Khương Thục Đồng lúc nhỏ, luôn sống trong những cuộc tranh cãi của cha mẹ, cùng sự la mắng nghiêm khắc của cha cô.
Cho đến bây giờ, Khương Thục Đồng vẫn luôn rất sợ bốn chữ lẳng lơ ong bướm này, từ nhỏ cô đã rất nhát gan, sau khi mẹ bỏ đi, thì nửa bầu trời của cô đã đổ sụp, quan hệ giữa cô và Khương Lịch Niên không hề tốt xíu nào, vẫn kéo dài đến khi cô đi sang Đức, cũng có lẽ do bên cạnh cha không có ai, cho nên mối quan hệ của hai cha con mới có thể từ từ tốt dần lên.
Cho nên, về mặt tình thân, Khương Thục Đồng trước giờ vẫn luôn rất thiếu thốn.
Cũng là vì bốn chữ này, hết lần này đến lần khác từng chút một rút đi hết cảm giác an toàn trong cô.
Cô hoàn toàn không hiểu cảm giác an toàn là như thế nào.
Cảm giác an toàn thực ra chính là sự yên tĩnh trong lòng lúc nằm dựa vào lòng Cố Minh Thành, cảm giác an toàn là cảm giác yên ổn khi cô được nhìn thấy Cố Minh Thành và Ken cùng nhau chơi đùa.
Chỉ là vào lúc này cô vẫn chưa hiểu được mà thôi!
Khương Thục Đồng vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian bốn năm sống ở Frankfort, hoài niệm sự chăm sóc chu đáo của Adam.
Cô cũng hiểu rất rõ là bản thân mình rất yêu Cố Minh Thành.
Nhưng tại sao giữa cô và anh lại cứ phải xuất hiện một Tiểu Cù chứ, làm cho trong lòng Khương Thục Đồng như có một bầy ruồi nhặng không đuổi đi được.
Quan trọng nhất là, cô chưa kết hôn, cô không biết đời này mình có thể kết hôn thành công được hay không.
Vài ngày trước, hộ chiếu của cô đã đến hạn, lúc cô đi làm lại hộ chiếu, lúc điền vào tình trạng hôn nhân, cô cắn cắn môi, vẫn là điền vào phần Chưa kết hôn.
Cho đến nay, ba chữ Chưa kết hôn, vẫn như hai tảng đá nặng đè trong lòng Khương Thục Đồng, khiến cho Khương Thục Đồng không thể thở nổi.
Cô vẫn chưa nói với Cố Minh Thành, nhưng dù sao thì anh cũng đã lựa chọn cha mình, thì nói hay không nói cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
Có đôi lúc, cô thậm chí cảm thấy tuyệt vọng đến mức muốn mang con rời đi, trở lại Đức, nhưng ở Đức đã không còn Adam nữa rồi.
Con đường phía trước đã không còn sự lựa chọn, làm cho lòng cô cực kỳ lung lay.
Cố Minh Thành biết Khương Thục Đồng đang quan tâm lo lắng điều gì, cô không đồng ý gặp Adam, cô muốn làm một con rùa rụt đầu.
Dần dần, Adam sẽ trở thành một loại chấp niệm trong lòng cô, cứ giữ mãi trong lòng không thể nào quên được.
Nhưng Cố Minh Thành ngay từ đầu đã không biết rằng, lý do thật sự khiến cho trong lòng Khương Thục Đồng luôn bất an chính là --- giấy đăng ký kết hôn.
Anh cho rằng hai người đã ở bên nhau rồi, thì có đăng ký kết hôn hay không cũng không thì có ảnh hưởng gì chứ?
Đăng ký kết hôn chỉ là việc sớm muộn, vấn đề là sớm một ngày hay trễ một ngày thôi.
Anh đã nói với cả thế giới rằng cô là người phụ nữ của anh rồi.
Lời Diệp Hạ nói, hoàn toàn không hề thu hút được sự chú ý của Cố Minh Thành.
Dường như logic của Cố Minh Thành là: yêu tôi, thì em sẽ không rời khỏi tôi.
Còn logic của Khương Thục Đồng là: yêu tôi, thì anh sẽ đến tìm tôi.
Có đôi khi, đàn ông không thể nào hiểu được tâm tư của phụ nữ, phụ nữ cũng không thể nào hiểu được cho thần kinh thô của đàn ông.
