Hai người chuẩn bị sẵn tâm lý, đi thảm đỏ lễ trao giải. Cuối cùng đúng là cũng... không nhận được giải thưởng mong chờ nhất.
Nhận được giải nam phụ xuất sắc nhất, là một diễn viên phụ gạo cội, gần như không có bàn cãi gì, trước kia Lâm Thành cũng rất thích cách diễn của ông.
Tuy cơ hội vốn dĩ xa vời, nhưng khoảnh khắc thất bại, với bản tính con người, Lâm Thành vẫn thấy hụt hẫng.
Cũng không phải là đau buồn, mà anh phát hiện bản thân có hơi tiếc nuối.
Anh đi theo Vương Trạch Văn, ra khỏi nơi trao giải, tiếp nhận cuộc phỏng vấn ngắn ngủi, lại đi theo mọi người, đi tới khách sạn ăn tiệc mừng. Bởi "Dạ Vũ" vẫn thu hoạch được một số giải thưởng khác.
Lưu Phong ngồi cạnh Lâm Thành, ấm ức mách Lâm Thành, nói Vương Trạch Văn áp bức cấp dưới thế nào, bản thân lại lười làm thế nào. Hành vi vô cùng tàn khốc, ác liệt, vô tình, hoàn toàn nên bị khiển trách.
Lâm Thành cười không nói, nghiễm nhiên trưng ra vẻ mặt không cùng phe với cậu ta.
Lưu Phong rất đau lòng, cậu ta cảm thấy Lâm Thành đã thay đổi rồi, một thanh niên từng cần lao như vậy, bị đạo diễn Vương nuôi dạy thành biến chất.
Cấp trên chìm đắm trong tình yêu, làm cho đám cấp dưới vẫn còn ế vô cùng ghét bỏ.
"Hai người ở nhà suốt làm gì thế? Không thấy chán à?" Lưu Phong nói, "Nên đi làm việc đi chứ, tìm tiếng nói chung với nhau?"
Vương Trạch Văn lướt qua Lâm Thành, thâm trầm nói với Lưu Phong: "Cậu không hiểu đâu."
Lưu Phong phẫn nộ nói: "Vậy anh giải thích đi!"
Vương Trạch Văn cúi đầu bận bịu, gửi cho cậu ta một bức ảnh.
Trong ảnh là một cái bể cá, bên trong là hai con cá đang im lặng hôn nhau.
Lưu Phong: "..." Thiên tài nhỏ như cậu ta đây, thật là khổ quá mà.
Vì sao cậu ta lại cứ khăng khăng đòi giải thích chứ? Cứ câm mồm là được rồi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, mọi người cũng không tiếp tục cuộc giải trí đêm nay nữa. Người đã kết hôn về nhà tìm vợ/ chồng báo cáo, chưa kết hôn thì nắm tay nhau đi dạo chợ đêm.
Vương Trạch Văn kéo Lâm Thành, cũng muốn kéo anh ra ngoài dạo phố.
Chợ đêm đông người, gần đây đúng lúc có hội chợ ẩm thực, ngựa xe như nước, ít có ai để ý tới người bên cạnh trông thế nào.
Quách Dịch Thế nói cậu ta cũng tới đây đi dạo, bảo cũng khá thú vị, đề cử anh đi, Lâm Thành liền thả lỏng đề phòng. Anh lên xe thay quần áo, đeo khẩu trang, đội mũ, cùng Vương Trạch Văn lên taxi tới hội chợ ẩm thực.
Kết quả, bởi vì bữa tiệc của họ kết thúc hơi muộn, khi tới quảng trường hơi tắc đường, Vương Trạch Văn và Lâm Thành phải đợi trên đường một lát, chờ tới khi đến nơi, người trong chợ đêm cũng đã không còn đông lắm. Mấy quán ăn cũng không bán nữa, chuẩn bị thu dọn về nhà.
