Cận Trọng Sơn hỏi: “Tại sao? ”
Tư Dã bị hỏi choáng ngợp, anh cho rằng Cận Trọng Sơn sẽ vui vì quyết định này của anh.
Thành Đô là quê hương của anh, cao nguyên Pamir là quê hương của Cận Trọng Sơn.
Đại bàng nên bay trên những ngọn núi phủ tuyết, cho nên anh sẽ không giữ Cận Trọng Sơn ở lại bình nguyên Thành Đô.
Là anh đi theo Cận Trọng Sơn.
“Đương nhiên là bởi vì anh ở Kashgar đấy.” Tư Dã vòng quanh cổ Cận Trọng Sơn.
Anh thích dán lấy Cận Trọng Sơn như thế này, có thể cảm nhận được nhịp tim, ngay cả hơi thở cũng quẩn quanh bên nhau.
Màu tối dưới đáy mắt Cận Trọng Sơn lắc lư, mi tâm nhíu lại rất nhẹ.
Đó không phải là câu trả lời anh muốn.
Nhưng hôm nay là ngày vui của Tư Dã, mặc dù trong lòng dâng lên một sự mờ mịt khó hiểu nhưng anh vẫn kéo khoé môi cười nhẹ.
“Kashgar và Thành Đô cách nhau rất xa, một chuyến đi sẽ mất hơn nửa ngày.”
“Cái này có là gì.” Tư Dã đã tưởng tượng ra tình huống chạy giữa hai nơi, “Phần lớn thời gian em ở Kashgar, chẳng phải còn cửa hàng quần áo của em sao? Thành Đô cần em, em sẽ bay lại. ”
Cửa hàng quần áo.
Cận Trọng Sơn nhớ tới dáng vẻ bận rộn của Tư Dã trong cửa hàng quần áo.
Khi có quá nhiều khách hàng, Tư Dã thậm chí chẳng ăn kịp hết bữa ăn.
Có khách hàng rất nhiều yêu cầu, hắn không thể thay thế Tư Dã, bọn họ nói hắn không hiểu, nhất định phải để cho Tư Dã phối hợp.
Tư Dã chạy trước chạy sau, ban ngày không có thời gian, chỉ có buổi tối đóng cửa hàng mới có thời gian vẽ tranh.
Tư Dã chưa bao giờ phàn nàn. Mỗi lần hắn bưng một đĩa đồ ăn khuya, Tư Dã đều cười với hắn.
Trong ánh đèn dịu dàng của ban đêm, nụ cười của Tư Dã vô cùng ngọt ngào, luôn khiến hắn liên tưởng đến dưa hấu ngọt ngào và nho mọng nước khi Nam Cương tới mùa hè.
Nhưng đó không phải là dáng vẻ của Tư Dã.
Nhà thiết kế trẻ, tài năng từ trong ra ngoài không nên lãng phí năng lượng của mình vào những công việc vặt vãnh như vậy.
Tư Dã nên giống như tối nay, không, không chỉ tối nay.
Nên giống như mỗi lúc trở về Thành Đô, dồn hết tài năng và tâm huyết vào thiết kế, dành thời gian để ăn mặc sang trọng và kiêu ngạo. Tự tin giới thiệu tác phẩm của mình với các đối tác, nói chuyện với các nhà thiết kế khác, kiểm soát tình bình chung trong cuộc họp nội bộ.
Đây mới là dáng vẻ chân chính của Tư Dã.
Chỉ có ở Thành Đô, quê hương của Tư Dã, mới có thể cho Tư Dã một cuộc sống như vậy.
Sự trầm mặc của Cận Trọng Sơn làm cho Tư Dã cảm thấy không ổn, “Anh à, anh đang suy nghĩ cái gì vậy? ”
Cận Trọng Sơn lắc đầu, đè nén những vùng vẫy chưa quyết định, “Tối nay có sắp xếp gì?”
Tư Dã luôn khó chịu vì không thể nhìn thấu Cận Trọng Sơn.
Có đôi khi anh cảm thấy, mình có thể cảm nhận được những thay đổi cảm xúc của Cận Trọng Sơn tốt hơn những người khác.
Giống như bây giờ, anh nhìn ra có thể Cận Trọng Sơn đang nghĩ gì đó.
