Hắc Bào Nhân hòa nhã nói:- Đứng lên đi!Đợi cho Hàn Huyền Đạo đứng dậy, y mới nói:- Việc gần đây, ngươi làm rất tốt, không phụ kỳ vọng của bản quan.
- Lúc trước được đại nhân thu nạp, vẫn mong một ngày có thể báo đáp đại nhân.Hàn Huyền Đạo đối với Hắc Bào Nhân đúng là có vẻ cung kính khác thường:- Lúc này được đại nhân tín nhiệm, tiểu nhân may mắn không không nhục sứ mệnh!
Hắc Bào Nhân khẽ cười nói:- Công lao của ngươi, bản quan ghi nhớ. Lúc trước bản quan còn có việc lo nghĩ, chỉ sợ ngươi khó có thể đối phó được, nhưng lần này ngươi giấu được mọi người, khiến bản quan thật sự vui mừng.
- Đại nhân cũng biết, tiểu nhân xuất thân con hát, xem qua vô số lời hát quan trường, hơn nữa mấy năm nay cũng được đại nhân đào tạo, biết rõ việc giơ tay nhấc chân của kẻ làm quan. Hơn nữa cũng học qua vài năm công phu, lần này hoàn toàn có thể dùng được.Hàn Huyền Đạo điềm tĩnh nói:- Tiểu nhân có thể cam đoan, không có bất cứ kẻ nào nhìn ra sơ hở của tiểu nhân.
Hắc Bào Nhân vuốt cằm nói:- Lúc này ngươi đã báo đáp ân tình của bản quan, ngươi có điều kiện đọ sức với các quan lớn bên trong, mọi việc ngươi đều xử lý rất thỏa đáng, quả thực tài năng có thể rèn luyện. Chẳng qua thời gian này, ngươi tạm thời không thể lộ mặt, trước tiên làm theo lời ta, tìm một chỗ yên tĩnh để sống, ngoài thành sẽ có người tiếp ứng sắp xếp. Đợi cho mọi việc sáng tỏ, bản quan chắc chắn tìm thời cơ cho ngươi vào triều, tuy rằng không thể vào nội các, nhưng là chức quan Quận thủ hoặc Thị lang, thực không phải nói chơi!
Hàn Huyền Đạo áo xám lại quỳ rạp xuống đất, cảm động rơi nước mắt:- Tiểu nhân cảm tạ đại nhân cất nhắc, đại nhân là phụ mẫu thứ hai tái sinh ra tiểu nhân. Sau này đại nhân có điều gì sai phái, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng, không chối từ.
Hắc Bào Nhân ôn hòa cười nói:- Không cần thi lễ nhiều như vậy, mau đem vàng đi trước, sớm ra khỏi thành thôi, ta đã báo với Giáo úy thủ thành cửa bắc, ngươi tới nơi đó, bọn họ tự nhiên sẽ thả ngươi ra khỏi thành!
Hàn Huyền Đạo áo xám đứng dậy, đem gói vàng cất trong lồng ngực, lập tức cẩn thận nói:- Đại nhân, không biết gia quyến tiểu nhân…!
- Vợ con của ngươi ở ngoài thành chờ ngươi, ra khỏi thành thì có thể gặp được.Hắc Bào Nhân đứng dậy:- Nhớ lấy, không được phép của bản quan, ngươi tuyệt đối không được trở lại kinh thành.
- Vâng!Hàn Huyền Đạo áo xám cung kính nói:- Tiểu nhân ghi nhớ!Chắp tay thi lễ,- Đại nhân, tiểu nhân cáo từ, ngươi xin bảo trọng!
Hắc Bào Nhân gật đầu, khẽ thở dài:- Ngươi cũng bảo trọng!
Hàn Huyền Đạo áo xám lui ra sau hai bước, không trì hoãn nhiều, xoay người đi ra, chỉ đi được bước, chưa tới chỗ cửa gỗ, liền cảm giác phía sau có một trận kình phong đánh úp tới.
Hàn Huyền Đạo biết chuyện không ổn, gã mau chóng xoay người, muốn ngăn cản, chỉ có điều Hắc Bào Nhân phía sau ra tay quá nhanh, gã căn bản không kịp nâng tay, chỉ kịp xoay người, cổ đã bị một bàn tay đối phương từ từ bóp lại.
Lực tay lớn vô cùng, giống như kìm sắt, không thể lay động được.
Hàn Huyền Đạo áo xám chỉ cảm thấy cổ họng mình đau nhức, lập tức thở “phù” lên một tiếng, dao găm trong tay Hắc Bào Nhân đã đâm thật sâu vào trái tim của gã.
