Tư Dã có hai ngôi nhà ở Thành Đô.
Một căn là căn nhà kiểu nhà ở mà Tư Vũ mua cho anh khi mới tốt nghiệp.
Một căn là loft sau này anh mua ở khu mới Thiên Phủ.
Tư Dã sống ở cả hai căn.
“Vùng hoang dã” gần loft hơn, anh dành phần lớn thời gian của mình trong loft trước khi anh gặp rắc rối.
Sau đó trạng thái tâm lý không ổn định, cần người chăm sóc, mới chuyển về khu Vũ Hầu.
Tư Dã khởi hành tới Kashgar từ căn nhà mà Tư Vũ đã mua, theo lý thuyết nên trở về khu Vũ Hầu trước.
Nhưng Tư Dã độc thân đi ra ngoài, trở về dẫn theo một người đàn ông, trong lòng không thể nói không có quỷ, vô thức không muốn trở về nhà nhỏ.
Nhưng anh không tới mức phải gạt Tư Vũ chuyện trở về.
Sau khi đặt vé máy bay là anh nói luôn với Tư Vũ và chị Tinh.
Tư Vũ ngoài miệng không nói gì, ngày hôm sau đã gọi dì giúp việc tới dọn dẹp sạch sẽ căn nhà nhỏ.
Một ngày trước khi trở về, Tư Dã mới nói với Tư Vũ, muốn dẫn theo một người bạn quen biết ở Kashgar trở về.
Anh còn chưa dám nói ngay người dẫn về là bạn trai.
Nghe tin người bạn này không sống ở khách sạn mà muốn ở nhà với em trai, sắc mặt Tư Vũ có chút khó coi.
Cũng không phải là không muốn Tư Dã kết bạn, chỉ là trong ấn tượng chưa bao giờ thấy Tư Dã dẫn bạn về nhà.
Vì vậy, hắn không yêu cầu dì dọn dẹp phòng cho khách.
Tư Dã vội vàng nói không cần, bọn họ trở về phòng ở khu mới Thiên Phủ ở.
Bôn ba trên đường một ngày, từ tây bắc đến tây nam, lúc ngồi trên xe của Tư Vũ đã là một giờ sáng.
Tư Vũ vốn định đích thân ra sân bay đón, Tư Dã sống chết không cho, nói nghỉ ngơi một chút rồi bạn tới chỗ hắn giới thiệu.
Tư Vũ bất lực, hắn chỉ có một em trai, trước kia không nghe lời còn có thể mắng một trận đánh một trận.
Từ khi xảy ra chuyện của Nhiếp Vân Tân, hắn cũng không dám kích thích Tư Dã.
Hai anh em có tranh chấp gì, cuối cùng nhất định là hắn phải thỏa hiệp.
Nhưng Tư Vũ lo Tư Dã chuyện nửa đêm gọi xe cho nên tài xế của mình chạy một chuyến tới đón.
Vì không muốn tài xế nhiều chuyện với Tư Vũ, Tư Dã ngồi ở hàng ghế đầu, dọc theo đường đi đều nói chuyện phiếm với tài xế.
Cận Trọng Sơn ngồi phía sau Tư Dã, im lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hoa khoe màu đua sắc xuyên qua lớp kính đen, rơi vào trong đôi mắt màu xanh xám của hắn, giống như ánh nắng xuyên qua kính màu, lộ ra những màu sắc tươi mát và sặc sỡ.
Xe dừng lại trước cửa nhà, tài xế muốn giúp xách hành lý, Tư Dã vội vàng nói không cần.
Cận Trọng Sơn tự làm, lấy vali màu cam của Tư Dã và túi hành lý của mình xuống, tay kia cầm món quà lưu niệm đã được niêm phong.
Trong phòng có mùi hương do đã lâu không ở, nhưng Tư Dã không để ý nhiều lắm, vừa đóng cửa lại anh đã ôm lấy cổ Cận Trọng Sơn hôn.
Đêm qua mới làm, Tư Dã nghĩ mình là người không biết thoả mãn.
Nhưng cuối cùng anh đã đưa được Cận Trọng Sơn đến địa bàn của mình, anh nóng lòng muốn Cận Trọng Sơn thấm nhuần hơi thở của mình.
Que xiên WC trước đã nói không đi ăn được.
Bốn giờ sáng, sau khi rửa mặt qua loa, hai người nằm trên tấm chăn nhăn nhúm ôm nhau ngủ.
Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ sát đất, phơi nắng hai thân hình trần trụi.
Tư Dã hiếm khi tỉnh lại trước Cận Trọng Sơn, mở mắt ra, quan sát người đàn ông bên cạnh trong ánh nắng cực kỳ hiếm thấy vào mùa đông Thành Đô.
Cận Trọng Sơn nằm ngửa, hàng mi dài lấp lánh ánh vàng nhạt, lồng ngực từ từ phập phồng, hình dạng yết hầu lồi ra giống như điểm một miếng là có nuốt trọn, dụ dỗ Tư Dã cắn vào.
Tư Dã nhìn một lát, nhẹ nhàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bọn họ nằm trong một đống hỗn độn.
Ban đêm chỉ lo thân mật, căn bản không để ý căn phòng bừa bộn tới mức nào.
Quần áo của họ cởi ra suốt từ quãng đường từ phòng khách tới cầu thang
Trên mặt đất, trên cầu thang, ghế sofa, ở khắp mọi nơi.
Chiếc chăn bẩn được cuộn lại vẫn còn ở cửa, chiếc ga giường mới thay có một nửa rơi xuống đất.
Gối đầu của Tư Dã ở dưới gầm giường, lúc anh ngủ không có gối tay Trọng Sơn, mà anh là gối của Cận Trọng Sơn.
Nước khoáng cũng bị hất văng xuống đất, điện thoại di động không biết bị đá đi đâu.
Tư Dã nhặt quần lót của mình trên một bông hoa giả trong phòng ngủ, cảm thấy giá trị giá trị xấu hổ đã trèo lên đỉnh cao.
Ở địa bàn của Cận Trọng Sơn, bất kể bọn họ đang ở trên lầu cửa hàng tạp hóa, hay là ở khách sạn huyện Tháp, giường đá, Cận Trọng Sơn luôn thu dọn mọi thứ sạch sẽ gọn gàng.
Đến địa bàn của anh, đêm đầu tiên anh để Cận Trọng Sơn ngủ trong “bãi rác“.
Lúc này, Cận Trọng Sơn cũng tỉnh.
Hai người nhìn nhau một lát, Cận Trọng Sơn cất giọng hỏi: “Đang nhìn gì đó?”
Tư Dã bị kích thích bởi giọng nói trầm và gợi cảm này.
Ước chừng là đi đường quá vất vả, lại liên tục giày vò hai đêm, giọng nói của Cận Trọng Sơn khàn khàn và uể oải hơn bình thường, giống như một loại rượu ngon êm dịu mà say sưa.
Tư Dã lắc đầu, thầm nghĩ mình không thể đắm chìm như vậy. Hôm nay phải làm việc chính.
Buổi chiều anh sẽ đến studio một chuyến, gặp mặt vài nhà thiết kế. Buổi tối rất có thể sẽ gặp Tư Vũ.
Sau đó sẽ bắt đầu tham gia triển lãm, trước khi triển lãm kết thúc sẽ rất bận rộn, chỉ có thể tận dụng dẫn Cận Trọng Sơn đi khắp hang cũng ngõ hẻm.
“Anh, buổi chiều anh và em đến phòng studio đi, buổi tối chúng ta đi ăn que xiên.”
Cận Trọng Sơn không có ý kiến. Khi Tư Dã nhặt quần áo trên mặt đất, hắn đi xuống tầng dưới tham quan, mở tủ lạnh và các tủ khác trong nhà bếp.
Tư Dã lúng túng hét lên: “Không có đồ ăn đâu! Anh à, để em gọi đồ ăn.”
Không bao lâu sau, anh trai bên kia đã giao hoành thánh và chè trà dầu.
Tư Dã hết sức cẩn thận lúc đặt hàng, nhân tiện mua một đống thức ăn. Ít nhất là lấp đầy tủ lạnh.
Cho nên khi Cận Trọng Sơn đang ăn một miếng hoành thánh cực kỳ lớn, lại nghe thấy tiếng tủ lạnh mở.
Khi Tư Dã đang nhét thức ăn vào tủ lạnh, Cận Trọng Sơn tới đây xem.
Ở Kashgar và huyện Tháp cũng có dịch vụ giao đồ ăn nhưng không phổ biến, mọi người không thường đặt đồ ăn bên ngoài.
