Editor: Puck
Ánh mặt trời mùa đông cực kỳ ấm áp, Lâm Hi lẳng lặng ngồi bên hồ, phơi ánh mặt trời, trên khuôn mặt đẹp thoáng hiện lên ánh sáng, giống như dương chi ngọc trân quý nhất điêu khắc thành khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ trắng nõn phiếm ý cười.
Hoa bay trên mặt hồ yên ả, gió nhẹ thổi tới, đầu tóc cô bị gió thổi loạn.
“Lâm Hi.” Một tiếng kêu bao hàm rất nhiều gào thét vang lên lúc này.
Hai chân vắt chéo buông ra, Lâm Hi quay đầu nhìn người tới, thấy là Thẩm Cảnh Kỳ thì cô cau chặt chân mày.
Bước đi của Thẩm Cảnh Kỳ giống như nặng ngàn cân mà đến, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, tim của anh giống như bị vô số cây châm đâm bị thương, đôi môi khẽ run.
Lâm Hi trừng mắt, không ngước mắt nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, tầm mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt hồ trong suốt, “’Thẩm Cảnh Kỳ, anh đúng là xuất quỷ nhập thần.”
Thẩm Cảnh Kỳ tự giễu cười cười, ngồi ở bên cạnh cô, học cô nhìn chăm chú vào mặt hồ, “Tại sao em không thể thừa nhận em là Hi Nhi vậy?” Rất định giả bộ là giọng nói nhẹ nhàng, nhưng giả bộ không được, trong giọng nói mang theo chút đau thương.
“Bởi vì tôi là Lâm Hi, không phải là Hi Nhi trong miệng anh.”
Thẩm Cảnh Kỳ không chút ngoài ý muốn khi thấy cô có thể nói như thế, nhếch khóe môi lên, nụ cười tự giễu nhàn nhạt hiện lên, giống như lầm bầm lầu bầu chỉ nói riêng với Lâm Hi, “Hi Nhi trong miệng anh, tên đầy đủ là Lâm Hi Nhi, chỉ hơn một chữ so với tên em, năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, ba năm trước đây bởi vì một lần ngoài ý muốn, cô ấy chết rồi, mà Lâm Hi em từ ba năm trước, bắt đầu thay đổi tính tình, tính tình gần như giống cô ấy như đúc.”
Lâm Hi coi như không nghe thấy, vẫn nhìn chăm chú vào mặt hồ, giống như những lời này không nhộn nhạo nổi gợn sóng trong lòng cô.
“Em biết cô ấy chết như thế nào không?” Thẩm Cảnh Kỳ hình như nói đến chỗ thú vị rồi, thoáng cười nơi khóe miệng có vẻ thê lương lại có vẻ tự giễu như vậy.
“Chết như thế nào?” Lâm Hi đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cảnh Kỳ, nhàn nhạt hỏi.
“Cô ấy từ trên không trung ngã xuống chết.”
“Thật bất hạnh.” Biểu hiện của Lâm Hi giống như người ngoài cuộc, giọng nói lạnh nhạt vốn không nhìn ra cô chính là người bị ngã chết kia.
“Đúng vậy, thật bất hạnh.” Thẩm Cảnh Kỳ nói tiếp theo Lâm Hi.
Đối thoại kết thúc, hai người đều không tiếp tục nói chuyện, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn mặt hồ.
Vẫn có một người đứng sau lưng bọn họ, tròng mắt lạnh nhạt của Lăng Linh nhìn chăm chú vào mặt bọn họ, đôi tay siết thật chặt, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra ngoài, cô vẫn không hề biết, hàm răng cắn chặt tiết lộ suy nghĩ trong lòng cô.
“Trên thế giới này không hề có lá cây giống hệt nhau, cũng không hề có người giống nhau toàn bộ.” Thẩm Cảnh Kỳ rất hưởng thụ thời gian như thế này, dường như trở lại thời điểm thiếu niên trẻ trung đó.
“Anh biết là tốt rồi.” Lâm Hi vẫn nhìn thẳng đáp lại một câu.
“Em biết không? Người đã chết nhưng linh hồn vẫn còn ở đó.”
“Bây giờ là thời đại mới, mê tín cũng không hay.”
