Vương Trạch Văn vừa ra tay, không hổ là quan hệ xã hội VIP. Giống như một ấm nước sắp sôi trào... lại bị tắt bếp, ngắt nguồn nhiệt.
Trong chớp mắt đám cư dân mạng trở nên thuần khiết, thoát khỏi mối quan hệ nam nam, một lần nữa quay về tập trung thảo luận về một mình hắn.
"Đạo diễn Vương? Anh cmn không phải là một ông bụng phệ mỡ màng sao? Anh vì trốn tôi không ngờ lại lừa gạt tôi?"
"Đạo diễn Vương! Anh thay đổi rồi! Anh biến thành Tiểu Điềm Điềm trong lòng iem rồi!"
"Nam thần, anh là ai vậy?"
"Khó trách đạo diễn Vương vẫn không lộ mặt, hóa ra là để bảo vệ bản thân mình."
"Khó trách đạo diễn Vương không chơi quy tắc ngầm, bởi vì bản thân sẽ tự thấy mệt."
"Không ngờ trông anh lại như vậy? Về sau tui biết nhìn thẳng phim điện ảnh của anh kiểu gì bây giờ? Thoát fan, tạm biệt, tui ghét nhất là đàn ông đẹp trai hơn tui."
"Debut đê đạo diễn Vương, em thay mặt cả nhà em bỏ phiếu cho anh. Em tin không có ai dám quy tắc ngầm anh đâu, anh sẽ là idol thuần khiết nhất từ trước tới giờ!"
Tuy sự ngạc nhiên và tán thưởng trong thái độ của họ rất đúng chỗ, nội dung cũng làm người sung sướng nhưng Vương Trạch Văn đọc một hồi, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đạo diễn và diễn viên đêm khuya đi dạo phố, cử chỉ thân mật, thái độ thân tình. Nói vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ gây scandal sao? Một đám không làm việc đàng hoàng toàn chú ý dăm ba cái linh tinh gì đâu vậy?
Nhưng mặc kệ hắn lật thế nào, cũng không lật được đến nội dung hắn muốn thấy. Tựa như chỉ có một mình nội tâm hắn là có một màu vàng khè vậy.
Lâm Thành không đọc được sự do dự đang ẩn sâu trong lòng bạn trai lúc này, chỉ cảm thấy rất chán nản. Anh không mong Vương Trạch Văn vì mình mà phải bất đắc dĩ thỏa hiệp, khiến cho sau này sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền toái không cần thiết. Hắn là một người thích điện ảnh một cách thuần túy, thích làm việc sau màn, không nên gặp phải những chuyện gây bối rối thế này.
Mắt thấy Vương Trạch Văn cười lạnh đang định trả lời một bình luận, Lâm Thành lập tức nắm lấy điện thoại của hắn, nghiêm túc nói: "Anh làm như vậy không phải là sẽ làm lộ mọi chuyện ra hay sao?"
Vương Trạch Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: "Làm sao, anh là người không thể để lộ ra à?"
"Anh có hiểu em đang nói gì không?" Lâm Thành nói, "Không phải anh không thích như vậy hay sao?"
"Anh càng không thích người khác bàn tán về em hơn." Vương Trạch Văn cả giận nói, "Những người này không có một chút mắt nhìn nào cả."
Lâm Thành buông điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn hắn.
Vương Trạch Văn thấy anh thực sự lo lắng, cuối cùng cũng đứng đắn được một chút: "Anh đã không ngại rồi, em còn trưng vẻ mặt này ra làm gì? Đạo diễn Vương trong lòng em là một kẻ chết cũng khăng khăng giữ thể diện sao?"
Lâm Thành trưng ra vẻ mặt "Anh đúng là như thế".
Vương Trạch Văn buồn cười, giơ tay ôm lấy mặt Lâm Thành, kéo khóe miệng anh lên trên, tạo thành một đường cong.
"Làm diễn viên đều thích chú ý tới chuyện của đạo diễn nhỉ? Hơn nữa ảnh của anh vốn cũng không phải là không bị lộ ra, chỉ là ít thôi." Vương Trạch Văn nói, "Anh bảo Lưu Phong xử lí một chút là được, đỡ phiền hơn bên em nhiều. Hay là em định để anh trơ mắt nhìn người ta đoán mò sinh hoạt cá nhân của em? Hả? Mắng em bò lên giường của bạn trai em? Anh cảm ơn lời chúc phúc của họ chứ."