Tư Dã hài lòng khép tủ lạnh lại, “Anh, nguyên liệu đều có cả rồi. Nếu giữa đêm đói bụng thì anh làm bánh nướng áp chảo cho em nhé.”
Cận Trọng Sơn cười cười, “Ừm.”
Điện thoại di động tìm thấy trên thảm phòng khách, Tư Vũ gọi mấy cuộc điện thoại liền, nói buổi tối đã đặt chỗ ở nhà hàng Nhật Bản, gọi bạn bè cùng đi.
Tư Dã nhớ chuyện dẫn Cận Trọng Sơn đi ăn quen xiên WC, Cận Trọng Sơn lại viết một tờ giấy đưa cho anh: Không sao đâu, ăn xong rồi mới đi.
Tư Dã cười phá lên.
Tư Dã ở đằng kia hỏi: “Cười cái gì?”
“Không. Vậy là 8 giờ? Em từ studio đi qua.”
Cúp điện thoại, Tư Dã hỏi: “Anh, anh có sợ gặp Tư Vũ không? ”
Cận Trọng Sơn lắc đầu, “Sao lại sợ?”
“Bởi vì anh ấy là tổng giám đốc bá đạo.”
Cận Trọng Sơn trầm mặc.
Tư Dã đang định nói “Em đùa đấy” đã nghe Cận Trọng Sơn nói: “Anh bá đạo hơn ảnh.”
Tư Dã vui vẻ khôn xiết, lo lắng vì sắp gặp phụ huynh đã biến mất ngay lập tức.
Hai người thay quần áo trước khi ra ngoài cùng nhau.
Cận Trọng Sơn nhanh chóng thay một chiếc áo khoác moto màu xám nâu, quần công sở cộng với giày.
Bộ đồ này trên cao nguyên chỉ có thể mặc vào mùa thu, mùa đông phải mặc quần áo bông.
Nhưng Cận Trọng Sơn ngại quần áo bông chiếm chỗ nên không mặc, vừa hay mùa đông ở Thành Đô không lạnh lắm nên chỉ cần một chiếc áo khoác da là đủ rồi.
Sau khi thay xong, Cận Trọng Sơn đứng ở bên cạnh chờ Tư Dã.
Khi ở Kashgar, thời gian họ dành cho nhau trước khi ra ngoài gần như không có sự khác biệt.
Nhưng đến Thành Đô, mọi thứ đã thay đổi một cách vi diệu.
Tư Dã kéo quần áo trong phòng thay đồ ra, khoa tay múa chân không dưới nửa giờ, mới chọn được một bộ âu phục cải tiến màu xám nhạt.
Sau đó phải mất thêm thời gian phối hợp với mũ, giày dép và đồ trang sức.
Là một nhà thiết kế, Tư Dã không bao giờ ngần ngại “lãng phí” thời gian cho vẻ ngoài của mình. Đây là một phần của công việc của anh.
Chỉ là khi đi du lịch, anh không có tâm trạng như vậy, cũng không có điều kiện khách quan, cho nên gần như chỉ mặc một bộ quần áo là đủ.
Tư Dã soi gương chỉnh sửa kiểu tóc, trang điểm nhẹ nhàng, Cận Trọng Sơn thích thú nhìn anh.
Giờ phút này trong mắt Cận Trọng Sơn, Tư Dã hình như đang trải qua một loại phân liệt kỳ diệu.
Đây là một người mới, một Tư Dã tươi sáng.
Còn người khoác trên mình bộ quần áo bông nặng nề và teo tóp như một ông già nhỏ bé trong gió Tây Bắc khô hanh là một Tư Dã khác.
Hai người đều là Tư Dã, nhưng Tư Dã hiện tại có chút xa lạ, giống như môi trường kỳ lạ ở Thành Đô khác với Kashgar.
Khi Tư Dã tập trung làm một việc, rất khó để quan tâm đến xung quanh.
Cuối cùng cũng lo liệu xong, anh quay lại và đụng phải tầm nhìn của Cận Trọng Sơn, lúc này mới thấy Cận Trọng Sơn vẫn luôn nhìn mình, lại không theo dõi hoạt động tâm lý của Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn đang nhìn anh, điều đó khiến anh vui vẻ.
“Anh, trông thế nào?”
Cận Trọng Sơn gật đầu, “Đẹp lắm. ”
Người yêu đương luôn thích làm một số chuyện mờ ám.
Tư Dã lấy ra một chuỗi hạt châu màu xám đen đeo cho Cận Trọng Sơn.
