Rạng Sáng Chiều Hôm

Chương 33: Chương 33




Điện thoại di động chật kín mã nhận chuyển phát nhanh, sớm nhất đã đến thời hạn bị trả lại.

Ông chủ của trạm dịch vụ mới gọi điện thoại, hỏi có cần cung cấp dịch vụ giao tận nơi hay không.

Hơn hai mươi nhân dân tệ, vốn một cái một tệ, cùng nhau kéo lên, giảm 50% chỉ thu 10 tệ.

Tư Dã nằm trên giường, ánh nắng hiếm hoi của mùa đông chiếu vào mặt anh.

“Này? Cậu có nghe thấy tiếng tôi nói không?”

Tư Dã ngồi dậy, cổ họng bởi vì say xỉn khàn khàn, “Không cần, đợi lát nữa đến lấy. ”

Ông chủ có chút táo bạo: “Muốn lấy thì tới mau đi, Cũng không nhìn xem chất đống bao nhiêu ngày rồi, tôi sẽ tịch thu phí quá thời gian của cậu đấy.”

“Được, đến đây.”

“Chậc, mười tệ cũng tiếc...”

Ông chủ hùng hổ cúp máy.

Tư Dã lại ngồi một lát, trong đầu không có gì cả.

Anh thường ở trong trạng thái này, không nghĩ ngợi điều gì, tránh nhớ lại những chi tiết khi ở bên Cận Trọng Sơn.

Như thể điều đó sẽ cứu anh khỏi buồn và anh dường như đang làm khá tốt.

Ngày tết dương lịch, anh nhốt mình trong nhà không gặp ai.

Vừa mới thẳng thắn với Tư Vũ xong, Tư Vũ nghĩ hẳn là anh và Cận Trọng Sơn cần thế giới riêng của hai người, cũng không quấy rầy anh.

Dù vậy vẫn gọi điện thoại tới hỏi thăm một lần, anh lười biếng nói mình đang ngủ.

Tư Vũ nghẹn họng, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện lệch lạc, phiền não dặn dò anh không được túng dục quá độ, sau đó không gọi tới nữa.

Sau Tết Nguyên đán, “vùng hoang dã” bắt đầu bận rộn với các dự án trong năm mới.

Anh chải chuốt bản thân một cách hoàn hảo, từng sợi tóc đều được uốn theo cách anh muốn.

Bởi vì công việc bận rộn, không ai để ý anh đã khác trước rất nhiều.

Chị Tinh hỏi sao mấy ngày rồi mà anh Cận không tới.

Tay cầm bút của anh hơi khựng lại, bình tĩnh nói: “Mùa đông trên cao nguyên có rất nhiều việc cần anh ấy xử lý, anh ấy phải tạm thời trở về trước tết nguyên đán.”

Chị Tinh gật đầu, “Vậy chúng ta bắt tay vào việc, tranh thủ trước Tết nguyên đán làm xong tất cả công việc, nghỉ sớm, em sớm đi tìm anh Cận đi. ”

Anh mỉm cười, “Được.”

Sự thờ ơ của Cận Trọng Sơn quả nhiên lây nhiễm cho anh.

Anh che giấu chuyện chia tay với mọi người, kể cả bản thân anh, đôi khi cũng cảm thấy thật ra bọn họ không có chia tay, Cận Trọng Sơn chỉ là trở về Kashgar xử lý chuyện nhất định cần phải xử lý mà thôi.

Chỉ là một số chi tiết vẫn cố chấp nhắc nhở anh ——

Sự thờ ơ của anh là giả, anh không bình tĩnh như anh vẫn thể hiện.

Anh thường quên ăn.

Ngày nào anh cũng làm thêm ở studio đến rất khuya, về đến nhà đầu óc trống rỗng, cần rượu mới ngủ được.

Đôi khi anh thức dậy, chạm vào gối thấy ướt đẫm.

Nhưng anh không nhớ mình đã khóc, cũng không nhớ trong giấc mơ điều gì khiến anh buồn tới vậy.

Chuyển phát nhanh cũng quên đi lấy.

Cũng không phải quên, mã nhận hàng ngày nào cũng đều đều gửi tới.

Nhưng anh không có tâm trạng đi lấy.

Cũng có thể là sợ nhận được một cái gì đó.

Trước khi rời khỏi Kashgar, anh nghĩ rằng mình sẽ trở lại với Cận Trọng Sơn, anh căn bản không ngờ Cận Trọng Sơn sẽ bỏ lại anh ở đây.

