Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 297: Chương 297: Chương 288




Phòng làm việc của Cố Minh Thành, anh cầm điện thoại của mình lên, nhìn thấy cảnh tượng Khương Thục Đồng và adam gặp nhau.

Cố Minh Thành không biết adam làm sao biết được Khương Thục Đồng ở Thụy Sĩ, hai người đã liên hệ với nhau như thế nào.

Người chụp ảnh là do anh ta phái đi, luôn theo sát tình hình của Khương Thục Đồng mọi lúc.

Anh muốn Khương Thục Đồng đưa ra quyết định cuối cùng, hoặc là anh, hoặc là adam, anh muốn xem Khương Thục Đồng lựa chọn như thế nào.

Cố Minh Thành chưa từng mất tự tin như vậy, vì để Khương Thục Đồng lựa chọn anh, lời nói khó nghe nhất cũng nói ra rồi.

Sau đó tấm ảnh phía sau, là Khương Thục Đồng và adam ngồi trên bậc thềm, anh không biết hai người họ đã nói gì với nhau!

Dưới bầu trời xanh ngắt của Bern.

Khương Thục Đồng nói với adam về tất cả sự phân vân, tất cả ân oán của những năm nay với Cố Minh Thành.

Có một số người chính là vậy, xa nhau lâu rồi, mới nhận ra cái tốt của anh ta.

Trước đây, cô chưa từng nói những chuyện tình cảm này với adam.

Điều quan trọng nhất là, cô đem việc Cố Minh Thành một mực không đăng kí kết hôn nói ra, nói ra ân oán của đời trước, sự tổn thương của Khương Lịch Niên đối với Cố Thanh Nguyên.

Bạch Mi cách đó rất gần, rất nhiều mối quan hệ về người và việc, cô đều biết, nói ra không dễ dàng, hơn nữa, cô cũng không nghĩ ra cách giải quyết.

adam luôn lặng lẽ lắng nghe.

Có thể trước giờ anh không biết, bản thân đã đóng vai trò người thầy trong cuộc đời Khương Thục Đồng.

Những lời này, Khương Thục Đồng đã từng nhắc qua với Bạch Mi, nhưng lại không nói chi tiết như vậy.

Cô phải chỉnh đốn lại một chút, tình cảm của cô và Cố Minh Thành, có lúc là nước mắt trong nụ cười, có lúc đau thấu tim gan, nhưng mà có một điểm không thể nào thay đổi – cô rất yêu rất yêu anh.

Cô muốn nhờ adam phân tích giúp cô, con đường phía trước nên đi như thế nào.

“Đã từng nghĩ rời xa anh ta chưa?” adam hỏi.

Khương Thục Đồng lắc đầu.

“Nếu đã không muốn rời xa anh ta, vậy thì hãy ở bên nhau thật tốt đi. Khương, Cố bảo vệ cô những năm nay, không dễ dàng, anh ta cũng có nỗi khổ, trong lúc tình thân và tình yêu không cách nào cân bằng nhau, em cũng nghĩ cho anh ta một chút đi, nếu như anh ta chỉ có thể làm đến đây, tại sao em không tiến một bước chứ?” adam nói.

“Em không hiểu.”

“Đi cầu xin Cố Thanh Nguyên. Em đi cầu xin, so với Cố Minh Thành đi sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh ta là con trai của Cố Thanh Nguyên, Cố Thanh Nguyên chính là giận dỗi anh ta, em là phụ nữ, thích hợp hạ mình nhận lỗi, có lẽ sẽ khác. Cố lo lắng về việc đăng kí kết hôn, cùng là đàn ông, anh hiểu theo hướng là, anh ta cho rằng cuộc hôn nhân không nhận được lời chúc phúc của cha, thì sẽ không tốt đẹp! Em hãy nghĩ cho anh ta.” adam nói.

Nước mắt của Khương Thục Đồng không tài nào kiềm được nữa, hình như từ trước đến nay, cô cũng chưa từng nghĩ qua cách này, cũng có thể trước đây thái độ của Cố Thanh Nguyên đối với cô quá khắc nghiệt, một khi đã bị rắn cắn, thì không dám đi nữa, dù sao Cố Thanh Nguyên cũng bị phán tù chung thân.

Khương Thục Đồng cúi đầu, khóc không ngừng, nước mắt rơi trên bậc thềm, adam vỗ vỗ vào vai cô.

“Tiểu Cù đâu?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Cô ấy có đến tìm anh, nhưng mà anh đối với cô ấy thực sự không còn ấn tượng nữa, thứ anh nhớ chỉ là quá khứ! Cô ấy về rồi. Anh có lỗi với cô ấy. Một mình cả đời cũng không tồi đâu!” adam nở nụ cười hiếm thấy.

Khương Thục Đồng cũng mỉm cười.

Adam vỗ lên đầu Khương Thục Đồng, xoa nhẹ vào cô.

Dường như sự oán hận từ rất lâu đến nay của Khương Thục Đồng đều đã tan biến hết, cô cảm thấy bản thân quá ích kỉ, điều mà cô mong chờ trong lòng cũng chính là kết quả này.