Hàn Huyền Đạo đồng tử giãn nở, hai tròng mắt như muốn từ trong hốc mắt lòi ra.
Mặt Hàn Huyền Đạo lộ rõ vẻ giận dữ cực độ đến mức đỏ bừng, tròng mắt xung huyết, hai tay muốn tóm được Hắc Bào Nhân, nhưng trên người đã không còn chút khí lực. Hắc Bào Nhân nhẹ nhàng buông tay, Hàn Huyền Đạo lập tức buông mình mềm nhũn rơi xuống, té bổ nhào trên mặt đất.
Gã bị con dao găm vào ngực, máu tươi chảy ròng, yết hầu nơi cổ họng cũng bị miết dập nát, trong đôi mắt kia, tràn đầy sự oán hận và không cam lòng, hợp lại chút sức lực, khó khăn phun ra mấy từ sau cùng:- Hàn …Hàn Huyền Đạo … ngươi thực là độc ác…!Nói xong, quay đầu, chết.
Hắc Bào Nhân lúc này mới chậm rãi lộ rõ diện mạo của mình, lộ ra gương mặt vẫn bị che lấp.
Nếu lúc này có người thứ ba ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.
Không ngờ Hắc Bào Nhân này và Hàn Huyền Đạo đã chết giống nhau như đúc, giống như huynh đệ song sinh.
- Đời ngươi cuối cùng đã diễn xong một vở kịch lớn, đi cũng không uổng.Hàn Huyền Đạo áo đen dừng ở thi thể trên mặt đất, giọng nói ác nghiệt:- Uổng công ngươi xem nhiều vở kịch như vậy, chim bay chết vì cung nỏ, thỏ khôn chết vì chó săn phanh thây, đạo lý dễ hiểu như vậy hóa ra ngươi không hiểu!Y lắc đầu thản nhiên nói:- Ngươi rốt cuộc chỉ là một con hát…!
Đại doanh quân Tây Bắc ngoài thành.
Từ khi trở về thành nhìn thấy người nhà, trong lòng yên ổn lại, Hàn Mạc liền nhanh chóng trở lại trong quân doanh, tuy rằng đối với quân Tây Bắc an bài tiếp theo hắn thấy mơ hồ, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, chính mình tuyệt đối không thể rời khỏi đạo quân này.
Ở trong doanh trại mấy ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng đi tuần tra doanh trại, còn lại ở bên trong lều lớn của mình nghiên cứu tập binh thư Tiêu Hoài Ngọc truyền xuống, hoặc cùng Hàn Huyền Linh chơi cờ vây.
Hàn Huyền Linh thấy đại cục đã ổn định, vốn định dẫn quân quay về Đông Hải, nhưng sau khi cùng Hàn Mạc thảo luận, lần này nếu vào kinh cần vương, nhưng ngay cả Hoàng đế cũng không bái kiến một lần, đó rốt cục là việc không hợp lễ nghĩa, cho nên ở lại ngoài thành tiếp tục đợi, chờ xem trong triều có truyền triệu bái kiến không.
Lúc này hai thúc cháu đều ở trong lều lớn, bắt đầu ván cờ, một hồi đấu trí.
Hai người trên bàn cờ vây cũng không là cao thủ gì, cũng chỉ là sơ lược vậy thôi, cho nên đôi bên tám lạng nửa cân. Đã như thế, Hàn Mạc kính trọng Hàn Huyền Linh, còn giả bộ nhường cờ, liên tục để thua.
Kỳ thực hắn và Hàn Huyền Linh cho dù thật sự đánh cờ, cũng không chắc bên nào có thể thắng, như vậy giả vờ biểu hiện hậu bối kính trọng bề trên, cố ý nhường cờ, đó lại thực là thua rất thê thảm.
Hàn Huyền Linh kỳ thực cũng biết sức cờ của Hàn Mạc không tới mức bỏ đi như vậy, lúc này tức giận, trách cứ một hồi, Hàn Mạc ở trong họ, sợ nhất chính là Đại tông chủ Hàn Chính Càn, mà tôn kính yêu thích nhất, đó là Hàn Huyền Linh.
Hàn Huyền Linh giả vờ giận một chút, Hàn Mạc cũng làm bộ trong lòng run sợ, lúc này liền triển khai tình thế đùa như thật, cũng là liên tục đánh Hàn Huyền Linh bại hai ván.
