Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 27: Chương 27




Chị Tinh đã chào hỏi đồng nghiệp từ rất sớm, không làm tiệc mừng, chỉ coi như Tư Dã kết thúc kỳ nghỉ dài, trở về làm việc bình thường.

Nhưng khi Tư Dã xuất hiện, mọi người vẫn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì người đàn ông lai đi theo phía sau sếp mình thực sự là quá đẹp trai.

Làm nghề này, gặp nhiều nhất chính là trai xinh gái đẹp.

Nhưng khí chất của Cận Trọng Sơn không giống với những người đẹp khác, hắn như thoát khỏi đám đông, nhìn xuống chúng sinh vạn vật.

Lúc chị Tinh giúp Tư Dã làm mẫu đã từng xem qua ảnh chụp của Cận Trọng Sơn, lúc này nhìn thấy người ngoài thật vẫn bị sốc trong chốc lát.

Cận Trọng Sơn không chào hỏi bất luận người nào cả, tiến vào văn phòng độc lập với Tư Dã.

Tư Dã có chút hối hận vì đã dẫn hắn tới, sợ hắn bị nhiều người quan sát không được tự nhiên.

Đóng cửa phòng làm việc lại, liền kề sát ôm eo hắn, “Anh. ”

“Ừ?” Ánh mắt Cận Trọng Sơn nhàn nhạt, nhìn không ra có gì khác với bình thường.

“Anh cảm thấy không thoải mái hả?”

Cận Trọng Sơn lắc đầu, “Không có.”

Tư Dã nhìn chằm chằm đôi mắt màu xanh xám kia, thực sự không có cảm giác miễn cưỡng nào trong đó, vì vậy anh cảm thấy nhẹ nhõm

“Anh à, em sắp họp rồi, anh muốn ở đây nghỉ ngơi hay là đi cùng em?”

Thật ra từ tận đáy lòng Tư Dã là hy vọng Cận Trọng Sơn đi cùng anh. Họ là những người yêu nhau, anh muốn Cận Trọng Sơn biết lúc anh làm việc trông như thế nào.

Nhưng nếu như bị nhốt ở một không gian khép kín, chung quanh tất cả đều là người xa lạ, nghe hạng mục không có hứng thú, những thứ này sẽ Cận Trọng Sơn không vui, anh thà rằng Cận Trọng Sơn ở chỗ này chờ anh còn hơn.

Cận Trọng Sơn gẩy gẩy tóc mái trước trán anh, “ Anh có thể ngồi nghe được hả?”

“Đương nhiên có thể.”

“Vậy anh đi cùng em.”

Tư Dã có chút ngạc nhiên, lo Cận Trọng Sơn là theo mình nói mới đi. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không phải.

Những việc Cận Trọng Sơn muốn làm nhất định là bằng lòng.

Chị Tinh gọi cho mọi người Starbucks, cố ý hỏi Tư Dã anh Cận thích uống loại nào.

Tư Dã thích uống kiểu Mỹ, gọi một ly Frappuccino vani vì sợ Cận Trọng Sơn không quen.

Giữa hương thơm của cà phê đầy phòng, ly Frappuccino vani của Cận Trọng Sơn lại cực kỳ nổi bật.

Cận Trọng Sơn không ngồi bên cạnh Tư Dã, tìm một vị trí đối diện hơi nghiêng so với Tư Dã.

Căn phòng tối tăm, Tư Dã trưng bày tác phẩm của mình trên máy chiếu.

Ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào Tư Dã, khiến khuôn mặt vốn trắng nõn của anh gần như trắng bệch.

Khoác trên người bộ vest xám nhạt và vẻ mặt nghiêm nghị, anh là một người hoàn toàn khác với chàng trai có mái tóc vàng chờ xe ở trạm kiểm soát biên phòng.

Cận Trọng Sơn cầm ly Frappuccino vani, lòng bàn tay bị nước ngưng kết làm ướt.

Dáng vẻ nói chuyện của Tư Dã bắt đầu rơi vào trong con ngươi của hắn, xa xôi hơn so với trước kia rất nhiều.

Khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Không nghi ngờ gì nữa, Tư Dã quyến rũ nhất vào lúc này.

Quyến rũ hơn khi say khướt hôn hắn trong bóng đêm ở Tháp Nhĩ Hương, quyến rũ hơn cả khi anh nằm trong chiếc chăn lông dài mở ra một khe hở nói chuyện với hắn.

Cận Trọng Sơn híp mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh lần đầu tiên Tư Dã kể với hắn về những ngọn núi và vùng hoang dã.

Tư Dã lúc này và Tư Dã khi đó, ai quyến rũ hơn?

Hắn không thể phán đoán.