Lâm Thành và Vương Trạch Văn đi dạo một vòng, phát hiện thứ còn sót lại cũng không có gì mới mẻ lắm. Tuy Lâm Thành ăn được quán ăn đêm nhưng Vương Trạch Văn lại không, anh lo dạ dày đạo diễn Vương không quen, nên quyết định đổi sang nơi khác đi ăn khuya.
Vương Trạch Văn vốn cũng chỉ muốn đi dạo trên đường với Lâm Thành mà thôi, đi đâu cũng không quan trọng. Hai người tạo ra hai cái bóng không giống nhau, đổ xuống bên đường, đi lang thang không mục đích.
Đêm khuya người thưa, đèn đường lờ mờ, bóng người mông lung. Có vội vàng hay cất tiếng cười to thì người đi đêm cũng không quan tâm tới chuyện có một đôi tình lữ đang đi dạo ven đường, cũng không để ý tới việc họ trông như thế nào.
Vương Trạch Văn nắm chặt tay Lâm Thành, đứng trên cây cầu nơi chỉ có ánh trăng chiếu rọi, hóng gió một lúc. Lại nương theo bóng đêm, hắn bỏ mũ của anh xuống, hôn lên trán anh, sau đó ôm anh vào lòng.
Sông nhỏ chảy xuôi lấp lánh dưới trăng, Lâm Thành ngả đầu vào vai đạo diễn Vương, mặc cho gió mát lướt qua trên mặt, để lại cảm giác ngứa ngáy.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện rủ rỉ với nhau, rộng mở vòng ôm, bình tĩnh cảm nhận tình yêu của đối phương xong, thì lại bước đi tiếp.
Một lần nữa đi tới trung tâm thành phố, đèn đường cũng sáng lên. Lâm Thành buông tay Vương Trạch Văn ra, tìm nơi có thể ăn khuya ở hai bên đường.
Họ còn chưa tìm được quán hợp ý, Lâm Thành lại đã tìm được một máy nhả trứng thần kì vẫn còn hoạt động trong khu trò chơi.
Anh nhìn sáu loại thú bông được bày ra, phát hiện đồ chơi trong cái máy này cũng rất đáng yêu, thế là trả tiền chơi thử một lần.
Mở trứng ra, bên trong là một thú bông màu lam, tuy không biết nó là con vật gì, nhưng vuốt thử cũng không tệ, chi tiết cũng khá ổn.
Vương Trạch Văn ngồi xổm xuống bên cạnh anh, cười nói: "Em thích chơi thứ này?"
"Tặng anh, đạo diễn được đề cử xuất sắc nhất." Lâm Thành nói, "Trò chơi này phải xem vận may, anh thử may mắn một chút xem."
Thế là Vương Trạch Văn cũng nhét tiền vào lấy một quả trứng ra, sau khi mở ra, phát hiện cũng giống con vừa rồi. Một con thú bông nhỏ màu lam đơn giản.
Vương Trạch Văn rất vừa lòng: "Một đôi. Bổ sung bạn trai cho con thú bông của em."
Lâm Thành thầm nghĩ đạo diễn Vương thật khó có lúc mở hộp nhận được sản phẩm ngớ ngẩn như vậy mà vẫn rất vui vẻ.
"Anh thực ra thích con màu trắng kia hơn, nhìn khá giống em." Vương Trạch Văn suy nghĩ, lại cười với anh, "Màu đỏ có khi cũng giống."
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn chia cho mỗi người một con, để Lâm Thành ôm vào lòng, lại cùng hắn đi tới một quán điểm tâm gần đó cái tên vô cùng hợp với ý hắn.
Không ngờ đã muộn như vậy rồi mà người trong quán cũng không ít chút nào, hơn nữa nhìn thì có vẻ đều là sinh viên, người trẻ tuổi. Lâm Thành cảm thấy không đúng, quả nhiên gần đây không ngờ lại có mấy trường đại học lớn. Anh nghĩ bụng cũng thật là khéo quá rồi.