Vòng đeo tay cùng một bộ với bông tai của riêng hắn. Nhưng vì kích thước hạt khác nhau, bông tai có thiết kế phức tạp hơn, vì vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ không nhận biết được có liên hệ với nhau.
“Vùng hoang dã” nằm trong một tòa nhà văn phòng cao chót vót, được bao quanh bởi các công ty thời trang, sáng tạo và nghệ thuật.
Vừa qua giờ nghỉ trưa, nhóm nhân viên văn phòng cầm cà phê trà sữa đi về phía công ty, cũng có không ít người mặc trang phục công sở đang thảo luận về việc hợp tác trong các quán cà phê và quán nước ngoài trời gần tòa nhà văn phòng.
Tư Dã dẫn theo Cận Trọng Sơn tiến vào văn phòng, có một loại tâm tình tung tăng như chim sẻ.
Mà sự xuất hiện của bọn họ cũng thu hút ánh mắt của người qua đường.
Những ánh mắt này tự nhiên đều tập trung vào Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn quá cao, diện mạo vừa nhìn đã biết không phải là người Hán thuần túy.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người Tây Tạng trong trang phục nhà sư trên đường phố Thành Đô, nhưng không có nhiều dân tộc thiểu số ở phía tây bắc.
Vẻ đẹp trai của Cận Trọng Sơn kết hợp giữa nét hoang dã sâu sắc của dân tộc Tajik với sự mềm mại và thanh lịch của dân tộc Hán, hơn nữa chiếc áo khoác mô tô hiếm khi xuất hiện trong các tòa nhà công sở này khó mà không thu hút sự chú ý.
Thành phố mới Kashgar cũng có các tòa nhà văn phòng rất cao, nhưng Cận Trọng Sơn hiếm khi đến thành phố mới và chẳng hề có liên hệ gì với đám nhân viên văn phòng ở đô thị.
Những người khác tò mò đánh giá hắn, hắn cũng quan sát xung quanh.
Chỉ là bình thường tính tình hắn lãnh đạm, cho dù có quan sát, người khác cũng không nhìn ra được tia hứng thú nào trong mắt hắn.
Trước khi lên thang máy, Tư Dã bị người ta gọi lại, là nhiếp ảnh gia từng hợp tác, nhưng không quen biết nhiều, công ty của đối phương cũng ở trong tòa nhà này.
“Người mẫu tìm ở đâu vậy? Đẹp trai quá!”Nhiếp ảnh gia hồi lâu mới rời mắt khỏi Cận Trọng Sơn, “ Anh Tư, khi nào thì chúng ta chụp ảnh chung ha?”
Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã, Tư Dã đành phải nói: “Không phải người mẫu, bạn tôi.”
“Ai cũng được, bạn cũng chụp được, đẹp trai, xứng với quần áo của anh.” Nhiếp ảnh gia nhiệt tình mở WeChat, “ Bảnh trai, thêm wechat đi, có cơ hội hẹn làm vài bộ ảnh với anh.”
Cận Trọng Sơn không nhúc nhích, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào người nhiếp ảnh gia, nhưng bên trong không có một tia cảm xúc.
Hắn dường như mang theo cả cơn gió lạnh trên cao nguyên Pamir, nhiếp ảnh gia không hiểu sao lại e sợ, cất điện thoại trở về.
Tư Dã nhìn thấy mà buồn cười.
Lúc anh mới quen với Cận Trọng Sơn, tuy rằng không sợ lắm, nhưng cũng cảm thấy người này lãnh khốc vô tình.
Nhiếp ảnh gia cao 1m8, lại luôn bị Cận Trọng Sơn nhìn chằm chằm,Tư Dã hòa giải: “Bạn tôi không phải là người trong nghề, không chụp ảnh ha, hơn nữa điện thoại di động của anh ấy ở chỗ tôi. ”
Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã.
Khi họ ra ngoài, Tư Dã để điện thoại di động của Cận Trọng Sơn vào túi xách tay cùng với điện thoại của mình.
Bản thân anh từng bị mất điện thoại ở phụ cận nên anh lo Cận Trọng Sơn là người ngoại tỉnh cũng sẽ bị mất.
Cận Trọng Sơn nhìn anh, anh cho rằng là bởi vì chuyện điện thoại di động.
Nhưng anh ta không biết rằng điều mà Cận Trọng Sơn quan tâm là câu nói trước đó của anh.