Hàn Mạc tự mình đánh xe ngựa phi như bay về phía hồ Vụ Thủy - hồ sương khói.
Gần đến hồ Vụ Thủy, Hàn Mạc nhác thấy hai cái bóng người từ phía hồ đang đi tới. Hắn ghìm cương ngựa, ngước lên nhìn thì thấy hai cái bóng một trái một phải, đứng lù lù trong màn đêm. Mập mờ trông ra thấy hai người đó dường như đang cầm một vật gì chĩa về hướng xe ngựa mình.
- Ta là Hàn Mạc!
Hàn Mạc trầm giọng. Không nghi ngờ gì nữa, hai người ấy nhất định là người của Tây hoa thính, vì thấy có xe ngựa chạy vào Tây hoa thính nên tiến ra ngăn lại.
Nghe thấy giọng nói của Hàn Mạc, hai cái bóng lập tức chạy đến nghênh đón, nhìn thấy đúng là Hàn Mạc thì đều cúi chào:
- Thính trưởng đại nhân!
Hàn Mạc nhìn kỹ thấy đúng là người của Tây hoa thính rồi mới thấy nhẹ nhõm cả người. Chỉ cần vào trong địa phận của Tây hoa thính, cho dù là tất cả những người áo đen trong xe đều tỉnh dậy, thì cũng chẳng có gì phải lo ngại nữa.
- Lúc nãy các ngươi cầm vật gì thế?
Vừa rồi rõ ràng là Hàn Mạc đã nhìn thấy vật gì đó trong tay hai người, lúc này thì lại thấy họ đều tay không, thật là kì lạ.
Một tên nhẹ rung tay, bỗng từ trong tay áo lò ra một cái ống tre, cung kính thưa:
- Thưa đại nhân, đó là ống tre. Thuộc hạ không biết đại nhân đêm khuya ghé đến, cứ tưởng rằng… cho nên đã định giết chết mấy con ngựa, thuộc hạ lỗ mãng, mong đại nhân trách tội!
Hàn Mạc nói:
- Đêm khuya như vậy, đề cao cảnh giác, là công chứ không phải tội.
Hỏi tiếp:
- Các vị chủ sự vẫn còn bên trong chứ?
Tên lính canh đáp:
- Bùi chủ sự và Công Thâu chủ sự không ở Tây hoa thính, Lý chủ sự và Tiết chủ sự vẫn còn đó.
- Tốt!
Hàn Mạc không nói thêm, giật cương giục ngựa tiến vào, tích tắc đã đến bên hồ Vụ Thủy, đến chỗ cây cầu vừa nhảy xuống khỏi càng xe thì đã thấy hai người cung kính nghênh đón:
- Tham kiến đại nhân!
Hàn Mạc chỉ vào thùng xe nói:
- Kéo hết những kẻ trong đó ra cho ta, nhớ là phải trói chặt!
Hai người kia nhìn nhau, ánh mắt sáng lên vui mừng, đã lâu lắm không được làm việc rồi, lập tức đáp:
- Tuân lệnh!
Rồi một người liền đi lấy dây thừng, người kia thì lao về phía chiếc xe ngựa.
Hàn Mạc đi vào trong viện, Lý Cố và Tiết Hồng Tụ đã ra đón. Hàn Mạc đến lúc nửa đêm canh ba thế này làm cho ai nấy đều bất ngờ, nhìn thấy thính trưởng thần sắc âm trầm, thì lại càng nghi hoặc.
- Có kẻ định ám sát ta.
Hàn Mạc không vòng vo:
- Đều bị bắt lại rồi, ta muốn tiến hành xét xử ngay trong đêm.
Lý Cố và Tiết Hồng Tụ thất kinh, Lý Cố hỏi:
- Đại nhân, hung thủ có bao nhiêu tên?
- Năm tên.
Hàn Mạc trả lời:
- Đều đã ở bên đó.
Lý cố liếc nhìn ra ngoài, nhếch mép cười cay nghiệt:
- Tây Hoa thính còn nhiều cực hình vẫn chưa dùng đến!