Lâm Thành vốn muốn kéo Vương Trạch Văn đi khỏi, nhưng mới ngẩn ra một lát, Vương Trạch Văn đã cầm rổ đi dọc theo đường nhỏ vào trong. Lâm Thành cũng ngại phá hỏng hứng thú của hắn, cũng đi theo.
Cũng may là không có ai chú ý tới họ, Lâm Thành kéo kéo khẩu trang, chọn đồ trên kệ hàng.
Lâm Thành hơi đói bụng, muốn chọn một chút điểm tâm, nhìn một vòng, anh hỏi: "Bánh đậu xanh này anh có muốn ăn không?"
Vương Trạch Văn ngẩng đầu, đi tới chỗ anh: "Muốn ăn thì bảo quán làm luôn bây giờ. Đừng mua thứ có sẵn này."
Lâm Thành nói: "Không thì về nhà cũng được. Ngay bên cạnh cũng có KFC."
Vương Trạch Văn cười nói: "Nửa đêm mà em dám ăn KFC? Em muốn mai chạy mấy vòng à?" Lâm Thành cũng cười, định thả đồ ăn lại. Anh ngẩng đầu lên để tầm mắt của mình có thể thấy rõ vật trước mắt, chợt anh thấy ở một kệ đồ ăn đối diện cách đó một kệ, có một đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm.
Trong đôi mắt kia có nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng Lâm Thành thấy vô cùng quen thuộc. Có lẽ là cũng không khác các fans anh gặp được ở trạm dừng chân kia lắm.
Lâm Thành thầm nói không ổn, vội vàng đặt đồ ăn về lại chỗ, xoay người nắm tay Vương Trạch Văn, muốn kéo hắn chạy đi thật nhanh. Nhưng một tiếng hét chói tai đã vang lên trước đó.
"A ―― Bắc Cố ―― Lâm Thành có phải là anh không?!"
Theo sát đó có một vài cô gái không rõ chân tướng cũng kêu ra thành tiếng: "Bắc Cố gì? Cái gì?! Cô nói ai?"
"Là anh ấy là anh ấy, chính là anh ấy! Đeo khẩu trang kín mít như vậy, nhìn biết ngay là minh tinh."
"Anh chàng bên cạnh kia cũng siêu đẹp trai, có phải là nghệ sĩ còn chưa debut không? Tôi biết mà!"
"Là thật như vậy chăng? Anh ấy thực sự ở đây sao?"
Quán điểm tâm này vốn nhỏ, đường đi gần như chỉ có thể đi hai người song song cùng lúc được. Lâm Thành còn chưa ra ngoài, con đường phía trước cũng đã bị người chặn đứng, anh và Vương Trạch Văn bị dồn vào trong góc.
Thế công bao vây tiễu trừ này làm Lâm Thành quả thực dở khóc dở cười.
"Tôi không phải." Lâm Thành giãy giụa lần cuối, "Nhận nhầm người rồi, chỉ là mắt tôi hơi giống anh ấy thôi."
Cô gái hưng phấn nói: "Không thể nào! Giọng nói của anh, có hóa thành tro em cũng nhận ra!"
Lâm Thành: "Không thể nào chứ?"
Cô gái lại chỉ vào Vương Trạch Văn nói: "Anh trai bên cạnh anh đẹp trai như thế, anh chắc chắn cũng không phải là người thường! Trừ phi anh tháo khẩu trang ra cho em xem!"
Vương Trạch Văn bị chọc cười, nói: "Cảm ơn nhé."
Một đám con gái ở đây lại bắt đầu hoan hô nhảy nhót. Trong đêm khuya tĩnh lặng, có cảm giác decibel bị tăng lên gấp mấy lần.
Vương Trạch Văn giơ tay ra hiệu im lặng, nói: "Mọi người đừng hét, đừng quấy rầy người ta buôn bán."
Nhân viên thu ngân giữ ở cửa lớn tiếng nói: "Không quấy rầy!"
Vương Trạch Văn lại nói: "Chúng ta đi ra trước cửa đi, ở đây hơi đông. Bằng không về sau người ta đi vào cũng không biết ở đây đang làm gì."