Hắn nhường Hàn Huyền Linh, bị ông trách cứ, lúc này chấn hưng tinh thần đánh bại ông, lại bị thêm một trận quở trách, nói người trẻ tuổi không cần sắc bén quá mức, vừa mới nhận đạo lý Kinh Dịch xong mà chẳng lẽ không hiểu?
Điều này khiến Hàn Mạc một phen buồn bực.
Hai thúc cháu đang đánh cờ, chợt nghe bên ngoài trướng vải truyền tới giọng nói:- Tướng quân, ty chức Tần Lạc cầu kiến!
Hàn Mạc buông quân cờ trong tay, cùng Hàn Huyền Linh nhìn nhau, đứng dậy nói:- Vào đi!
Vén lều lên, mấy tên tướng lĩnh vào trong trướng, là Tần Lạc và Vương Tư Vũ mang theo vài tên tướng lĩnh quân Tây Bắc tiến vào, mọi người vào trại, đều khom mình thi lễ, lại hướng về Hàn Huyền Linh chắp tay.
Trên thực tế các tướng đối với Hàn Huyền Linh kính nể, tuyệt không thua gì Hàn Mạc mới nổi dậy
Danh hiệu Tướng quân nước Yến vốn là không nhiều lắm, có thể một mình Đại tướng đảm đương một khu vực, trên thực tế cũng không nhiều. Tiêu Hoài Ngọc đương nhiên là danh tướng đứng đầu nước Yến, nhưng Hàn Huyền Linh uy danh tại nước Yến cũng tuyệt đối không nhỏ.
Quân Tây Bắc của Tiêu Hoài Ngọc cố nhiên danh trấn thiên hạ, cố thủ biên quan, mà Đông Hải Trấn Phủ quân Hàn Huyền Linh, cũng chiến tích lẫy lừng chói lọi.
Lúc trước thủy quân nước Khánh được xưng thủy quân mạnh nhất thiên hạ, lúc lục quân trên mặt đất tấn công lãnh thổ nước Yến, thủy quân nước Khánh cũng diễu võ giương oai phá biển mà tới, từng đem thủy quân quận Ngô đánh cho phờ phạc, chật vật lùi bước.
Lúc ấy hai đại đội thủy quân của nước Yến vùng lên, chiến thuyền không bằng một phần ba thủy quân nước Khánh, binh lực không bằng một nửa, thủy quân quận Ngô thất bại, thủy quân nước Yến chẳng khác nào sức chiến đấu đã mất một nửa.
Nhưng thân là Đông Hải Trấn Phủ quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh, đối mặt với việc đại đội thủy quân nước Khánh đã tiến vào hải vực nước Yến, nhưng không một chút sợ hãi.
Tại thời điểm đó, quân Tây Bắc Yến quốc chống cự ngoan cường đòn tấn công của lục quân Khánh quốc, nếu thủy quân nước Khánh đánh bại Đông Hải Trấn phủ quân, từ Đông Hải đổ bộ, từ trong nước Yến giết ra, như vậy toàn bộ nước Yến bị trước sau phục kích, tướng sĩ Tây Bắc liều chết chống cự nếu biết tin tức như vậy, chỉ sợ sĩ khí tiêu tan, như vậy hỏng mất.
Hàn Huyền Linh khi đó tuổi không lớn, nhưng có dũng có mưu, tập hợp thủy quân quận Ngô đã vỡ, hợp lại một chỗ, thiết kế phục kích, chờ địch xâm nhập, cuối cùng đánh bại được thủy quân nước Khánh, khiến thủy quân Khánh quốc gặp phải trận thảm bại xưa nay chưa từng có, hơn nữa giúp cho nước Yến tránh được cục diện tiền hậu công kích.
Chính trận chiến ấy, đã làm cho Hàn Huyền Linh một trận thành danh, cũng là trận chiến ấy, đánh cho thủy quân nước Khánh chưa gượng dậy nổi.
Nếu có chút khí phách, nước Khánh phải tìm mọi cách phục thù, phát triển lực lượng thủy quân, nhằm rửa nhục sau trận đại bại, chỉ tiếc sau trận ấy, vốn người nước Khánh tính tình yếu đuối bị đánh rét lạnh lá gan, thực cảm thấy thủy quân nước Yến bách chiến bách thắng, thủy quân của nước Khánh tuyệt đối không thể mon men đánh bại quân nước Yến, hơn nữa phát triển thủy quân sẽ hao tốn một lượng lớn tài lực, đối với triều đình nước Khánh đó là việc xa hoa lãng phí. Cho nên bọn quan viên triều đình Khánh quốc chẳng những lời nói không muốn phát triển thủy quân, ngược lại còn góp lời hô xóa đòi cắt giảm, cho rằng tài sản của bá tánh sao có thể dùng cho quân vô năng ấy? Từ đó thủy quân nước Khánh không có sức hồi phục cùng với Trấn Phủ quân của nước Yến tranh phong, chỉ có điều họ giữ lại ít chiến thuyền, dùng phòng ngự mà thôi.