Anh đã sống ở Kashgar suốt nửa năm trời, phòng ngủ trên lầu cửa hàng tạp hóa, cửa hàng quần áo, sân, khắp nơi đều là dấu vết của anh.

Anh thích chi tiêu tiền, đồ hữu dụng vô dụng, chỉ cần anh thích, anh sẽ mua về.

Cận Trọng Sơn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng không có quá nhiều hành lý.

Không gian riêng tư của Cận Trọng Sơn, sớm đã chất đầy vật phẩm của anh. Mấy thứ này, nhất định sẽ bị Cận Trọng Sơn gửi về chứ?

Chúng sẽ giống như một đống rác không ai muốn, chen chúc trong trạm dịch.

Những kiện hàng khác đều được người mua đầy mong chờ mà lấy đi.

Chỉ có chúng mới bị loại bỏ.

Ngay cả người tiếp nhận như anh cũng không muốn mang chúng về.

Tư Dã nhìn ánh mặt trời một lát, mắt bị đâm đến đau đớn, nhưng rác chất đống ở trạm dịch, cũng là gây thêm phiền toái cho người ta.

Tư Dã nghĩ, hôm nay thời tiết tốt, đi dọn sạch rác thôi.

Khi xuống giường, anh có hơi choáng váng ngã chúi xuống.

Đầu gối trần của anh đập mạnh xuống sàn, rách toạc.

Nhưng cơn đau dường như không rõ ràng, anh thậm chí còn không thèm bôi thuốc, chỉ đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trước đây, sàn phòng ngủ được trải thảm. Anh và Cận Trọng Sơn đã làm điều đó trên thảm

Vài ngày trước, anh làm đổ rượu ra thảm, khó lau chùi nên anh đã vứt đi.

Có một lần anh xuống giường, eo và chân mất lực, cũng ngã xuống. Đầu gối đập vào một tấm thảm mềm mại, không hề có cảm giác đau đớn.

Cận Trọng Sơn lại ngang ngược ôm anh lên, lúc giúp anh tắm rửa, rất dịu dàng mà xoa đầu gối. Lúc đặt anh trở lại trên giường, còn hôn cái chỗ phiếm hồng kia.

Anh từng hoài nghi, đầu gối của anh không phải bị ngã đỏ, mà là bị Cận Trọng Sơn xoa đỏ.

Bàn chải đánh răng điện đã ngừng rung động, Tư Dã vẫn còn hồn nhiên nắm lấy.

Thẳng đến khi kem đánh răng và nước bọt chảy đầy cằm, anh mới thở dài, vội vàng rửa sạch.

Khi nhận chuyển phát nhanh, Tư Dã dã mượn một chiếc xe ba gác từ ông chủ. Tất cả hai mươi mấy bưu kiện chất lên xe ba gác, không nhìn đã biết là hành lý cỡ lớn.

Tư Dã hỏi: “Chỉ có những thứ này thôi à?”

Ông chủ sốt ruột ném cái máy cho anh, “Tự cậu xem đi!”

Tư Dã xem xong tất cả chuyển phát nhanh tương ứng với số điện thoại di động của anh, không ai đến từ Tân Cương.

Trả lại máy cho ông chủ, Tư Dã thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi kéo toàn bộ bưu kiện về nhà, Tư Dã ngồi ở cửa cởi từng gói một.

Có mấy cái bao anh đều phải suy nghĩ mới biết được đó là cái gì.

Phá đến thứ hai mươi, Tư Dã bỗng nhiên bất động.

Hai tay dần dần dùng sức, xương ngón tay trắng bệch.

Đó là một hộp bún ốc.

Sau khi ăn xong xiên que WC với Cận Trọng Sơn, anh thúc giục Cận Trọng Sơn cũng nhanh chóng mua một thùng bún ốc gửi đến Kashgar.

Chuyển phát nhanh đi Tân Cương tương đối chậm đặc biệt là vào mùa đông.

Nếu không gửi sớm, lúc về họ sẽ không được ăn.

Cận Trọng Sơn đồng ý, nhưng mua hay không anh không biết, cũng không thúc giục.

Hộp bún ốc này lại gửi đến Thành Đô.

Đầu ngón tay Tư Dã hơi run lên, tìm ra danh sách hàng mở ra.

Ngày đặt hàng là ngày 28 tháng 12.

