Đã
nửa tháng triều hội cuối cùng bắt đầu trong sáng sớm này, tuy rằng thời tiết vẫn
rét lạnh, nhưng ánh mặt trời lại từ trên màn trời chiếu rọi xuống phố lớn ngõ
nhỏ trong thành Yến Kinh, trên nóc nhà vẫn chưa rửa sạch, tuyết đọng thật dày,
ánh mặt trời chiếu lên sáng chói mắt, những băng lăng treo dưới mái hiên, giống
như dao găm chế bằng hàn băng, lại giống như một cái dùi băng, dưới ánh mặt trời
trong suốt, cực kỳ đẹp đẽ, một loạt băng lăng dài ngắn không giống nhau xếp dưới
mái hiên, nhấp nhô không ngừng, lại giống như dãy núi sông băng trái ngược.
Nhưng mọi người trong kinh vẫn ngửi được mùi máu tươi trong không khí. Ba ngày
qua, trong kinh mở tám chỗ xử tội, mỗi nơi đều xử quyết hơn trăm tên loạn đảng
mỗi ngày, trong kinh thành, tám nơi xử tội giết liên tục ba ngày, ước chừng giết
hơn ba nghìn người. Mùi máu tươi của cuộc chiến phá thành đêm đó chưa tan đi,
mùi máu mới liền tỏa ra khắp thành Yến Kinh, khiến mọi người trong kinh lòng
còn sợ hãi. Cũng không tới nửa năm trước, bởi vì ý đồ mưu phản, Hạ thị gia tộc
bị phán hình phạt diệt tộc, chẳng những giết mấy nghìn người ở Nghi Xuân, Hạ đảng
trong kinh thành cũng bị giết gần ngàn người. Một năm này, chắc chắn là một năm
tràn đầy máu tanh. Một năm này, không khí tanh máu tràn ngập trong mắt dường
như chưa từng biến mất, mọi người không biết tiếp theo sẽ thế nào, không biết
trong tương lai gần, còn có vô số đầu người rơi xuống đất hay không, mùi máu
tươi nồng đậm còn tràn ngập trong không khí thành Yến Kinh hay không. Ba ngày xử
quyết, chẳng những Tô thị bị tru giết gần như không còn, hơn nữa trong hai đại
doanh Ngự lâm quân phản loạn, từ cấp bậc Giáo úy trở lên, cũng có gần trăm tên
tướng lãnh Ngự lâm rơi đầu xuống đất. Tướng lãnh cao cấp may mắn còn sống ở hai
doanh, chỉ có một mình Hàn Thương.
---o0o---
Trên
điện Thái Bình, khí sắc Hoàng đế vẫn xkhoong tốt lắm, nhưng ngồi trên long ỷ giống
như tượng đá, long bào đỏ thẫm giống như ngọn lửa thiêu đốt trên điện. Đây là
triều nghị đầu tiên sau khi phản loạn, quan viên các bộ, viện, ti gần như đều
trình diện, ngay cả Chỉ huy sứ Ngự lâm quân ngày xưa không cần tham gia triều hội,
hôm nay cũng phụng chỉ mà đến. Phải kể đến người đứng đầu tiên, đó chính là
Xương Đức Hầu có thân phận hoàng tộc lại là Chỉ huy sứ Lang Giáp Doanh, sau đó
là Tổng Đốc Trấn Phủ Quân Đông Hải Hàn Huyền Linh, Chỉ huy sứ Long Tường Doanh
đứng thứ ba, mà thứ tứ, đó chính là Hàn Mạc lập được công lớn lần này. Hai nhóm
đại thần trên điện Thái Bình tham gia triều hội lần này, dĩ nhiên lên tới hơn
ba trăm người, quả là vô cùng đồ sộ, từ Kim Loan điện tràn lan tới cửa điện
Thái Bình, may mắn điện Thái Bình này vô cùng khổng lồ, dư dả chứa mấy trăm người.
Hiện giờ Hàn Thương có danh không quyền cũng đứng ở cuối cùng, cũng tham gia lần
triều hội này. Giống như dĩ vãng, điện Thái Bình tràn ngập không khí trang
nghiêm, khói hương lượn lờ bay ra từ mỏ chim hạc bằng đồng, biến ảo vô hình.
