“Tuyết Thuần!” Gương mặt Lại Dung Nhàn tràn đầy kinh hỉ đi tới, “ Chuyện cực tốt!”
Tuyết Thuần giật mình, bỗng nhiên có chút yên lòng cười cười. Ha ha, vẫn là Lại Dung Nhàn, tiếng nói có trọng lượng duy nhất trong gia tộc.
Tuyết Thuần nghiêng đầu, “Chị cả có chuyện gì tốt sao?”
“Em có biết vừa rồi chị nghe được gì ở trong thư phòng của Lại Tư không?” Lại Dung Nhàn khẽ cười chớp chớp mắt, “Em đoán xem?”
A... Đoán già đoán non vậy. Tuyết Thuần nhún vai ngọc, “A, anh ấy cho chị về với Tề Luận.”
Lại Dung Nhàn híp mắt, điểm ấy rất giống Lại Tư, “Chị đây mới không muốn trở về tìm anh ta. Suốt ngày làm nũng bên cạnh chị, cũng không chán ngấy.”
Tuyết Thuần sờ sờ mũi, cô cũng không nghĩ sẽ đoán trúng, nhưng là chị cả muốn chơi đùa, cô liền chiều theo đoán một chút. “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Nói cho em biết nha, Lại Tư muốn dẫn em đi buổi đấu giá ngầm lớn nhất hắc đạo.” Lại Dung Nhàn nói hội đấu giá thì đôi mắt đen giống Lại Tư chợt sáng ngời, nét mặt bắt đầu tỏa sáng.
Đôi mắt Tuyết Thuần nghi hoặc ngước lên, “Buổi đấu giá?” Dành riêng cho hắc đạo sao, vậy nơi diễn ra nhất định sẽ không tầm thường nha.
“Ừ. Buổi đấu giá ngầm của hắc đạo một năm chỉ tổ chức một lần, hàng năm đều có không ít vật phẩm quý hiếm xuất hiện, những thứ này bình thường không phải buôn lậu, thì chính là đồ quốc gia cấm buôn bán, đại đa số các buổi đấu giá bình thường đều không gặp được. Buổi đấu giá lần này nói không chừng có cái gì đó rất đặc biệt rồi.”
Lại Dung Nhàn nói tới đây liền cầm lấy cố tay áo của Tuyết Thuần, biến thành một cô gái nhỏ, nũng nịu cầu xin, “Tuyết Thuần nói với Lại Tư một chút, chị rất muốn đi nha, nghe nói bên trong có xác ướp được trộm ở Kim Tự Tháp Ai Cập, chị rất muốn mang nó về nhà.”
Xác ướp! Khóe miệng Tuyết Thuần giật giật, quả nhiên, trong Lại gia không hề có người bình thường.
“Anh ấy còn chưa nói với em, em không biết anh ấy an bài như thế nào. Nhưng mà nếu chị nói muốn, để Lại Tư lấy về giúp chị cũng được. Tuyết Thuần vốn định nói để cô giúp chị, nhưng nhận ra bản thân xác định không có nhiều tiền như vậy, ví tiền của cô vẫn lép xẹp. Chỉ là khi nghĩ sâu thêm một chút, cô thật sự không muốn xin tiền Lại Tư nữa, cho dù tài sản nhiều đến dọa người.
Nhưng mà, cô vô hình trung cũng muốn không ít đồ. Cuộc sống càng ngày càng cao, tiếu pha không ít. Không quên, đó cũng là anh do anh cho.
“Không cần đâu, Tuyết Thuần yêu quý, chị muốn tự mình thể nghiệm nha! Nơi đó có rất nhiều kì trân dị bảo, không thể ôm tất cả về, nhìn đã mắt cũng đã tốt rồi! Yên tâm, chỉ cần là em nói, nó nhất định sẽ đồng ý.” Lại Dung Nhàn tràn đầy lòng tin nói, “Chỉ cần em chịu mở miệng thôi.”
Đàn ông mà, làm cho người phụ nữ mình yêu tức giận, trong lòng anh ta sẽ áy náy vô cùng, nếu như không có gì ngoài ý, anh ta có thể thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cô ấy. Bởi vì đàn ông trời sinh bị coi thường, muốn tha lỗi nha!
