Chùa Nguyệt Sơn tự nằm trên 1 ngọn núi có tên núi Kim Ô ở quận Nguyên Lãng.
Khi xe chạy tới chân núi, ba người gọi điện liên lạc với Kim Cực Thọ. Nghe y nói y lúc này mới đi được ½ quãng đường lên núi.
Nam Cung Tiểu Tăng nhấn mạnh:
-Cậu nghe mình nói này Sarah! Trước khi bọn mình tới đó, cậu tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ! Chờ bọn mình tới đó rồi bàn tiếp!
Thủ đoạn của Kim Cực Thọ vô cùng đáng sợ. Nam Cung lo khi lên đến đỉnh núi thì toàn bộ chùa Nguyệt Sơn đã chìm trong bể máu.
-Biết rồi!
Tiếp đó Kim Cực Thọ cúp máy.Nghe giọng nói nam không ra nam mà nữ chẳng ra nữ của Kim Cực Thọ, Nam Cung Tiểu Tăng cũng không thể nào yên tâm đựợc. Kim Cực Thọ có bao giờ là người chịu nghe lời người khác đâu?
-Đi ! Chúng ta mau chóng lên núi !
Chùa Nguyệt Sơn mặc dù nằm ở trong núi sâu, nhưng có vẻ như nơi này rất linh nghiệm nên hương khói vẫn nghi ngút quanh năm.
Khi Kim Cực Thọ đi tới đỉnh núi thì y đã thấy từ xa một toà cổ tháp. Ngôi chùa này được không ít phú hộ ở địa phương quyên tiền cúng kiếng, cho nên diện tích của nó cũng không nhỏ, hơn nữa trong chùa có tới hơn 500 hoà thượng.Trên đường lên núi,Kim Cực Thọ cũng gặp không ít khách hành hương. Sau khi trò chuyện với bọn họ, y biết được phương trượng của chùa Nguyệt Sơn này tên là đại sư Không Giới. Đại sư Không Giới là một vị cao tăng đắc đạo. Cư dân ở vùng lân cận vô cùng tín phục ông, cộng thêm việc đại sư đã làm không ít việc tốt, hơn nữa lại rất có năng lực đối ngoại, do đó phần lớn tiền nhan đèn cúng kiếng là do vị đại sư “kéo tài trợ”.
Khi đi tới cửa chùa, Kim Cực Thọ nhìn thấy có một vài hoà thượng đang quét sân. 1 hoà thượng tuổi trẻ khi nhìn thấy Kim Cực Thọ đi tới biến tiến tới thi lễ, sau đó miệng niệm phật hiệu:
-A Di Đà Phật ! Thí chủ xin dừng bước! Bản chùa đã đóng cửa, nếu muốn tới dâng hương thì ngày mai thí chủ hẵng tới.
Kim Cực Thọ lạnh lùng cười nói:
-Cút!
-Thí chủ.
Vị hoà thượng này là người có khả năng kiềm chế rất tốt. Y hoàn toàn không có vẻ tức giận mà rất nhẹ nhàng khuyên giải:
-Chùa Nguyệt Sơn đóng cửa hàng ngày lúc 8 giờ tối.Sau lúc đó thì bản chùa không tiếp đón khách hành hương nữa. Đây là thông lệ từ xưa của bản chùa.Nếu thí chủ có lòng thành tâm kính Phậ thì mong thí chủ ngày mai hẵng đến! Phật tổ cũng sẽ không trách tội.
Kim Cực Thọ căn bản không có tâm tình nói nhảm với mấy tên hoà thượng này. Y bỗng nhiên bước tới bóp cổ vị hoà thượng này sau đó nhấc y lên cao, rồi cười dữ tợn nói:
-Con lừa ngốc om sòm này, tao ày 1 cơ hội duy nhất. Nếu mày muốn sống thì thử cầu xin Phật tổ của mày xem nào, để xem y có đến cứu mày không!
Trong thế giới của phim kinh dị, thần phật là cái chó má gì? Kim Cực Thọ căn bản đ** thèm để ý đến cái gì gọi là thần phật !
-Dừng tay !
Những vị hoà thượng ở gần đó biến sắc. Cả đám chạy tới ngăn cản, có 1 người còn chạy vào trong chùa để kêu người.