Tuy rằng sau này Trấn Phủ quân vẫn chỉ dùng để uy hiếp hải tặc Đông Hải, nhưng Hàn Huyền Linh cũng chưa từng lơi lỏng huấn luyện đối với Đông Hải Trấn Phủ quân, danh tiếng anh dũng của ông, cũng đã lưu truyền trong quân Tây Bắc.
Hàn Mạc nâng tay mời mọi người trong doanh trại ngồi xuống, mới hỏi:- Chư vị cùng nhau tới đây, phải chăng có việc gì xảy ra?
Tần Lạc và Vương Tư Vũ nhìn nhau, Vương Tư Vũ mới đứng dậy, cung kính nói:- Hàn tướng quân, vừa mới được báo, quân Ngụy sau khi lui giữ Nam Dương quan, quân Khánh lại tiếp tục phát động tiến công vào Nam Dương quan, cuối cùng không đoạt được ải Nam Dương. Đã nhiều ngày đôi bên đều yên tĩnh trở lại…!
- Yên tĩnh trở lại?Hàn Mạc nhíu mày, tình hình quân sự thay đổi trong nháy mắt, hắn thân ở kinh thành, tình hình báo cáo ở biên quan, truyền tới cần tổn hao một thời gian nhất định, cho dù đây là bồ câu đưa tin, cũng phải chậm trễ mất một ngày so với động tĩnh ở đó, thật khó nắm bắt chính xác tình hình biên ải thế nào.
Thực ra đối với tình hình biên ải trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng, đúng là không giống ngày xưa, Tiêu Hoài Ngọc đã không còn ở nhân thế, nếu biên ải nước Yến có biến, tình hình sẽ như thế nào?
- Bên kia trước sau vẫn không có tin tức Đại tướng quân.Vương Tư Vũ chậm rãi nói:- Chỉ huy sứ gửi thư từ Vân Lăng, bảo mạt tướng chờ lời chỉ bảo của Hàn tướng quân, nếu Đại tướng quân giao binh phù cho Hàn tướng quân, trước mắt Đại tướng quân không trở về, mọi việc mong Hàn tướng quân chủ trì, hiện giờ tuy rằng chỉ có chiến tranh Ngụy Khánh, nhưng tình thế biên cương thật khó đoán trước, mạt tướng chờ tới lúc này, là khẩn cầu Hàn tướng quân nhanh chóng trở về biên quan, để yên lòng quân!
Hàn Mạc vẻ mặt bất động, nói:- Ta?
- Đúng vậy.Tần Lạc đứng dậy nói:- Đại tướng quân nếu giao binh phù cho Hàn tướng quân, để Hàn tướng quân chỉ huy mọi người tiến vào kinh cần vương, đó là sự tín nhiệm vô cùng đối với năng lực của Hàn tướng quân. Hơn nữa mọi người từ Tây Bắc cùng theo Hàn tướng quân vào kinh, trải qua đại chiến, năng lực của Tướng quân mọi người cũng nhận ra, cảm giác khâm phục sâu sắc. Hiện giờ Đại tướng quân vẫn chưa có tin tức, Hàn tướng quân lại ở kinh thành, từ xa đi tới, biên ải chưa có chủ tướng, ba quân lòng không yên, chỉ e muốn thắng cũng phải trả giá, cho nên mạt tướng khẩn cầu Hàn tướng quân trở lại biên quan, chỉ cần Hàn tướng quân trở lại biên quan, trong tay có binh phù Đại tướng quân phó thác, như vậy tinh thần ba quân tướng sĩ tự nhiên vững vàng trở lại.
Hàn Mạc chau mày lại.
Hàn Huyền Linh ở bên vuốt râu nói:- Tiểu Ngũ, lời của chư vị tướng quân không sai. Hiện giờ đại loạn đã yên, trong kinh hẳn không còn việc lớn. Mà biên quan cũng là cánh cửa của Đại Yến ta, không thể khinh suất. Ba quân không tướng, đó là việc cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa tâm tư người nước Ngụy và người nước Khánh, chúng ta cũng khó biết trước được, đối với bọn họ… Đặc biệt là người nước Khánh, chúng ta không thể không phòng bị.