Mọi người đồng ý, theo họ ra trước cửa quán.
Lâm Thành đứng bên cạnh, chọn một nơi ánh đèn có thể chiếu đến, mà các fans thì mượn giấy bút tìm anh kí tên.
Anh đồng ý với yêu cầu của mọi người, tháo khẩu trang ra chụp vài bức ảnh với họ, sau đó vùi đầu kí tên.
Lâm Thành vốn tưởng chỉ cần năm phút là có thể thu phục được tình hình, kéo Vương Trạch Văn thoát khỏi, ngờ đâu lực hành động của học sinh còn mạnh hơn cả tưởng tượng của anh. Chưa tới năm phút đồng hồ, nhóm học sinh thứ hai dùng tốc độ chạy trăm mét lao tới, mang theo gió mạnh và tia chớp đùng đoàng, chạy từ kí túc xá tới cửa quán.
Lâm Thành ngạc nhiên không thôi.
Anh vừa kí tên, vừa ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Văn bị một đám người đẩy ra ngoài, sợ người qua đường vây tới càng lúc càng nhiều, tới lúc đó cả hai người đều không chạy được.
Vương Trạch Văn cắm hai tay trong túi, đứng trên bậc thang cao, tâm tình cũng thật phức tạp.
Cũng may giờ là buổi tối, nếu không với lượng người của mấy trường đại học... thì thật đúng là không tưởng tượng được.
Lâm Thành đầu hàng: "Đừng gọi bạn kêu bè tới nữa được không? Cô gái mặc áo ngủ này... thật khéo, đã đi ngủ rồi còn ra ngoài dạo phố? Mọi người đừng náo loạn nữa nhé? Minh tinh có gì đẹp đâu? Tôi cũng không hot."
Fans một khi đã tức lên, thần tượng cũng đỡ không nổi, họ không phục nói: "Anh siêu hot đấy có được không? Không được tự coi nhẹ bản thân!"
"Ai bảo anh bình thường không up ảnh? Muốn thấy anh còn khó hơn lên trời!"
"Anh có từng suy xét tới cảm thụ của đám nhan cẩu bọn em không vậy?"
"Em không phải là theo đuổi thần tượng của bản thân, mà là giúp con bạn thân theo đuổi! Trước khi thi, nó muốn xem một bức ảnh chụp của anh, như vậy cho dù không qua môn cũng nhắm được mắt! Đây là vì tình bạn đấy anh có hiểu không!"
"Bắc Cố anh thực ra là thần tiên phải không? Đưa em đi đắc đạo cùng đi!"
Lâm Thành: "..." Nói thật là mấy fans này cứ kiểu gì thế nhỉ?
Vương Trạch Văn mỗi tay cầm một con thú bông, nhéo bóp chúng, nghịch tới nghịch lui, tự tiêu khiển cho hết thời gian.
Lâm Thành vẫn luôn để mắt tới chỗ hắn, tự nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một người đàn ông lén lút, thừa dịp người đông, lại gần đây đi xung quanh một vòng, sau đó đút tay vào túi chuẩn bị đi khỏi.
Các cô gái vì đặt toàn bộ sự chú ý lên Lâm Thành, hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, nhưng bởi phản ứng của Lâm Thành rất mau, anh nhét luôn đồ vào tay người bên cạnh, rồi bước lên chặn gã kia lại.
Gã đàn ông kinh ngạc, quay đầu kêu lên: "Mày muốn làm gì? Mày là ai?"
Lâm Thành thẳng thắn túm lấy tay gã kéo gã ra ngoài. Gã kia thấy tình thế không ổn, đột nhiên gây khó dễ, giơ nắm đấm muốn đấm Lâm Thành.
Các cô gái vì ở đứng ở chỗ tối nên cũng không thấy rõ, cũng chưa kịp phản ứng lại, mà Vương Trạch Văn thì đã bước tới ngay lập tức, hắn vừa đưa mắt nhìn, đã kinh hoàng gọi: "Lâm Thành!"