Những bức ảnh này, đều đã ở trong điện thoại của Cố Minh Thành.

Nhưng mà, anh càng nhìn càng cảm thấy không đúng --

Hai ngày sau, đã có kết quả của cuộc thi, Khương Thục Đồng chỉ giành được giải ưu tú.

Đối với thứ hạng của cuộc thi, Khương Thục Đồng không xem trọng, bời vì lần này, cô đã thu hoạch được thứ nhiều hơn là cuộc thi.

Hơn nữa, cô thấy những người tham gia cuộc đi đều đã bốn năm chục tuổi, trẻ hơn cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi.

Mỗi độ tuổi có kinh nghiệm của nó, làm sao biết qua vài năm nữa cô không bằng bọn họ?

Khương Thục Đồng gọi điện cho Cố Minh Thành, nói cô phải về nước, để anh ra đón cô.

Cố Minh Thành trầm tư một lúc, nói, “Quyết định về thật à?”

Khương Thục Đồng khá ngạc nhiên, “Nhà của em ở Trung Quốc, con của em ở Trung Quốc, tại sao em lại không về chứ? Còn nữa –“

“Còn gì nữa?”

“Anh cũng ở Trung Quốc!”

“Thời gian! Anh đến đón em.” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng.

Việc cô và adam lại gặp mặt, Cố Minh Thành xem như không hề hay biết.

Tuy adam từng xoa đầu cô, nhưng ngoài việc đó ra, lại không có hành động nào quá đáng.

Dĩ nhiên, xoa đầu anh cũng đã đố kị đến chết rồi!

Khương Thục Đồng nói cho Cố Minh Thành về thời gian máy bay hạ cánh.

Nhìn thấy Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng ôm chằm lấy anh hôn anh, bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn rất thích rất thích vịn lên cổ anh.

Cô đeo kiếng đen, cả người đều rất phong cách.

Chỉ là hành động của cô, Cố Minh Thành có chút khó hiểu, đã gặp adam rồi, trở nên như vậy, anh vẫn rất ngạc nhiên.

Trên xe, Khương Thục Đồng luôn nói về cuộc thi, hình như con người không vui của cô trước đây, đã không còn nữa, từ Thụy Sĩ quay về, lột xác hoàn toàn.

Trước đây Cố Minh Thành để cô đi Thụy Sĩ, đã cảm thấy rất phân vân.

Bây giờ xem ra, hình như là một cơ duyên, cô đã thay đổi không ít.

Vì vậy, vẫn là nhờ công lao của adam?

Cố Minh Thành không hiểu.

Về đến nhà, ken nhìn thấy mummy về cũng đặc biệt vui mừng, háo hức kể cho cô nghe những chuyện ở trường mấy hôm nay, vốn là một đứa trẻ tinh nghịch, có bạn bè rồi, lại càng nghịch ngợm hơn.

Khương Thục Đồng luôn mỉm cười.

Nhưng mà, hành động của cô, Cố Minh Thành vẫn rất nghi ngờ.

Tối nay, cô cực kì chủ động, giống như điều cấm kị trong lòng đã buông bỏ vậy.

Ngày thứ hai, Cố Minh Thành phải đi làm, Khương Thục Đồng đứng ở dưới lầu mặc áo vest cho anh, trước giờ anh không có thói quen thắt cà vạt.

Ánh mắt của Cố Minh Thành luôn quan sát cô, tay của anh ôm lấy eo của Khương Thục Đồng, eo của Khương Thục Đồng tựa vào hướng của anh, ngực rút về phía sau.

“Sợ người ta chạy sao?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Em muốn chạy à?”

“Muốn chạy đã chạy từ lâu rồi. Còn chờ đến bây giờ? Cũng đã sinh con cho anh rồi, còn chạy đi đâu được nữa?” Mái tóc dài của Khương Thục Đồng lắc lư trước mắt Cố Minh Thành.

Cô lại khom người xuống, lấy giày cho Cố Minh Thành.

Mơ hồ nhớ lại, lúc cô thuê phòng, đã từng lấy qua giày cho Cố Minh Thành.

Những năm qua đi, cô hình như trở nên càng ngang ngược, chính là do anh chiều mà ra.

Sau khi Cố Minh Thành đi, cô đến nhà giam, bước chân không phải là không nặng nề.

adam đã từng nói, hạnh phúc phải dựa vào hai người, phần của Cố, anh ta đã làm rất tốt, nhưng còn phần của em, hình như em vẫn chưa làm, từ trước đến nay, em trốn dưới đôi cánh của Cố, mặc dù Cố Thanh Nguyên là cha của anh ta, nhưng mà sau này cũng là cha của em --

Vì lời nói này, Khương Thục Đồng cũng muốn đến nhà giam, đến thăm Cố Thanh Nguyên.

Cố Thanh Nguyên nhìn thấy Khương Thục Đồng, mặt nặng mày nhẹ, nói, “Cô đến đây làm gì? Dụ dỗ con trai tôi còn chưa đủ sao?”