“Hiện giờ còn có rất nhiều chuyện mà khoa học không giải thích được, mặc dù thân thể không ở đây nhưng linh hồn lại không chết đi, anh vẫn tin tưởng.”
“Vậy anh nhanh chết đi, xem tôi có thể nhìn thấy linh hồn của anh không.”
“Hi Nhi, em chính là vô tình trước sau như một, lòng của em sao lại khép chặt không nóng đây?”
“Khép chặt không nóng mắc mớ gì đến anh?”
Khoảnh khắc này, Lâm Hi hơi quên sự thật cô làm Lâm Hi, mà không phải Lâm Hi Nhi, nghe được Thẩm Cảnh Kỳ gọi cô là Hi Nhi, cô phản xạ có điều kiện đáp lại một câu. Hoàn toàn là một câu nói của cô, khiến Thẩm Cảnh Kỳ thấy được hy vọng, cho dù là mấy năm trước hay bây giờ câu trả lời của cô vẫn giống nhau.
“Trong lòng em vẫn khép chặt như vậy, tại sao em không thể mở lòng ra với anh?”
“Hôm nay anh quên uống thuốc thì mau uống thuốc đi, hỏi vấn đề nhàm chán này, anh cũng không ngại không thú vị.”
“Tại sao em lại ích kỷ như vậy?”
“Đầu tiên tôi không phải là Lâm Hi Nhi gì đó, tôi chỉ là Lâm Hi, vấn đề tôi ích kỷ hay không ích kỷ cũng không cần anh lo lắng, lại nói con người vốn ích kỷ, về sau đừng nói những lời ngu xuẩn như vậy nữa.”
Thẩm Cảnh Kỳ cười, cười đến tùy ý như vậy, “Muốn thừa nhận chuyện sống lại là khó khăn như thế với em sao?”
“Xem nhiều phim khoa học viễn tưởng rồi đúng không, đầu óc của anh không dùng được, tôi nói mấy trăm lần, tôi không phải là Lâm Hi Nhi.” Lâm Hi lặp lại một lần nữa, đuôi chân mày vểnh lên.
“Vậy em có thể giải thích, tại sao cử chỉ và tính tình của em đều giống như cô ấy không?” Nói xong, ngay sau đó Thẩm Cảnh Kỳ đến gần Lâm Hi, vừa vặn quay đầu cô lại, khuôn mặt của cô đối diện với khuôn mặt của anh, anh rõ ràng có thể nhìn thấy tròng mắt của cô, “Trên thế giới nhiều người có bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại không thể giống nhau như đúc.”
Gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, Lâm Hi bất đắc dĩ, đứng lên trước, “Anh thích cho là sao thì cho là như vậy đi, tùy anh.”
Tay cực nhanh túm lấy tay cô, Thẩm Cảnh Kỳ cùng đứng lên, vẻ mặt kích động, “Tại sao không thể thừa nhận, chẳng lẽ em vĩnh viễn không thấy được nỗi khổ sở của anh sao?”
“Buông ra.” Lâm Hi lạnh giọng quát lớn.
“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ kêu lên như cầu xin, mắt lộ ra đau thương không thể che đậy, đau đớn trong lòng trần trụi lộ ra trước mặt cô, nước mắt trong suốt thấm ướt tròng mắt của anh, “Anh tìm ba năm, cuối cùng tìm được em.”
Trước kia vẫn là Thẩm Cảnh Kỳ cao cao tại thượng, vĩnh viễn là thái độ cao ngạo từ trên nhìn xuống mọi người, bây giờ lại biến thành dáng vẻ như vậy, Lâm Hi trừ không thể tin ra, tầng chướng ngại kiên cường trong lòng đang rút đi từng chút một. Cô dời ánh mắt sang chỗ khác, mặc cho anh cầm tay của cô, nhiệt độ nóng bỏng của anh giống như làm bỏng cô.
“Thẩm Cảnh Kỳ, tôi không biết Lâm Hi Nhi là gì của anh, chỉ có điều nếu cô ấy đã qua đời, anh phải học được tiếp nhận cô ấy không còn ở đây, còn tôi là Lâm Hi, không phải Lâm Hi Nhi.” Lòng của cô liền cứng rắn, nhưng giọng nói mềm đi, giống như an ủi anh.
