Đại sư Không Giới dẫn Nam Cung Tiểu Tăng, Miyazaki Meiko, Trần Ngũ Sinh cùng Kim Cực Thọ vào trong thiền phòng của ông.
Một chú tiểu bưng tới mấy chén trà xanh, sau đó y len lén dùng ánh mắt đầy vẻ sợ hãi để đánh giá Kim Cực Thọ, sau đó y vội vàng đi ra ngoài, rồi đóng lại cửa thiền phòng theo lời phân phó của đại sư Không Giới.
-Các vị...
Đại sư Không Giới vừa định mở miệng thì Kim Cực Thọ cắt ngang .
-Thật xin lỗi đại sư.
Kim Cực Thọ nói:
-Hôm nay kẻ hèn quá lỗ mãng, mong đại sư bỏ quá cho.
Kim Cực Thọ không phải kẻ ngu dốt. Nếu Nam Cung đã đến thì hắn nhất định không thể dùng những thủ đoạn trước đó nữa. Hắn lúc trước định dùng sức mạnh để ép đối phương phải nói ra. Đây vốn là phong cách của hắn rồi. Hắn luôn cho rằng cách làm từ bi của Nam Cung Tiểu Tăng quá cổ hủ. Nhưng nếu tình hình đã chuyển biến, thì hắn cũng nên tỏ chút thái độ hối lỗi, để xoá tan bầu không khí căng thẳng lúc trước, tránh cho đối phương vì ôm hận mà tiết lộ những thông tin không đúng.
-Không sao!
Đại sư Không Giới cũng thể hiện rõ hình tượng của 1 vị cao tăng đắc đạo, nói:
-Trước đó lão nạp cũng không biết thí chủ cũng có quen biết với cố nhân vì thế lão nạp cũng có chút chậm trễ. Thí chủ không cần bận tâm! Lão nạp bái Phật nhiều năm, sớm đã tứ đại giai không,do đó lão nạp cũng không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt thế này.
Kim Cực Thọ tuy ngoài mặt cũng có vẻ đồng tình, nhưng trong lòng hắn cười nhạt với cái gọi là "Tứ đại giai không" . Người sống trên đời nhất định phải ăn cơm, uống nước và đi vệ sinh. Chùa Nguyệt Sơn nếu không nhận nhiều tiền nhang đèn cúng kiếng như vậy thì làm sao nuôi được đến trên 500 hoà thượng? "Tứ đại giai không" ở chỗ khỉ gió nào? Nhưng chuyện này cũng chẳng dính dáng gì tới hắn. Chỉ cần con lừa ngốc này tiết lộ chân tướng, hắn cũng lười chấp nhặt với lão.
-Mấy chén trà xanh này dùng nước suối để pha, mùi vị không tệ.Ngày xưa Quảng Hải hiền đệ cũng là người yêu trà. Chỉ tiếc là người xưa đã qua đời. Cũng may lần này lão nạp có may mắn nhìn thấy truyền nhân của hiền đệ, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào.
Nam Cung Tiểu Tăng nhìn vị phương trượng này mà trong lòng nhớ đến vị sư phụ trong thế giới hiện thực của mình. Hắn không khỏi nảy sinh cảm giác thân thiết khó nói với ông. Hắn bưng chén trà xanh lên rồi nói:
-Nếu đây là trà mà sư tổ yêu thích,kẻ đồ tôn như vãn bối cũng nên thưởng thức xem sao.
Nam Cung thoạt nhìn có vẻ không nóng vội. Dù sao cũng đã đến đây rồi, chậm thêm dăm phút nửa giây cũng chẳng sao cả. Hắn dù sao cũng là quỷ sai mạnh nhất nên chút phong thái ấy vẫn phải có.
Phương trượng sau khi thưởng thức vài ngụm trà xanh bèn nói vào chuyện chính.
-Mọi chuyển kể lại mấy chục năm về trước.... Còn thời gian cụ thể là năm nào thì thứ cho lão nạp không nhớ rõ lắm. Lão nạp chỉ nhớ đó là vào những năm 70. Lúc ấy, lão nạp đang là trụ trì của chùa Không Sơn, còn Quảng Hải hiền đệ cũng mới chân ướt chân ráo tới Hồng Kông. Tuy rằng hiền đệ là người trong đạo gia, nhưng lão nạp và hiện đệ cũng có duyên, nên lão nạp cũng có cái vinh hạnh mời hiền đệ dừng chân ở chùa Không Sơn vài ngày. Khi đó lão nạp từng nói cho hiền đệ biết trong chùa Không Sơn có 1 tấm bia đá không có chữ viết vô cùng thần bí.
- Bia đá không có chữ viết?
Nam Cung Tiểu Tăng cảm giác đây là điểm vô cùng quan trọng. Không lẽ nó chính là vật bị nguyền rủa sao?
