Editor: Puck
“Thẩm Cảnh Kỳ, anh không được nói lung tung.” Lâm Hi thấy Quyền Hạo có gì không đúng, sắc mặt lạnh lùng quát lớn.
Vợ yêu Lâm Hi Nhi, năm chữ khắc rõ ràng trên mộ bia.
“Lâm Hi.” Quyền Hạo nhỏ giọng nỉ non, sau đó ngước mắt nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Hi nhi, trở về với anh.”
Không an toàn đã biến mất xông lên đầu, Thẩm Cảnh Kỳ cho anh cảm giác nguy cơ.
“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ giữ cổ tay cô, không chịu để cho cô rời đi.
Trong tròng mắt đốt lửa mạnh hừng hực, Quyền Hạo nhìn chăm chú vào Thẩm Cảnh Kỳ.
“Thẩm Cảnh Kỳ, tôi nói rồi, tôi không phải là Lâm Hi Nhi, anh mang tôi đến xem thứ này cũng không thể thay đổi sự thật tôi là Lâm Hi.” Lâm Hi vô tình gạt tay Thẩm Cảnh Kỳ ra, lạnh nhạt nói.
Lâm Hi mặc cho Quyền Hạo nắm tay cô, hai người sóng vai đi tới cửa.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng xa dần của cô, tay vô lực rũ xuống, trong nháy mắt nước mắt chảy từ trong khóe mắt xuống. Ở trước mặt cô, anh có kiêu ngạo cũng để xuống, nhưng thủy chung không đổi được một cái quay đầu nhìn lại của cô.
Trở lại nhà họ Quyền, trong đầu Lâm Hi rất loạn, vẫn nhớ tới mấy chữ thấy được ở nghĩa trang.
Dáng vẻ tâm thần của cô không có ở đây, anh nhìn thấy, lòng đang rỉ máu.
“Hi nhi, em đang nghĩ cái gì?”
Cô ngay cả mí mắt cũng không nhếch, giống như không nghe thấy lời anh nói.
“Hi nhi.”
Anh đề cao âm lượng gọi cô, lại đổi lấy mắt lạnh của cô, “Làm sao?”
“Em đang nghĩ đến Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Anh đè nén tức giận.
Đáy mắt xẹt qua vẻ không vui, Lâm Hi không nhịn được đáp lại một câu, “Tôi nghĩ tới ai mắc mớ gì đến anh?”
“Mấy ngày trước không phải em mới nói với anh rằng em chán ghét anh ta sao, mà bây giờ đây?” Giọng điệu không nhịn được của cô khiến cho anh tức giận.
“Không giải thích được.” Đứng lên từ trên ghế sa lon, Lâm Hi cau chặt chân mày.
“Đối với em mà nói, anh vĩnh viễn đều là không giải thích được sao?”
“Lười nói với anh.” Cô lạnh lùng nói, câu nói vừa dứt, đi tới phòng ngủ của cô ở trên lầu hai. Tim của cô đang nhảy loạn, năm chữ này cho cô quá nhiều rung động, cô cần điều chỉnh lại trái tim đã loạn của cô một chút.
“Lâm Hi.” Quyền Hạo gần như gầm thét gọi tên của cô, không đổi được lấy cái quay đầu nhìn lại của cô.
Lòng đang trầm xuống, một vài tia ánh sáng trong thế giới của anh bị bóng đen đuổi đi.
Toàn thân đều đang rét run, anh đuổi theo bước chân của cô, muốn ngăn cản bước tiến của cô.
“Lâm Hi.” Anh lạnh lùng gọi tên cô, mím chặt môi mỏng để lộ ra anh có bao nhiêu tức giận và ghen tức.
So sánh với anh tức giận và ghen tức, cô có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, một tiếng cũng không nói, định vòng qua bên cạnh anh, trở lại phòng ngủ của cô. Khoảnh khắc khi chuyển bước chân đó, tay của cô bị anh kéo lại.
“Chuyện ngày hôm nay, em không thấy em phải giải thích tử tế một chút với anh sao?” Vẻ mặt anh lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói.
“Có gì hay để giải thích, không phải anh đều nhìn thấy sao?”
“Chính bởi vì anh nhìn thấy, em mới cần giải thích.”