Lâm Thành bật cười, Vương Trạch Văn cũng cười. Hắn bế người lên, đặt lên bàn, để người ngồi cao hơn mình một cái đầu.
"Được rồi, giờ anh bảo Lưu Phong nói họ xóa ảnh đi." Vương Trạch Văn nói, "Điện thoại của em cho anh mượn một chút. Anh vừa mới ném đi đâu rồi?"
Lâm Thành tự tìm điện thoại của mình về, đưa cho hắn.
Lâm Thành: Lưu Phong.
Lưu Phong: 【 what the hell 】 em đang định hỏi anh một chút đây, em thực sự bị đạo diễn Vương làm cho rối loạn tới chấm hỏi đầy đầu rồi đây, anh ấy muốn làm gì thế hả? Bà chủ, anh giảng giải nhân sinh cho anh ấy đi, mỗi lần xúc động lên, đều không ghìm cương được, đó không gọi là muốn lên trời, mà là muốn lật trời luôn rồi đấy!
Lâm Thành: Tôi là đạo diễn Vương của cậu đây. 【 chuyển khoản 】
Lưu Phong thu hồi một tin nhắn.
Lâm Thành: Ảnh chụp bảo người xóa đi.
Lưu Phong: Được đạo diễn Vương ~ Nhớ bù lại tiền vào tài khoản cho Tiểu Lâm nhà người ta nhé ~
Lâm Thành:...
Động tác của Lưu Phong rất nhanh, bảo quản trị viên của tài khoản chính thức "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" đăng một status lên, kéo độ hot qua đó.
Tự dưng đang hot, không ké chút ánh sáng để tuyên truyền thì phí phạm.
Xin Hãy Nghe Tôi Nói: Không sai! Đây chính là đạo diễn Vương anh minh thần võ của chúng tôi! Đã nói với mấy người là đạo diễn Vương của chúng tôi rất tuấn tú mà không nghe cơ! 【 tứk 】 phim điện ảnh mới sẽ được chiếu vào dịp Tết Âm lịch này, mọi người nhất định không được bỏ qua ~ chụp lén làm gì cơ chứ? Cho mọi người xem ảnh chụp Lâm Thành nhà ta trong lúc quay phim nè!【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Hai bức ảnh đều là poster của Lâm Thành.
Một bức anh để trần nửa thân trên, đang thay quần áo trong phòng thay đồ của trường học, nghe thấy có người gọi mình, thế là anh quay đầu lại. Ánh sáng rực rỡ, thanh niên mang vẻ đẹp thuần khiết dưới ánh dương.
Một bức anh nhắm mắt lại, nằm trong bồn tắm, làn da nơi cánh tay và ngực bị hấp tới ửng đỏ, nước ấm theo khuôn mặt anh chậm rãi chảy xuống. Cần cổ thon dài và hầu kết nhô lên, lộ rõ trong ảnh. Khuôn mặt thanh tú, trước giờ luôn cấm dục của Lâm Thành, cũng nhiễm chút màu sắc khác.
Cư dân mạng điên cuồng trong chớp mắt, còn ai buồn quan tâm tới bức ảnh chụp mơ hồ của Vương Trạch Văn kia nữa?
"Cái đm, không ngờ mấy người lại lén cất giấu! Ảnh tạo hình rõ ràng không có mấy cái ảnh này!" "Ư mị chết!"
"Đã lưu, có thể xóa rồi, cảm ơn."
"Tôi đã nằm xuống rồi, người đâu?"
"Trong phim sẽ có hai cảnh này phải không? Một mình mị có thể cống hiến mười vé. Nếu hai cảnh này mà bị xóa đi, mấy người chết chắc nhé J"
Tiếp đó, Quách Dịch Thế bên kia cũng nhanh chóng hùa vào.
Quách Dịch Thế: Không phải hai người đi dạo chợ đêm à? Sao lại tới khu vực trường đại học rồi? Sao không gọi tôi với?!
Quách Dịch Thế: Tôi cũng bị fans nhận ra rồi, vì sao tôi lại không lên hot search chứ?【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Trong ảnh là cảnh cậu ta mặc quần áo ngày hôm nay, cùng chụp ảnh chung với fans.
Fans của cậu ta rất không chừa lại thể diện cho thần tượng, tập thể thi nhau diss ở dưới:
"Bởi vì nhìn anh chán quá rồi. Anh còn khoe sẽ càng chán nữa đấy, anh hỉu hôn?"