Tây hoa thính xây theo lối kiến trúc đặc trưng tứ hợp viện, chính viện là phòng làm việc của Hàn Mạc, các viện ở hai bên là cơ quan đầu não của các xứ, nằm dưới dãy nhà bên phải, cũng giống như mật thất bên dưới phòng làm việc của Hàn Mạc, nơi đây cũng có một hầm ngầm khác.
Có điều hai chỗ hầm ngầm này có chức năng hoàn toàn khác nhau.
Mật thất của Hàn Mạc tập trung lượng lớn hồ sơ, cứ như một thư viện khổng lồ, còn nơi kia lại là phòng tra tấn giống như ở địa ngục vậy.
Vừa bước chân vào phòng tra tấn, đến như Hàn Mạc cũng thấy ớn lạnh cả người.
Cấu trúc của khu hầm ngầm này rất đặc biệt, bên trái là một dãy phòng đá ngột ngạt không có một chút gió, cánh cửa đá khép kín mít, có hệ thống đóng mở, trong phòng nhốt các trọng phạm.
Cái phòng đá này cũng được xây rất đặc biệt, chỉ cần đóng cửa lại, cho dù người bên trong có hét đến rách cổ họng, bên ngoài cũng không thể nghe thấy một tiếng vo ve nào!
Phía trước của dãy nhà đá, là một không gian tăm tối, không nhìn thấy được có bao nhiêu dụng cụ tra tấn, nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn vào đó, lập tức ta cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc người. Cái nền lát đá đó có màu đỏ thẫm, Hàn Mạc đương nhiên hiểu rõ, đó không phải là màu sắc tự nhiên của đá, mà là máu của phạm nhân rỏ trên đá, lâu ngày làm cho nền đá cũng đổi màu.
Phòng tra tấn mà ai nghe đến phải tái mặt của Tây Hoa thính năm đó, trông có vẻ quá đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn cả những phòng tra tấn của các nha môn khác.
Nhưng bất kì ai bước vào nơi này đều cảm thấy ớn lạnh đến xương tủy, đó là kết quả sự tích tụ lâu dài của những luồng sát khí cực mạnh.
Năm kẻ áo đen bị ném nằm dài trên nền đá đỏ thẫm, một người liền bẩm báo:
- Bẩm đại nhân, có hai tên đã chết !
- Chết rồi?
Hàn Mạc ngẩn người. Các huynh đệ Bạch Dạ Lang ra tay cũng thật vô tình.
Lý Cố nói:
- Đại nhân đừng lo, còn ba tên vẫn sống, đủ để hỏi ra những thứ ta cần biết.
Rồi không nói gì thêm, tiến lên thăm hơi thở của những tên kia. Tìm ra một tên còn sống, loáng cái đã lột hết quần áo trên người hắn ta, chỉ còn lại một cơ thể lõa lồ.
Hàn Mạc nheo mày, liếc mắt nhìn Tiết Hồng Tụ bên cạnh, chỉ thấy nàng ta nhìn cái cơ thể trần truồng ấy với thái độ lạnh lùng vô cảm, cứ như đang nhìn một tảng đá, không hề có một tia xúc cảm nào.
Lý Cố bỏ quần áo sang một bên, quan sát cơ thể của kẻ ấy, bỗng nhìn thấy một mảnh trúc nhỏ bằng ngón tay trên cổ hắn ta. Mảnh trúc rất mỏng, màu đen tuyền, trông rất kì quái.
Vẻ mặt Lý Cố liền trở nên ưu tư, nhặt tấm thẻ trúc lên xem xét, rồi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Đại nhân, thuộc hạ đã biết lai lịch của chúng.
- Ồ!
Hàn Mạc tiến lên hỏi:
- Bọn chúng là ai?
- Hắc Kỳ giáo!
Lý Cố nói từng chữ:
- Hắc – Kỳ - của- nước -Ngụy!
Hàn Mạc từ nãy vẫn thản nhiên vô tư, nghe nói vậy mới giật mình, hai mày cau lại, trầm giọng hỏi:
- Ngươi chắc chứ?