Ngày 31 đã đến trạm, nhưng anh không đi lấy.

Anh nói anh muốn ăn tết trọn vẹn ở Thành Đô.

Vì vậy, bún ốc đã được gửi đến Thành Đô vào đêm giao thừa.

Nhưng họ không có thời gian ăn.

Tư Dã nắm chặt một gói, cơ hồ bóp nát cả bao bì.

Lúc đặt hàng, Cận Trọng Sơn đang nghĩ gì vậy? Anh ấy định ăn với mình phải không?

Anh không biết Cận Trọng Sơn suy nghĩ chuyện chia tay từ lúc nào vừa mới đến Thành Đô đã bắt đầu? Hay là giữa triển lãm?

Anh nhớ lại sự im lặng của Cận Trọng Sơn mỗi khi anh đề cập đến việc trở về Kashgar.

Ước chừng là khi đó, Cận Trọng Sơn đã dày vò và do dự rất nhiều.

Tư Dã lảo đảo đứng lên, cầm gói bún ốc bị bóp nát đi vào phòng bếp, bật bếp, đun nước.

Ít nhất Cận Trọng Sơn từng muốn cùng anh đón xong tết nguyên đán này.

Chỉ là vào ngày 31, đột nhiên hạ quyết tâm rời đi.

Còn sớm hay muộn hơn vài ngày thì sao?

Cận Trọng Sơn vẫn sẽ nói lời chia tay với anh.

Nước sôi, Tư Dã đổ bột và nguyên liệu vào. Mùi măng chua tràn ngập nhà bếp, cuối cùng cũng nấu chín, Tư Dã không vớt chúng lên. Mà đổ vứt cả nồi.

Năm nay tết âm lịch đến tương đối sớm, vào cuối tháng Giêng.

Trong cuộc họp ngày hôm qua, Tư Dã đột nhiên tuyên bố nhận được sự hợp tác của một studio Nhật Bản, sau tết âm lịch sẽ dẫn một nhóm đi qua.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Lần trước không phải là nói năm sau sẽ tới Kashgar sao?

Tư Dã không giải thích, mang công việc trở lại gác xép, thức cả đêm để liên lạc với bên kia và đưa ra một lịch trình mà cả hai bên đều hài lòng.

Trời sắp sáng, “vùng hoang dã” sẽ có một cuộc họp thường niên vào buổi chiều, sau đó được nghỉ.

Tư Dã mệt mỏi, nhưng không buồn ngủ, muốn uống một tách cà phê, thời gian này không thể gọi đồ ăn sẵn.

Có một máy pha cà phê ở nhà, nhưng đã lâu không dùng. Anh lục lọi tủ tìm máy pha cà phê, nhưng lúc tìm lại lấy ra một gói trà.

Không phải túi trà anh dùng để ngâm nước, mà là trà dùng để nấu.

Bên cạnh còn có một túi sữa bột, loại sữa cừu Tân Cương cực kỳ giàu dinh dưỡng.

Ngoài ra còn có một lọ muối, khác với loại dùng để nấu ăn.

Anh phàn nàn rằng trà sữa mặn làm từ túi trà không có vị như ở Kashgar, sau đó Cận Trọng Sơn nhờ người gửi trà và sữa bột sang.

Nhưng thời gian eo hẹp nên chỉ nấu một lần.

Ngày Cận Trọng Sơn đi, cơ hồ xóa sạch mọi dấu vết tồn tại. Chỉ còn lại nguyên liệu nấu trà sữa mặn.

Chẳng lẽ vì anh thích trà sữa mặn, nên để cho anh sao?

Tuy nhiên, anh thích trà sữa mặn không phải vì trà sữa muối dễ uống đến mức gây nghiện.

Đơn giản vì trà sữa mặn là trà sữa mặn trên cao nguyên Pamir, là trà sữa mặn do chính tay Cận Trọng Sơn nấu.

Làm cho anh nghiện cho tới bây giờ chỉ có Cận Trọng Sơn.

Tư Dã nhắm mắt lại, ngồi xổm một lúc rồi đóng cửa tủ lại.

Anh không pha trà sữa mặn, đột nhiên thấy xay hạt cà phê phiền phức nên pha một cốc cà phê hòa tan.

Cao nguyên Pamir vào mùa gió lạnh nhất trong năm.

Trời đất trắng xóa, ngoại trừ màu đen lẻ tẻ, không thể nhìn thấy màu sắc khác.

