Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 32: Chương 32




Tư Dã đã rất lâu không trở lại cái gọi là “nhà cũ” của Tư gia.

Đó là căn biệt thự đầu tiên mà Tư Quan Quần mua sau khi thành lập công ty. Làm bộ cho người khác xem, trang trí đồ gia dụng trong nhà toàn là đồ xa hoa. Nhiều năm trôi qua, giờ nó đã trông như một bà lão già cỗi.

Giấy dán tường ố vàng, đèn pha lê hỏng mất một hai bóng, những tác phẩm điêu khắc bằng kim loại không còn sáng bóng, tất cả đều lộ ra những thăng trầm của quá khứ và sự xa hoa lố bịch.

“Người kia là ai?” Tư Quan Quần gầm lên, tay tức giận đến phát run không ngừng chỉ vào mặt Tư Dã, “ Mày thế mà lại làm chuyện đó với đàn ông.”

Tư Dã không hề lùi bước, “Anh ấy tên là Cận Trọng Sơn, là bạn trai con. ”

Lúc còn bé anh vừa sợ vừa ghét Tư Quan Quần, mỗi lần bị Tư Quan Quần mắng, anh sẽ vô thức nhìn đi chỗ khác.

Nhưng hiện tại, người đàn ông trên danh nghĩa là ba của anh đã không còn là người có sức răn đe áp bức anh nữa.

Sợ hãi biến mất, nỗi chán ghét biến thành thờ ơ.

Sự lạnh nhạt và bình tĩnh của Cận Trọng Sơn dường như đã lây nhiễm cho anh.

Khi nói “Là bạn trai của con”, anh có một sự chững chạc và kiên quyết nhất định.

Tư Vũ ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nhìn em trai mình có chút dò xét.

Sự soi xét này khác với trước đây, không có sự bao dung, quan tâm và che chở của bậc bề trên, cao cao tại thượng, giống như đang nhìn một đối thủ bình đẳng và độc lập.

Giờ phút này Tư Vũ mới mơ hồ nhận ra, em trai hắn đang nâng niu trong lòng bàn tay, thật sự đã trưởng thành.

“Mày bị bệnh!” Tư Quan Quần nói không chọn lời, “Mày thật sự có bệnh! Mày nói mày muốn đi du lịch chữa bệnh, tao thấy mày càng chữa bệnh càng nghiêm trọng! ”

Nói xong, Tư Quan Quần giơ tay lên hướng về phía mặt Tư Dã.

Tư Dã không trốn, nhưng bàn tay không tát vào mặt anh.

Tư Vũ sải bước tiến lên, vững vàng bắt lấy cánh tay Tư Quan Quần.

Tư Quan Quần quát: “Tao giáo huấn con tao, mày cũng là con trai tao, mày có tư cách gì ngăn cản tao hả?”

Tư Quan Quần đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó, sự tức giận càng thêm bùng phát, “Mày biết đúng không? Mày biết nó ở với đàn ông! Súc sinh! Mày cũng muốn tìm một thằng đàn ông để chọc giận tao đúng không?”

Cả đêm nay Tư Vũ chưa từng lộ ra cảm xúc thẳng thắn nào.

Nhưng giờ phút này, trên mặt đột nhiên nổi lên vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn người ba sớm đã không còn cao lớn của mình, “Ba ngẫm lại xem, có nên nói chuyện với nó như vậy hay không. ”

Tư Dã bất thình nhìn về phía Tư Vũ.

Từ nhỏ, Tư Vũ chính là người quản anh nhiều nhất, nhưng dù còn rất nhỏ, anh cũng không phải là không biết phân biệt.

Anh biết, Tư Vũ vì muốn tốt cho anh, không giống Tư Quan Quần, chỉ coi anh là một dấu hiệu, một công cụ.

Bởi vậy anh hiểu được vì sao lúc này Tư Vũ lại tức giận.

Tư Quan Quần lấy bệnh của anh ra nói chuyện, một năm qua Tư Vũ lo lắng nhất chính là bệnh của anh.

Anh đã khỏi bệnh, nhờ sự nỗ lực của nhiều người và của chính anh.

Đồng tính không phải là bệnh. Tư Vũ không cho phép bất cứ ai nói như vậy, ngay cả khi người đàn ông này là ba của họ.

Tư Quan Quần còn muốn nổi điên, nhưng ánh mắt Tư Vũ làm cho ông không khỏi lùi bước, kiêu ngạo lắng xuống, “Nó bị mày làm hư? Bây giờ nó trở thành như thế này, mày không quan tâm hay sao?”