"Bởi vì ngày nào anh chả up ảnh, mọi người xem phát ghét lên rồi. Em liếm màn hình cũng đã trở nên miễn cưỡng rồi, anh biết không."
"Bởi vì anh không đẹp bằng Lâm Thành thì thôi, anh còn không đẹp bằng đạo diễn Vương nữa. Tự anh nói xem, phải làm sao bây giờ?"
"Anh tự lật lại weibo của mình đi, rồi trả lời lớn tiếng lại cho em là vì sao!"
"Lâm Thành kia gọi là "bắt gặp", anh thì gọi là gì? Anh gọi là ngày nào cũng gặp. 【 cảm ơn 】"
"Ở đây có một tên muốn cọ hot phát điên rồi @Lâm Thành, hãy cho ngôi sao nhỏ này một cơ hội đi anh."
Chiều hướng bị xoay chuyển trong chớp mắt, độ hot rất nhanh đã bị ép xuống.
Vương Trạch Văn thấy Lưu Phong nhả hai cái ảnh kia ra, suýt đã há miệng chửi chết người, còn chưa kịp phát khùng, đã bị Lâm Thành ôm lấy, rất nhanh đã được vỗ về bình tĩnh lại.
Không sao, giờ hắn cũng không còn giống như trước, cư dân mạng muốn tới mức nào cũng chỉ có thể liếm ảnh, hắn thì muốn làm gì thì làm.
Vương Trạch Văn: "Em xem, không sao đâu mà? Vốn chỉ là một chuyện rất bình thường, không phải lo."
Lâm Thành gật đầu.
Vương Trạch Văn hỏi: "Lo cho anh thế cơ à?"
Lâm Thành dựa lên người hắn, rầu rĩ nói: "Nếu anh cảm thấy ở bên em không vui rồi muốn chia tay với em thì phải làm sao bây giờ?"
"Không vui? Hôm nay anh thực ra rất phấn khích. Anh đã làm gì khiến cho em cảm thấy anh sẽ muốn chia tay với em vậy? Anh còn có bản lĩnh đó sao?" Vương Trạch Văn như nghe được một chuyện gì hiếm lạ lắm, lại cười nói, "Anh vừa mới dùng tài khoản của em chuyển khoản, em nói phải làm sao bây giờ?"
Lâm Thành dứt khoát nói: "Trả lại tiền cho em."
Vương Trạch Văn cười nói: "Nói đến tiền làm tổn thương tình cảm, bằng không cứ bán thân thì tốt hơn."
"Bao tiền một cân vậy?" Lâm Thành giả vờ muốn vào tài khoản ngân hàng cho hắn xem, "Em mua một bộ phận trước vậy. Mua trái tim anh trước đã, anh xem xem bán bao nhiêu tiền?"
Vương Trạch Văn: "Không bán riêng được, nhưng anh có gói dùng thử và cho thuê, còn có cả quà tặng kèm, em thấy thế nào?"
Hai người chơi đùa với nhau một lát, Vương Trạch Văn buông anh ra, bảo: "Anh về phòng mình trước, sáng mai lại đưa em về nhà."
Phòng bên còn có nhân viên công tác khác, hắn không dám quang minh chính đại ở lại đây.
Lâm Thành gật đầu: "Vâng."
Nửa đêm, Lưu Phong vẫn còn cần cù chăm chỉ làm việc. Cậu ta khống chế một chút, lại đăng một status, bảo tài khoản marketing xóa những post có nội dung liên quan tới Vương Trạch Văn đi, lại đi nhắn cho mấy tài khoản cá nhân up ảnh lên, bảo họ đừng up ảnh không liên quan tới nghệ sĩ, xâm phạm tới sự riêng tư của cá nhân.
Các cư dân mạng đều tỏ ý thấu hiểu, cùng lắm chỉ lưu ảnh lại tự ngắm thôi, không lan truyền rộng rãi nữa. Rất nhanh các bức ảnh liên quan đều từ từ biến mất.
Sáng hôm sau rời giường, Vương Trạch Văn vừa ngủ dậy, đã kéo vali đi sang phòng của Lâm Thành.
Lâm Thành cũng không biết đêm qua mấy giờ mới ngủ, khi Vương Trạch Văn tới, anh còn chưa ngủ dậy, bị gọi đi mở cửa, mới vào toilet rửa mặt.
