền Xương và một số vị quan có thân phận đều ngồi kiệu, đám quan viên còn lại thì lũ lượt đi theo phía sau, đám người đi thẳng về Đông Hải thành.
Lần này đi theo Xương Đức Hầu Tào Ân đến Đông Hải quận có bốn chiếc xe ngựa, một chiếc cho chính Tào Ân, một chiếc xe ngựa dành cho Hộ Bộ Thị Lang Tiêu Đồng Quang. Một vài quan viên không biết rõ trong hai chiếc xe ngựa còn lại là ai thì vội vàng khẽ hỏi những kẻ bên cạnh, một quan viên biết rõ mọi chuyện lập tức khẽ lên giọng mắng:
- Trong hai cỗ xe phía sau cũng không phải chở người, trong đó đều là đồ dùng hàng ngày, kể cả chậu rửa mặt, gương đồng, y phục, ngay cả bồn cầu mà Xương Đức Hầu sử dụng cũng có bên trong.
- Đường xá xa xôi mà Xương Đức Hầu mang theo những vật dụng như vậy làm gì?
Một vị quan viên khẽ hỏi, giọng nói rất nghi hoặc:
- Chẳng lẽ Đông Hải quận chúng ta thiếu những vật dụng đó sao?
- Hầu gia rất thích sạch sẽ, mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo vật dụng của chính mình. Người dùng những vật khác không quen, chẳng qua chỉ có thói quen sử dụng những vật của chính mình mà thôi.
- Thì ra là thế, không ngờ Hầu gia lại có sở thích như vậy.
- Hừ, muốn chết sao? Nói lời phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.
... ....
Đoàn xe dưới sự dẫn dắt khúm núm của đám quan viên đã tiến vào trong Đông Hải thành. dân chúng trong thành đã được đại tông chủ Hàn gia thông báo biết rõ tin tức, đã sớm đứng đầy đường lớn. Dù tất cả có tình nguyện hay không cũng bắt buộc phải đi ra để làm tăng bầu không khí náo nhiệt cho quan khâm sai.
Đoàn xe lộc cộc lăn bánh trên đường lớn, cuối cùng cũng dừng lại trước phủ quận trưởng.
Tào Ân vén rèm rồi được hộ vệ đỡ xuống, sau khi đi xuống xe thì hắn đảo mắt nhìn phủ quận trưởng khí thế trước mặt, sau đó đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, hắn hướng về phái Tiêu Mạc Toản hỏi:
- Đúng rồi, Tiêu đại nhân, bản hầu sẽ nghỉ tạm ở đâu?
- Bẩm Hầu gia, hạ quan đã sắp xếp một hậu viện thanh nhã trong phủ, nếu Hầu gia không chê thì xin mời vào nghỉ tạm.
Tiêu Mạc Toản cung kính nói.
Tào Ân khẽ nhíu mày, hắn trở nên trầm ngâm rồi nói:
- Thanh Lại Tư Huyền Xương đại nhân có đây không?
Hàn Huyền Xương lập tức bước ra khỏi hàng rồi quỳ xuống nói:
- Có hạ quan, xin ra mắt Hầu gia.
Trên mặt Tào Ân lộ ra nụ cười hòa ái, hắn tiến lên nâng Hàn Huyền Xương rồi dùng giọng hòa nhã nói:
- Hàn đại nhân quả nhiên nho nhã như lời đồn, bộ dạng quả nhiên đường đường khí khái.
- Không dám, không dám!
Hàn Huyền Xương khiêm tốn nói:
- Danh tiếng không đúng như sự thật, hạ quan hỗ thẹn.
Tào Ân khẽ kéo tay Hàn Huyền Xương, hắn dùng giọng thân thiết nói:
- Bản hầu ở Yên Kinh đã từng nghe nói Hàn đại nhân từ nhỏ đã nổi tiếng là mỹ nam tử ở Đông Hải thành, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong lòng đám quan viên khắp bốn phía đều có chút kinh hãi, vì sao vừa xuống xe thì Hầu gia đã lập tức bàn đến tướng mạo rồi?
Hàn Huyền Xương cũng chỉ khiêm tốn nói vài câu.
- Quý phủ của Hàn đại nhân còn chỗ nào cho bản hầu nghỉ ngơi không?
Giọng nói trong trẻo và dịu dàng của Tào Ân lại vang lên:
- Nha môn này có quan cách quá nặng, sợ rằng bản hầu không quen.
Hàn Huyền Xương lập tức nói:
- Có thể được Hầu gia quan tâm thì quả thật tam sinh hữu hạnh, hạ quan sẽ lập tức cho người về phủ chuẩn bị.
- Tốt!
Tào Ân nở nụ cười rồi gật đầu, hắn khẽ vỗ lên tay Hàn Huyền Xương:
- Làm phiền ngươi rồi.