“Con quản.” Tư Vũ bỏ tay Tư Quan Quần ra, chuyển hướng về phía Tư Dã, “Nói chuyện được không? ”

Hai anh em lên thư phòng lầu hai, Tư Vũ chỉ chỉ sô pha, “Ngồi xuống. ”

Tư Dã nhìn quanh thư phòng, nhìn thấy một dãy đồ chơi trong tủ sách thủy tinh, vô thức cong khoé môi.

Đó là phần thưởng trước kia Tư Vũ cho anh mỗi lần thi tốt.

Căn phòng này có rất nhiều kỷ niệm thuộc về anh và anh trai mình.

Thành tích của Tư Vũ không được tốt lắm, nhưng lại cố chấp hy vọng anh trở thành học bá.

Có đôi khi nửa đêm động não muốn giúp anh làm bài, nhưng trình độ bản thân thực sự có hạn, giải một hồi lâu cũng không giải được, dứt khoát bỏ lại quyển sổ, dẫn anh đi đi ăn ốc đồng Tam ca ở đường Hồng Tinh.

Tư Vũ trầm mặt, “Cười cái gì? ”

Tư Dã hít sâu một hơi, “Nghĩ đến chuyện trước kia anh dạy kèm bài tập cho em. ”

Tư Vũ làm ra vẻ uy nghiêm của bậc cha mẹ, “Nói chuyện chính đi, đừng nói nhăng nói cuội.”

Tư Dã ngồi ngay ngắn, “Anh, anh nói xem.”

Tư Vũ nhìn đứa em trai do mình nuôi nấng này, lần đầu tiên không dùng giọng điệu của anh trai giáo dục em trai, mà là giọng điệu của bạn bè cùng trang lứa nói chuyện với nhau.

“Bắt đầu từ khi nào?”

“Khi em đến Kashgar, em đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Mí mắt Tư Vũ giật giật, giơ tay đè xuống, áp chế khó chịu trong lòng, “Còn cậu ta thì sao? ”

Tư Dã nghĩ đến lúc mình nói “ Vùng hoang dã chạy về phía núi non”, Ánh mắt Cận Trọng Sơn nhìn về phía anh.

Khi đó anh không hiểu, nhưng sau đó anh hiểu, bên trong là kinh ngạc, vui vẻ, và động tâm.

“Có thể anh ấy còn sớm hơn em.”

Tư Vũ nói không lên lời, “Vậy hai người đúng là xứng đôi.”

“Anh.” Tư Dã nghiêm túc nói, “ Em nghiêm túc muốn ở bên anh ấy. ”

Tầm mắt Tư Vũ tuần tra trên mặt Tư Dã.

Nếu như hôm đó Tư Dã thú nhận với hắn ở nhà hàng Nhật, có lẽ hắn cũng sẽ giống như Tư Quan Quần, tuyệt đối không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau.

Với tính tình của hắn, hẳn còn đi xa hơn cả Tư Quan Quần, không chừng có nhốt Tư Dã lại, sau đó chờ cơn giận hạ xuống, lại tận tình khuyên bảo Tư Dã.

Nhưng vào ngày cuối cùng của triển lãm, hắn đã tận mắt chứng kiến cách Cận Trọng Sơn bảo vệ em trai mình.

Hắn nuôi dưỡng Tư Dã, đóng vai trò bảo vệ em trai mình trong suốt cuộc đời.

Hắn biết quá rõ thế nào là chân thành bảo vệ một ai đó.

Cận Trọng Sơn giống như một người anh trai khác.

Không, Cận Trọng Sơn đã làm tốt hơn hắn, như thể đang nói với hắn - anh có thể giao em trai mình cho tôi.

“Nhưng em đã nghĩ đến những vấn đề em sẽ phải đối mặt chưa?” Tư Vũ không thể không suy nghĩ cho em trai sau này, “Sự nghiệp của em không thể phát triển ở Tây Bắc, anh nghe Tiểu Tinh nói, ' Vùng hoang dã' năm sau sẽ phát triển về phía đông, còn ký một dự án quốc tế. Cậu ta... Cận Trọng Sơn là người Tajik, sẽ ở lại Thành Đô với em sao? Nhân tiện, cậu ta đang làm gì ở Kashgar? ”

Tư Dã không khỏi cào cào vải quần, giống như là học sinh đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.

“Anh, việc này em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ không để anh ấy theo em đến Thành Đô, em muốn đi Kashgar mở một phòng làm việc mới.”