Có 3,4 hoà thượng bao vây Kim Cực Thọ. Tuổi của họ cũng khoảng hơn 30 tuổi. Trong đó có 1 vị hoà thượng cả giận nói:
-Thí chủ, mong thí chủ thả Không Thiền sư đệ ra! Hoà thượng Chùa Nguyệt Sơn chúng tôi tuy rằng thành tâm hướng Phật, lấy từ bi làm gốc, nhưng chúng tôi cũng không bỏ qua những hành vi làm nhục người khác như thế này !
Kim Cực Thọ lại là cười lạnh một tiếng nói:
-Mục đích của tao khi tới đây rất đơn giản. Năm đó hoà thượng từ chùa Không Sơn chuyển tới đây là ai. Chỉ cần gọi y ra là được. Tao có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn. Nếu còn lôi thôi nữa, tao cũng không ngại dùng máu nhuộm đỏ ngôi chùa Nguyệt Sơn này!
Kim Cực Thọ căn bản không thèm quan tâm đến những tên hoà thượng này. Đừng nói họ chỉ là những vị hoà thượng thông thường, cho dù họ có là võ tăng của chùa Thiếu Lâm đi chăng nữa thì hắn cũng có thể giết họ dễ dàng như chọc tiết lợn vậy. Nếu không phải bởi vì Nam Cung Tiểu Tăng ngăn cản thì hắn đã sớm giết hết mấy tên này rồi, chứ làm sao còn để chúng đứng đây nói lảm nhảm!
Sau đó Kim Cực Thọ hất vị hoà thượng Không Thiền kia về phía những vị hoà thượng đang bao vây hắn, sau đó đi thẳng đến cửa chùa. Sau 1 hồi suy xét, nhân vật do hắn đóng vai 1 lòng muốn hoàn lương, lại thêm việc Nam Cung Tiểu Tăng nhiều lần dặn dò, hắn cũng không tiện ra tay giết đối phương.
Hắn đi thẳng vào trong chùa.
Không ít hoà thượng đứng ra ngăn cản hắn, nhưng hắn chỉ tung ra vài đòn đã khiến cho những người này gãy tay, gãy chân, thậm chí không ít người còn ói ra máu. Thật ra mấy người này may mắn lắm rồi, gặp phải "Hình phạt sư" Kim Cực Thọ mà chỉ bị thương. Họ đúng là phải cảm tạ Phật tổ của họ rất nhiều đấy!
-A Di Đà Phật !
Bỗng nhiên một tiếng phật hiệu có lực chấn nhiếp vang lên. Kim Cực Thọ đưa mắt nhìn về phía trước.
Đó là 1 vị lão tăng mặc trê người cà sa bằng gấm đi ra từ phật đường ở phía sau, theo sau là 1 đám hoà thượng cũng khá lớn tuổi.
Lão tăng thoạt nhìn cũng phải bảy tám mươi tuổi, nhưng có vẻ như ông vẫn còn rất khoẻ.
-Thí chủ! Không biết đồ nhi của lão nạp đắc tội thế nào mà khiến thí chủ phải làm to chuyện như vậy? Hơn nữa, lão nạp còn cảm ứng được trên người thí chủ có khí tức của “vật dơ bẩn”, chỉ e thí chủ sẽ gặp nhiều bất lợi.
Lão tăng này không ngờ có thể cảm ứng được vật bị người chết nguyền rủa?
Kim Cực Thọ cũng cảm thấy có chút thú vị.
-Sát khí trên người thí chủ cuồn cuồn, có lẽ thí chủ đã tạo không ít sát nghiệt. Thiện tai, thiện tai ! Lão nạp tuy bất tài, nhưng cũng không thể cho phép thí chủ làm ô uế nơi cửa Phật thanh tịnh này được.
Kim Cực Thọ cười lạnh. Hắn dám giết nhiều người như vậy rồi còn sợ cái gọi là nhân quả báo ứng của nhà Phật hay sao? Chỉ vài câu nói của lão tăng có thể ảnh hưởng đến hắn sao?
-Lão hòa thượng.
Kim Cực Thọ cũng không dùng 3 chữ “con lừa ngốc” để xưng hô với ông.
-Lão ngày xưa có phải là hoà thượng của chùa Không Sơn không?
-Thí chủ lại biết xuất thân ngày xưa của lão nạp sao? Không sai, năm 35 tuổi lão nạp xuất gia, sau đó quy y ở chùa Không Sơn.