Nhưng nắm tay căn bản không chạm tới được Lâm Thành, anh lấy tốc độ càng nhanh hơn để tránh đi, linh hoạt tới mức chỉ chốc lát sau đã ấn người đè xuống đất. Toàn bộ quá trình một động tác dư thừa cũng không có, một chút cơ hội phản kháng cũng không cho.
Chờ tới khi tất cả đã kết thúc, gã ăn trộm và fans, đều mang vẻ mặt ngây ra.
... Vì sao luôn có những người quên mất Lâm Thành là một võ sinh? Còn định động tay với anh.
Vương Trạch Văn thấy đối phương đã bị chế phục, nén một hơi nơi ngực, vẫn sợ tới mức phổi trướng đau, hắn xông tới, muốn xem xét tình huống của Lâm Thành, Lâm Thành lại tránh ra, lấy ba cái điện thoại ra khỏi túi của gã kia, xoay người hỏi: "Đây là của ai?"
Các cô gái sờ sờ túi, muộn màng thốt lên: "Đệt ―― là điện thoại của tôi!"
Gã kia đã nằm bẹp dí vẫn còn muốn nhúc nhích, Lâm Thành đổi tư thế, dùng đầu gối chặn lại, quặp hai tay gã ra sau lưng, làm gã phát ra từng tiếng kêu thảm thiết. Vương Trạch Văn dứt khoát rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Vương Trạch Văn: "Em không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Thành khựng lại, nhỏ giọng nói xin lỗi, "Rất xin lỗi anh."
Vương Trạch Văn nói: "Em không sao là tốt rồi. Còn có chuyện gì khác không?"
Hắn nhặt hai con thú bông vừa nãy bị ném xuống đất lên, lại ôm lại vào lòng, đứng cạnh Lâm Thành chờ cảnh sát tới bắt người đi.
Khi anh cảnh sát ở đồn cảnh sát gần đây lái xe tới, từ xa đã thấy một loạt người ngồi chỉnh tề trên vỉa hè, trong vô số ánh mắt chăm chú quan sát, anh hưởng thụ sự vinh quang không thuộc về mình, thấp thỏm không thôi, cứ tưởng gần đây đã xảy ra một vụ việc gì đó ác liệt lắm.
Chờ đến gần rồi, nhận ra Lâm Thành, biết được ngọn nguồn sự tình, lại cảm thấy rất buồn cười, anh đồng tình liếc nhìn gã ăn trộm kia, đưa người lên xe.
Nhưng cũng may ít nhiều nhờ chuyện này, hai người thuận lợi thoát ra khỏi đám fans. Chờ lấy lời khai này nọ xong, ra khỏi đồn cảnh sát, thế giới một lần nữa an tĩnh trở lại.
Vương Trạch Văn cười hỏi: "Em thấy vui không?"
"Không vui." Lâm Thành nói, "Hình như anh cũng bị chụp lại rồi, đáng lẽ nên bảo các cô ấy xóa ảnh đi mới đúng."
Vương Trạch Văn vỗ vai anh: "Thôi. Không sao. Em mệt rồi phải không? Để anh bảo Lưu Phong lái xe tới đón mình."
Vương Trạch Văn còn chưa kịp gọi cho Lưu Phong, Lưu Phong đã chủ động gọi tới. Cậu ta hét một hồi a a a thật to, nói hai người bị chụp lại rồi, đã lên hot search.
Vương Trạch Văn hỏi: "Chụp được những gì rồi?"
"Toàn bộ!" Lưu Phong hét, "Nói với Lâm Thành hộ em, động tác quăng ngã người của anh ấy quá đẹp giai! Em yêu anh ấy mất rồi! Giờ em lái con xe xoàng bốn bánh của em tới đón anh ấy ngay, đừng đi đâu cả!"
Vương Trạch Văn vô tình cắt lời, chuyển lời cho Lâm Thành: "Cậu ta nói em rất đẹp trai, không hổ là bạn trai của đạo diễn Vương."