Trong lúc anh làm vệ sinh, Vương Trạch Văn hưng phấn mở điện thoại xem.
Hắn cho rằng cuối cùng cũng có thể thấy được H văn của mình và Lâm Thành, ai ngờ không có.
Hắn tìm đủ các loại từ khóa mấu chốt đa dạng, chỉ thấy được các nội dung tương tự như:
"Tôi đã bảo mà, hồi trước còn nói tới kim chủ... kim chủ có thể để cho minh tinh nhỏ mặc quần áo giá rẻ như thế sao? Tất cả logic đều thông rồi. Vui vl."
"Người ta chỉ là tham gia liên hoan phim xong thì đúng lúc đi dạo phố một chút, có vài người sao tư tưởng lại xấu xa như thế chứ? Hôm qua tôi đọc mà chấm hỏi đầy mặt."
"Là đạo diễn Vương à, vậy mị đây an tâm rồi."
Rốt cuộc là lực lượng gì đã khiến họ tự che đi hai mắt mình như thế?
Vương Trạch Văn giận lắm, mắt thấy Lâm Thành đang đứng bên giường thay áo, thì nhào lên ôm lấy anh từ phía sau.
Lâm Thành không phòng bị, đầu gối khuỵu xuống, chống đỡ cơ thể, bởi Vương Trạch Văn muốn để anh phải bổ nhào lên giường nên anh cũng thuận theo thu lực lại, bị hắn ấn lên giường.
"Đạo diễn Vương." Lâm Thành dùng khuỷu tay đẩy cho đối phương buông ra rồi xoay người lại.
Hai người đối mặt, Vương Trạch Văn khẽ cắn lên yết hầu anh.
Lâm Thành nhớ tới dấu hôn mình thấy qua gương, bất đắc dĩ nói: "Em còn phải đóng phim nữa."
Vương Trạch Văn nhắc anh: "Bạn trai, công việc của em bây giờ đều là anh sắp xếp, anh có thể nói rõ cho em biết, em phải cuối tuần này mới vào đoàn phim. Tuyên truyền phim điện ảnh cũng phải cuối tháng mới bắt đầu."
Thời gian này quá phóng túng, Lâm Thành ngay cả hôm nay là ngày tháng năm nào cũng không nhớ rõ lắm, anh hỏi lại: "Thật không?"
"Chuyện của em anh có thể không nhớ rõ ư?" Vương Trạch Văn nói, "Đạo diễn Vương làm người quản lí cho em, lần mua bán này có đáng tiền không?"
Lâm Thành ngẫm lại cũng thấy rất buồn cười. Vương Trạch Văn yêu lười biếng như vậy, ai ngờ vừa yêu đương lại biến thành đi làm việc.
"Thôi." Vương Trạch Văn kéo anh dậy, "Để đạo diễn Vương đưa em về nhà đã."
Về nhà chưa được hai ngày, Vương Trạch Văn đã phải giúp Lâm Thành dọn đồ, chuẩn bị đến đoàn phim của đạo diễn Hoàng báo danh.
Tốc độ quay phim truyền hình khá nhanh, mà nhân vật Lâm Thành nhận lại chỉ là một vai phụ, Vương Trạch Văn đánh tiếng trước với đạo diễn Hoàng, để họ chừa chút thời gian giúp đỡ một chút, nhìn vào lịch trình, Lâm Thành chỉ cần hơn một tuần là có thể thuận lợi kết thúc công việc rồi.
Hai ngày trước khi xuất phát, Vương Trạch Văn đã thu xếp sẵn, định đi cùng với Lâm Thành.
Khi hai người đang ngồi ăn cơm tối với nhau, bỗng điện thoại có cuộc gọi. Vương Trạch Văn thấy rõ tên trên màn hình, thì ra hiệu với Lâm Thành, ra ngoài nghe máy.
Hắn ít khi cố tình tránh mặt Lâm Thành để nghe điện thoại, hành động này làm cho Lâm Thành ít nhiều có dự cảm không lành.
Vương Trạch Văn đi tới ban công, dựa vào lan can, đóng cửa kính lại.
Điện thoại đã ấn nghe, nhưng người bên kia không nói gì.