Tiêu Mạc Toản khẽ nhíu mày, hành động của Tào Ân nếu như không có nguyên nhân nào khác thì rõ ràng là lấy lòng Hàn gia, nhưng cũng vì vậy mà dồn Tiêu gia vào hoàn cảnh xấu hổ. Nhưng Tào Ân đã chính thức mở lời, Tiêu Mạc Toản lão còn biết nói gì đây?
Lúc này phía sau có một người đi lên, kẻ này thân hình gầy yếu, gần năm mươi, tuy có vẻ khôn khéo âm trầm nhưng cặp mắt lại bùng lên khí thế như có như không. Bước chân của kẻ này không được vững vàng giống như bị tửu sắc làm hại thân thể, khi lão tiến lên thì đám quan viên lập tức hành lễ:
- Hạ quan tham kiến Thị Lang đại nhân!
Lão nhân có vẻ mặt và bước tiến rất kém này chính là khâm sai phó sứ, là Tiêu Đồng Quang Hộ Bộ Thị Lang, là một bộ hạ của Hộ Bộ Thượng Thư Hàn Huyền Đạo.
Sáu bộ trong Yến Quốc cũng không phải đều do người gia tộc nắm giữ, trong đám quan lại đều có sự trộn lẫn giữa các đại thế gia và người ngoài. Vì sợ gia tộc độc quyền, nếu không có người ngoài cản tay thì nội các sẽ không khống chế dễ dàng.
Tiêu Đồng Quang chính là em họ của đương kim Thái Sư gia chủ Tiêu gia, nếu so sánh với ca ca là thái sư thì vị đệ đệ này kém cỏi hơn rất nhiều.
Bộ dạng của Tiêu Đồng Quang cực kỳ mệt mỏi và buồn ngủ, lão khoát tay áo nói:
- Không cần đa lễ!
Tiêu Đồng Quang cũng quay về phía Hàn Huyền Xương nói:
- Hàn đại nhân, bản quan cũng không có thói quen ở lại trong nha môn, nếu có thể thì sắp xếp cho bản quan một gian phòng.
- Hạ quan xin tuân mệnh!
Hàn Huyền Xương lập tức nói nhưng trong lòng có chút không tình nguyện, dù sao trong hoa viên Hàn gia cũng có một vài bí mật kinh người, hai người này đều tiến vào, ít nhất cũng ở một vài ngày, không biết có chuyện gì xảy ra hay không.
Tiêu Đồng Quang đảo mắt nhìn Tiêu Mạc Toản, vẻ mặt lão trở nên âm trầm rồi hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi làm việc rất tốt!
Tiêu Mạc Toản cảm thấy kinh hoàng, thân thể khẽ run rẩy.
- Hàn đại nhân, lại làm phiền ngươi rồi, hãy sai người đưa những thứ này về quý phủ.
Tào Ân cười dịu dàng nói:
- Khi sắp xếp phòng thì nên dùng những vật dụng này.
- Vâng!
Hàn Huyền Xương lập tức xưng vâng, lão cũng lập tức phân phó thuộc hạ đưa tất cả vật dụng của Tào Ân về Hàn phủ. Hơn nữa lão còn phái người thông báo cho Hàn phu nhân sắp xếp hai hậu viện nhỏ cho Xương Đức Hầu Tào Ân và Hộ Bộ Thị Lang Tiêu Đồng Quang ở tạm.
Diện tích Hàn phủ rất lớn, dù có phải sắp xếp mười tám hậu viện cũng không đáng là gì, đừng nói đến hai khu nhà nhỏ.
Tào Ân dẫn đầu đám người tiến vào nha môn, bước chân của hắn rất khẽ, rất dịu dàng, nếu chỉ nhìn nhịp tiến thì giống hệt như một nữ tữ quý tộc. Những thứ này đặt lên người một nam nhân làm người ta cảm thấy rất yêu dị.
Trong chính đường nha môn đã sớm được bày ra một bàn lớn, Tào Ân ngồi vào vị trí chủ vị, đám quan lại lập tức tiến vào ra mắt, dưới sự phân phó của Tào Ân thì kẻ nào nên đứng thì đứng, nên ngồi thì ngồi.
- Các vị, lần này bản hầu đến đây làm gì thì trong lòng tất cả đều biết rõ.
Tào Ân lộ ra một nụ cười dịu dàng, gương mặt bùng lên cảm giác xinh đẹp làm cho nam nhân nhìn vào cũng tim đập chân run, giọng nói của hắn lại cực kỳ trong trẻo và dịu dàng:
- Thánh thượng nghe nói tiền thuế của Đông Hải quận bị cướp thì long nhan phẫn nộ, Đông Hải quận các ngươi ngay cả tiền thuế cũng có thể để mất, vậy thì thánh thượng có một câu hỏi nhờ ta nhắn tới các vị, không biết các vị còn làm được gì nữa đây?
Bầu không khí chính đường lập tức trở nên vắng lặng, tiếng hít thở của đám quan lại Đông Hải quận vang lên dồn dập, có rất nhiều người vã đầy mồ hôi lạnh.