Nhưng ngoại trừ trang nghiêm, gần như mọi người đều có được một loại cảm giác cực
kỳ áp lực hít thở không thông. Nở mày nở mặt nhất trên triều hiện giờ, không thể
nghi ngờ chính là Hàn tộc, trong đệ tử trực hệ Hàn gia có năm người cùng lên
triều tham chính, ba huynh đệ Hàn Huyền Đạo chưa bao giờ cùng lên triều lần đầu
gặp nhau tại đây, mà hai huynh đệ Hàn Mạc và Hàn Thương, cũng lần đầu cùng lên
triều, năm vị trực hệ đệ tử hai đời của Hàn gia cùng xuất hiện trên triều, cũng
khiến tất cả quan viên trong triều cảm thấy Hàn gia hiện giờ mạnh mẽ. Những người
đứng đầu thế gia và Hoàng đế đều không lập tức nói chuyện, triều đình một mảnh
yên tĩnh. Thật ra hai bên đều hiểu được, lần giao phong trên điện Càn Tâm ba
ngày trước chỉ là thăm dò trước trận chiến, như vậy triều hội hôm nay, sẽ nhất
định là một hồi giao phong chính diện. Một trận chiến tranh đoạt quyền lợi thật
sự, sẽ khai hỏa trên triều đình rộng lớn trang nghiêm này. Hiển nhiên hoàng đế
cũng đã chuẩn bị đủ, ít nhất truyền triệu hai đại danh tướng tâm phúc Xương Đức
Hầu Tào Ân và Bạch Dị lên triều đình, để chuẩn bị tốt cho trận đánh ác liệt
này. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, bởi vì Thái tử thất bại, bởi vì mình ngồi
núi xem hổ đấu, tuy rằng bên ngoài mọi người có một lớp che đậy giả dối, nhưng
nguyên nhân trong đó hai bên đã biết rõ ràng trong lòng. Thế gia rất phẫn nộ. Bắt
đầu từ khi quân Tây Bắc vào thành, Hoàng đế đã biết tiếp theo nhất định sẽ có một
hồi phong ba lớn hơn nữa, một hồi công kích phong ba của thế gia đối với hoàng
tộc trên triều đường. Một hồi phong ba suy yếu thực lực hoàng gia, một hồi
phong ba thế gia tranh thủ quyền lực nhiều hơn ngăn chặn hoàng tộc lớn mạnh.
---o0o---
Đây
là lần đầu tiên Hàn mạc đứng gần ngai vàng kim loan như vậy, ngai vàng xanh
vàng rực rỡ, long bào chói mắt như ngọn lửa thiêu đốt, không khí trang nghiêm đập
vào mặt, bao phủ toàn thân. Thần sắc hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không
bình tĩnh. Không thể nghi ngờ, triều hội hôm nay sẽ giải quyết rất nhiều chuyện,
cũng sẽ tranh chấp rất nhiều chuyện, đối với tâm tư của những người khác, hắn
không có tâm tình để ý nhiều, nhưng đối với tình cảnh của mình, bắt đầu từ khi
nhận được chiếu thư hôm qua, hắn không ngừng tự hỏi bản thân. Hoàng đế hạ chỉ
truyền triệu mình tham gia triều nghị, phong thưởng tự nhiên là một cái cớ, dụng
ý chân chính dùng mông cũng có thể nghĩ ra được. Binh phù! Đây mới là trọng điểm.
Hiện giờ binh phù ở ngay trên người mình, mấy vạn quân Tây Bắc Lâm Dương Quan đều
ở dưới trướng của mình, thế lực như vậy, đã khiến rất nhiều người trong triều rất
khiếp sợ lại cảm thấy khủng bố. Chính bởi vì binh phù Tây Bắc ở trong tay mình,
đám tướng sĩ này hiện giờ nghe theo hiệu lệnh của mình, đã thay đổi vận mệnh
chính trị nước Yến, vui mừng, không vui, đều phải chuẩn bị tốt. Mà hoàng tộc hiển
nhiên không dễ dàng tha thứ chuyện như vậy phát sinh, Hoàng đế tuyệt đối không
muốn binh phù Tây Bắc rơi vào tay con cháu quý tộc Hàn tộc. Nhưng Hàn Mạc lại
hiểu được trong lòng, miếng binh phù này của hắn quan hẹ rất lớn, rất nhiều người
tất nhiên không muốn thấy binh phù ở trong tay mình, nhưng mình lại không thể để
binh phù rơi vào tay người khác đặc biệt là Hoàng đế. Cho nên trên triều đình
hôm nay, người trên ghế rồng kia nhất định sẽ như hổ rình mồi đối với binh phù,
hơn nữa rất có thể đường hoàng yêu cầu mình trả binh phù lại. Hoàng đế thu binh
phù đại tướng, trên danh nghĩa, kẻ làm tướng tự nhiên không thể kháng chỉ.