Khách sạn, homestay ở huyện Tháp đều đã đóng cửa, chỉ có một nhà trọ còn mở cửa.

Mỗi năm vào thời điểm này, có rất ít dũng sĩ từ bên ngoài đến huyện Tháp, muốn tận mắt chứng kiến Karakoram trong gió tuyết mênh mông.

Mấy ngày trước, có hai người gặp nạn trên núi cao hơn bốn ngàn mét so với mực nước biển, ông chủ Thanh Lữ và Cận Trọng Sơn đích thân đón người về.

Ông chủ muốn nhờ Cận Trọng Sơn đưa họ đến ngôi làng bên dưới. Có Cận Trọng Sơn ở đây, ông yên tâm.

Nhưng Cận Trọng Sơn lắc đầu, nói không dẫn theo khách.

Ông chủ suy nghĩ một hồi cũng hiểu.

Thời gian này năm trước, Cận Trọng Sơn vội vàng đưa tiếp tế cho lính biên phòng, quả thật không dẫn khách.

Đến trạm bảo vệ biên giới, Cận Trọng Sơn không trở về ngay mà tuần tra với bọn họ, đổi xe thành ngựa.

Lão hộ biên viên vẻ mặt kinh ngạc, nói trạm có đủ nhân lực rồi.

Hắn lạnh nhạt nói, hắn đến có thể giúp một phần sức đổi cho mấy người lính đi nghỉ ngơi.

Ở trên núi ba ngày, Cận Trọng Sơn mới trở về khiến Cổ Lệ Ba Y rất đau lòng, vội vàng kéo hắn đến bên lò sưởi, xem hắn có bị thương hay không.

Cận Trọng Sơn cười khẽ, nói mình không có sao.

Khố Nhĩ Ban làm một nồi lẩu bỏ

Đây là đồ ăn nhà mình, không chú ý như trong cửa hàng.

Cổ Lệ Ba Y hỏi vì sao Tư Dã không về, mấy đứa con gái nhà dân bên cạnh ngóng trông mặc quần áo mới trong tiệm Tư Dã.

“ Tư Dã đang bộn bề công việc ở Thành Đô.” Hắn nói.

Cổ Lệ Ba Y và Khố Nhĩ Ban cũng không nghĩ ra quá nhiều, sau khi tán gẫu vài câu bèn giục Cận Trọng Sơn ăn nhiều thêm chút.

Ngày hôm sau, Cận Trọng Sơn lại lên núi.

Gió tuyết của Khách Lạt Côn Lôn thổi qua mặt, lạnh đến khắc cốt.

Hắn cưỡi ngựa, chạy trên cánh đồng tuyết mênh mông, gió tuyết kêu gào trong mắt hắn giống như những mảnh vụn.

Trầm mặc, nhưng càng ngày càng sắc bén.

Phía trước không thể nhìn thấy những ngọn núi, cuối cánh đồng tuyết là bầu trời xám xịt.

Trong ngực hắn đột nhiên dâng lên một cỗ nặng nề khó có thể giải quyết, phóng ngựa chạy về phía nơi tiếp giáp giữa bầu trời và cánh đồng tuyết.

Nhưng bất luận chạy như thế nào cũng không chạy được đến điểm kết thúc.

Bầu trời và cánh đồng tuyết sẽ không thực sự gặp nhau.

Nhưng những ngọn núi sẽ.

Trong tầm mắt rốt cục xuất hiện núi tuyết liên miên.

Chúng từ trên đường chân trời tiếp nhận cánh đồng tuyết, từ cổ chí kim không thay đổi mà đứng ở nơi đó, là nơi mà cánh đồng tuyết chân chính có thể trở về.

Vào thời khắc lạnh nhất của mùa đông, Cận Trọng Sơn bỗng nhiên nhớ tới mùa hè, một đoạn đối thoại của Tư Dã với hắn ——

“Bầu trời cũng có thể là nhà của vùng hoang dã. Anh xem đi. ”

“Nhưng bầu trời sẽ không thực sự chờ đợi vùng hoang dã. Nó chỉ mang lại ảo giác rằng vùng hoang dã đang chờ đợi.”

Cận Trọng Sơn siết chặt dây cương, ngựa dừng lại.

Những gì bầu trời mang lại cho vùng hoang dã là một ảo ảnh.

Những gì thời gian đã cho hắn cũng là một ảo ảnh..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.