“Để em thử xem.” Tuy rằng hứng thú của cô không lớn. Nếu Lại Tư nhắc tới, cô liền thuận nước đẩy thuyền. Thật ra, bản thân cô không muốn yêu cầu gì cả. Nghĩ lại, từ khi bên cạnh Lại Tư đến nay, tuy rằng cô trong sáng không giống Lam Dạ con người lãnh khốc, nhưng cá tính bền bỉ bên trong vẫn độc lập rất lớn.
Tay Lại Dung Nhàn nhéo nhéo mặt của cô, “Đừng có làm mặt nhăn nhó như vậy, ở đó có rất nhiều đại ca xã hội đen, nói không chừng còn có vài vị phu nhân, thật ra em có thể học tập họ, thân là vợ của đại ca xã hội đen là nên làm như thế nào. A, đương nhiên, chị cũng không phải nói em không tốt, chỉ là, em có thể hiểu rõ hắc đạo hơn, như vậy, em với Lại Tư sẽ có nhiều lời nói chung hơn. Quan trọng nhất là, nếu một ngày nào đó có phu nhân nào hẹn em đi sòng bạc Las Vegas, nhất định phải gọi cho chị đó! Nơi đó chơi rất được.”
Tuyết Thuần không khỏi cười cười, “Được.” Nhìn thấy Lại Dung Nhàn như vậy, làm cho cô nhớ tới Xuyến Sở Sở vui tính, về mặt này, hai người họ cùng có chỗ điên cuồng giống nhau.
“Bingo! Chị đi chuẩn bị trước! Nhớ phải cười nha, Lại Tư thích cười nhất.”
“A!” Muốn bảo chị không cần ôm hi vọng quá lớn, bởi vì cô chưa từng yêu cầu với Lại Tư cái gì cả, mà anh lại là một người bá đạo như vậy, không biết anh có từ chối hay không. Tuyết Thuần có chút bất đắc dĩ cười rộ lên, thật đau đầu, có phải cô rất không tự tin hay không? Chỉ là, thỉnh cầu của bản thân cũng không lớn, Lại Tư chắc sẽ đáp ứng.
Lại Dung Nhàn vừa bước chân rời khỏi, ngay sau đó Lại Tư mặt mày hớn hở đi tới, hôn lên trán trơn bóng của cô một cái, “Bảo bối không nghỉ ngơi đi?”
“Em ngủ đủ rồi, muốn ra ban công đứng một chút.”
Mặt Lại Tư dương dương tự đắc, ôm lấy cô, bế ra ghế tựa ở ban công, sau đó cầm lấy áo khoác đặt lên trên người cô.
Tuyết Thuần bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút giống người có bệnh nặng, rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ, đi lại không thành vấn đề, Lại Tư lại làm quá lên.
Lại Tư nhìn mặt trong sáng của cô, “Thích ngắm biển?”
“Không chỉ là biển, còn có cả trời xanh mây trắng.” Khuôn mặt Tuyết Thuần hơi tái nhợt quay sang bên kia, nhìn biển rộng ở phương xa, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khát vọng, cô rất muốn đi ra ngoài một chút.
“Mấy ngày nữa đưa em đi một nơi rất đẹp.” Lại Tư nắm lấy cái mũi nhỏ của cô bắt cô quay mặt lại chỗ anh, đối diện với anh. Anh còn không sánh bằng một góc trời sao?
“Buổi đấu giá sao?” Tuyết Thuần thẳng thắn nói rõ, hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng mình lại bán đứng Lại Dung Nhàn.
Lại Tư vẫn cười nhạt như cũ, nhưng đôi mắt đen láy chợt lóe lên, đột nhiên nhíu lại, “Ai nói cho em biết?” Lại Dung Nhàn nghe lén ở bên ngoài là chuyện thường, anh cũng biết, chỉ là không muốn chị ấy sẽ đến trước một bước, kinh hỉ anh dành cho Tuyết Thuần bị ngâm nước nóng.
“Phải... Em vô ý nghe được.” Chợt nhớ tới bộ dạng cười thần thần bí bí của Lại Dung Nhàn, không lẽ là nghe trộm tin tình báo. Trước mặt chợt xuất hiện cảnh Lam Dạ tiến lên ngăn cản Lại Dung Nhàn ở trước cửa thư phòng của Lại Tư, trong lòng đã hoàn toàn có khuynh hướng nghe lén.