Tư Vũ nhíu mày, rõ ràng không đồng ý, nhưng vẫn đè nén cơn giận, “Kashgar phù hợp phát triển du lịch, lịch sử nhân văn, nhưng em là thiết kế thời trang.”

“Em hiểu, nhưng em muốn cố gắng kết hợp thời trang với dân tộc. Anh à, em đã mở một cửa hàng quần áo ở Kashgar, và anh biết đấy, quần áo do em thiết kế rất được ưa chuộng. 'Vùng hoang dã' đôi khi không thể cho phép em làm những mẫu thiết kế mà em muốn, nhưng ở Kashgar thì có thể.”

Vừa nói đến chuyên môn của mình, là Tư Dã thao thao bất tuyệt, đôi mắt sáng ngời, “Anh à, thật ra anh chưa từng đến Kashgar, còn có rất nhiều hiểu lầm về nó. Sự chấp nhận ở đó vượt quá sức tưởng tượng, tất cả các tác phẩm của em đều được chấp nhận, và em cũng có thể gặp được người yêu mến nó ở đó.”

Tư Vũ trầm mặc một lát, “Cận Trọng Sơn không muốn ở lại Thành Đô với em sao? ”

Tư Dã lắc đầu, “Là em muốn anh ấy trở về Nam Cương. Anh ấy là đại bàng của cao nguyên Pamir, một sơn thần của Khách Lạt Côn Lôn, và có rất nhiều người cần anh ấy ở huyện Tháp.”

Tư Vũ chậc chậc hai tiếng, “Cái gì mà đại bàng với sơn thần, em bị mê hoặc không nhẹ rồi.”

“Anh ấy chính là như thế!” Tình yêu trong mắt Tư Dã không che giấu được, “Anh à, anh ấy là một người rất tốt, dịu dàng và đáng tin cậy!”

Ba cái này Tư Vũ khó có thể đồng cảm.

Nhưng cái thứ hai, hắn miễn cưỡng đồng ý.

“Còn 'vùng hoang dã'thì sao? Em đến Kashgar, 'vùng hoang dã' sẽ giao cho ai? ”

Tư Dã nghe đến đây, biết mình đã vượt qua cửa ải phụ huynh.

Anh không để ý Tư Quan Quần nói gì, nhưng anh không muốn Tư Vũ đau buồn hay thất vọng.

Tư Vũ hiểu cho anh, sợi dây căng thẳng trong lòng anh lập tức buông lỏng, “Anh, em chỉ là tới Kashgar mở một cửa hàng, cũng không phải là không trở về, ' Vùng hoang dã' thì em vẫn quản.”

“Sẽ thường xuyên trở về Thành Đô chứ?”

“Tất nhiên! Em vẫn đang chờ anh thỉnh thoảng từ bi mời em một bữa thịnh soạn! ”

Tư Vũ khai ân nở một nụ cười, “Chỉ nhớ có ăn.”

Tư Dã nhìn thời gian, nếu không về thì sẽ bỏ lỡ thời gian giao thừa.

Đây là năm đầu tiên anh và Cận Trọng Sơn ở bên nhau, cũng là lần đầu tiên cùng nhau vượt qua năm mới.

Anh rất mong chờ điều đó.

“Anh, em muốn về.”

Tư Vũ gật đầu, đưa Tư Dã đến gara.

Lúc đi ngang qua phòng khách, Tư Quan Quần phẫn nộ lại không thể làm gì được trừng mắt nhìn bọn họ, vừa định mắng cái gì đó, Tư Vũ liền nhìn ông, “Lão gia hỏa, trước kia chưa từng quản nó, bây giờ cũng đừng bày ra cái dáng như một ông bố.”

Tư Dã ngồi lên ghế lái, Tư Vũ giúp anh đóng cửa lại, khóe môi giật giật, muốn nói lại thôi.

Tư Dã nhìn ra được, tuy rằng Tư Vũ đồng ý nhưng vẫn rất lo lắng.

Quảng trường cách đó không xa đã bắt đầu bắn pháo hoa, vẻ rực rỡ rơi vào trong mắt anh, anh nở một nụ cười sáng ngời, “Anh, anh yên tâm, em và Cận Trọng Sơn sẽ luôn ở bên nhau, bọn em sẽ hạnh phúc.”

Tư Vũ thở dài, “Đi thôi. ”

Tư Dã vừa mới lái xe ra khỏi gara, đã khẩn cấp gọi điện thoại cho Cận Trọng Sơn.