-Đúng vậy! Lâm hiền điệt hình như không biết việc này thì phải!
(Hiền điệt là cách gọi khi xưa trong phim kiếm hiệp để chỉ cháu)
-Gia sư cũng không nhắc qua chuyện này, mà vãn bối lại không có may mắn được nhìn thấy phong thái của sư tổ lão nhân gia.
-Chùa Không Sơn được thành lập trong thời kỳ Dân quốc ( 1912 -1949). Lúc ấy ở nó nằm ở giao lộ của con đường Tứ Trinh trong vùng ngoại ô xuống cấp của địa khu Cửu Long. Nay chỗ đó đã là 1 nơi hoang vu vằng vẻ. Con đường Tứ Trinh này cũng không quá dài, nhưng cũng có không ít kiến trúc cổ được xây dựng từ thời Dân quốc còn được bảo tồn nguyên vẹn,do đó nói này cũng thu hút không ít khách du lịch tới thăm quan.Chùa Không Sơn chính là 1 toà cổ tháp trong số những khối kiến trúc cổ từ thời Dân quốc. Khối bia đá không chữ viết kia hình như đã có từ thời đó. Tấm bia đá này cao khoảng 6-7 mét,rộng khoảng 3-4 mét. Tấm bia đá hình như được đẽo gọt từ đá cẩm thạch.Trước khi lão nạp quy y ở chùa Không Sơn thì tấm bia đá đã nằm ở đằng sau mấy gian thiền phòng, hơn nữa đằng sau mấy gian thiền phòng của chùa Không Sơn cũng vừa lúc là đoạn giao lộ của con đường Tứ Trinh. Khi lão nạp quy y thì trụ trì của chùa Không Sơn lúc đó là sư phụ của lão nạp. Sư phụ lão nạp cũng từng dặn dò đừng bao giờ di chuyển tấm bia đá đó.Trước khi sư phụ viên tịch và trao chức trụ trì của chùa cho lão nhạp, sư phụ cũng không quên dặn lại 1 lần nữa rằng đừng bao giờ di chuyển tấm bia đá đó.
-Lão nạp không hiểu sao lại cảm thấy rất sợ hãi tấm bia đá đó.Cho dù là khi vừa quy y hay lúc nhậm chức chủ trì, lão nạp cũng không dám tới gần tới tấm bia đá đó. Mỗi lần phải đi qua đó, lão nạp cứ cảm thấy ánh mặt trời cũng yếu đi không ít. Sau cùng,cảm giác sợ hãi càng lúc càng chiếm trọn tâm trí lão nạp. Trên tấm bia đá kia rõ ràng không có 1 chữ nào, cũng không có ai mai táng ở đó, nhưng lão nạp vẫn cứ cảm thấy sợ hãi. Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy nó, lão nạp lại phải tới thiền phòng để niệm tâm kinh cho lòng bình tĩnh lại. Nhưng dù có niệm bao lần kinh thư thì lão nạp cũng không cách nào xoá tan sự sợ hãi trong lòng lão nạp. Lão nạp cứ cảm thấy tấm bia đá kia hình như đang phong ấn 1 thứ gì đó rất đáng sợ.
(Tâm Kinh : viết tắt của Ban Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh)
-Chuyện này làm cho lão nạp cảm thấy rất rối rắm. Lão nạp cũng có lần từng nghi ngờ rằng lão nạp lục căn chưa thanh tinh, cho nên trong lòng mới sinh ra ma chướng. Đúng lúc này thì Quảng Hải hiền đệ đến. Lão nạp lập tức dẫn hiền đệ tới tấm bia đá. Lúc ấy, ngay từ khi đi tới chỗ tấm bia đá đó, hiền đệ đã cảm thấy có điều bất thường. Hiền đệ lúc ấy đã từng nói với lão nạp: “Trụ trì đại Sư, ở phía trước hình như có 1 ‘vật lạ’.
-Tấm bia đá kia cũng vừa lúc nằm ở giao lộ của con đường Tứ Trinh. Sau khi hiền đệ đi tới đó, đệ ấy liền nói:” Tấm bia đá này nằm đối diện với giao lộ của con đường này, xem ra có vẻ như nó dùng để bịt kín phía cuối con đường này, không cho “thứ đó” rời khỏi con đường này.” Lão nạp lúc ấy nghe xong cảm thấy rất hoảng sợ bèn vội vàng hỏi:”A Di Đà Phật, Quảng Hải hiền đệ! Nơi này là nơi của Phật thanh tịnh, làm sao lại có thứ vật tà ác này?” Tiếp đó, Quảng Hải hiền đệ tính cho lão nạp một quẻ. Sau khi tính xong quẻ này,sắc mặt của hiền đệ trở nên rất xấu, sau đó hiền đệ còn hét lên 1 tiếng đầy sợ hãi,miệng còn thổ ra 1 búng máu, sau đó bất tỉnh ngay tại trận!