---o0o---
Không
khí quỷ dị ngưng trọng duy trì một thời gian ngắn, Hoàng đế vẫn vô cùng lạnh
lùng rốt cục lung lay thân người, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúc này mới hơi
quay đầu, ra hiệu cho thái giám chấp lễ bên người. Thái giám chấp lễ lúc này mới
rung phất trần, tiến lên hai bước, cao giọng hô: - Có chuyện dâng tấu, không chuyện
bãi triều! Sự yên lặng rốt cục mở ra, nên tới tự nhiên không thể không tới, mà
lúc này bước ra khỏi hàng đầu tiên, giống như trong thư phòng điện Càn Tâm mấy
ngày trước, đúng là Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường. - Khởi tấu Thánh thượng,
thần có chuyện muốn tấu! Tiêu Vạn Trường quỳ trên mặt cẩm thạch bóng loáng,
cung kính nói: - Thần theo ý chỉ của Thánh thượng, đã hạ lệnh xử quyết loạn đảng
đang bị giam giữ, phản tướng trong Ngự lâm quân phản loạn cũng đều bị đưa ra công
lý. Hoàng đế mặt không chút thay đổi "ừ" một tiếng, lập tức trầm giọng
nói: - Trẫm muốn để cho người trong thiên hạ thấy, kẻ làm loạn lòng mang suy
nghĩ phạm thượng, trẫm sẽ không lưu tình. - Chỉ có điều ngoại trừ loạn đảng Tô
gia, thần có chuyện khác muốn tấu! - Tiêu ái khanh có chuyện gì muốn tấu? Hoàng
đế biết hôm nay sẽ có từng đợt trùng kích đè tới, chỉ có điều vừa mới mở màn,
tính tình hắnvô cùng cứng cỏi, đã hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý, có vẻ rất bình
tĩnh. Mặt Tiêu Vạn Trường nhìn qua hơi âm trầm, tuy rằng có vẻ rất cung kính,
nhưng trong mắt lại lộ ra hàn quang, quỳ gối chắp tay nói: - Khởi tấu Thánh thượng,
lần này trong kinh náo động, Quận thủ các quận đề có công khác nhau. Thần và Đại
Lý Tự Hồ Tuyết Tân Hồ đại nhân liên hợp điều tra, trong các quận, quận Đông Hải,
quận Lâm Dương đều phái binh cần vương, lại tham dự cuộc chiến bình định, công
lao rất lớn. Quận thủ quận Nghi Xuân Tư Đồ Tĩnh biết được trong kinh có biến,
cũng từng hạ lệnh Gia Cát Dân dẫn binh cần vương, chỉ có điều hành động này quá
muộn, không thể đến đúng hẹn, tất nhiên sẽ tiến hành trừng phạt Gia Cát Dân. Mà
Quận thủ ngo Quận bị Chỉ huy sứ quân phòng thành Trầm Duy Kính chém giết, Trần
Duy Kính không muốn đền đáp triều đình, liên kết với phản quân, tấn công quây
Tây Bắc, chẳng qua cuối cùng thất bại, Trần Duy Kính bị bắt, gia quyến cùng tâm
phúc vây cánh cũng bị bắt tới kinh xử quyết. Tuy rằng thần sắc Hoàng đế vẫn
bình tĩnh như cũ, nhưng lại lộ ra hào quang lạnh lùng. Tiêu Vạn Trường nói lưu
loát, nhìn như là bàn tới ưu khuyết điểm của quan viên địa phương các quận,
nhưng Hoàng đế cũng đã đoán ra mục tiêu chính hắn hướng tới, mà lời nói tiếp
theo của Tiêu Vạn Trường, quả thật như hắn dự đoán. - Nhưng thần lại điều tra
ra được, Quận thủ quận Bột Châu Triệu Tịch Tiều từ sau khi phản loạn phát sinh
cũng không có bất luận động tác gì, mấy vạn tướng sĩ hai chủ thành lớn quận Bột