Lâm Thành rút máy ra, bắt đầu tìm từ khóa trên mạng.
Không tìm không biết... mà vừa lướt một hồi cũng không ngoài dự đoán. Ảnh Lâm Thành hạ gục gã ăn trộm bị chụp lại với nhiều góc độ, được up lên rộng rãi, dù đã là nửa đêm, số lượng người bàn tán cũng không ít. Tất cả các cư dân mạng đều "ngầu vl", bị động tác của anh làm cho sợ ngây người.
"Hóa ra thực sự là võ sinh! Cảnh trong "Dạ Vũ" là thật!"
"Thấy Lâm Thành, tôi lại nhớ tới chuyện Lâm Thành đã có bạn gái, nước mắt nhỏ tong tỏng."
"Anh đẹp zai cầm thú bông bên cạnh kia là ai? Để lại cách thức liên lạc được không?"
"Vận may của Lâm Thành rốt cuộc là như thế nào vậy? Ở trạm dừng chân bị chụp biển số xe, địa chỉ nhà bị lộ. Khuya đi dạo chợ đêm, cũng gặp phải ăn trộm, sau đó phải đi tới đồn cảnh sát. Giờ lại lên hot search, lí do có cần ngầu như vậy không?"
Trước đó mọi người vẫn rất hâm mộ này nọ, đề tài đi theo hướng rất chính trực, dần dà, cư dân mạng bắt đầu tìm kiếm những chi tiết vụn vặt. Tận đến khi có một cư dân mạng cap ảnh lại, nở một nụ cười ái muội, câu chuyện đã chuyển hướng sang một con đường khác, càng lúc càng không khống chế nổi.
"Các chụy em ơi, mị phát hiện ra một vụ này.【 hình ảnh 】 đây là gì vậy? Chụp dưới đèn flash thực sự rất rõ. Trong rất nhiều ảnh đều có, ở cùng một vị trí, cho thấy đây không phải là do ánh đèn gì đó đâu."
Trong ảnh chụp, có thể nhìn thấy rất rõ trên cổ Lâm Thành có một dấu vết gì đó.
"Là muỗi đốt."
"Màu sắc này, kích cỡ này, tôi có thể dám chắc."
"Đừng hỏi nữa, là muỗi cắn thôi. Hỏi lại cũng chỉ là cún độc thân tự rước lấy nhục."
"Nhìn có vẻ còn mới 【 chỉ chỉ trỏ trỏ 】"
"Đi theo con đường của Lâm Thành, làm Lâm Thành không còn đường để đi 【doge】 chúng mị đều hiểu cả."
Lâm Thành vội sờ lên cổ mình, không sờ ra được, thế là anh ngơ ngác quay đầu nhìn Vương Trạch Văn.
Vương Trạch Văn mỉm cười, không có tí ý hổ thẹn nào, còn dịu dàng sờ sờ lên chỗ kia.
Cũng may lúc này Lưu Phong đã tới rồi, đỗ xe ở ven đường, đón hai người lên.
Cửa xe vừa đóng lại, Lưu Phong đã lập tức cao giọng nói: "Lâm Thành, anh cũng giỏi thật đó! Ảnh bình thường cũng chụp được đẹp như thế! Anh có biết ánh đèn đường chiếu lên mặt anh, đẹp thế nào không! Vừa thâm sâu lại nhu hòa, trên mạng đều trở thành fan nhan sắc của anh hết rồi!"
Vương Trạch Văn ôm lấy Lâm Thành hôn xuống.
Lưu Phong nói tiếp: "Còn cái lúc kia, anh dứt khoát, lưu loát quá đi mất! Em cứ tưởng đang đóng phim cơ chứ! Người ngoài nghề có học được không?"
Vương Trạch Văn lại ôm Lâm Thành hôn thật mạnh.
Lưu Phong không chịu nổi, kêu lên: "Đạo diễn Vương này, anh đủ chưa! Em là người! Là một con người đấy! Cầu xin anh!"
