Trữ Hoài Tĩnh mang theo tâm trạng rối bời đứng trước cửa sổ, tình thế căng thẳng trong mấy tháng qua khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Tuy muốn nghỉ ngơi cho tốt nhưng sự tình hết lần này lại đến lần khác không như ý muốn.
Tu vi trong mấy mươi năm của Trữ Giác Phi bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nói không tiếc hận là giả nhưng nếu thật sự có thể cứu về một mạng của Đỗ Vi Lan thì cũng xem như đáng giá. Mà thân thể y lại vì chuyện này mà trở nên suy yếu trong khi đại chiến sắp đến.
Chạng vạng hôm nay Triệu Ngôn Chi đã chạy đến báo rằng Biện Lương thành có biến, thái tử Trữ Hoài Du đột nhiên điều động binh lực, triều đình phân chia phe phái, tranh đấu gay gắt, thỉnh họ mau chóng trờ về.
Trữ Hoài Tĩnh quay đầu nhìn Trữ Giác Phi đang nằm trên giường, thân thể hiện tại y hiện tại có thể chịu được đường xa hay sao?
Hắn cũng đã phân phó Triệu Ngôn Chi tạm thời đè ém tin tức, quan sát biến động. Trữ Hoài Xa cũng đã đến Hoàng Tuyền trấn để hội họp với Tần Lan, rồi cùng nhau chạy đến Linh Lung trấn thông qua mật đạo.
Trữ Hoài Tĩnh biết Trữ Hoài Du vì kiêng kỵ mình nên mới có thể đi một nước cờ nguy hiểm như vậy vào lúc này, chỉ là hắn cảm thấy buồn cười. Ngôi vị Hoàng đế tuy trong mắt kẻ khác là trân bảo chẳng ai không muốn nhưng đối với hắn còn không bằng một khối bánh màn thầu để bố thí cho tên khất cái, không chút giá trị.
Thế nhưng dưới tình thế này dù hắn có nói rằng mình không muốn ngôi vị Hoàng đế thì sợ rằng cũng chẳng ai tin, đây là nỗi bi ai của hoàng thất. Trữ Hoài Tĩnh thở dài một hơi, gọi ám ảnh của Trữ Giác Phi xuất hiện.
“Bây giờ ngươi giúp ta chuẩn bị một con chiến mã, ta muốn suốt đêm chạy về Biện Lương, còn ngươi ở lại đây phụ trách an nguy thật tốt cho phụ hoàng. Ở đây có ba lá thư, một chờ phụ hoàng tỉnh lại thì giao cho y, một cho Tirệu Ngôn Chi, còn một thì tận tay giao cho Tần tiểu hầu gia.” Trữ Hoài Tĩnh lấy ra ba lá thư giao cho ám ảnh.
“Có cần thuộc hạ phái người đi cùng điện hạ không?”
“Không cần, ngươi lui xuống đi.” Trữ Hoài Tĩnh uể oải vẫy lui ám ảnh, chậm rãi đi tới trước giường, thay Trữ Giác Phi và Mộc Tĩnh Vũ dịch tốt góc chăn. Từ khi gặp lại bé hắn luôn có chuyện bôn ba, đợi sau khi mọi việc chấm dứt thì hắn sẽ không rời đi nữa.
Trữ Hoài Tĩnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu mày khóe mắt của Trữ Giác Phi, mặc dù đã đến trung niên nhưng y vẫn tuấn tú tiêu sái như trước, thời gian không hề lưu lại nhiều vết tích trên gương mặt y. Ông trời rất quan tâm ngươi cũng rất chiếu cố ta, để ta có cơ hội được ở bên ngươi thêm một lần nữa.