Nhưng Tư Dã bây giờ cũng rất tốt.

Bỗng nhiên có vài ánh mắt nhìn về phía Cận Trọng Sơn.

Vừa rồi hắn thất thần, không biết Tư Dã nói đến đâu.

Tầm mắt đối diện với Tư Dã, chỉ thấy Tư Dã cau mày.

Xung quanh tràn ngập thảo luận, Tư Dã thái độ cứng rắn nói: “Anh Cận không phải là người mẫu tôi tìm tới. ”

Hóa ra là nói về người mẫu.

Cận Trọng Sơn không phải là không biết gì về người mẫu.

Kể từ khi thành phố cổ Kashgar bắt đầu phát triển homestay một cách có kế hoạch, thường có những người mẫu mặc trang phục dân tộc đến chụp ảnh.

Lần trước hắn đưa cô gái người tajik đi tham gia, còn tình cờ gặp Được Tư Dã.

Nhiều homestay đã mời hắn làm người mẫu với giá rất cao. Nhưng hắn không nhận dù chỉ một lần.

Một nhà thiết kế nữ nói: “Nhưng anh Tư, thiết kế này của anh vốn đã lồng ghép hình ảnh biên cương và cao nguyên, tất cả những người mẫu chúng tôi tìm được không ai tốt bằng anh Cận cả. Lúc nãy khi tôi vừa nhìn thấy anh ấy đã cảm thấy anh ấy là người mẫu hoàn mỹ nhất trong bộ trang phục này của anh.”

Đương nhiên Tư Dã biết.

Nhưng anh cũng biết Cận Trọng Sơn không có khả năng bằng lòng làm người mẫu tại triển lãm lớn như vậy, bị mọi người quây tới xem.

Cho nên anh chưa từng đề cập tới với Cận Trọng Sơn, mà nhờ chị Tinh tìm vài người mẫu là dân tộc thiểu số.

Cận Trọng Sơn im lặng nghe bọn họ thảo luận, trong thời gian ngắn đã uống xong ly Frappuccino trên tay.

Quá ngọt.

Phòng họp tựa như chia làm hai phe, Một mình Tư Dã là bên phản đối, các nhà thiết kế khác là bên tán thành.

Người khác cố gắng thuyết phục Tư Dã rằng bộ tác phẩm này có khả năng giành được giải thưởng, nếu có anh Cận thể hiện nó thì đó chính là dệt hoa trên gấm.

Tư Dã toát ra một loại khí chất mà Cận Trọng Sơn chưa từng thấy ở anh, quyết đoán, thậm chí là độc đoán, bác bỏ từng đề nghị một cách dứt khoát.

Cận Trọng Sơn không hiểu sao lại nghĩ đến, giữa trưa Tư Dã nói Tư Vũ là tổng tài bá đạo.

Xem ra thứ huyết thống này quả nhiên kỳ diệu, ít nhất trong công việc, Tư Dã cũng rất bá đạo.

Cận Trọng Sơn khẽ cười.

Vẫn là vị nữ thiết kế kia, đột nhiên chuyển đề tài, không tranh luận với Tư Dã nữa, “Anh Cận này, anh có muốn thử bộ quần áo này của chúng tôi không?”

Tư Dã nóng nảy, “Anh ấy...”

Cận Trọng Sơn lại gật đầu, “Có thể.”

Đồng tử Tư Dã hơi ngưng tụ, không chớp nhìn Cận Trọng Sơn.

Mọi người đều sửng sốt.

Không ngờ ngồi tranh chấp nửa ngày cuối cùng bản thân người mẫu lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Nữ nhà thiết kế vui mừng không thôi, “Vậy chúng ta thử ngay bây giờ đi!”

Trong phòng thay đồ, trợ lý đã chuẩn bị sẵn quần áo.

Tư Dã vẫn lo lắng, “Thật sự có thể à? Anh à, anh không muốn thì nói với em.”

Những chuyện Cận Trọng Sơn nghĩ không phải là có làm người mẫu hay không.Hắn hứng thú quan sát Tư Dã, cảm thấy Tư Dã lại trở về dáng vẻ khi ở cao nguyên Pamir rồi.

Căng thẳng, ngoài miệng nói anh suy nghĩ lại đi, thực thế thì trong mắt viết đầy mong đợi và phấn khích.

“Anh làm người mẫu có ok không?”

Tư Dã suy nghĩ một chút, “Ừ.”

Cận Trọng Sơn cởi áo khoác ra, cởi nút quần, lộ ra góc quần lót màu đen bên trong.

Tai Tư Dã đột nhiên nóng lên.

Cận Trọng Sơn không tránh né anh, lần lượt cởi ra cho đến khi chỉ còn lại một mảnh vải, “Mau giúp người mẫu mặc quần áo.”