Nhưng anh không biết Cận Trọng Sơn nghĩ gì.
Nhưng sự phấn khích khi giành được giải thưởng khiến con người ta lạc quan một cách mù quáng, loại cảm xúc nhẹ nhàng này giống như một đám mây, nâng anh bay lên cao.
Chỗ cao không có phiền não, ít nhất vào giờ phút này, anh sẽ không vạch trần chuyện anh không hiểu thấu Cận Trọng Sơn.
“Chị Tinh sắp xếp tiệc ăn mừng, trước tiên ở quán lẩu, sau đó đi quán bar.” Ánh mắt Tư Dã lóe lên, “Anh, anh sẽ đi theo em chứ? ”
“Đi.”
Khi ăn lẩu, Cận Trọng Sơn là nhân vật chính, tất cả mọi người đều bưng bia hoặc đồ uống chạm vào chén với hắn.
Trong triển lãm lần này, tuy rằng Tư Dã có thể đoạt được giải thưởng dựa vào tài năng, nhưng người mẫu Cận Trọng Sơn đã tô thêm cho ' Đại bàng trở lại' rất nhiều màu sắc.
Ngoài giải thưởng, phản ứng dây chuyền của Cận Trọng Sơn còn mang lại nhiều lợi ích thiết thực hơn cho “vùng hoang dã.”
Sự xuất hiện của hắn đã biến “Vùng hoang dã” trở thành một trong những studio được quan tâm nhất tại triển lãm.
Ban đầu, mọi người chỉ tò mò về hắn, nhưng sau khi đến gian hàng “hoang dã” thì bị thu hút bởi các tác phẩm khác.
Vài tác phẩm còn được ký kết hợp tác tại chỗ.
Mọi người đều rất thông minh, tuy rằng không nhất định nhìn ra ông chủ và anh Cận là một đôi, nhưng ít nhất nhìn ra được, quan hệ giữa ông chủ và anh Cận không tầm thường.
Kính ông chủ rượu, không bằng kính rượu Anh Cận.
Một bữa lẩu, Cận Trọng Sơn uống không ít.
Mới đầu Tư Dã rất vui, sau lại không vui nữa, ai đến cũng cản, “Tôi uống, tới tôi này, anh tôi còn chưa ăn được mấy miếng đâu.”
Cận Trọng Sơn đương nhiên sẽ không để anh đỡ rượu, chỉ có tửu lượng này của anh, uống mấy chén với Tiểu Dương ở Tháp Nhĩ Hương đã muốn tiến lên hôn người ta.
Tư Dã không cho mọi người uống cùng Cận Trọng Sơn, Tư Dã gắp một miếng dạ dày bò, vừa thổi cho đỡ nóng vừa lẩm bẩm: “ Dạ dày bò là món ăn không thể thiếu trong lẩu của tụi em, có phải anh chưa ăn một miếng nào không? ”
“Ừm.” Hắn chỉ ăn mấy lát thịt bò mềm để lót dạ.
Dạ dày nhúng tầm 10 giây là ăn được rồi, Tư Dã vội vàng đặt vào đĩa của Cận Trọng Sơn, lại muốn gắp tiếp thì phát hiện đĩa đựng dạ dày bò đã trống rỗng.
Bọn họ tổng cộng có bốn bàn người, mỗi bàn đều gọi ít nhất bốn phần dạ dày.
Tư Dã lại hỏi thêm hai phần, một phần bày ở đối diện, một phần bày ở trước mặt, “Anh, phần này anh ăn. ”
Cận Trọng Sơn cười, “Không đến mức phải không? ”
“Sao không đến mức đó? Một phần chín mươi tám, món ăn đặc trưng, chỉ có đến Tứ Xuyên mới có thể ăn!”
Tư Dã lại bắt đầu làm, “Anh xem bọn họ đều biết cướp cái này, một giây là ăn hết một phần. Anh, anh mau ăn, ăn xong phần này trước, muốn ăn cái gì nữa thì động đũa, ăn gì cũng được.”
“Em cũng ăn đi, anh cũng đâu phải không được.”
Nghe vậy, Tư Dã viết niềm tự hào nhỏ của người Tứ Xuyên khi ăn lẩu lên mặt.
Cận Trọng Sơn: “...”
Tư Dã, “Anh có thể, nhưng anh không thể làm ngon như em, em làm suốt 20 rồi đấy.”