“Lại Tư, em rất muốn ra ngoài một chút.” Mấy ngày nay có chút áp lực, cô rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Cách đợt du ngoạn lần trước, đã qua gần một năm.
Lại Tư hôn lên trán trơn bóng của Tuyết Thuần một cái, “Bảo bối, anh biết em thấy nhàm chán, cho nên anh sẽ dẫn em đi buổi đấu giá. Nhìn trúng cái gì, không cần tiết kiệm tiền cho anh, muốn gì cứ việc nói.” Nói thật, không biết nên vui mừng khi vợ của mình biết tiết kiệm, hay nên phiền vì tiền của mình không ai tiêu đây.
“Lại Tư.” Tuyết Thuần muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Lại Tư thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút ấm ức, đôi tay không nhịn được thương tiếc liền bắt đầu vuốt ve, nhớ tới mấy chuyện ngày nay, là anh làm việc có chút cố chấp, không có quan tâm tới cảm nhận của cô. Tính tình Tuyết Thuần rất tốt, bị tổn thương cũng rất nặng đi.
“Chi bằng cũng để cho chị cả cùng đi xem đi.” Khuôn mặt Tuyết Thuần hơi hơi tươi cười, mỗi khi Lại Tư nho nhã cười nhẹ, cô sẽ bị một loại yêu thương ấm áp vây quanh. Kỳ thật, điều cô muốn nói nhất, thật sự rất lâu không có du lịch ra nước ngoài, cô rất muốn đi một chút mấy ngày hôm trước đã lập lịch trình rồi.
“Dù sao Tề Luận cũng tới NewYork, để cho bọn họ đi cùng đi.” Để cho bọn họ đi cùng, ngồi ở xa cũng được. Chỉ cần không quấy rầy đến chỗ hai vợ chồng bọn họ, anh liền rộng rãi giữ chỗ cho bọn họ.
Buối tối, sau khi hai người tắm rửa xong.
Tuyết Thuần ngồi chải tóc ở bàn trang điểm, cho dù cố gắng che dấu, nhưng tinh thần của cô vẫn mệt mỏi như cũ.
Lúc này Lại Tư đi tới, ôm lấy cô, “Bảo bối, đến thư phòng với anh.”
Tuyết Thuần ngây ra, đó là chỗ làm việc của anh, hôm trước vừa mới phát sinh chuyện Trình Diễm kia, tại thời điểm mẫn cảm như vậy lại dẫn cô vào trong đó làm gì? Nhưng Lại Tư sẽ không làm điều không vô ích, để cho cô vào đó, nhất định có mục đích của anh. Chỉ có điều anh luôn dịu dàng cưng chiều cô, cô sẽ càng trở nên nhu nhược, “Chân của em không còn đau, có thể tự đi được.” Không biết Lại Tư bảo Vương Kinh Dương dùng loại thuốc gì, vết thương rất nhanh đã không còn đau nữa.
“Không được, anh thích ôm em.” Lại Tư mặt dày trêu đùa.
Tuyết Thuần không nói gì.
Thư phòng của anh không nhỏ như phòng ngủ, giường ngủ đầy đủ cả, tủ quần áo... Tất cả đều có, cái gì cần cũng có. Hơn nữa, nó là căn phòng trăm năm không trải qua cải tạo, hoàn toàn giữ lại phong cách trang trọng của Lại gia.
Lại Tư đi đến bàn bên cạnh, mở két bảo hiểm ra, lấy ra một cái hộp bạch kim. Phần lễ vật này từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành, tiêu phí rất nhiều thời gian, hôm nay hàng vừa mới đến, anh liền cho cô một kinh hỉ. Quan hệ hiện nay của hai người họ rất cần nó làm chất xúc tác.