Thẩm Cảnh Kỳ không nói lời nào, ép nước mắt trong hốc mắt về, lôi kéo cô lên xe.
“Anh làm gì thế?” Lâm Hi giãy giụa không theo, lạnh lùng nói.
“Anh dẫn em đi một chỗ.” Nói xong, Thẩm Cảnh Kỳ lưu loát đóng cửa xe, xe chạy mất
Lăng Linh vẫn giấu kín thân mình ở trong rừng cây, điện thoại di động cầm trên tay vẫn lóe lên, hình ảnh trên màn hình đặc sắc và đẹp mắt.
“Thẩm Cảnh Kỳ, anh dừng xe.” Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lóe lên mà mất và bị vứt lại sau lưng chiếc xe, Lâm Hi nóng nảy, tức giận cũng sinh ra, giọng lạnh lẽo.
Thẩm Cảnh Kỳ không nói lời nào, mặc kệ cô ra làm sao, xe vẫn chạy tới mục đích.
Lâm Hi thấy xuống xe vô vọng, chỉ đành phải tiếp nhận.
Nửa giờ sau, xe dừng lại, Thẩm Cảnh Kỳ mở cửa xe cho cô.
Hai chân vừa mới đặt xuống đất, cô đã thấy bốn chữ Nghĩa trang Thiên Đường khắc trên tường, “Anh dẫn tôi tới nghĩa trang làm gì?”
Nơi này có thể nói là nơi có phong thủy tốt nhất đế đô, cũng là nghĩa trang chôn cất quyền quý.
Thẩm Cảnh Kỳ không trả lời cô, kéo tay cô đi vào bên trong.
Nghĩa trang lạnh lẽo không có sinh khí, Lâm Hi rất không thích, khi đi ngang qua mộ bia cũng khiến cô lạnh cả người.
Cuối cùng Thẩm Cảnh Kỳ dừng lại trước một mộ bia, anh buông tay của cô ra.
“Đây là lời mà bốn năm trước anh không kịp nói với em, hiện giờ anh hy vọng em có thể nhìn thấy.” Mỗi khi anh nhìn thấy bức hình trên mộ bia, đau đớn lan tràn toàn thân, anh hận!
Lâm Hi nhìn lên bia mộ, giống như bị sét đánh, sét vang lên bên tai cô, cô thất thần trong nháy mắt, thật lâu không thể nhìn thẳng vào bia mộ kia.
Thu lại lạnh nhạt trong mắt, ánh mắt của cô hơi nóng lên.
“Hi Nhi.” Anh nhìn phản ứng của cô ở trong mắt, anh mừng rỡ gọi cô.
Ngước mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi cảm thấy vốn từ của cô đã nghèo nàn, mím môi, không biết nói gì cho phải.
Thân thể mừng rỡ khẽ run, Thẩm Cảnh Kỳ dang hai tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Nhiệt độ cơ thể anh khát vọng đã lâu, mặt của anh chôn trong cổ cô, tham lam ngửi hơi thở trên người cô, “Hi Nhi.”
Toàn thân cứng ngắc, cô không từ chối cái ôm này.
Quyền Hạo chạy tới nghĩa trang, từ xa đã nhìn thấy hai người ôm nhau, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, máu nhỏ xuống từng giọt trong lòng. Bước chân như mọc rễ, anh khó khăn đi về phía cô.
“Hi nhi.” Giọng Quyền Hạo hơi nghẹn ngào.
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Lâm Hi dùng sức đẩy Thẩm Cảnh Kỳ ra.
Nhìn Quyền Hạo, cô cau mày, “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em đã nói, em ghét anh ta sao?” Quyền Hạo chịu đựng đau đớn khổng lồ trong lòng, môi mỏng mơ hồ run rẩy, anh che tim, khổ sở không chịu nổi hỏi.
Thẩm Cảnh Kỳ cười giễu cợt, “Nếu cô ấy chán ghét tôi, vậy anh cũng thế.”
Gương mặt Quyền Hạo hơi dữ tợn, cắn chặt răng, ánh mắt rơi vào mộ bia trước mặt chỗ bọn họ đang đứng, thấy năm chữ này, tròng mắt trợn đến to nhất trong nháy mắt.