Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Chương 64: Chương 64: Lưu luyến




Những chuyện khi xưa chậm rãi hiện lên trong tâm trí, hai người ôm nhau dựa ở đầu vai, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ, lay động tấm màn bạch sắc, hương vị nhàn nhạt của cây phật chậm rãi lan tỏa.

Tại giờ khắc này, đại điện yên tĩnh mà ấm áp. Bên ngoài cửa sổ, mưa xuân lất phất tạo ra âm thanh ‘tí tách’ tựa như một bản giao hưởng da diết vui mừng cho một màn trùng phùng sau bao nhiêu năm.

“Tĩnh nhi, ngươi đừng đi được không?” Trữ Giác Phi nắm tay Trữ Hoài Tĩnh, thanh âm có chút khàn khàn do vừa trải qua một màn xuân sắc, cũng mơ hờ lộ ra vài phần quyến luyến.

“Không đi, dù thế nào ta cũng không đi.” Trữ Hoài Tĩnh dúi đầu vào hõm vai của Trữ Giác Phi, gương mặt dường như đã mất đi vài phần bình tĩnh thường ngày.

Không có những ngôn ngữ dư thừa, không có những lời giải thích vô nghĩa, hắn hiện tại đã không cần những từ ngữ phù phiếm này nữa, cũng không cần nhớ đến những chuyện vặt vãnh khi xưa để phá tan bầu không khí này, bọn họ chỉ cần được nắm tay nhau, vĩnh vĩnh nắm tay nhau như vậy là đủ lắm rồi.

Bên ngoài mưa đã ngừng rơi, trong điện hai người hô hấp giao triền.

Sáng hôm sau khi những tia nắng dần lên, bên ngoài Sùng Hoa điện, những cung nữ thái giám đều đã đông đủ, chỉ cần ngôi cửu ngũ bên trong phân phó một tiếng thì bọn họ liền vào hầu hạ, thế nhưng hôm nay không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ đã đứng cả nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy một chút động tĩnh.

Mọi người trong cung ai ai cũng biết Trữ Giác Phi là một vị hoàng đế tốt, chăm lo chính sự, loại chuyện vô cớ không muốn lên triều thế này chưa từng xảy ra, nhưng không kẻ nào dám gõ cửa nhắc nhở. Tuy Trữ Giác Phi là người cần chính yêu dân nhưng song song đó y cũng là người vô tâm máu lạnh, không ai muốn mình mới sáng sớm đã bị bay đầu.

Đối với Trữ Giác Phi, việc ngủ quên là không có khả năng, y đã sớm tỉnh giấc, chỉ là luyến tiếc sự ôn nhu này. Y lẳng lặng ngắm nhìn thiên hạ trong lòng, hàng mi dài cong vút tựa như một đôi hắc điệp đang run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào khiến cho kẻ khác muốn âu yếm nó, mà Trữ Giác Phi trước giờ cũng không phải là một kẻ quân tử, y lập tức cúi người dán vào đôi môi đỏ mọng, ôn nhu liếm thỉ. Tuy không xâm nhập nhưng đối với Trữ Hoài Tĩnh đang ngủ say mà nói là một việc quấy rầy mộng đẹp.

Hắn chậm rãi hé mở đôi mắt đen như mặc ngọc, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc, đôi mắt hiện lên một tia mê hoặc rồi như bỗng nhiên nhớ tới gì đó mà hé miệng cười, nụ cười mang theo mơ hồ không hề đề phòng, nhưng chỉ với một việc đơn giản như vậy đã khơi mào dục vọng chiếm giữ của nam nhân.

Lúc Trữ Giác Phi đang chuẩn bị thưởng thức bữa ‘điểm tâm’ thượng hạng thì Trữ Hoài Tĩnh huơ tay đẩy mặt y ra, sau đó trở mình ngủ tiếp, tiện thể quăng lại một câu: “Đừng nằm nữa, vào triều sớm đi!”

Lời này thật sự khiến Trữ Giác Phi không biết nên cười hay nên khóc, y kéo Trữ Hoài Tĩnh vào lòng, híp lại đôi mắt hoa đào, cười nói: “Tĩnh nhi, đây là thái độ nên có với người vừa bệnh nặng xong hay sao?”

Trữ Hoài Tĩnh không muốn mở mắt nên cứ nằm yên trả lời: “Đã không còn gì đáng lo, vào triều sớm đi, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ, đừng nháo nữa, ta rất mệt!” Nói xong, hắn còn giơ một tay xoa đầu của Trữ Giác Phi, giống như đang dỗ dành một con đại cẩu.

“Cứ để bọn họ chờ đi!” Dứt lời, bàn tay của y đã không an phận sờ loạn khắp nơi.

Trữ Hoài Tĩnh nhấc tay chặn lại, mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu vào triều?”

Trữ Giác Phi híp mắt cười cười, vẻ mặt hệt như một con hồ ly, Trữ Hoài Tĩnh không thể làm gì khác hơn ngoài việc hầu hạ tên nam nhân khắc khắc động tình này, sau đó tiếp tục ngủ say.

Trữ Giác Phi hôn hôn trán của Trữ Hoài Tĩnh rồi mới tâm không cam, lòng không nguyện bước xuống giường. Những kẻ chờ ở bên ngoài lúc này mới có thể tiến vào, nhưng hôm nay Trữ Giác Phi không hề lưu bọn họ lại để hầu hạ mình mà chỉ dặn dò vài câu rồi cho lui ra, tuy rằng nghi hoặc nhưng không ai dám tìm hiểu xem rốt cuộc trong Sùng Hoa điện đang có việc gì.

Trữ Giác Phi quần áo nón mũ chỉnh tề đi đến bên giường nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi mới lưu luyến rời đi, y cũng không quên dặn dò thị vệ, mặc kệ là ai cũng không được phép tiến vào Sùng Hoa điện, người dám trái lệnh giết chết không tha! <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.