Lại Tư hôn lên gò má trắng của cô một cái, ánh mắt của anh vừa nóng bỏng vừa chờ mong, sau đó đưa chiếc hộp lên như đưa báu vật, “Bảo bối, đây là quà anh đưa cho em.”“Cái gì vậy?” Với lời nói của Lại Tư, Tuyết Thuần đã biết cho tới bây giờ cũng không cần từ chối, không nghĩ nhiều liền nhận lấy. Chiếc hộp lần này còn lớn hơn mấy lần so với chiếc hộp khi Lại Tư đưa nhẫn cầu hôn. Trong lòng cô có chút ảo não, cô giống như chưa từng tặng anh một món quà nào, thậm chí bao gồm cả sinh nhật của anh.
“Muốn bảo bối tự mở ra mới có kinh hỉ.” Lại Tư bình tĩnh cười, anh tin tưởng, với món quà này không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được.
Tuyết Thuần nghi hoặc liếc anh một cái, rồi tò mò mở chiếc hộp ra. Đôi mắt trong suốt của cô chợt sáng ngời, môi khẽ giương lên, mặt đều tràn đầy kinh diễm.
“Thích không?” Lại Tư chăm chú nhìn cô, không bỏ qua một biểu cảm nào của cô. Bộ trang sức kim cương này, bao gồm vòng cổ, vòng tay, nhẫn, vòng chân, khuyên tai, toàn bộ đều vì cô mà tạo ra.
Trang sức lộng lẫy biết bao! Ánh sáng lấp lánh đến lóa mắt, vẻ đẹp lóng lánh như trong thiên địa vĩnh hằng, chiếu rọi vào mắt cô.
Đây là bộ từ viên kim cương rất to màu xanh nhạt kết hợp với màu đen để thành. Tạo hình hoa sen hoa lệ, vô số hạt nhỏ màu xanh xung quanh, hoa sen tinh thuần thánh khiết hoàn toàn hoa mỹ và lấp lánh.
Nhìn qua không ít quán trang sức, nhưng chưa từng gặp độ tinh xảo như này bao giờ, một bộ trang sức nhiều kim cương như vậy. Mặc dù như thế, chúng lại không hề rườm rà và diễm lệ, bởi vì màu xanh đều đều, màu đen tinh khiết kinh điển, toàn bộ trang sức vô cùng thanh lịch.
Lại Tư dịu dàng đeo vòng cổ lên cho cô, màu sắc này là anh tự mình đến nhà xưởng kim cương lớn nhất Nam Phi để lựa chọn. Màu xanh nhạt như vậy, màu đen tinh khiết như vậy, là độc nhất vô nhị, thích hợp nhất với làn da trắng ngọc của cô.
Nhìn cô xinh đẹp, bởi vì ánh sáng của kim cương, càng thêm cao quý tinh xảo, làm cho ánh mắt người khác không lỡ rời khỏi.
“Cảm ơn.” Anh cũng đã đeo cho cô rồi, cô còn có quyền từ chối sao? Lại Tư thích phụ nữ nghe lời, nói một không hai, tuy rằng Tuyết Thuần không tham lam, nhưng cũng sẽ không từ chối. Chồng của mình đưa cho, quý trọng đến đâu thì nhận lấy cũng tốt. Cô an ủi mình như vậy.
“Kim cương quý giá hoa lệ như vậy, chỉ có người phụ nữ của anh mới xứng đáng.” Âm thanh mị hoặc mang theo chút thán phục, đàn ông không thích đá quý, cũng sẽ bị ánh sáng của nó đoạt mất hô hấp, huống chi là phụ nữ. Bên trong cảm nhận của anh, những người phụ nữ khác đều là cặn bã, chỉ có Tuyết Thuần thiện lương thuần khiết mới xứng với nó.
Khen ngợi hết sức như vậy, lời ngon tiếng ngọt như vậy, dành cho người yêu của mình trong lúc đó, tất sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhưng sau khi Tuyết Thuần thấy mặt thô bạo của anh, trong tiềm thức có chút lùi bước, cảm thấy trong lúc đó quan điểm của hai người họ có chút bất đồng. Hai người yêu nhau, không thể không có một khe hở nào được. Náo loạn thành ra như vậy, là Lại Tư muốn bù đắp lại.
Kim cương, ai chả thích? Thích là vui vẻ. Nhưng mà, trang sức đẹp như vậy, ngày thường cũng không có tác dụng gì, trừ phi muốn thu hút kẻ trộm, bằng không trang sức quý báu như vậy ai dám mang ra ngoài. Nói trắng ra là, trông được mà không lỡ dùng. A, nhưng đây là tâm ý của Lại Tư, hơn nữa nó xác thực rất đẹp, chỉ là đặt trong nhà để ngắm, cũng rất vui tai vui mắt.