Lý Cố nói giọng khẳng định:
- Thuộc hạ dám quả quyết!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, vẻ mặt càng thêm ưu tư.
Qua các hồ sơ dưới phòng hầm hắn đã biết ngoài các hoa thính của nước Yên, còn có hai tổ chức hắc ám khác không hề thua kém. Một là Tử Y Vệ của nước Khánh, một là Hắc Kỳ của nước Ngụy.
Trong các tổ chức mật này, Hắc Kì là tổ chức được xây dựng sớm nhất, trước cả khi nước Yên và nước Khánh thiết lập tổ chức mật.
Hắc Kỳ tung hoành khắp thiên hạ, là thế lực đáng sợ nhất bấy giờ.
Vô số quan viên nước Khánh và nước Yến đã bỏ mạng dưới lưỡi đao của Hắc Kỳ, ngoài ra, tin tức của hai nước này cũng truyền đến nước Ngụy một cách đầy đủ nhất.
Lúc bấy giờ, hai nước Yến và Khánh hễ nghe đến hai chứ Hắc Kỳ thì tim đập chân rung, nó như một đám mây đen u ám bao trùm lên đỉnh đầu của hai nước.
Cuộc huyết chiến quang minh chính đại nơi sa trường vốn là tàn khốc, đã đủ làm cho người ta khiếp sợ, nhưng so với nỗi khiếp sợ mà Hắc Kỳ đem đến, thì cuộc chiến ở sa trường có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Với sự tồn tại của Hắc Kỳ, ai cũng hiểu rằng cái đầu trên cổ mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy đi!
Nước Khánh thiết lập Tử Y Vệ, nước Yến thiết lập Tây Hoa Thính cũng là vì đối phó với Hắc Kỳ, vì mong xua tan đám mây đen trên đầu cứ mãi làm cho người ta ngộp thở ấy.
Lúc đầu thành lập, tổ chức thám thính của hai nước Yến - Khánh hoàn toàn không phải là đối thủ của Hắc Kỳ, biết bao nhiêu thám thính viên đã chết dưới ngọn đao Hắc Kỳ. Sinh ra trong máu lửa, kiên cường trong máu lửa, và nhiều năm sau đó, ba thế lực hắc ám trong thiên hạ mới đứng ngang hàng nhau.
Tử Y Vệ và Tây Hoa Thính lúc đầu không hề chống đối nhau, cùng hợp lực đối phó kẻ thù chung, cũng chính vì vậy mà Hắc Kỳ mới dần dần suy yếu đi, mà cái gọi là “suy yếu” của nó hoàn toàn không phải là nghĩa thực của “suy yếu”, chỉ là không được như thời kì huy hoàng nhất của nó mà thôi.
Ở mặt nào đó mà nói, tổ tiên của những tổ chức hắc ám thời tứ quốc chính là Hắc Kỳ của nước Ngụy.
Đứng đầu Hắc Kỳ gọi là Hắc ảnh, một cách gọi kì lạ, nhưng rất sát nghĩa. Theo hồ sơ ghi chép, sở dĩ gọi người đứng đầu trong Hắc Kỳ là Hắc ảnh là vì vị này có đến bốn mạng thế thân, bốn thế thân này có hình dáng và giọng nói giống y như Hắc ảnh, là phân thân của Hắc ảnh. Có lúc các phân thân tỏa đi khắp nơi, làm người khác không thể phân biệt đâu là Hắc ảnh thật.
Trong hồ sơ còn ghi chép rõ ràng tỉ mỉ, Hắc ảnh hiện nay tên là Đỗ Vô Phong!
Là một trong những danh tướng thập phương, được xưng là “Sói lam miền Tây”, Đỗ Vô Phong là người lạnh lùng như đao thép!
Trong hồ sơ mà Hàn Mạc xem, ghi chép về Đỗ Vô Phong không rõ ràng lắm, chỉ biết tên ông ta và biết ông ta có phân thân. Ngoài ta, con người này cực kì trung thành với Ngụy vương, nói theo giọng kích bác của thế lực đối đầu, đó là con chó biết nghe lời và cắn dữ nhất trong tay Ngụy vương!