-Nếu vậy thì lão có biết chuyện về “Tứ Trinh” không?
Kim Cực Thọ căn bản không lo lão không nói. Nếu lão không nói... Y có cách để lão phải mở miệng.
Đối với y thì đối phương là tăng lữ cũng được, mà là đạo sĩ cũng thế, hắn cũng sẽ không có chút do dự khi ra tay tra tấn.Hắn chỉ cần kết quả mà thôi.
Lão tăng có vẻ vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn lui lại vài bước 1 cách vô thức.
-Thí chủ...
Kim Cực Thọ biết hắn đã hỏi đúng người. Vậy thì được rồi! Kẻ đã lọt vào tay hắn không có ai dám không mở miệng. Hắn đã bắt đầu suy tính trong đầu phải sử dụng hình phạt nào để tra tấn đối phương. Nghĩ đến chuyện đối phương đã khá lớn tuổi,nên hắn cũng phải nghĩ đến chuyện làm sao để không ảnh hưởng đến mạng sống của lão.
Hiện tại, hắn đang chờ đối phương trả lời. Nếu lão cố tỏ ra cao thâm, nói mấy câu như "Thí chủ hãy quay về đi!" , hắn sẽ lập tức ra tay.
-Phương trượng !
Đám hoà thượng vây xung quanh ông sau đó chỉ vào Kim Cực Thọ rồi nói:
-Phương Trượng! Chúng ta cho người báo cảnh sát đi!Cảnh sát sẽ tới ngay thôi!
Cảnh sát? Kim Cực Thọ cười lạnh một tiếng. Trước khi cảnh sát tới, hắn có thể mang vị lão tăng này đi.
-Ông chính là phương trượng Không Giới?
Kim Cực Thọ cũng không lấy làm bất ngờ với kết quả này.
-Không sai! Pháp danh của lão nạp chính là Không Giới.
-Tôi cần biết sự tình có liên quan đến con đường Tứ Trinh. Ông chỉ cần nói cho tôi chân tướng là được! Lúc ấy khi Công ty xây dựng Hoa Đình cải tạo lại khu ngoại ô đã xuống cấp, sau đó phá dỡ tất cả những công trình kiến trúc trên con đường Tứ Trinh, sau này ngay cả con đường này cũng không tồn tại. Lúc ấy kể cả chùa Không Sơn của lão cũng bị dỡ bỏ. Lão biết được chuyện gì thì nói hết cho tôi biết! Thẩm gia đang giấu diếm chuyện gì?
Lão tăng niệm 1 tiếng "A Di Đà Phật" :
-Thí chủ, quay về đi ! Chuyện này cậu không nên truy cứu thì hơn. Chuyện trên đời vốn...
Nhưng còn chưa nói xong thì lão đã cảm thấy vùng bụng truyền tới cảm giác đau nhức, sau đó đầu lão bị 1 bàn tay dí chặt xuống đất! Sau đó Kim Cực Thọ lấy ra một con dao đặt sát ngón tay của lão!
-Đại Sư. Người trong cửa Phật của ông cho rằng thân thể con người vốn chỉ là 1 cái túi da,nếu vậy chắc ông cũng không đau lòng khi tôi phá cái túi da của ông đúng không? Nếu 10 ngón tay của ông mà không còn thì sau này làm sao ông có thể tiếp tục gõ mõ, tiếp tục thành tâm kính Phật được đây?
Đối với Kim Cực Thọ thì đây còn chẳng được coi là hình phạt nữa. Chung quay lại cũng vì thời gian hạn hẹp, nên đánh nhanh thắng nhanh vẫn là 1 lựa chọn thoả đáng hơn.
-Dừng tay !
Các vị hoàn thượng muốn chạy tới ngăn cản nhưng Kim Cực Thọ lạnh lùng nhìn họ. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến mọi người sợ tới mức không dám bước tới.
-Thí chủ, cứ truy cứu đến cùng chuyện này cũng không tốt lành gì đâu!
Lão tăng cũng có vẻ hoảng sợ:
-Lão nạp nhiều năm qua thành tâm lễ Phật, nhưng không một ngày nào lão nạp quên nổi chuyện này! Nhưng... Lão nạp cũng không có cách gì hay hơn. Ngã phật đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh, nhưng chỉ có chuyện này...