Vương Trạch Văn giằng co với bà trong chốt lát, cuối cùng không nhịn được mở miệng trước: "Vương nữ sĩ tôn kính, người bớt chút thời giờ trong trăm công ngàn việc, gọi điện cho con, chỉ là để tiêu phí thời gian với con thôi à?"
Giọng nữ bên kia vô cùng bình tĩnh: "Ta thấy ảnh chụp tối hôm đó rồi, hai đứa đứng bên đường. Ta không biết là con còn thích loại thú bông rẻ tiền như vậy cơ đấy, thậm chí nửa đêm còn chạy đi dạo phố với người ta."
Vương Trạch Văn nói: "Đêm hôm ấy con đã chơi rất vui."
Vương nữ sĩ: "Cậu ta tên là Lâm Thành phải không? Nhìn rất chọc người ta yêu thích. Ta chưa xem phim hai đứa quay, nhưng thư kí của ta nói cậu ta diễn không tồi. Con hình như lại định giới thiệu công việc mới cho cậu ta?"
Vương Trạch Văn tránh không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Vậy người có thích em ấy không?"
Vương nữ sĩ: "Ta khó lòng mà thích nổi cậu ta."
Vương Trạch Văn: "Được."
Điện thoại lại lần nữa im lặng. Cả hai đều đang nghĩ cách nên mở miệng thế nào mới có thể miễn cưỡng giữ được sự hòa bình hiện tại.
Vương nữ sĩ: "Con thích cậu ta?"
Vương Trạch Văn bật cười: "Mệt người nhịn tới bây giờ mới hỏi con?"
"Đúng vậy, dù sao ta cũng không dám tưởng tượng." Vương nữ sĩ nói, "Con muốn nói rõ ràng với ta qua điện thoại, hay là tới thành phố C gặp mặt ta? Nếu con cảm thấy ta vẫn còn là mẹ của con thì có phải là nên dành một chút tôn trọng cho ta hay không?"
Vẻ mặt Vương Trạch Văn nghiêm túc lại, hắn gật đầu nói: "Được."
Mười lăm phút sau, Vương Trạch Văn bóp trán quay trở lại, Lâm Thành vẫn đang ngồi bên bàn không động đũa. Cả một bàn thức ăn đều trở nên nguội lạnh.
Lâm Thành bưng đĩa đi hâm nóng. Vương Trạch Văn châm chước một lát rồi nói thẳng: "Cục cưng này, thật ngại quá. Mẹ anh bảo anh đi gặp bà ấy một chút. Bây giờ bà đang ở thành phố C, anh không thể tới đoàn phim cùng em được rồi."
Lâm Thành sửng sốt, lát sau anh mới hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"
"Thực ra cũng không có gì. Bà ấy đã thấy ảnh chụp tối hôm đó, đoán được một chút... Anh không muốn gạt bà ấy. Nếu bà ấy hỏi, anh có lẽ sẽ nói ra." Vương Trạch Văn kéo anh ngồi xuống, nắm lấy tay anh, trấn an, "Nhưng không sao cả, lòng anh hiểu rõ, em đừng có lo. Đóng phim thật tốt, có ai bắt nạt thì đi tìm đạo diễn Hoàng, anh đã đánh tiếng trước rồi, đừng chịu đựng gì cả, biết chưa?"
Lâm Thành thất thần gật đầu.
"Chờ chuyện xong xuôi anh sẽ đi tìm em." Vương Trạch Văn do dự, vẫn nhắc một câu, "Nếu có số lạ gọi tới, em tạm thời đừng nghe."
Lâm Thành lại gật đầu tiếp.
Vương Trạch Văn sợ anh nghĩ nhiều, lại thêm một câu: "Chờ anh thuyết phục bà xong, lại giới thiệu với em. Bà ấy... anh cảm thấy em không ứng phó nổi."
Lâm Thành hỏi: "Liệu bà có thể nào sẽ đánh anh không? Hay là anh lập một số điện thoại cấp cứu đi?"
Lòng Lâm Thành thầm nói, bản thân mình thể chịu roi được, nhưng Vương Trạch Văn thì chưa chắc. Vương Trạch Văn bị anh chọc cười, chỉ là nụ cười cũng không còn nhẹ nhàng nổi: "Bà sẽ không đánh anh đâu. Bà biết, đối phó với đồng tính luyến ái, làm loạn hay ầm ĩ lên không có tác dụng... Được rồi, ăn cơm đã. Ăn xong anh đi trước, em phải tự chăm sóc lấy bản thân mình..."