Nam Cung Tiểu Tăng càng nghe càng cảm thấy kinh hãi.
-Vậy sau đó thì sao?
-Lần hôn mê bất tỉnh này kéo dài đúng 3 ngày 3 đêm. Lúc ấy lão nạp cũng đã mời bác sĩ tới xem bệnh cho sư đệ, nhưng họ đều nói không tìm ra được nguyên nhân. Cuối cùng, khi hiền đệ tỉnh lại, sắc mặt của đệ ấy trắng bệch như tờ giấy. Hiền đệ nhìn lão nạp rồi nói:”Trụ trì Đại Sư, đây là quẻ đại hung. Cả đời tiểu đệ vẫn tiến hành thăm dò thiên cơ,nhưng tiểu đệ thật không ngờ mình lại không thể giúp mình nghịch thiên cải mệnh.” Lão nạp vội vàng truy hỏi nguyên nhân thì hiền đệ lại nói:”Đại sư hãy mau chóng rời khỏi đây đi! Nếu đại sư sớm ngày rời khỏi chùa Không Sơn thì có lẽ đại sư còn có cơ hội giữ được một mạng!”
-Sau đó dù lão nạp có hỏi han thế nào thì hiền đệ cũng không nói.Sau này lão nạp điều tra ra được 1 chuyện : Con đường Tứ Trinh này là 1 con đường cổ có lịch sử lâu đời,cho nên không ít kiến trúc được xây dựng từ thời kỳ Dân quốc vẫn còn được bảo tồn.Nhưng sau khi trải qua chiến loạn, không ít tư liệu đã trở nên rất khó tìm. Chùa Không Sơn phải may mắn lắm mới có thể tồn tại. Nó cũng là 1 khối kiến trúc cổ trên con đường Tứ Trinh này.
-Tiếp đó 1 ngày kia, lão nạp phát hiện hiền đệ thu 1 đệ tử, cũng chính là sư phụ của hiền điệt. Sư phụ hiền điệt có ngộ tính rất cao.Quảng Hải cũng coi y như con, thậm chí có đôi khi còn rất nghiêm khắc. Lão nạp lúc ấy đã có cảm giác, sư tổ của hiền điệt có 1 kế hoạch gì đó. Linh cảm của lão nạp rất nhanh được ứng nghiệm .
-Ngày đó, bỗng nhiên người của Công ty xây dựng Hoa Đình tới kiếm bọn ta.Họ nói là chính phủ Hồng Kông quyết định tiến hành cải tạo khu này. Hương khói chùa Không Sơn cũng không vượng,nên họ quyết định dỡ bỏ ngôi chùa này, sau đó xây nên 1 khu dân cư mới. Lão nạp đương nhiên phản đối rất quyết liệt. Chùa Không Sơn là 1 ngôi chùa cổ có lịch sử lâu đời,sao có thể nói phá là phá? Hơn nữa, Quảng Hải hiền đệ cũng nói với lão nạp, không thể để ngôi chùa này bị phá ! Lão nạp chắc chắn nguyên nhân là do tấm bia đá không chữ viết kia.
-Nhưng người của Công ty xây dựng Hoa Đình vô cùng cứng đầu. Thấy lão nạp cầm ra tờ khế ước nhà đất từ thời Dân quốc, y chỉ cười nhạt rồi nói bây giờ là thời đại nào rồi,tờ khế ước nhà đất này còn có tác dụng gì nữa. Hơn nữa y còn nhấn mạnh đây là công trình xây dựng được chính phủ Hồng Kông phê duyệt,do đó vùng này bắt buộc phải phá dỡ. Kể cả chùa Không Sơn cũng không ngoại lệ. Y hạn cho lão nạp 1 tháng phải thông báo cho tất cả hoà thượng trong chùa rời đi, nếu không đến lúc đó, y sẽ điều máy ủi tới cưỡng chế phá dỡ ngôi chùa!
-Lúc ấy, lão nạp và Quảng Hải hiền đệ cực lực phản đối. Nhất là Quảng Hải hiền đệ còn nhấn mạnh nhiều lần tuyệt đối không thể phá dỡ chùa Không Sơn vì nếu tấm bia đá kia không còn thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Khi hiền đệ nói câu này thì sắc mặt của hiền đệ tái nhợt đi.Lão nạp cũng tin lời của hiền đệ do đó lão nạp cũng quyết định kháng nghị đến cùng. Nhưng những hoà thượng trong chùa không phải ai cũng có suy nghĩ như vậy. Bọn họ thà cầm khoảng tiền bồi thường rồi chuyển đến 1 ngôi chùa khác chứ không muốn tiếp tục ở lại ngôi chùa nhỏ không có bao nhiêu hương khói này.