Có lẽ bởi vì quá vui cho nên không nghe ra giọng nói của Cận Trọng Sơn khác với bình thường.

Cận Trọng Sơn dặn dò anh lái xe cẩn thận, về nhà rồi nói sau, hắn ở nhà chờ.

Tư Dã cảm thấy từ “chờ đợi” vô cùng ngọt ngào.

Vào đêm giao thừa, người yêu của anh chờ đợi cho anh về nhà, chờ đợi để đưa anh đến cao nguyên Pamir xa xôi.

Ánh sáng màu cam hắt ra từ cửa sổ gác xép, Tư Dã nhanh chóng đi về phía nhà, vài bước cuối cùng phải chạy.

Cửa mở ra, anh cao giọng nói: “ Anh——”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt anh đột nhiên trở nên mờ mịt.

Cận Trọng Sơn thay quần áo ngày mới đến Thành Đô, bên bàn ăn bày túi du lịch đã phồng lên.

Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, quần áo vứt bừa bãi và những chiếc túi đóng gói của hắn đã được phân loại.

Cửa sổ sạch sẽ sáng bóng chào đón năm mới.

Nhưng người mà anh muốn đón năm mới cùng, dường như không muốn đón năm mới cùng anh.

Cận Trọng Sơn quả thật ở nhà chờ anh, nhưng chỉ chờ anh trở về để nói lời tạm biệt.

“Anh?” Tư Dã trong lúc nhất thời không ngờ tới bước ngoặt này, “Anh thu dọn hết hành lý làm gì? Không phải chúng ta ăn Tết xong mới trở về sao?”

Cận Trọng Sơn rũ mắt nhìn Tư Dã, ánh đèn màu cam che dấu kín mít sự dãy dụa và không nỡ trong mắt hắn.

Hồ Bạch Sa nổi lên sóng gió nhiều năm không gặp.

Mây đen cuồn cuộn đè xuống, ngay cả núi Bạch Sa cũng không nhìn thấy chấn động của hồ nước.

“Hôm nay anh về. Em ở lại Thành Đô. ”

Hốc mắt Tư Dã đỏ lên, đờ đẫn hỏi: “Tại sao?” ”

Ngoài cửa sổ pháo hoa càng ngày càng dày đặc, ánh sáng loang lổ chiếu lên mặt anh, giống như nước mắt lau mãi không hết.

Cận Trọng Sơn nhìn chăm chú vào anh, giơ tay lên, muốn chạm vào mặt anh nhưng cuối cùng lại rụt lại.

“Tư Dã, chúng ta chia tay đi.”

“Đoàng——”

Đồng hồ sắp điểm 0 giờ, pháo hoa nổ đinh tai nhức óc.

Tư Dã cảm thấy mình bị ù tai, hẳn là ảo giác, nếu không thì sao có thể nghe thấy những lời như vậy được chứ?

Một giờ trước, anh còn hưng trí bừng bừng, thậm chí đắc ý mô tả tương lai của anh và Cận Trọng Sơn cho Tư Vũ nghe.

Họ sẽ có một cửa hàng với phong cách độc đáo ở Kashgar, anh đã quyết định hết thảy.

Khi Cận Trọng Sơn không còn bận, anh sẽ đưa Cận Trọng Sơn trở về Thành Đô, đi Thượng Hải Bắc Kinh, đi châu u Nhật Bản, đến tất cả những nơi anh có thể thể hiện tài năng của mình.

Đại bàng vẫn là đại bàng, mà anh cũng sẽ giương cánh, cho đến khi cùng đại bàng bay vút lên giữa mây trắng và núi tuyết.

Anh vừa nói, mình và Cận Trọng Sơn sẽ mãi mãi ở bên nhau, sao vừa về đến nhà, Cận Trọng Sơn đã nói chia tay?

Giả, chắc chắn là giả.

Anh lại chẳng hiểu Cận Trọng Sơn sao, từ lúc anh đi nhờ xe, Cận Trọng Sơn mặt không đổi sắc mà thích trêu anh.

Vô số lần anh đã mắc lừa, sao còn không nhớ chứ?

Chỉ là trò đùa này thật sự không vui.

“Anh...” Tư Dã nhẹ nhàng nắm lấy áo Cận Trọng Sơn, “Đừng trêu em như thế, chuyện này không buồn cười chút nào.”

Sau vài giây im lặng, Cận Trọng Sơn lặp lại: “Tư Dã, chúng ta chia tay đi.”

Đồng tử Tư Dã đột nhiên co rút lại.