Hàn Mạc biết được thân phận của những tên áo đen này, dù sao cũng thấy yên tâm hơn.
Theo hắn được biết, không ít thám tử Hắc Kỳ đang mai phục ở khắp nước Yến, nhưng không còn lợi hại như lúc trước. Ngày nay nhiệm vụ chính của các thế lực hắc ám không phải là thích sát và phá hoại, mà là thu thập thật nhiều tin tình báo, đồng thời cố không không hé lộ thân phận của mình.
Yến Kinh đã từ lâu không còn xảy ra án mạng do Hắc Kỳ gây ra.
Thế lực hắc ám ở các nước, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt thì tuyệt đối không lộ diện. Thế mà đêm nay năm tên Hắc Kỳ này lại ra tay với mình, lẽ nào chỉ đơn giản là muốn lấy mạng mình?
Đại thần của nước Yến nhiều như mây trời, vì cớ gì mấy tên Hắc Kỳ này lại tìm đến mình?
Hàn Mạc chậm rãi bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, chẳng buồn để ý đến lớp bụi bám dầy trên mặt ghế. Hắn trầm ngâm, rồi nhìn Lý Cố nói:
- Ta rất muốn biết vì sao bọn chúng lại ra tay với ta?
Miệng Lí Cố lại nở một nụ cười cay nghiệt, đứng dậy cung kính thưa:
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tra ra thôi!
Tiết Hồng Tụ nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng:
- Muốn để bọn người của Hắc Kỳ mở miệng thì hơi khó!
Hàn Mạc tỏ ra tán đồng với câu nói này. Nếu là người bình thường vào Tây Hoa Thính, Hàn Mạc đảm bảo rằng các thủ hạ của mình sẽ tra ra đầy đủ thông tin làm mình vừa ý.
Nhưng nhóm người này lại là của Hắc Kỳ, khó nói trước được điều gì!
Người trong tổ chức mật đều phải thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, những người được phái sang nước địch hoạt động thì lại càng phải là tinh nhuệ nhất trong số đó, đầu bọn họ cứng hơn rất nhiều so với người bình thường!
- Ngươi định sẽ tra hỏi như thế nào ?
Hàn Mạc hỏi.
Lý Cố nói không hề do dự:
- Tiên diệt kì chí, tái ma kì thân (dập tắt ý chí của hắn trước, rồi hành hạ thân xác hắn!)
Nghe tám chữ này, Hàn Mạc nhẹ thở một một hơi dài. Ít ra tám chữ này thể hiện Lý Cố là một cao thủ tra khảo, không phải như những kẻ lỗ mãng chỉ biết đánh đập, nếu không thì ngục thất của Tây Hoa Thính cũng chẳng có gì đặc biệt hơn những nơi khác.
- Lột hết quần áo của những tên còn sống, nhốt vào trong phòng đá.
Lý Cố nói giọng đanh thép:
- Cứ cho đói một ngày đã, cấm cơm ăn nước uống!
Liền có lính tiến lên lột sạch quần áo của ba tên còn sống, quần áo của một nữ thích khách trong số đó cũng bị lột sạch bóng, để lộ cơ thể trắng nõn đầy đặn. Ngực cô ta vốn đeo dây rất chặt, vừa cởi ra thì hai bầu ngực bật lên rung rinh, như hai con thỏ con!
Có điều lính tráng trong Tây Hoa Thính không một chút động lòng với cái cơ thể đẹp đẽ ấy, mà xem đó như những đồ vật tầm thường. Lột hết quần áo xong, đem ba tên nhốt ở ba phòng đá tách biệt nhau, dùng khuyên sắt khóa chặt vào tường đá lạnh như băng, đóng chặt cửa!
Lúc này Hàn Mạc mới bắt đầu cảm nhận được sự chuyên nghiệp của những thành viên Tây Hoa Thính!