-Cuối cùng, giám đốc của Công ty xây dựng Hoa Đình -- Thẩm Hoa Đình tự mình ra mặt. Lúc ấy trên con đường Tứ Trinh cũng có bảo tồn không ít kiến trúc cổ từ thời Dân quốc, khiến cho không ít những người có lòng bảo vệ những di sản có giá trị lịch sử phản đối ầm trời, cho nên Thẩm Hoa Đình không thể không tự mình ra mặt để thuyết phục. Lúc ấy, lão nạp và Quảng Hải hiền đệ đứng ra cãi lý với Thẩm Hoa Đình. Đến cuối cùng, lão nạp và Quảng Hải hiền đệ cũng nhượng bộ. Chúng ta chỉ cần giữ lại tấm bia đá nằm ở giao lộ của con đường Tứ Trinh là được.
-Nhưng, ông chủ Thẩm làm sao đáp ứng được? Chỗ này sau này sẽ xây dựng khu dân cư. Để tấm bia đá ở đó thì có ma nào dám tới đây ở? Lão lúc ấy nhận ra Quảng Hải hiền đệ phản đối kịch liệt hơn lão nạp rất nhiều, vì thế lão giở chút thủ đoạn. Lão gọi cảnh sát tới bắt hiền đệ vì tội hành nghề mê tín dị đoan.Lão nạp cũng không thể nào đấu lại họ, do đó đành phải trơ mắt nhìn họ phá dỡ nơi này. Đến khi Quảng Hải hiền đệ được thả ra thì chuyện đã rồi. Lão nạp tuy rất cố gắng, như 1 thân xác thịt của lão nạp làm sao cản được máy ủi của họ? Chính mắt lão nạp nhìn thấy tấm bia đá đó bị ủi sập.
-Sau đó, con đường Tứ Trinh đã trở thành lịch sử. Con đường và những khu vực xung quanh được được san thành đất bằng, sau đó được đóng cọc. Tiếp đó Công ty xây dựng Hoa Đình bắt đầu tiến hành xây dựng 1 cách rầm rộ. Nhưng kể từ lúc đó, từng người công nhân tham gia thi công công trình mất tích 1 cách khó hiểu! Ban đầu chỉ là công nhân xây dựng bình thường, nhưng sau đó ngay cả trưởng phòng xây dựng của công ty cũng mất tích. Cuối cùng bản thân ông chủ Thẩm phải đích thân tiến hành điều tra. Vụ việc lần đó dấy lên không ít khủng hoảng. Chuyện về tấm bia đá lúc đó cũng tạo ra 1 hồi sóng gió nhất định. Có không ít người cho rằng bởi vì Công ty xây dựng Hoa Đình ủi sập tấm bia đá kia nên họ mới bị trời phạt.
-Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng,tạo thành 1 đả kích trí mạng cho Công ty xây dựng Hoa Đình.Số người mất tích càng lúc càng lớn, hơn nữa không có bất cứ 1 tung tích nào để lại để điều tra. Cuối cùng, ngay cả cảnh sát cũng bị kéo vào cuộc ,nhưng kết quả cũng chẳng thu được. Thành ra sau này dù có trả bao nhiêu tiền cũng không có người nào chịu làm việc này . Công trình này cũng vì thế mà bị treo vô thời hạn. Cuối cùng, ông chủ Thẩm không thể không đến tìm lão nạp và Quảng Hải hiền đệ. Lão nói phải trả bao nhiêu tiền cũng được,chỉ mong Quảng Hải ra tay cứu lão.
-Tiếp đó, Quảng Hải nói với lão rằng tấm bia đá kia dù đã bị ủi sập, nhưng hiền đệ đã có chuẩn bị. Hiền đệ nói con đường Tứ Trinh này “kết nối” với 1 “con đường” của vong hồn. Hiền đệ nói tạm thời gọi “con đường” này là ‘Con đường vong hồn’. Sau khi tấm bia đá bị ủi sập thì vong hồn trên ‘con đường’ đó sẽ không còn bị phong ấn nữa. Họ sẽ 1 lần nữa chỉ dẫn cho người sống bước lên con đường đó. Nhưng điều đáng sợ hơn là thứ ở sâu thẳm bên trong “con đường” đó là gì thì ngay cả hiền đệ cũng không biết. Hiền đệ chỉ biết cũng vì “nó” mà hiền đệ tính ra cho mình được quẻ hung hiểm nhất – quẻ “tất tử” ( chắc chắn phải chết). Hiền đệ biết hiền đệ tuyệt đối không tránh được kiếp nạn này, do đó hiền đệ mới tìm ình 1 đồ đệ, dốc hết sở học truyền thụ cho người đó.
-Hiền đệ.. cũng chỉ có thể tạm thời phong ấn "‘Con đường vong hồn" đó.