Trữ Hoài Tĩnh tiến thẳng vào hoàng cung. Khung cảnh nơi đây vẫn hệt như trước, xanh vàng rực rỡ, xa hoa cực điểm, thảo nào lại có nhiều người thích vào đây ở như vậy.
Trữ Hoài Tĩnh đến Đông cung, hiện nay là nơi ở của Thái tử, hắn biết ngay tại một khắc mình bước vào Biện Lương thì Trữ Hoài Du liền nhận được tin tức. Vốn cũng không có ý giấu diếm nên hắn đang chờ đợi xem vẻ mặt của Trữ Hoài Du khi nhìn thấy mình, sẽ khiếp sợ sao? Hay vẫn bình tĩnh như thường?
Kiến trúc Đông cung lịch sự tao nhã, khắp nơi đều là giả sơn sống động như thật, mái ngói lục tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh dương quang. Trữ Hoài Tĩnh bước qua từng hành lang gấp khúc, bọn thị về thấy hắn cũng đều đứng im như tượng.
Sau một nén nhang dạo quanh Đông cung Trữ Hoài Tĩnh rốt cuộc đứng trước một tòa đại điện, nơi đây không tính là uy nghiêm nhưng lại có một thứ cảm giác vô cùng áp bách. “Ngụy Minh cung”, ba chữ thiếp vàng phản quang rực rỡ.
Trữ Hoài Tĩnh không gõ cửa mà trực tiếp mở ra, hàn khí bên trong khiến cho người ta ớn lạnh cả người, thảm gấm phủ kín toàn bộ nội điện, nến đỏ theo gió chập chờn lúc sáng lúc tối.
Trữ Hoài Du vẻ mặt thản nhiên ngồi sau tiển án, gương mặt trắng nõn lộ ra ý cười, trên người là minh hoàng triều phục thể hiện thân phận của hắn. Khi thấy hành động của Trữ Hoài Tĩnh, thấy ánh nắng vàng chiếu lên gương mặt bình tĩnh của hắn, thấy hàn ý không hiểu từ đâu tản ra trong mắt ấy, Trữ Hoài Du đột nhiên cảm thấy thú vị, lời nói mang theo ý cười, “Tứ đệ, đã lâu không gặp!”
Trữ Hoài Tĩnh không đáp trả mà đi đến kéo một cái ghế ngồi trước tiểu án, trong mắt lộ ra khiêu khích. Hắn thản nhiên tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm, trên mặt mang theo một phần hờ hững, “Ta tới tìm ngươi đàm phán.”
Trữ Hoài Du có chút buồn cười nhìn Trữ Hoài Tĩnh, “Ngươi có quyền gì chứ, ngươi cho rằng mình có tư cách đàm phán với ta?”
Trữ Hoài Tĩnh không đáp trả mà rút ra một lá thư từ trong tay áo ném cho Trữ Hoài Du, tự thủy chí chung vẫn không liếc nhìn đối phương một cái.
Trữ Hoài Du cần lấy lá thư sau đó mở ra, gương mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, hắn cười lạnh: “Ta thật sự đã xem thường ngươi, nhưng mà bây giờ ngươi đang đơn độc ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi đi đơn giản vậy sao?”
“Bây giờ ngươi giết ta cũng chẳng sao cả, việc mà ngươi cấu với với Hào quốc trong đó chỉ mới một phần mà thôi, nếu như ta chết, phần còn lại ta cũng không đảm bảo nó sẽ được gửi đến đâu.” Trữ Hoài Tĩnh vuốt vuốt ngón tay, lộ ra vẻ mặt ‘ngươi làm khó được ta sao’.
Trữ Hoài Du tức giận nheo lại hai mắt, đôi mi run rẩy, “Điều kiện của ngươi?”
“Không nên hành động thiếu suy nghĩ, chời đại quân thắng lợi về triều ta sẽ đem tất cả chứng cứ trả về cho người. Ta nghĩ một kẻ thông minh như ngươi chắc hẳn tự biết phải làm gì rồi? Hơn nữa bây giờ tình cảnh Hào quốcđã như cá trong chậu, ngươi không còn phần thắng cũng chẳng có đường lui.” Trữ Hoài Tĩnh đứng lên, chậm rãi rời khỏi điện.
Trữ Hoài Du nhìn theo bóng lưng của hắn: “Là ta xem thường ngươi!”
Trữ Hoài Tĩnh không đáp lời mà chỉ ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời sáng lạn, khóe môi nhếch lên mang theo ý cười trào phúng. <ins
class=”adsbygoogle”