Vương Trạch Văn nói: "Cậu khen bạn trai tôi tới mức tôi muốn em ấy, làm sao vậy?"
"... Em câm miệng đã được chưa?" Lưu Phong đau đớn nói, "Lần sau với mấy chuyện thế này xin anh cứ nói thẳng ra."
Vương Trạch Văn cười thành tiếng.
Xe lái được trong chốc lát, Lưu Phong không thấy được họ đang làm gì ở ghế sau, lại hỏi: "Hai người cầm cái gì trong tay thế?"
"Lâm Thành tặng tôi." Vương Trạch Văn nói, "Bạn Trai và bạn trai của nó."
Lưu Phong lại nghẹn lời, tuyệt vọng nói: "Em câm miệng thật đây! Em không muốn nói chuyện với hai người nữa!"
Lâm Thành không nghe hai người họ khắc khẩu, vẫn chú ý tình hình trên mạng.
Quả nhiên, cư dân mạng vẫn đào tới chỗ Vương Trạch Văn.
Ảnh chụp Vương Trạch Văn bị tung lên mạng cũng không nhiều, nhưng vẫn có vài bức, góc độ đều là chụp lén. Như là hắn ôm một đôi thú bông đứng ven đường, như là hắn ngồi cùng với Lâm Thành, lại như là, chẳng bao lâu sau, một con thú bông đã vào tới tay Lâm Thành. Các cư dân mạng đều đã biết hắn là người đi dạo phố đêm cùng với Lâm Thành.
Lâm Thành rất lo sẽ có người qua đường chụp được ảnh họ nắm tay hoặc hôn nhau, cũng may lúc đó cũng không có người. Lật qua lật lại cũng chỉ có vài bức như vậy.
Nhưng chỉ với mấy bức ảnh kia, cũng đã đủ cho đám cư dân mạng tùy tiện tưởng tượng. Dù sao hai người đàn ông trưởng thành đi dạo phố đêm với nhau, nghe đã thấy kì lạ. Hơn nữa khoảng thời gian trước CP Bắc Cố và Phùng Trọng Quang vô cùng hot, sức tưởng tượng của đám cư dân mạng vô cùng phong phú, vừa chèo thuyền đã không lo bị chìm xuống, rất nhanh đã ra khơi, bắt đầu có một số phỏng đoán lớn mật nổi lên.
Chờ tới khi Lâm Thành về phòng khách sạn, đề tài buôn chuyện đã vào giai đoạn mới.
Quần áo, giày, đồng hồ của Vương Trạch Văn bị soi ra giá và nhãn hiệu, toàn bộ không sót thứ gì. Kể cả bộ quần áo không phải là hàng hiệu kia của Lâm Thành cũng bị tùy tiện tiết lộ ra. Giá cả chênh lệch giữa hai người trông vô cùng thảm thiết, khoảng cách bằng khoảng hai số 0. Tuy rằng ít, nhưng vẫn xuất hiện một vài lời nói khó nghe.
Đây là hướng đi Lâm Thành không thể đoán trước được.
Tư duy của cư dân mạng, đôi khi thực sự khó hiểu.
Lâm Thành đóng cửa lại, Vương Trạch Văn theo sát anh, đi tới. Hắn hỏi anh: "Em thấy phiền lòng?"
Lâm Thành nhíu mày: "Ừm. Thật phiền. Có nên tìm quan hệ xã hội một chút, xóa ảnh của anh đi không?"
"Không phải là chuyện gì lớn, em càng áp xuống lại càng nghiêm trọng." Vương Trạch Văn lấy điện thoại ra, "Đừng quan tâm tới họ, anh sẽ cho họ xem thế nào gọi là quan hệ xã hội VIP."
Khóe miệng Lâm Thành giật giật. Anh vẫn còn nhớ rõ lần trước quan hệ xã hội VIP xong đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên.
Vương Trạch Văn: Tỉnh lại đê, đừng có tìm infor nữa, đây là tôi.
Lâm Thành: "..."