Xa nhau vì những sai lầm ngẫu nhiên, nhiều lần hiểu lầm và chia lìa, đều do đó mà ra.
Cố Minh Thành muốn cho Khương Thục Đồng đi Thụy Sỹ để giải được nút thắt trong lòng này, nhưng Khương Thục Đồng lại không dám đi, cô sợ gặp phải Adam, sẽ làm cho cô có cảm giác mình như cánh bèo trôi, cô càng sợ gặp phải Tiểu Cù, càng sợ hơn nữa là bắt gặp được cảnh tượng hai người họ ở cùng nhau.
Ngày này, Bạch Mi đã đến tìm Khương Thục Đồng.
Bạch Mi tìm Khương Thục Đồng, hoàn toàn là do sự gợi ý của Từ Mậu Thận, anh ta cảm thấy trận thi đấu này, Khương Thục Đồng không tham gia sẽ rất là đáng tiếc, với tâm lý ái mộ người có tài, phụ nữ và phụ nữ sẽ dễ dàng trao đổi hơn, cho nên anh ta nhờ Bạch Mi đến thuyết phục Khương Thục Đồng.
Hai người ngồi ở một quán cà phê sân vườn.
Bạch Mi nói hôm nay cảm thấy đau lưng.
Khương Thục Đồng trên dưới quan sát cô ta, Tối qua đã làm chuyện xấu với Từ Mậu Thận sao?
Ừm.
Đều là người phụ nữ đã từng trải qua việc quan hệ thể xác, hơn nữa còn là bạn thân, nói đến những việc này như chuyênn đương nhiên, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Nhưng đây dường như là lần đầu tiên Khương Thục Đồng đề cập đến chuyện này với Bạch Mi.
Trước đây cũng chưa từng thấy cô lưng mỏi eo đau, lần này sao lại nghiêm trọng như vậy? Tối qua anh ta ra sức quá sao? Khương Thục Đồng cười nhẹ, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm.
Một tuần làm hai ba lần là được rồi, lại còn muốn làm mỗi ngày, eo của chị đâu sao mà chịu nổi chứ? Bạch Mi oán trách nói.
Khương Thục Đồng rất kinh ngạc, trong suy nghĩ của cô, đàn ông và phụ nữ đều sẽ quan hệ mỗi ngày, nếu đã ngủ cùng nhau thì phải làm mỗi ngày chứ, trước đây cô không quan hệ với Cố Minh Thành là vì cô đang giận dỗi với anh, cô cảm thấy không làm, đó là bất thường còn làm thì mới là trạng thái bình thường.
Hai người không quan hệ mỗi ngày sao? Khương Thục Đồng rất kinh ngạc hỏi.
Sao có thể quan hệ mỗi ngày được chứ, ai mà chịu nổi chứ! sau đó Bạch Mi liền liếc nhẹ tìm tòi nghiên cứu nhìn, Xem bộ dạng chuyện đương nhiên của cô, không phải là hai người mỗi ngày đều quan hệ chứ?
Khương Thục Đồng líu lưỡi, không biết phải trả lời như thế nào, đây không phải là việc mà đàn ông và phụ nữ khi ngủ cùng nhau cần phải làm sao? Hay là người khác không phải vậy? Cô không hề biết.
Dù sao cô cũng rất ngượng ngùng.
Bạch Mi dùng ánh mắt ghen tị và kinh ngạc nhìn Khương Thục Đồng, hâm mộ nói, Thật hâm mộ thể lực của Minh Thành nhà cậu.
Nói đùa làm cho Khương Thục Đồng đỏ cả mặt.
Bạch Mi chuyển qua chủ đề chính, nói đến việc muốn Khương Thục Đồng tham gia thi đấu, có sự gửi gắm về sự nghiệp thì Khương Thục Đồng không phải mỗi ngày đều bị vây trong vấn đề của hai người nữa, nếu lỡ may nhận được giải thưởng gì đó, thì Cố Minh Thành cũng sẽ nở mày nở mặt, lúc ra ngoài nói chuyện, thì vợ của mình cũng là người có mặt mũi, như vậy tốt biết bao.
Khương Thục Đồng thừa nhận câu nói này của Bạch Mi, đã thành công dao động được tâm lý muốn thử thách của cô --- muốn cho anh có thêm sỉ diện.