Lão tăng nói đến đây thì mồ hôi toát ra như suối.
-Đủ rồi!
Kim Cực Thọ lạnh lùng nói:
-Cái mà ông gọi là ‘vật dơ bẩn’ lại có thể cứu giúp tôi còn Phật Đà trong miệng ông lại chẳng giúp được gì cho tôi cả. Nếu lão đã không thể giúp tôi thì việc gì tôi phải tin lão?
Nói đến đây Kim Cực Thọ liền vung dao !
-Dừng tay !
Một bàn tay giống như chiếc kềm sắt kẹp chặt lấy tay của Kim Cực Thọ!
Người tới, chính là Nam Cung Tiểu Tăng !
-Masala?
-Tôi đã nói với cậu là đợi chúng tôi tới rồi tính tiếp cơ mà!
May mà họ tới kịp nên đại họa còn chưa xảy ra. Miyazaki Meiko đỡ phương trượng Không Giới dậy.
-Phương trượng đại sư, mời thầy thứ lỗi.
Nam Cung Tiểu Tăng cũng dùng phật lễ để thi lễ với ông rồi nói:
-Vãn bối là Lâm Ngộ Đạo! Vị bằng hữu này của vãn bối đã quá xung động, dám mong bạch thầy bao dung.
Lão tăng nhìn Kim Cực Thọ, sau đó lại nhìn Nam Cung Tiểu Tăng rồi thở dài, nói:
-Oan nghiệt ! Đúng là oan nghiệt mà !
-Đại sư, ngài có biết chuyện về con đường « Tứ Trinh » không?
Đại sư Không Giới cười khổ:
-Thí chủ, có một số việc, không biết tức là biết, biết tức là không biết. Có nhiều điều mà với bổn phận của mình,thí chủ không nên biết.
Tiếp đó lão lại niệm một tiếng "A Di Đà Phật " rồi nói:
-Chuyện này không nên tiếp tục truy cứu thì tốt hơn.
-Vãn bối cần phải biết vì đây là chuyện mà vãn bối bắt buộc phải làm !
-Đợi đã... Thí chủ vừa nói thí chủ họ Lâm.Vậy thí chủ là thế nào với đại sư Lâm Quảng Hải?
-Lâm Quảng Hải chính sư tổ của vãn bối. Đại sư ngài...
-Hoá ra là đồ tôn của Quảng Hải hiền đệ !
Đại sư Không Giới tỏ ra vui mừng:
-Phật tổ phù hộ ! Lão nạp rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày hiền điệt tìm đến rồi!
Tiếp đó lão đưa mắt nhìn những hoà thượng ở xung quanh:
- Các đệ tử mau đi canh giữ bản chùa, đừng để cho người khác tự ý ra vào. Thầy hôm nay có chuyện muốn ôn lại với cố nhân !
Tiếp đó lão nhìn về phía Nam Cung Tiểu Tăng rồi nói:
-Hiền điệt điều tra việc này chẳng lẽ là vì... ‘Con đường’ kia lại xuất hiện sao?
Nam Cung Tiểu Tăng gật đầu.
-Thiện tai, thiện tai ! Chuyện này quá nguy hiểm! Nếu không hiền đệ Quảng Hải đã không sớm ngày tới miền Tây Phương Cực Lạc. Từ khi rời khỏi chùa Không Sơn tới nay, lão nạp chưa ngày nào quên được hiền đệ. Chỉ tiếc sau lần đó, lão nạp đã mất hết tin tức của hiền đệ.
-Đại sư có thể nói ra chân tướng cho vãn bối biết không?
Đại sư Không Giới có vẻ vô cùng kích động nói:
-Hôm nay, lão nạp rốt cuộc đã có thể giữ được lời hứa với sư tổ và sư phụ của hiền điệt. Lão nạp từng hứa với họ khi hiền điệt tìm đến thì lão nạp sẽ kể ra chi tiết ngọn nghành cho hiền điệt biết. Vừa rồi vị thí chủ này hung ác như vậy, cho nên lão nạp mới bạo gan đoán y không phải là truyền nhân của Quảng Hải hiền đệ, do đó mới im miệng không nói! Nếu hiền điệt đã tới thì lão nạp cũng có thể nói rõ mọi chuyện rồi.