Vẻ mặt của anh trong trẻo sáng sủa, giống như dòng suối nông cạn và trong suốt trên cao nguyên, lắc lư trong mắt Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn nở nụ cười, “Vậy em làm đi.”
Tư Dã và Trọng Sơn chia nhau ăn xong phần dạ dày kia, ý còn chưa thỏa mãn, “Anh ơi, anh có muốn thêm không?”
“Không, còn có nhiều món ăn khác nữa.”
Tư Dã ngẫm lại cũng đúng, “Vậy trước khi chúng ta trở về lại ăn một lần nữa, gọi hẳn ba phần.”
Đôi đũa Của Trọng Sơn khựng lại.
Tư Dã cho rằng hắn kinh ngạc, dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Tin em đi, ăn xong sau khi về sẽ không ăn được loại dạ dày này nữa đâu! Em rất thích ăn loại dạ dày trộn lạnh của Kashgar, nhưng không bằng loại nóng.”
Ước chừng là thấy ông chủ ăn không ít, mấy tên nhân viên lại bưng ly rượu tới.
Tư Dã đứng dậy uống rượu với bọn họ, Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã, những cảm xúc không hòa hợp với bầu không khí giờ phút này lại nổi lên.
Từ nhỏ hắn chưa từng do dự hay buồn rầu vì bất cứ chuyện gì.
Cuộc sống trên cao nguyên rất đơn giản, người ngoài có thể cảm thấy hắn rất bận rộn, nhưng miễn là có thể giải quyết, sẽ không có thời gian hoang mang.
Vùng vẫy chưa bao giờ cảm nhận được lặng lẽ xé rách hắn.
Hắn đương nhiên muốn dẫn Tư Dã trở về, Tư Dã thoạt nhìn cũng rất muốn trở về.
Nhưng một giọng nói hợp lý và thờ ơ hơn nói: Điều này không đúng.
Biên cương xa xôi, đó không phải là nơi mà nhà thiết kế tự xưng là nhà thiết kế của Thái Cổ Lý nên ở.
Khi hắn hỏi Tư Dã tại sao, nếu Tư Dã nói đến Kashgar để tìm cảm hứng, hắn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân chấp nhận nó.
Nhưng Tư Dã nói là vì hắn.
Cổ Lan Như Tư vì Cận Xu Danh từ bỏ gia đình và truyền thống hôn nhân hàng ngàn năm của gia tộc.
Cận Xu Danh vì Cổ Lan Như Tư mà rời xa quê hương, không bao giờ trở về quê hương ở bên ngoài núi non trùng điệp nữa.
Họ được người dân địa phương coi là anh hùng, nhưng trong mắt hắn năm đó, tình yêu của họ không tốt đẹp.
Thời gian Cổ Lan Như Tư ở nhà rất ít, trước khi bị Cổ Lệ Ba Y đón đi, hắn cơ hồ là được Cận Xu Danh chăm bẵm.
Còn nhỏ chẳng đi tới đâu, hắn chỉ biết ba mình không giống những người khác.
Hắn hỏi, “Ba, tại sao tên của chúng ta khác với những người khác?”
“Bởi vì quê hương của ba không có ở đây.”
Cận Xu Danh kể cho anh nghe về những cánh đồng rộng lớn ở phía đông bắc, về những ngọn núi ngũ hoa rực rỡ của mùa thu, nói về các nhà máy ống khói lớn, nói về những người công nhân luôn tràn đầy năng lượng.
Hắn hỏi thêm: “Vậy ba có nhớ quê hương không?”
Cận Xu Danh trầm mặc thật lâu, dùng giọng điệu dịu dàng mà lúc đó hắn không hiểu nói: “Nhớ, Nhưng con ở đây, mẹ cũng ở đây. ”
Mấy năm nay Cổ Lệ Ba Y thỉnh thoảng nói với hắn, tình yêu của Cổ Lan Như Tư và Cận Xu Danh thuần khiết như tuyết trên Khách Lạt Côn Lôn.
Tất cả họ đều từ bỏ những điều quý giá nhất vì nhau.
Không, không.
Hắn phản bác điều này trong lòng, ít nhất điều này không đúng.
Hắn đã thấy Cận Xu Danh hối hận.