Anh đem trân bảo đẹp nhất thế gian tặng cho cô, nhưng mà, Tuyết Thuần, biểu cảm lúc này của cô là sao đây?
Nhìn cô chỉ lúc ban đầu nhìn thấy mới kinh diễm, ngay lúc sau đôi mắt trong suốt lại khôi phục bình tĩnh như cũ, vầng trán cũng thêm chút ưu tư.
Trong lòng Lại Tư căng thẳng, cô có thể nào động lòng người như vậy? Anh thật có điều mong muốn, anh muốn làm phai mờ ấn tượng xấu anh gây ra cho cô, muốn trái tim của cô, rất khao khát cô vì anh mà cười hạnh phúc, càng muốn cô giống như anh vì đối phương mà rơi vào trầm luân...
Sau một lúc lâu, Tuyết Thuần không nghe được tiếng gì, mí mắt nâng lên, chạm phải ánh mắt phức tạp của anh.
“Làm sao vậy?” Tuyết Thuần hỏi.
“Không có gì. Em... Rất đẹp.” Tuyết Thuần thích nhất là cái gì? Anh phải quan tâm cô nhiều mới đúng. Lại nhìn về phía cô thì khôi phục thản nhiên cười.
Lại Tư vừa mới từ thư phòng lại đây, còn chưa tháo kính mắt xuống, mặc dù như thế, cô vẫn cảm thấy trong ánh mắt của anh lộ ra ánh nhìn chăm chú, phát ra vẻ nguy hiểm, trực tiếp tiến vào lòng cô.
Ánh mắt càn rỡ to gan như vậy, làm cho Tuyết Thuần nhớ tới hôm trước ngày bị đưa về Lại gia, anh xé nát quần áo của cô, xé rách thân thể cô... Sau đó Trình Diêm rên rỉ...
Hai mắt Tuyết Thuần mở thật to không nói gì có chút kinh hoảng, không khỏi lùi lại từng bước từng bước, lại bị cái bàn cản trở đường đi.
Trong lòng Lại Tư đau xót, biết cô nhớ tới cái đem không chịu nổi kia, anh không hề thương tiếc chà đạp cô. Chợt xúc động, thương tiếc hôn lên mắt của cô, muốn làm giảm nỗi sợ của cô, cưỡng chế di dời kích động của cô.
Tuyết Thuần tự dưng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì phát hiện anh thương tiếc. Nhưng giây tiếp theo, Lại Tư lại ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Đây là nơi Trình Diễm đã ngây ngốc ở đây. Tuyết Thuần nháy mắt liền sợ sệt, ngừng thở, mắt nhắm chặt, thân thể cứng nhắc, một cử động nhỏ cũng không dám. Trải qua một ít chuyện không thể chịu nổi, từ khi trở lại Lại gia, đây là lần đầu tiên. Có lẽ toàn bộ vẫn chưa tiêu tan xong, cho nên thần kinh cô sẽ phản ứng như vậy. Không có biện pháp, mấy ngày nay đều gây ra cho cô những chuyện không tốt đẹp.
Lại Tư trằn trọc một chút, càng không thể tiến thêm một bước, cũng đã thấy cô đang lùi bước, cự tuyệt của cô... Đôi mắt tràn ngập yêu thương chợt lạnh lùng, rời khỏi môi của cô, lúc này, anh tình tường cảm nhận được thân thể người trong ngực thả lỏng.
“Bởi vì chút chuyện này, em liền chán ghét anh sao?” Lại Tư vuốt đôi môi của cô, mắt có chút bi thương.
Tuyết Thuần không nghĩ nhiều vội vàng phủ nhận, “Không có.” Nói xong, ngay cả bản thân cũng cảm thấy có chút xúc động. Tuyết Thuần nhìn thấy Lại Tư không nói được một lời im lặng chăm chú nhìn cô, cô nghĩ đến Lại tư không nghe rõ, làm điều thừa thãi, “Ý của em nói là, không có chán ghét anh, em sẽ không.”