Lại nói, Thụy Sĩ lớn như vậy, Adam là người trong giới y học, sẽ không thể nào biết được việc này, cũng giống như việc Adam đến Trung Quốc cô cũng không hề hay biết, hơn nữa, cô cũng không có năng lực tốt như vậy, để vào được top 3 toàn nước.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Khương Thục Đồng liền thấy sáng tỏ thông suốt, nên trở về nhà xưởng điền vào phiếu báo danh.
Buổi tối, cô nói với Cố Minh Thành về quyết định của mình.
Cố Minh Thành vừa tắm xong, anh quấn một cái khăn tắm ngang hông, đang lau tóc mình.
Sao vậy? Em đã nghĩ thông suốt rồi à? Cố Minh Thành hỏi.
Đúng vậy! Đời người, cho dù chưa từng được huy hoàng, thì ít nhất cũng phải từng nổ lực để được huy hoàng, như vậy không tốt sao? Em tuy rằng không giỏi giang thành tựu như Cố tổng anh, nhưng trong lĩnh vực của mình thì em cũng không tệ đâu. Khương Thục Đồng gác đầu lên tay, ngước đầu nhìn lên trần nhà.
Cố Minh Thành ngừng động tác cởi khăn tắm lại, phải tự ti đến mức nào mới có thể lúc nào cũng muốn so sánh với chồng mình chứ?
Lúc Cố Minh Thành lật người nằm đè lên người Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đẩy đẩy anh ra, Hôm nay Bạch Mi nhà người ta nói, một tuần chỉ quan hệ với chồng mình hai ba lần, em vốn cho rằng quan hệ mỗi ngày là chuyện bình thường, nhưng hôm này lên mạng tra mới biết---
Nụ cười của Cố Minh Thành trong bóng tối cực kỳ tà ác, Không phải đã quen rồi sao?
Không có, chỉ là---anh túng dục quá độ, có khi nào sẽ---
Sẽ thế nào?
Khương Thục Đồng còn chưa kịp nói gì, môi đã bị Cố Minh Thành che lại.
……
Nếu đã quyết định tham gia thi đấu, Khương Thục Đồng đương nhiên cần phải chuẩn bị thật tốt, mỗi ngày đều bận rộn ở nhà xưởng, thiết kế rất nhiều bộ quần áo nhưng đều thấy không thích hợp.
Thượng đế từ trước đến nay đều sẽ không đối xử tệ với những người có lòng, thời gian một tháng thi đấu rất nhanh liền kết thúc, Khương Thục Đồng đoạt được giải tư toàn quốc.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng không cần phải đi Thụy Sỹ, nên Khương Thục Đồng thở dài một hơi, có vài chuyện, cuối cùng cũng không cần phải đối mặt.
Không ngờ rằng, người đoạt giải ba lại từ bỏ quyền thi đấu, bởi vì sau cuộc thi, giá trị của bản thân ngày càng cao, có người trực tiếp mời cô ta ra nước ngoài làm việc với mức lương rất cao, nên cô ta đương nhiên không đi Thụy Sỹ tham gia cuộc thi, Khương Thục Đồng hợp tình hợp lý được thay thế vào.
Bàn tay ma quỷ của vận mệnh trong bóng tối âm thầm thúc đẩy Khương Thục Đồng, không đạt được đến đỉnh điểm thì sẽ không buông tha cho cô.
Thụy Sỹ, là một nơi rất xinh đẹp, nhưng cũng là một nơi rất ác liệt, thật giống như sẽ không bỏ qua cho Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành đi đến Thụy Sỹ, khi trở về, con cũng không còn.
Adam và Tiểu Cù đều đã đến Thụy Sỹ.
Bây giờ, cô cũng phải đi Thụy Sỹ.
Khương Thục Đồng vẫn luôn cảm thấy đây là điềm xấu.
Cô muốn để Cố Minh Thành đi cùng mình, nhưng Cố Minh Thành không có thời gian, nói rằng tập đoàn có việc rất quan trọng.
Khương Thục Đồng trong thoáng chốc trở nên cô đơn, Cố Minh Thành đưa cô đến sân bay, khẽ hôn cô, nói với cô rằng, Em đừng quên rằng có anh đang ở nơi này chờ em! Những lời anh đã từng nói với em, vĩnh viễn đừng bao giờ quên!
Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành có điều đang muốn ám chỉ, suy nghĩ một chốc, có lẽ điều anh nói là, nếu cô đi mất thì ngay hôm sau anh sẽ tái hôn.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, cô lên máy bay.
Khương Thục Đồng vẫn luôn không liên lạc với Adam, và cũng rất ít khi liên lạc với Cố Minh Thành, bởi vì thời gian thi đấu chỉ có ba ngày, cô cần phải dốc toàn lực chuẩn bị.
Cuộc thi diễn ra ở Berne, lúc Khương Thục Đồng cắt may đồ, xuất hiện chút mồ hôi trên đầu mũi cô.
Cô nghe thấy điện thoại mình reo lên một lúc, nhưng cô lại không có thời gian xem.
Sau khi nộp tác phẩm, cô thở dài ra một hơi, giống như một con cá đã rời xa nước rất rất lâu, hít vào một ngụm khí lớn!
Rời khỏi hiện trường thi đấu, cô mới có thời gian rãnh lấy điện thoại ra xem.
Vào lúc này nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, còn lại chỉ còn chờ vào hội đồng giám khảo, khoảng thời gian sau đó, cô muốn đi tham quan Berne, hai ngày sau, cô sẽ trở lại trong vòng tay của Cố Minh Thành rồi.
Ở nước ngoài không như ở Trung Quốc, khắp nơi đều là người, Khương Thục Đồng ngồi trên bậc thang, có rất ít người qua lại.
Bầu trời của tháng mười ở Berne rất là trong lành, giống như đang ở thiên đường, Khương Thục Đồng mặc trên người chiếc áo gió do chính cô thiết kế, ngồi trên bậc thang mà ngắm nhìn, trong lòng thấy cực kỳ yên tĩnh.
Lấy điện thoại ra, mới nhìn thấy tin nhắn của Diệp Thu, trong tin nhắn viết: Cô cho rằng Minh Thành không cưới cô hoàn toàn là vì cha của cậu ta sao? Đương nhiên còn có nguyên do khác!
Trái tim đang bình tĩnh của Khương Thục Đồng bắt đầu nhảy lên.
Cô trong phút chốc làm rơi điện thoại, ngồi trên bậc thang mà òa khóc, cũng may là không có người qua đường, nên sẽ không có người trông thấy bộ dạng thảm hại này của cô.
Xây dựng rất nhiều phòng tuyến tâm lý, nhưng Diệp Thu vừa công kích, vẫn biến thành dáng vẻ này!
Khương Thục Đồng muốn biết, cô và Cố Minh thành ở bên nhau, thì trái tim cô rốt cuộc sẽ yếu đuối đến mức nào!
Lúc cô úp mặt lên gối khóc, liền nghe thấy một giọng nói, Khương, quả nhiên cô đã đến!
Âm thanh nho nhã, bình tĩnh mang theo chút hưng phấn.
Rõ ràng chính là Adam.
Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên nhìn, thời gian dường như lại lần nữa quay lại bốn năm trước, cô té ngã trong mưa còn anh ta từ trên trời giáng xuống.
Trái tim bị Diệp Thu đã kích, vào thời khắc này, vì nghe được giọng nói của Adam mà lại lần nữa tập trung lại.
Khương Thục Đồng không biết Adam làm cách nào mà biết được cô ở Thụy Sỹ, nhưng mà cô rất nhanh chóng liền ngồi dậy khỏi mặt đất.
Nhưng sự việc lại có chút không giống với tưởng tượng của Khương Thục Đồng, cô cho rằng gặp lại Adam, cô sẽ ôm chầm lấy anh ta, đau lòng khóc không ngừng, nhưng lại không có, cô vẫn cứ yên ổn đứng nhìn anh.
Giống như đứa con đã trưởng thành gặp lại cha mình.
Cô cười với Adam, Adam cũng cười lại với cô, Khương, là Bạch Mi nói với tôi cô đã đến Thụy Sỹ, không ngờ rằng lại gặp cô ở đây!
Vào lúc này, hình ảnh này đã được chụp lại trong máy của người khác!
Người chụp ảnh, không phải Diệp Thu, bà ta dù sao cũng không thể nào thần thông quảng đại như vậy, và cũng không có nhiều tinh lực như vậy mà đi theo từ Hải Thành đến Thụy Sỹ.