Khi tiếp xúc với thân thể trần trụi của Cận Trọng Sơn, đầu ngón tay Tư Dã giống như bị phỏng rụt trở về.

Bây giờ khác với lần đầu tiên mặc quần áo cho Cận Trọng Sơn.

Anh đã trở về Thành Đô, ngay tại công ty của mình.

Mặc quần áo cho người mẫu vốn là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng anh không thể không nghĩ bậy.

Sau khi thay đổi, anh một lần nữa xác định với Cận Trọng Sơn: “Anh ơi, triển lãm có rất nhiều người, giám khảo, đồng nghiệp, truyền thông, họ sẽ không ngừng chụp ảnh anh, bình luận về thiết kế, mặc dù nói về tác phẩm, nhưng không thể hoàn toàn tránh được người mẫu. ”

Cận Trọng Sơn: “Dong dài.”

Tư Dã: “...”

Sau khi thay quần áo, stylist và chuyên gia trang điểm trở nên bận rộn.

Bộ này của Tư Dã là sự kết hợp giữa hoang dã và lộng lẫy, tạo hình người mẫu cũng phải hướng tới phong cách tương tự.

Từ đầu đến cuối Cận Trọng Sơn đều rất phối hợp, ngay cả khi chuyên gia trang điểm cho hắn bóng mắt màu vàng đồng, hắn cũng không từ chối.

Hiệu quả vừa ra, các nhà thiết kế kêu to tuyệt, Tư Dã lại đứng yên không nhúc nhích.

Khi anh tưởng tượng về bộ đồ này, thứ xuất hiện trong đầu anh là một con đại bàng bay xa hàng ngàn dặm, cuối cùng đáp xuống nhân gian.

Nó có sự vĩnh cửu của những ngọn núi tuyết phủ, sự hờ hững của những đám mây trôi, sự bao la của bầu trời và cả khói lửa nhân gian.

Nó thay đổi từ một vị thần thành con người.

Bây giờ, đại bàng của anh đang đứng trước mặt anh. Đại bàng chọn nơi hạ cánh, là trên con đường phía trước mà anh mong đợi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tư Dã chắc chắn sẽ đoạt giải, đề nghị tối nay đi ăn một bữa trước.

Chị Tinh vội vàng hạ nhiệt, nói rõ ngày mai sẽ đi bố trí địa điểm, không nên sơ ý chủ quan.

Tư Dã cũng nói, hôm nay không được, anh trai ở nhà sắp tới tra rồi.

Cuộc họp đã kết thúc và thời gian hẹn với Tư Vũ cũng sắp đến.

Thành Đô về đêm tắc nghẽn khủng khiếp, khi Cận Trọng Sơn thay quần áo, Tư Dã nhìn đồng hồ vài lần.

“Có phải không kịp rồi không?”

“Không sao, không vội.” Thật ta Tư Dã sắp điên rồi.

Cũng không phải sợ đến trễ sẽ bị nói, nhưng đây là lần đầu tiên Cận Trọng Sơn gặp mặt Tư Vũ, hắn không muốn Tư Vũ sau này lấy việc đến trễ để can thiệp vào bọn họ.

Cận Trọng Sơn khoác áo khoác lên vai, “Đi thôi. ”

“Anh à, anh còn chưa tẩy trang mà!”

Cận Trọng Sơn quay lại nhìn anh, “ Trông kỳ lắm à?”

“Cũng không có kỳ..”

Nhưng mà bóng mắt màu vàng đồng đấy!

“Không kỳ thì đi thôi, không phải là sắp trễ rồi sao?”

Tư Vũ cố ý đến trễ vài phút, đúng lúc đụng phải hai người.

Ánh mắt của hắn gần như ngay lập tức rơi vào người đàn ông cao lớn bên cạnh em trai mình,nhìn kỹ, thế mà còn trang điểm rất đậm.

Nhà hàng Nhật Bản yên tĩnh giữa sự hối hả và nhộn nhịp, nghe được tiếng nước chảy và tiết trúc va chạm.

“Anh à, đây là người bạn mà em đã nhắc đến với anh, Cận Trọng Sơn, dân tộc Tajik.” Tư Dã giới thiệu với giọng điệu rất trang trọng: “Anh Cận đã giúp em rất nhiều việc khi ở Kashgar, cũng là anh ấy dẫn em tới đường cổ Panlong.”

Tư Vũ vươn tay về phía Cận Trọng Sơn, “Cám ơn cậu đã quan tâm Tư Dã.”

Cận Trọng Sơn bắt lấy, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Dường như có một khoảng lặng, Tư Dã nhanh chóng cầm lấy thực đơn, “Anh ơi, anh gọi món chưa?”