Lại Tư không có động tác khác, chính là thích xem vẻ mặt động lòng người của cô khi nghe lời anh nói. Không thể không nói, bộ mặt biểu cảm của Tuyết Thuần sống động sinh động cỡ nào, cũng rất thú vị, loại phong tình cổ điển dễ nghe này, là đàn ông thì ai cũng rung động.
“Chỗ này chỉ có một nữ chủ nhân, sau này chỉ có em là người xuất hiện ở đây.”
Lông mày kẻ đen của Tuyết Thuần hơi nhíu lại rồi dãn ra, dãn ra lại nhíu lại, dường như hơi rối rắm gì đó.
“Làm sao vậy?”
“Kỳ thật anh không cần chú ý, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, trước kia như thế nào, sau này vẫn là như vậy.” Môi Tuyết Thuần hơi hơi giương lên, sau đó lại vuốt tóc một chút. Không phải cô không để ý, chỉ là không nghĩ tới bởi vì chút chuyện mất hứng này mà chuyện liền thay đổi. Càng để ý, trong lòng lại càng khó có thể quên.
“Vậy là em hoàn toàn tha thứ cho anh rồi?” Lại Tư tha thiết chờ đợi, không phải không thừa nhận, trong lòng anh lập tức thả lỏng không ít. Tuy rằng Tuyết Thuần nói như vậy, nhưng anh sẽ giữ nguyên lời hứa của mình.
Tuyết Thuần gật gật đầu, “Ừm.”
Được lời nói đồng ý của cô, Lại Tư đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, lập tức liền ép buộc môi của cô hướng về phía anh, cuồng dã bá đạo hôn lên, đoạt lấy tất cả của cô.
Tay của Lại Tư kéo đai áo ngủ của cô xuống, liền lộ ra vòng một đẫy đà, tiện đà hôn xuống dưới, ngậm vào miệng. Một tay khác đã vén làn váy lên, dò xét tiến vào.
Đã muốn nhiều lần, nhưng Tuyết Thuần vẫn như cũ có chút ngượng ngùng nhưng lại có vẻ tiếp nhận. Lại Tư thấy thế, ngược lại càng thêm khao khát.
Tay Lại Tư đảo qua, tất cả những đồ vật trên bàn đều rơi xuống, giấy tờ bay lung tung. Tuyết Thuần bị bắt ngửa ra trên bàn.
Thân thể đụng tới mặt bàn lạnh ngắt, đối lập với lửa nóng trên người, Tuyết Thuần bất chấp ngượng ngùng, giãy dụa muốn đứng lên.
Lại Tư lại cầm lấy đùi trắng ngọc của cô, nâng đến bờ vai của anh.
Cả đêm hoan ái, Lại Tư sảng khoái tinh thần, Tuyết Thuần mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Người bên cạnh dần dần hít thở đều đều, Lại Tư mới cảm thấy an tâm. Anh đem mặt dán lại gần cô, trong bóng đêm anh giống như một cậu bé lấy được món đồ yêu thích, mỉm cười không hề có tạp chất. Anh dùng chóp mũi thẳng tắp cọ xát mặt nghiêng của cô, sau đó chậm rãi chuyển qua trước mặt cô, nghịch ngợm giống như một cậu bé.
Trong lúc mơ ngủ, Tuyết Thuần nhăn mặt nhăn cái mũi nhỏ, càng bị Lại Tư trêu trọc nhiều hơn. Cắn cắn cằm nhỏ trắng trẻo ngọc nhuận của cô. Tuyết Thuần bị chọc không chịu được, hai mắt mở hé ra. “Bảo bối, hôm nay anh, cùng em sống vui vẻ ở đây.” Lại Tư xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng trên mặt giống như có thể vắt ra nước, “Nếu không anh tắm rửa cho em?”
“Không, không cần. Em sẽ làm, anh xuống trước đi.”
Lại Tư muốn nói, thân thể của cô anh đều đã nhìn qua sờ qua, có chỗ nào phải ngại ngùng. Nhưng mà anh cũng thích Tuyết Thuần thẹn thùng như vậy, cô như thế, làm cho anh không nhịn được mà hưng phấn. Nếu cả đêm hoan ái liền trần truồng, ngược lại không có cảm giác mới mẻ.