Có lẽ sự hối tiếc này không hề mâu thuẫn với tình yêu. Nhưng Cận Xu Danh thực sự bị tình yêu trói chặt trên mảnh đất này.
Hắn không muốn trói chân Tư Dã.
Tư Dã phải luôn đứng ở trung tâm của ánh sáng.
Rời khỏi quán lẩu, mọi người la hét ầm ĩ chạy đến quán bar.
Tư Dã có hơi say, ngoan ngoãn mềm nhũn dựa vào người Cận Trọng Sơn, trao đổi nụ hôn thắm thiết nơi góc không người nhìn thấy.
Cuộc sống về đêm ở Thành Đô phong phú hơn tây bắc, giống như Tư Dã nói, bốn giờ sáng bên đường phố, móng giò hoa của mẹ vẫn còn đông đủ.
Trong quán bar vang lên tiếng nhạc xa lạ, mọi người vặn vẹo cơ thể của họ, một ly cocktail đầy màu sắc và mờ ảo được gửi đến phía trước của bartender, giống như một bó hoa nở như ma thuật.
Tư Dã uống một hơi cạn sạch, ánh đèn u ám bao phủ anh.
Nếu như bóng đêm ở Thành Đô là hổ phách, anh chính là tinh linh trong hổ phách này.
Cuối cùng Tư Dã uống say, Cận Trọng Sơn ôm anh về nhà, anh say rượu lại giở trò muốn ăn ốc đồng của Tam Ca trên đường Hồng Tinh.
Cận Trọng Sơn gọi xe đưa anh đi, anh mơ màng nói muốn ăn ốc đồng, cá chê vàng: “Thích nhất quán cóc này, nếu như Kashgar có thì tốt rồi...”
Cảm xúc lưu luyến chỉ được thể hiện khi đối mặt với một đứa trẻ thơ nhược.
Giống như Cận Xu Danh năm đó.
Tương tự như vậy, tâm trạng không nỡ chỉ có thể được tiết lộ khi không tỉnh táo.
Giống như Tư Dã bây giờ.
Kashgar sẽ không mở loại cửa tiệm như này. Cận Trọng Sơn nghĩ, trở lại Kashgar thì không ăn được nữa.
Sau khi tỉnh dậy trời đã xế chiều, Tư Dã nhớ rõ mình dựa vào Cận Trọng Sơn đi ăn ốc đồng Tam ca, nhưng không nhớ rõ đã nói cái gì.
Cửa tiệm kia mở trong một con hẻm sâu, hơn chục năm rồi vẫn không có gì thay đổi, điều kiện rất kém, mỗi lần đi ăn xong là người dính toàn là mùi dầu.
Nhưng anh đã được tắm rửa sạch sẽ còn thơm mùi chanh tươi.
Tâm tình anh rất tốt nghĩ, anh Cận là đại thiên sứ đúng không?
Nhiều tháng qua, ấn tượng của anh về Cận Trọng Sơn thay đổi luôn phiên: Anh chàng lạnh lùng, siêu đáng yêu, cục cưng, đại thiên sứ.
Anh có một người bạn trai tốt nhất trên đời.
Đã là cuối tháng mười hai, trước khi “dụ dỗ” Cận Trọng Sơn đến Thành Đô, Tư Dã nói triển lãm kết thúc sẽ trở về.
Sau khi tới đây anh lại muốn dẫn Cận Trọng Sơn chơi nhiều hơn, Cận Trọng Sơn cũng đồng ý.
Sau đó, 2 người có thể ăn mừng qua năm mới ở Thành Đô, chờ đợi cho đến giữa tháng giêng sẽ về.
Tư Dã nghiêm túc xây dựng một bảng sắp xếp vui chơi ở Thành Đô và các khu vực xung quanh, bao gồm đường xây dựng khoa học điện tử, thiên đường ẩm thực Thành Đô, trường cũ của Cổ Lan Như Tư và Cận Xu Danh, căn cứ gấu trúc, núi Thanh Thành…
Nếu như không phải không đúng mùa, anh còn muốn dẫn Cận Trọng Sơn tới Xuyên Tây.
Ngoài ra còn có cao nguyên và núi tuyết, là nơi gần bầu trời nhất ở Tứ Xuyên.