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:- Chư vị, Hàn Mạc ta làm sao không nóng ruột. Đại tướng quân tung tích không rõ, Hàn Mạc ta nóng ruột, mà biên quan không chủ tướng, binh phù thậm chí ở ngay bên cạnh, ta thực là rất lo lắng. Nhưng triều đình không có ý chỉ xuống, bản tướng cũng không thể rời đi như vậy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều chau mày lại.
Tần Lạc và Vương Tư Vũ đều nắm chặt tay, sắc mặt có chút lo âu.
Bọn họ là tướng lĩnh quân Tây Bắc, thời gian gian trấn thủ biên quan, hiện giờ đại loạn trong kinh đã yên, mà gần vạn kỵ binh Tây Bắc dừng lại ở ngoài thành, việc này khiến bọn họ rất lo lắng cho quân tình Tây Bắc.
Tuy rằng chiến tranh Ngụy – Khánh, nhưng việc quân vô thường, ai biết hai nước kia bước tiếp theo sẽ chủ ý đánh cái gì?
Lịch sự đã ghi lại việc hóa bạn thành thù không phải không có, việc đột nhiên tập kích lại càng nhiều như ngưu mao.
Ai biết bọn họ có hay không nhìn đến loạn trong nước Yến, biên quan nước Yến suy yếu vô chủ, nhân cơ hội hung hăng nhắm vào nước Yến mà đoạt lấy chính quyền.
Tiêu Hoài Ngọc lúc còn trên đời, cho dù biên quan thái bình, hắn cũng không cho thuộc hạ tướng sĩ lơi lỏng một khắc, bởi những gì nhà quân sự chân chính hiểu được, có đôi khi kẻ địch của ta vẫn bất động, có lẽ chính là chờ cơ hội hành động mà thôi.
Hàn Mạc thấy các tướng lĩnh Tây Bắc trong doanh trại đều mặt ủ mày chau, cuối cùng nói:- Hiện giờ biên ải nguy hiểm, Hàn Mạc ta quản không được nhiều. Ngày mai ta tiến cung tâu rõ cùng Thánh thượng, khẩn cầu Thánh Thượng hạ lệnh cho quân Tây Bắc ta quay về, đến lúc đó chủ tướng…!Hắn cười khổ nói:- Hàn Mạc ta thấp cổ bé họng không làm chủ được. Hơn nữa ta tuổi nhỏ kiến thức ít, cũng không phải chọn được người tốt nhất thay mặt Đại tướng quân, hết thảy muốn mời triều đình định đoạt!
Lời hắn chưa dứt, Tần Lạc và Vương Tư Vũ lập tức cùng chắp tay:- Hàn tướng quân, người mặc dù tuổi trẻ, nhưng mưu lược chu toàn, có dũng có mưu, đúng là chọn được người tốt nhất thay mặt Đại tướng quân.
Đô úy Thiên Tướng thống lĩnh quân Tây Bắc cũng lập tức đứng dậy khom người nói:- Hàn tướng quân hoàn toàn xứng đáng.Những người này theo Hàn Mạc đánh mấy trận ác liệt, đối với năng lực cầm quân của Hàn Mạc, thực vô cùng tán thành.
Cũng có một gã Đô úy tráng kiện kêu to:- Hàn tướng quân, Đại tướng quân giao binh phù cho người, phó thác người tạm thời làm thống soái mạt tướng chỉ nhận Hàn tướng quân, ai khác chúng ta cũng không nhận!
Các tướng lĩnh khác nghe vậy gật đầu nói:- Đúng là như thế!
Hàn Huyền Linh ở bên vuốt hàm, nhìn Hàn Mạc, trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng.
Nhưng vào lúc này, ngoài trướng vải truyền tới âm thanh:- Thánh chỉ tới!
Hàn Mạc lập tức dẫn người xuất hiện nghênh đón, chỉ thấy vài tên hộ vệ trong cung vây lấy một gã thái giám đứng ở bên ngoài, trong tay cầm thánh chỉ.
Hàn Mạc dẫn đầu tướng lĩnh quỳ xuống tiếp chỉ, liền nghe the thé giọng kim từ cổ họng tuyên nói:- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế triệu viết: Tuyên Báo Đột doanh Chỉ huy sứ Hàn Mạc, Đông Hải trấn Phủ quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh ngày mai vào triều được thưởng, tham gia nghị triều, khâm thử!
-o0o-