Có vẻ không phải là một trò đùa.

Bàn tay của anh không thể kiềm chế run rẩy.

Không tin, bối rối, giận dữ, những cảm xúc ấy bùng lên trước nỗi buồn và sự bất bình.

“Anh đang nói về cái gì vậy?” Không phải chúng ta đã nói là chúng ta sẽ quay lại với nhau sao? Tại sao chia tay? ”

“Là bởi vì anh trai em và Tư Quan Quần? Em đã nói là tôi sẽ xử lý, em đã nói em sẽ xử lý rồi mà! Anh trai em đồng ý! Anh à, anh hiểu điều đó không? Anh trai em đồng ý rồi! ”

Anh phấn khích tới vỡ cả giọng, càng nói càng nhanh, giống như một con sư tử tức giận.

Trong tiềm thức, anh cho rằng mình biểu hiện ra một mặt thần kinh của mình, Cận Trọng Sơn sẽ ôm lấy anh.

Nhưng không.

Cận Trọng Sơn vẫn nghiêm túc nhìn anh, tầm mắt chẳng mảy may dao động, tàn nhẫn như núi tuyết ngàn năm chưa từng rung chuyển, “ Anh không đồng ý.”

“Cái gì?”

“Tư Dã, chúng ta không thể sống tốt.”

“Sao lại không thể?” Tư Dã càng thêm kích động, “Em trở về Kashgar với anh, mở cửa hàng ở Kashgar! Thỉnh thoảng anh quay lại Thành Đô với em, anh không đồng ý sao? ”

Cận Trọng Sơn lắc đầu.

Tiếng chuông lúc 0 giờ vang lên. Nặng nề, quanh quẩn trong một thời gian dài.

Ngay sau đó là tiếng pháo hoa dày đặc hơn, xa xa còn có tiếng hoan hô của mọi người truyền đến.

Năm mới đến rồi.

Nhưng Tư Dã vẫn bị mắc kẹt trong năm cũ, trong tiếng chuông vang anh dần dần tỉnh táo lại.

Cận Trọng Sơn thật sự chưa từng đồng ý.

Mỗi lần anh nói đến chuyện này, Cận Trọng Sơn hoặc là trầm mặc, hoặc là bóng gió nói Thành Đô phù hợp với anh hơn.

Nhưng anh vẫn luôn xem nhẹ!

Tư Dã còn cố gắng thuyết phục Cận Trọng Sơn, nhưng lúc này căn bản không tổ chức được ngôn ngữ đàng hoàng, chỉ phun ra một câu tái nhợt: “Anh, khoảng cách căn bản không phải là vấn đề, chúng ta chắc chắn có thể vượt qua...”

Cận Trọng Sơn vẫn lắc đầu: “Cái giá phải trả là em phải từ bỏ một nửa sự nghiệp. ”

Tư Dã liên thanh phản bác, “Nhưng em tự nguyện! Em sẽ chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của em!”

“Anh không muốn.” Cận Trọng Sơn hiếm khi gọi tên của anh, “Tiểu Dã, ở lại Thành Đô đi, đừng trói buộc bản thân bởi vì người khác.”

“Anh là người khác sao?”

Cận Trọng Sơn im lặng không nói.

Tư Dã lần nữa nắm lấy cổ áo hắn, “Cận Trọng Sơn, anh buông em xuống được sao? ”

Pháo hoa vô số lần bay lên không trung, thời gian dường như cứ ngưng trệ như vậy.

Không biết qua bao lâu, Cận Trọng Sơn nhẹ nhàng tách tay Tư Dã ra.

“Buông được.”

Cơn gió lạnh bất chợt thổi qua đại sảnh, thổi bay những tấm rèm cửa vừa được giặt sạch.

Giống như có một thanh chùy đánh mạnh vào màng nhĩ.

Tư Dã đứng tại chỗ, bất động.

Cận Trọng Sơn cầm lấy túi hành lý, nhìn anh rồi đi tới trước cửa.

Bả vai Tư Dã run rẩy, gần như lẩm bẩm: “Nhưng em không buông xuống được. ”

Cận Trọng Sơn không có quay đầu lại, “Thời gian sẽ giúp em buông xuống được thôi. ”

Đóng cửa lại, tất cả động tĩnh bên trong, cùng với nửa năm sóng gió đều đã khép lại.

Cận Trọng Sơn đứng một lúc rồi bước vào màn đêm.

Thời gian sẽ giúp em buông bỏ.

Thời gian sẽ giúp chúng ta buông bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.