Thời gian ở lại Thành Đô được lấp đầy, buổi tối ngày 31 ở nhà đón năm mới, ngày đầu năm mới hẹn Tư Vũ ăn một bữa cơm, rồi trở về Kashgar.
Nhưng kế hoạch thay đổi không kịp, chiều ngày 29, Tư Dã và Cận Trọng Sơn đã đến núi Thanh Thành, “Vùng Hoang Dã” đột nhiên có khách hàng quan trọng, chị Tinh hỏi Tư Dã có thể về hay không.
Cận Trọng Sơn trả lời điện thoại, Tư Dã đang tắm. Cận Trọng Sơn đưa ra quyết định giúp anh.
Hai người phong trần mệt mỏi chạy về, Tư Dã vốn có chút buồn bực, nhưng đến phòng làm việc, anh lại tự nhiên bước vào trạng thái làm việc, chuyên nghiệp, tự tin và bình tĩnh.
Khách hàng này mang tới một đơn hàng mới, năm tới cũng cần các nhà thiết kế “vùng hoang dã” đến châu u.
Mãi đến chiều ngày 30, việc hợp tác mới được bàn bạc gần xong.
Đưa khách hàng đi, thời gian vẫn còn sớm, Tư Dã dứt khoát tổ chức một cuộc họp với các nhà thiết kế phụ trách để giải thích về những sắp xếp cho năm tới.
Chuyện anh muốn đi Kashgar chỉ có chị Tinh và hai vị chủ quản thiết kế khác biết, tại cuộc họp anh chính thức đưa ra vấn đề này, nói đến mình sẽ có hơn nửa năm không ở Thành Đô.
Hay đề nghị cho Cận Trọng Sơn làm người mẫu như lần trước, nữ thiết kế nói thẳng: “Chi nhánh đầu tiên của chúng ta nên mở ở Thượng Hải hoặc Hàng Châu. ”
Mọi người thì thầm thảo luận.
“Cửa hàng này có một vị trí đặc biệt. Đó là khoản đầu tư cá nhân của tôi, không phải là chi nhánh đầu tiên của 'vùng hoang dã', Tư Dã nói.
Nữ thiết kế có chút kinh ngạc, nếu Tư Dã đã nói như vậy, cô cũng không thể nói gì nữa.
Một nhà thiết kế khác lại nói: “Tổng giám đốc, từ năm tới, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ra ngoài hơn. Khách hàng này chỉ là người đầu tiên, sau đó chắc chắn sẽ có nhiều hơn nữa. Nhà thiết kế cần phải đi đến châu u và Mỹ, Nhật Bản, cũng cần phải đi tới khắp nơi trên đất nước. Nếu cậu tới Kashgar mở cửa hàng, những cơ hội này...”
Tư Dã đã liên lạc với một nhà thiết kế trẻ về việc đi châu u, và cô ấy sẽ thay mặt “ vùng hoang dã“.
Nhưng những tiếng nói trong cuộc họp anh cũng hiểu, lần triển lãm này đã mở ra một con đường cho “ vùng hoang dã”, đừng nói tới chuyện mở cửa hàng ở Kashgar, anh phải ở lại canh giữ cửa hàng ở Thành Đô mà anh một năm cũng không có nhiều thời gian ở lại Thành Đô.
Nhưng cuộc sống chính là đủ loại lựa chọn.
Anh không còn là một đứa trẻ, không còn tưởng tượng nắm bắt tất cả những lợi ích.
Anh thích cuộc sống ở Kashgar, muốn ở lại với Cận Trọng Sơn, anh đã đưa ra quyết định làm cho mình hài lòng.
Vẫn tiếp tục mở, từ khi các nhà thiết kế nói tới “vùng hoang dã” sẽ đi ra ngoài, Cận Trọng Sơn đã nghe thấy.
Trước cuộc họp, Tư Dã gửi tin nhắn cho hắn, làm nũng nói muốn uống trà sữa mặn hắn nấu, phải cho nhiều kem.
Hắn nấu một nồi, đóng gói trong một chai giữ nhiệt và mang nó đến studio.
Cửa phòng họp không đóng kín, khi hắn đến gần nghe được nghị luận bên trong.
Tư Dã họp xong, giống như đánh một trận vất vả, quên mất cả chuyện trà sữa mặn, trở lại văn phòng phát hiện Cận Trọng Sơn ở đây, sự mệt mỏi của anh đều bị quét sạch, bưng trà sữa mặn lên uống.