Sau khi cúi người hôn lên môi đối phương và vầng trán của Mộc Tĩnh Vũ, Trữ Hoài Tĩnh dứt khoát quay đầu rời khỏi Y Lan giáo. Hắn đã hạ Thiên nhật túy lan với Trữ Giác Phi, tuy rằng liều lượng cực nhỏ nhưng với thân thể hiện giờ của y thì sợ rằng bảy ngày cũng không tỉnh lại, mà đến lúc đó thì kết cục cũng đã định, tuy sẽ không phiền lòng nhưng tức giận ắt hẳn vẫn có. Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Trữ Giác Phi, mọi lo lắng của Trữ Hoài Tĩnh bất giác tiêu tan.
Lúc Trữ Hoài Tĩnh một đường không dừng về đến Biện Lương cũng đã là bảy ngày sau. Hắn từ trên cao nhìn xuống toàn thành, trong lòng nổi lên một loại cảm giác chua xót không thể hiểu rõ. Dọc đường cũng nghe được rất nhiều tin tức về Trữ Hoài Du, hắn đã sớm có đối sách, hiện giờ mọi thứ sẵn sàng chỉ chờ thời cơ.
Trữ Hoài Tĩnh cưỡi ngựa vào thành nhưng không trực tiếp hồi cung mà lại đến Phi Vũ hiên. Vài ngày trước hắn đã thông tri Hải thúc, lúc đến nơi thì thấy người đã đứng chờ.
Hải thúc là do Trữ Hoài Tĩnh cứu về ở một nơi thâm sơn nên hắn nguyện ở lại báo đáp cho Trữ Hoài Tĩnh, thế nhưng Trữ Hoài Tĩnh không đành lòng nhìn một lão nhân gia phải cất công theo mình chạy ngược chạy xuôi nên đã mở một Phi Vũ hiên tại Biện Lương thành để Hải thúc có thể trụ lại, cũng phụ trách an bài mọi hướng đi ở nơi này.
Hải thúc dẫn Trữ Hoài Tĩnh vào một nhã gian ở lầu hai, liên tục bôn ba mấy ngày đã khiến cho hắn mệt mỏi đến cực điểm. Trữ Hoài Tĩnh cho người đưa đến một dục dũng để tắm rửa, Hải thúc không ly khai mà hắn cũng chẳng ngại, dựa vào thành dũng nhắm mắt dưỡng thần hỏi: “Hải thúc, việc ta nhờ ngươi tra đã tra ra chưa?”
“Đã tra được rồi, người hiện đang ở tại Phi Vũ hiên.” Trong mắt Hải thúc, Trữ Hoài Tĩnh hệt như hài tử của mình, khổ của hắn thương của hắn lão đều xem trong mắt, chỉ là không biết là kẻ nào đã khiến một thiếu niên hai mươi mấy tuổi hy sinh đến dường này. Nhìn hắn một mình nuôi Mộc Tĩnh Vũ khôn lớn lão ngoài vui mừng còn có chua xót, hôm nay thật vất vả mới có thể yên ổn nhưng người này vẫn muốn bôn ba, thật là khiến cho người ta đau lòng.
“Tốt, ngươi nhớ trông chừng hắn, ta bây giờ phải vào cung để gặp một người.” Trữ Hoài Tĩnh từ trong dục dũng đứng dậy, làn da trắng nõn vươn đầy bọt nước, mái tóc đen dài buông xõa bên hông, thân thể so với trước đây càng gầy gò hơn nhưng vô hình lại thêm một cỗ sắc bén và lạnh lùng.
“Ngươi đã đi nhiều ngày như vậy nên nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ giao cho người khác làm là được rồi.” Hải thúc không đành lòng Trữ Hoài Tĩnh khổ cực như vậy nên ngỏ ý khuyên can.
Trữ Hoài Tĩnh lấy bộ y phục mắc trên bình phong mặc vào, một bên cài áo một bên nói: “Không cần, việc này ta phải tự làn.”
Cầm lấy một cây trâm mộc đào vấn gọn mái tóc, hắn một đường rời khỏi Phi Vũ hiên tiến thẳng vào Hoàng cung. <ins
class=”adsbygoogle”