Trữ Hoài Du kinh ngạc nhìn vào trường kiếm còn đang gắm trên bức tường phía sau, đó là Hàn Yêm kiếm mà Trữ Giác Phi luôn không rời tay. Hắn khiếp đảm quay đầu, Trữ Giác Phi một thân hắc sắc cẩm bào bước chân đi vào thiên lao, phía sau hắn là một thân hồng sắc trưởng bào – Trữ Hoài Xa.
Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Giác Phi càng tiến càng gần, ngực đột nhiên phiếm qua một tia toan sáp, thế nhưng gương mặt vẫn thủy chung không có biểu tình. Trữ Hoài Du là người phản ứng đầu tiên, hắn hai chân quỳ xuống: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Trữ Hoài Tĩnh thức thời theo chân Trữ Hoài Du quì xuống, nhưng hắn không có nói gì, đôi mắt vẫn luôn chắm chú nhìn về phía trước. Không gian như thể chỉ còn hai người bọn họ.
Trữ Giác Phi gương mặt bình tĩnh, nhìn vào hai người quỳ trên mặt đất, còn có đại đội ngự quân phía sau: “Hoài Du, ta muốn ngươi vào sáng ngày mai đưa ra mộ lời giải thích về những chuyện này.” Nói xong, y nhìn sang bên cạnh: “Tĩnh Nhi, ngươi đi theo ta.”
Trữ Hoài Du mở lớn mắt nhìn Trữ Hoài Tĩnh dìu Triệu Ngôn Chi ly khai thiên lao, hai tay bất giác nắm chặt. Trữ Hoài Xa không để ý ánh mắt phẫn nộ của Trữ Hoài Du, hắn giúp Trữ Hoài Tĩnh nâng người kia dậy, thân thiết hỏi: “Tứ ca, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Trữ Hoài Tĩnh quay sang mỉm cười một cái rồi không nói gì nữa.
Đoàn người theo sau Trữ Giác Phi tiến về ‘Sùng Hoa điện’. Trữ Hoài Tĩnh nâng Triệu Ngôn Chi đi đến một bên nhuyễn tháp, hắn không nói gì, vội vã xử lý vết thương của Triệu Ngôn Chi. Trữ Giác Phi ngồi trên chiếc ghế gỗ đào, chuyên chú nhìn Trữ Hoài Tĩnh, gương mặt bình thản, không biết suy nghĩ cái gì. Trữ Hoài Xa còn lại vẫn là đảo quanh bên Trữ Hoài Tĩnh. Đợi sau khi xử lý toàn bộ vết thương, Trữ Hoài Tĩnh dùng tay áo lau khô mồ hôi trên trán, sau đó nhìn Trữ Giác Phi.
Trữ Giác Phi phân phó thị vệ đem Triệu Ngôn Chi về lại gian phòng của hắn, rồi lệnh Trữ Hoài Xa với vẻ mặt lưu luyến lui ra. Đại môn ‘Sùng Hoa điện’ ‘chi nha’ một tiếng rồi khép lại, ngọn lưu ly đăng lập lòe tỏa sáng, không khí nhàn nhạt tỏa ra mùi hương của cây phật thủ.
Hai người chăm chú nhìn nhau, đôi mắt khắc ghi hình ảnh đối phương, năm năm thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, thế nhưng đối với người trước mặt thì tựa như cả vạn năm, mà thời gian bọn họ bỏ lỡ cũng đâu chỉ có vạn năm?
Cho đến lâu sau cũng không ai lên tiếng phávỡ trầm mặc, không gian trầm tĩnh, đại điện to lớn nháy mắt trở nên nhỏ hẹp, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa đủ hai người. Trong mắt bọn họ cũng không mang một ý nghĩ gì, mà trong lúc này thì mọi lời nói cũng chỉ là dư thừa.
Tựa hồ ngay tại nhất khắc hai người gặp nhau thì kết cục cũng đã định sẵn bọn họ sẽ phải dây dưa cả đời, nếu đã như vậy việc trốn tránh liệu có tác dụng gì đây? Đến cuối cùng thì mọi thứ nhận được chỉ là sự phiền não mà thôi, thời gian năm năm đã đủ để họ minh bạch.
Trái tim điên cuồng đập, chứng minh giờ khắc này bọn họ còn có sinh mệnh. Bàn tay bất giác chạm vào gương mặt đối phương, thế nhưng vừa mới chạm đến đã bị một đôi bạc thần mềm mại áp xuống, bên tai chỉ còn nhàn nhạt những tiếng rên rỉ cùng tiếng ồ ồ thở dốc.
Dục vọng khát cầu đã lâu, thân thể nháy mắt bạo phát, cả hai đều muốn lưu lại trên người đối phương dấu vết của mình. Cảm xúc ôn nhuận, làn da cùng nhau hợp cùng một chỗ, tại giờ khắc này, bọn họ đều bị bản năng tối nguyên thủy nhất của mình thống trị, thầm nghĩ sẽ kịch liệt ôm lấy đối phương, không ngừng không ngừng thân cận, không phải chỉ có thân thể mà còn là tâm hồn.
Một đêm cảnh xuân kiều diễm làm cho ngườu ta không nhịn được mà trầm luân trong đó. <ins
class=”adsbygoogle”