“Không có gì hay để giải thích.” Giọng nói lạnh nhạt của cô quá đau đớn người ta, anh cười nhạo một tiếng, ngay sau đó kéo cô vào trong phòng ngủ của anh.
Rầm một tiếng, anh dường như cũng phát tiết tức giận vào cái đóng cửa. Trần Tiêu vừa đúng lúc đi qua, bị sợ đến toàn thân chấn động, ngước mắt mà nhìn, đây là xảy ra chuyện gì?
Sau khi đóng cửa, cô bị anh đè lên cửa, lồng ngực của anh rất nóng, dính vào trên người cô
“Có phải anh quá dung túng em rồi không?” Hai tay anh nắm cổ tay cô, không để cho cô có cơ hội chống lại.
Mặt của anh gần trong gang tấc, hơi thở anh thở ra phun lên mặt cô. Cô nhíu đôi mày thanh tú, ngước mắt nhìn chăm chú vào anh, “Buông ra.”
“Hi nhi, em thật sự là một con bạch nhãn lang nuôi mãi không quen.” Anh tự giễu nói, thân thể càng thêm dùng sức gần sát vào cô, nhiệt độ trên người cô làm cho anh rất thoải mái, nhưng lửa giận trong lòng vẫn nồng đậm như cũ.
Khóe môi cô nhếch ra nụ cười châm chọc, không cảm thấy tức giận trên người anh, “Ba năm trước đây anh nên biết sự thật, hiện giờ mới lĩnh ngộ có phải quá muộn không?” Lòng bị nhiễu loạn, bóng dáng của Thẩm Cảnh Kỳ quấn thật chặt trong đầu cô, tất cả điều này làm cho cô rất không thoải mái. Bây giờ lời của anh, càng làm cho cô không vui.
Môi mỏng cắn chặt, tia máu tràn ra, anh nhìn môi hồng của cô, hung hăng hôn lên.
Môi của anh, hơi lạnh, giống như ngón tay của anh, nhiệt độ trên gò má, nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút. Khoảnh khắc khi môi anh dán lên môi cô, trái tim của cô đang điên cuồng, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Môi, đang run rẩy, là anh, hay là cô?
Chóp mũi của cô, đều là hơi thở của anh.
Hai tay của anh đột nhiên vòng chắc eo cô, hàm răng chợt cắn cánh môi dưới của cô.
Trên môi nhất thời truyền đến cảm giác đau nhói, làm cho Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú lên.
Rất đau! Giống như muốn cắn đứt môi cô vậy.
Cô không dám động, mắt đẹp lộ vẻ không dám tin, thân thể cứng ngắc.
Anh hôn cô, sự thật như sấm sét giữa trời quang này, trong lúc nhất thời cô không thể tiếp nhận nổi.
“Hi nhi, anh thích em.” Hàm răng của anh rốt cuộc bông lỏng cánh môi của cô ra, giọng trong trẻo lạnh lùng nói nhỏ.
Thích cô?! Trong nháy mắt, thân thể của cô run rẩy.
Lời của anh làm cho người ta khiếp sợ quá mức, suy nghĩ của cô cũng bị đánh bay. Một lúc sau, cô chớp chớp mắt, gương mặt của anh đột nhiên trở nên xa lạ.
Nhíu mày, nuốt nước miếng vì khiếp sợ xuống, cô đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.
Anh khẽ vuốt ve mặt của cô, để cho hai mắt cô nhìn thẳng vào anh, “Anh vốn nghĩ em còn quá nhỏ, không thể nói với em, nhưng bây giờ, anh không nói thì chậm mất.”
Mặt truyền đến nhiệt độ, anh lấy tay gạt tay anh đang vuốt ve trên mặt cô, “Quyền Hạo, anh nói đùa sao?”
Lòng khẩn trương, ánh mắt tập trung mà thâm tình của anh nhìn chăm chú vào từng biến hóa hơi nhỏ của cô, “Anh không phải đang nói đùa, anh nghiêm túc.”
“Đừng đùa, sao anh có thể yêu thích tôi?” Cô đẩy tay của anh ra, cau mày không vui nói. Trong lòng vốn không tin lời anh đang nói, anh thích cô?! Suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh khủng.