Khương Thục Đồng cảnh cáo bản thân, phải kiềm chế.

“Bác trai, con hiểu bác, một năm nay, bác ở trong đây sống không được tốt, con ở ngoài cũng sống không tốt!”

Đây là lời nói thật.

Cố Thanh Nguyên là sự dày vò trên cơ thể, Khương Thục Đồng là trong tâm lí.

“Cô đến là muốn cầu xin tôi để cho hai người đăng kí kết hôn phải không? Nó đâu? Tại sao không đến?”

Đây là lần thứ hai Khương Thục Đồng đến thăm Cố Thanh Nguyên, trước đây không phải cô không muốn đến, mà là cô không dám đến.

“Không phải, Minh Thành trong sự việc lần này, đã lựa chọn bác, không đăng kí kết hôn với con, con đã 30 tuổi rồi, thường cảm thấy sống không bằng chết! Con rất yêu rất yêu anh ấy, nhưng cuối cùng cũng không thể đồng lòng với anh ấy, vì con cuối cùng cảm thấy con là người ngoài –“ Khương Thục Đồng lại bắt đầu nói ra hết nỗi lòng mình, hình như gần đây cô luôn nói hết nỗi lòng mình với người khác.

Rơi nước mắt.

Không phải diễn kịch, là cảm xúc đến đây, làm rung động bản thân.

Cố Thanh Nguyên cười nhạt, “Muốn bước vào Cố gia dễ dàng vậy, cô cũng không xem lại giá trị của tôi!”

Ông đặt điện thoại xuống, không đoái hoài đến Khương Thục Đồng nữa.

Khương Thục Đồng mím môi, cúi đầu nhìn chân của mình, cười đau khổ, chẳng phải sớm biết kết quả này rồi sao, nếu như dễ dàng như vậy, ông ta đã không phải là Cố Thanh Nguyên!

Thế là, ngày hôm sau, Khương Thục Đồng lại đến.

Cũng đúng, vì tình yêu cũng đã vượt qua nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là cầu xin cha anh ta thôi mà!

Lần này, cô không nói chuyện, nhìn thấy Cố Thanh Nguyên, đã quỳ dưới đất.

Cũng đã chờ nhiều năm như vậy, phân vân nhiều năm như vậy, cái quỳ trước mặt cha anh, sau này cũng là cha mình, chắc sẽ không có vấn đề gì về tôn nghiêm.

Bộ dạng này, Cố Thanh Nguyên lại không nghĩ đến.

Đến quản ngục cũng nói, chỉ là kết hôn, lão già này, cũng quá sắt đá rồi.

Khương Thục Đồng hôm nay chỉ nói một câu, “Con rất yêu rất yêu anh ấy, xin bác cho chúng con ở bên nhau!”

Lúc Khương Thục Đồng quỳ, là thời gian thăm nuôi, không dài, nhưng vẫn gây nên chấn động không nhỏ.

Cô biết sớm muộn gì Cố Thanh Nguyên cũng bị cô làm động lòng.

Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, ba ngày không được, vậy thì một năm --

Tối hôm đó, Cố Minh Thành nhìn thấy đầu gối của Khương Thục Đồng sưng đỏ lên rất nặng, hỏi cô bị sao.

Mấy hôm nay, Khương Thục Đồng tắm xong liền mặc đồ ngủ trong nhà vệ sinh, anh không thấy.

Lúc làm thì tắt đèn, anh cũng không thấy.

Nhưng hôm đó, lúc cô ngồi trên giường sơn móng, vẫn là bị Cố Minh Thành nhìn thấy.

“Không có gì!” Khương Thục Đồng vội vàng che đầu gối lại.

“Rốt cuộc là bị sao? Anh xem xem!” Cố Minh Thành một mực kéo đầu gối cô lên.

“Đây là – đây là – đây là tối hôm đó người ta bị anh cắn, thành ra như vậy! Không muốn để anh nhìn thấy!” Nói rồi Khương Thục Đồng kéo đầm ngủ che đầu gối của mình lại.

Cố Minh Thành vẫn cảm thấy không ổn!

Vì vậy, ngày hôm sau, anh giả vờ đi làm, thực ra xe của anh đậu ở lân cận nhà.

Khương Thục Đồng mặc quần jean, lên xe của cô, đến nhà giam.

Cố Minh Thành nối đuôi theo --

Nhà giam.

Cố Thanh Nguyên đối diện với việc quỳ gối của Khương Thục Đồng, căn bản là mặc kệ, còn lạnh lùng châm biếm, “Để lấy một người đàn ông, làm ra chuyện mất tôn nghiêm như vậy, cô có còn sỉ diện không?”

“Anh ấy vì con, có thể chờ bốn năm, không đụng đến người phụ nữ nào khác, tại sao con không thể quỳ vì anh ấy?”

Cố Thanh Nguyên trầm lặng.

Cố Minh Thành ở bên ngoài nhìn thấy, mắt đã ướt đẫm!

Quả thật là cứng đầu đến chết --

Việc như thế này, thật nể cô lại có thể làm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.