Châu cũng không chút động tác. Giọng Tiêu Vạn Trường cung kính, nhưng lời nói
giống như đao lạnh đâm về phía Hoàng đế: - Thần nghĩ rằng Triệu Tịch Tiều ăn lộc
vua, trấn thủ một quận Bột Châu, tài nguyên phong phú, binh nhiều tướng mạnh, ở
thời khắc kinh thành nguy nan không dẫn binh tới, mà án binh bất động, hiển
nhiên có âm mưu khác. Thần xin Thánh thượng hạ chỉ, nghiêm trị Triệu Tịch Tiều,
không thể nhẹ tha! Hai chủthành lớn quận Bột Châu tự nhiên là Hàn Diệp thành và
Lam Điền thành của hai nhà Diệp Ngô lúc trước. Nước Yến sáu quận, ngoài trừ
thành Yến Kinh khổng lồ, chín thế gia lớn đều có một tòa chủ thành, đặt ở trung
tâm hiểm yếu của các quận, cũng là thành đứng đầu các quận. Ngoài chủ thành các
quận, là các thị trấn và thành trấn nhỏ, mà đệ tử trực hệ của thế gia cùng với
Quận thủ các quận đều ở bên trong chủ thành, duy chỉ quận Hội Kê là ngoại lệ. Bởi
vì quận Hội Kê là thủ đô, lấy thành Yến Kinh là chính, hai tỏa thành của Tiêu
gia và Tô gia, một nam một bắc, hô ứng lẫn nhau, giống như hai thị vệ bảo vệ
hai phía nam bắc thành Yến Kinh, chẳng qua hai tòa thành này cũng không thể so
với các thành trì quận khác, bởi vì là thủ đô, cho nên quân phòng thành trú
quân có thể đếm được trên đầu ngón tay, cực kỳ thưa thớt, thứ nhất là bởi vì
thành Yến Kinh có Ngự lâm quân tinh nhuệ khổng lồ, một khi hai thành nam bắc có
biến, có thể xuất binh bình loạn bất cứ lúc nào, mà một nguyên nhân khác, tự
nhiên là vì giảm thấp chi phí. Tiêu Vạn Trường nói các ưu khuyết điểm của các
quận, cuối cùng dao găm cắm thẳng vào Triệu Tịch Tiều quận Bột Châu, đây là mờ
đầu cho cuộc chiến triều hội lần này. Chúng thần trong điện đều yên lặng không
tiếng động. Nhưng tất cả mọi người lòng sáng như tuyết, từ sau khi bình định Diệp
Ngôquận Bột Châu, Hoàng đế nhân cơ hội ra tay, dùng Triệu Tịch Tiều làm lợi khí
khống chế được quận Bột Châu, hiện giờ quan viên trên dưới của quận Bột Châu gần
như đều là phái hoàng tộc, châu quận đông đúc giàu có nhất nước Yến này, cũng
trở thành vương bài lớn nhất trong tay Hoàng đế. Vị Triệu Tịch Tiều kia cũng
không phải con cháu quý tộc, mà từ một người đọc sách bình thường đi lên từng
bước, người kiên định ủng hộ hoàng tộc chính thống, trên đường làm quan, gần
như do Hoàng đế dốc sức đề bạt lên, mỗi lần gặp khó khăn, cũng đều do Hoàng đế
kiệt lực bảo vệ, đó là một quân cờ trung thần của Hoàng đế. Mà vị Triệu đại
nhân này càng trung thành với Hoàng đế, quyền lực trong tay càng lớn, càng trở
thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt thế gia. Lúc này đây có cơ hội khó
được, thế gia tự nhiên muốn mượn cơ hội diệt trừ Triệu Tịch Tiều, cho dù không
chém được đầu Triệu Tịch Tiều, cũng phải đảo loạn quận Bột Châu, không cho quận
Bột Châu trở thành địa bàn của một mình hoàng tộc.