Cận Trọng Sơn chuyên chú nhìn anh, vùng vẫy lần cuối cùng.
Hoặc là vào lúc này, Cận Trọng Sơn đã đưa ra quyết định. Nhìn anh như vậy, chỉ là muốn khắc anh sâu hơn trong đầu.
“Anh ơi?” Tư Dã có chút kinh ngạc, “Sao anh nhìn chằm chằm em thế? ”
Cận Trọng Sơn cười cười, dùng giọng điệu thoải mái nói: “Tại em đẹp ”
“Ai nha anh à!” Tư Dã nhào qua, “Anh ngọt quá đấy! ”
Ngày 31 tháng 12, “vùng hoang dã” được nghỉ sớm, Tư Dã đưa Cận Trọng Sơn đi ăn cá nướng dứa mà anh đã nhắc nhiều lần, sau đó lại đi dạo một vòng ở Thái Cổ Lý.
Dưới ánh đèn lễ hội, những ngôi nhà kính ở Thái Cổ Lý trông như những giấc mơ lung linh.
“Chẳng bao lâu nữa cửa hàng của em sẽ mở ở đây.” Chóp mũi Tư Dã bị gió lạnh thổi đỏ bừng, “Anh à, đến lúc đó em lại dẫn anh tới đây.”
Cận Trọng Sơn nhìn anh, “Ừm.”
Nếu còn trẻ hơn mấy tuổi, Tư Dã ước chừng sẽ muốn đón năm mới ở bên ngoài với Cận Trọng Sơn rồi cùng nghe tiếng chuông.
Nhưng bây giờ anh muốn nhanh chóng trở lại gác xép của họ, làm những điều lãng mạn hơn.
Tư Quan Quần từ trước tới nay luôn không quan tâm tới người nhà đột nhiên nghĩ đến mình còn có một đứa con trai nhỏ, nhất định phải đi cùng Tư Vũ tới gặp Tư Dã vào ngày giao thừa này.
Tư Vũ muốn ngăn cản cũng có thể ngăn cản, nhưng bởi vì Cận Trọng Sơn tồn tại, hắn cũng muốn đi xem em trai của mình trải qua năm mới như thế nào.
Hai ba con đang chờ trong xe, ghế sau để rất nhiều quà tặng.
Tư Quan Quần nói, “Con không có chìa khoá nhà nó à?”
Tư Vũ nói, “Có thể không dùng thì không dùng. Không phải muốn biểu hiện tình thương của ba hả? Chờ chút xíu thôi cũng không chờ được hay sao?”
Bọn họ cũng không đợi lâu, xe của Tư Dã chạy tới.
Dưới ánh đèn đường chói loá, Tư Dã và Cận Trọng Sơn từ trong xe đi xuống, Tư Dã không kiềm chế được áp Cận Trọng Sơn vào cửa xe hôn môi.
Tư Vũ tựa hồ đã sớm đoán được, nhưng sắc mặt vẫn lạnh xuống.
Tư Quan Quần lại khó chấp nhận con trai hôn nhau với đàn ông, đóng sầm cửa mà xuống.
Tư Dã nghe thấy động tĩnh, buông Cận Trọng Sơn ra, chỉ thấy người ba đã lâu không gặp đang tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh.
Đằng sau là xe của anh trai anh.
Ba thành viên trong gia đình họ không ngờ lại gặp nhau vào thời điểm này và trong hoàn cảnh như vậy.
Tư Vũ đi tới, Cận Trọng Sơn nhìn bọn họ, đang muốn mở miệng.
Tư Dã đột nhiên đứng trước mặt hắn, quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Anh à, anh về trước đi, để em xử lý.”
Không đợi Cận Trọng Sơn đáp lại, anh đã nhấn mạnh, vẻ mặt vô cùng kiên định, “Anh, em sẽ xử lý tốt, tin em! ”
Chiếc xe vừa dừng lại lại chạy ra ngoài tiểu khu, theo sau là chiếc Tư Vũ và Tư Quan Quần.
Cận Trọng Sơn ở dưới lầu nhìn bọn họ, thẳng đến khi không nhìn thấy đèn xe nữa, mới xoay người đi vào trong lầu.