Tư Vũ vẫn nhìn Cận Trọng Sơn như cũ, “Lúc đặt chỗ đã gọi những thứ em thích rồi, muốn cái khác thì em tự gọi thêm đi.”

“À, được được.”

Cận Trọng Sơn không né tránh ánh mắt, bình tĩnh nhìn Tư Vũ.

Người này là anh trai của Tư Dã.

Ngoài khái niệm này, Tư Vũ trong mắt hắn không khác gì những người khác.

Tư Vũ lại nghĩ nhiều hơn nhiều.

Hắn đã gặp qua rất nhiều bạn bè của Tư Dã, Cận Trọng Sơn đặc biệt nhất, đến đây với lớp trang điểm đậm, như thể không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Trên người có một loại ngạo nghễ có lẽ là bẩm sinh, đi tới một nơi xa lạ nhưng không hề sợ hãi.

Điều đặc biệt hơn là Tư Dã tỏ ra rất vui vẻ khi nói chuyện với Cận Trọng Sơn.

Đã lâu rồi hắn không thấy niềm hạnh phúc như vậy.

Tư Dã lơ đãng gọi món, thỉnh thoảng liếc nhìn Tư Vũ và Cận Trọng Sơn.

Cả hai đều không phải là những người có tính hoạt bát, nếu anh không phát ra âm thanh, đại khái họ có thể ăn bữa cơm này trong không khí ngột ngạt.

“Anh Cận, anh xem có thích những món này không?” Trước mặt anh trai của mình, Tư Dã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đổi từ “anh à” đã quen thành “ anh Cận.”

Cận Trọng Sơn nhìn anh, rồi nhìn thực đơn, “Sukiyaki?”

Tư Dã lúc này mới nghĩ đến một chuyện đã xem nhẹ, có thể Cận Trọng Sơn chưa từng ăn đồ Nhật.

Nếu như hiện tại chỉ có hai người, anh và Cận Trọng Sơn, anh sẽ rất vui vẻ giảng cách ăn cho Cận Trọng Sơn, nếu như động tác Cận Trọng Sơn sai, anh sẽ cười nhạo.

Tựa như lúc Cận Trọng Sơn lúc trước cười anh không biết ăn tủy bò.

Nhưng Tư Vũ ở đây, bầu không khí thì khác.

Anh có hơi ảo não, tự trách bản thân sao không sớm nghĩ đến chuyện này.

Nên chọn nhà hàng mà Cận Trọng Sơn quen thuộc. Thành Đô có nhiều nhà hàng Trung Quốc, nhà hàng theo phong cách dân tộc thiểu số Tây Bắc cũng không ít, sao lại để mặc cho Tư Vũ chọn một nhà hàng Nhật Bản cơ chứ!

Nhưng những lo lắng của Tư Dã hoàn toàn không phải là vấn đề đối với Cận Trọng Sơn, hắn rất nhanh hiểu được Sukiyaki chính là lẩu của Nhật Bản.

Sau đó từng phần thức ăn khéo léo được bưng lên, hắn không hề lúng túng trong lần thử đầu tiên.

Hắn dùng cách của mình để thưởng thức những món ăn kỳ lạ không có trên cao nguyên, hắn lịch lãm tự nhiên, và những động tác bất thường của hắn cũng trở nên thuyết phục.

Tư Dã nhìn Cận Trọng Sơn, Tư Vũ nhìn Tư Dã.

Trong mắt em trai hiện lên một loại cảm xúc kỳ lạ, hắn có thể phán đoán là loại cảm xúc này không tệ.

Bữa tối chấm dứt, Tư Dã đưa Tư Vũ lên xe, Tư Vũ không tránh khỏi lại lầm bầm một hồi.

Tư Dã vội vàng nhét cho hắn vài tấm vé triển lãm, bảo hắn có thời gian đi xem.

Trên bàn ăn, Tư Dã đã nói lần này Cận Trọng Sơn sẽ làm người mẫu của mình. Tư Vũ quay sang Cận Trọng Sơn, trịnh trọng nói: “Làm phiền cậu rồi.”

Cận Trọng Sơn gật đầu, “ Lái xe cẩn thận.”

Tư Vũ đi rồi, Tư Dã thở phào nhẹ nhõm như thể anh đã hoàn thành một kỳ thi lớn.

Vừa rồi anh gọi rất nhiều món, nhưng căn bản là không ăn, toàn bộ quá trình đều cảnh giác.

“Đi thôi.” Cận Trọng Sơn đột nhiên nắm lấy tay anh.

“Hả?”

“Em chưa ăn no.” Cận Trọng Sơn cười cười, “Đi ăn với em thêm bữa nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.