Anh khổ sở cười lên, môi mỏng một lần nữa hôn lên môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, dùng sức mút hương vị ngọt ngào của cô, ngọt ngào này như anh túc khiến cho người ta bị nghiện, đôi tay vòng thật chặt quanh eo của cô.
Hôn, khiến cho anh hãm vào, điều này giống như mộng đẹp, anh không nỡ tỉnh lại.
Lưỡi của anh quấy đảo trong miệng cô, cô giống như bị kinh sợ, quên mất giãy giụa, bị buộc tiếp nhận nụ hôn này.
Sau ba mươi giây, anh ngừng nụ hôn này, cánh môi đến gần bên tai cô, “Hiện giờ em tin chưa?”
Không có mừng rỡ, chỉ có kinh sợ, Lâm Hi vội vã đẩy anh ra.
“Hi nhi, em không thể tiếp nhận sao?” Anh đè cô trên cửa, không để cho cô giãy giụa.
Trán của anh tựa lên trán cô, cúi mi mắt xuống, nhìn biến hóa trong mắt cô.
“Anh nói đúng rồi, tôi không thể tiếp nhận.” Thân thể nóng bỏng của anh dán lên người cô, da gà trên người cũng nổi lên. Tiếp nhận Quyền Hạo, chỉ suy nghĩ thôi đã hù chết cô.
Anh nâng cằm lên, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, “Anh cho em thời gian tiếp nhận, đừng để cho anh đợi quá lâu.” Lời nói tràn đầy vô hạn yêu say đắm không tự chủ mang theo vẻ cầu xin, anh sợ cô từ chối.
Cô giơ tay lên, đẩy mặt anh ra xa một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô sợ nhìn thấy thứ cô không muốn thấy, “Không cần cho tôi thời gian, tôi không thể tiếp nhận anh.”
“Tại sao?” Hai tay anh vòng quanh hông cô, không chịu buông tay.
“Không vì cái gì cả, chỉ không thích thôi.” Cô dùng sức định đẩy tay anh ra.
“Bây giờ em còn quá nhỏ, không thể tiếp nhận anh, anh sẽ chờ em lớn lên.” Tròng mắt thâm thúy của anh chân thành mà nghiêm túc.
Nụ cười khổ sở, bây giờ cô muốn khóc.
Cô có thể hiểu được ba năm trước đây anh đưa cô về bên cạnh anh, chính là thích cô sao?!
“Anh là Quyền thiếu có tiền có thế, tôi không chịu nổi thích của anh.” Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể làm sao, chỉ có thể đánh giá thấp chính cô.
Ba năm trước đây cô hoài nghi Quyền Hạo là một người yêu trẻ con, nhưng cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ thích cô!
“Có tiền có thế thì như thế nào? Có thể mua được thích của em không?” Anh trào phúng nói. Cho dù người nhà họ Quyền lợi hại, nhưng không chạy được khỏi số mệnh yêu người trong số mệnh đã định, bây giờ, anh gặp được cô, đã trốn không thoát.
Sự thật này làm cho người ta sợ hãi, cô khẽ cúi đầu, khóe môi đang co quắp.
“Được rồi, anh buông tôi ra trước.” Thực tế ép buộc, cô chỉ có thể nói như vậy.
“Được.” Anh từ từ buông ra, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cô sờ cằm, cười một tiếng với anh, ngay sau đó xoay người, định đẩy cửa rời đi.
Anh nghĩ, đời này anh đã không cách nào né ra.
Khoảnh khắc khi cô mở cửa, anh ôm lấy cô từ sau lưng, “Hi nhi, em sẽ không để cho anh đợi quá lâu đúng không?”
Thân thể cứng ngắc trong nháy mắt, trên cổ cô truyền đến nhiệt độ của anh, đổi lại bình thường, trong ngày mùa đông ngực của anh thật ấm áp với cô mà nói, nhưng bây giờ, trừ kinh hãi ra chỉ còn lại kinh sợ.
“Đúng, tôi sẽ không để cho anh đợi quá lâu.” Cô làm mặt khóc, rất không có khí tiết đáp. Lúc này vốn không dám giãy giụa, cô không dám nói lời gì kích thích anh, ai biết anh sẽ nổi điên làm gì không?
“Hi nhi, em thật tốt.” Lấy được câu trả lời như mong muốn, trên mặt anh nở nụ cười thản nhiên.