Từ nhỏ vì cuộc sống khó khăn, nên không có chút lãng mạn nào, nên cô không nghĩ tới ý nghĩa của con số 520.
Vì vậy, lúc cô nhắc tới mật mã, Miêu Doanh Đông vẫn nhìn cô, cô mờ mịt hỏi một câu: “Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì, Sau này còn dám liên lạc với anh ta, hãy xem tôi sẽ cho anh ta chết không có chỗ chôn thân.”
Lời này làm cho Kiều Duyệt Nhiên không rét mà run.
Kiều Duyệt Nhiên đỏ mặt bước xuống xe.
Phải nói ngày hôm nay anh ta đối với mình không tệ, ít ra lấy mật mã cũng dùng từ “sinh nhật hai chúng ta.”
Cái từ “hai chúng ta” này thật sự là làm cho người ta mơ mơ màng màng a.
Vì lẽ đó, Kiều Duyệt Nhiên nghĩ đến việc có nên nói cho anh biết ngày hôm qua chính cô đã lừa anh.
Tuy rằng ngày hôm qua cô uống rượu, thế nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Lúc này Kiều Duyệt Nhiên mới có một chút cảm giác với anh ta, cho dù không có tương lai nhưng cứ hưởng thụ quá trình này đi, cô chưa bao giờ tin tưởng một cô nhi nhỏ bé như cô có thể bước chân vào Miêu gia, ít ra hiện tại anh ta không có bạn gái, Kiều Duyệt Nhiên không có cảm thấy tội lỗi.
Sau khi Miêu Doanh Đông đưa Kiều Duyệt Nhiên về liền đi đến bữa tiệc của Từ Thiến.
Trên bàn, khách của cha hỏi Miêu Doanh Đông có ấn tượng gì đối với Khánh Du, Miêu Doanh Đông liếc mắt nhìn Khánh Du nói: “Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất tốt.”
“Cậu xem, cậu cũng có ấn tượng rất tốt đối với Khánh Du, có muốn xác định một mối quan hệ hay không, hoặc là làm bạn trai, hoặc là...” Cha của Khánh Du nói với Miêu Doanh Đông.
Từ Thiến cũng nhìn Miêu Doanh Đông.
Bà biết, trong lòng Miêu Doanh Đông có một Kiều Duyệt Nhiên.
Có điều bà cảm thấy nếu anh ta không có ý định cưới người ta thì vẫn là nên sớm dứt đoạn mối quan hệ này với người ta, tránh làm lở dở tương lai của cô gái, tương lai mang tiếng đã từng được người ta bao nuôi, tự dưng trở thành người thấp kém.
Hôm nay là cha Khánh Du muốn nói việc đính ước cho Từ Thiến nên thuận tiện hỏi ấn tượng của Miêu Doanh Đông với Từ Thiến.
Từ Thiến cũng không có phản đối, bà muốn xem một chút phản ứng của Miêu Doanh Đông.
“Chuyện kết hôn, tôi chưa nghĩ tới. Bạn gái cũng còn quá sớm.” Miêu Doanh Đông nói xong, nét mặt cha Khánh Du cùng con gái lộ vẻ lung túng.
Nhà gái chủ động buộc nhà trai, xem ra càng lúc càng lung túng.
Khánh Du càng lung túng muốn chết, Miêu Doanh Đông chưa bao giờ nể mặt người khác.
Trên đường đi về, Từ Thiến đi cùng xe Miêu Doanh Đông.
Bà muốn nói chuyện với Miêu Doanh Đông một lát.
“Ethan, không phải anh nói mẹ là điều kiện gia đình Kiều Duyệt Nhiên không tốt sao? Bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ cần cô ta không phải xuất thân từ cô nhi viện, là loại con gái không cha không mẹ, nhà lại nghèo thì mẹ cũng có thể chấp nhận, anh đừng cho rằng…” Từ Thiến làm công tác tư tưởng cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông cười, cô chính là xuất thân từ cô nhi viện, là loại không cha không mẹ kia.
Quan trọng nhất, bây giờ anh căn bản là không có suy nghĩ cưới cô.
Có thể là do cô không đủ quan trọng.
Ít ra là không quan trọng như Tiểu Cửu đối với Cố Nhị.
Khả năng thật sự chính là nghiện rồi, chơi không đủ.
Chờ chơi đủ rồi… Chơi đủ rồi anh sẽ cho cô một số tiền lớn, buông tha cho cô.
“Tình hình gia đình cô ta rốt cuộc là như thế nào?” Từ Thiến lại hỏi.
“Không biết chưa từng hỏi.” Miêu Doanh Đông nói.
“Mẹ khuyên anh, anh cũng có thể nghe một chút, chính là nếu anh thích cô ấy thì hãy cưới, không thích thì hãy dứt khoát với cô ấy đi, bằng không, tương lai danh tiếng của cô ấy bị ảnh hưởng, còn ai muốn cưới một người phụ nữ đã từng được bao nuôi. Đây là vì tốt cho cô ấy.” Từ Thiến nói: “Phụ nữ, rất dễ dàng phát sinh quan hệ với đàn ông chân thành với mình, đến lúc kết thúc không chừng còn rối loạn, không tốt.”
“Con biết.” Miêu Doanh Đông nói.
…
Hai ngày sau, công ty game Minh Nguyên ra mắt thị trường.
Năm triệu của Quý Hồng thực ra đã tăng gấp ba lần.
Tuy rằng được gả vào nhà giàu nhiều năm, có thể vì bà xuất thân từ nông thôn, đối với tiền bạc có chút không khống chế được, hơn nữa tham vọng đầy mình, bà muốn kiếm nhiều tiền hơn.
Có hơi bị ma quỷ ám ảnh rồi.
Bà đem tất cả những gì mình có được đều đổ vào đó.
Đồng thời rất nhanh… bị tham vọng thúc đẩy đến mức không chịu nổi.
Bà muốn đem tiền của Khâu Minh Hạc đổ vào đó.
Khâu Minh Hạc là một người mặc dù kiếm được rất nhiều tiền nhưng ông ta không bao giờ mua cổ phiếu, ông ta cho rằng cổ phiếu đều là nhà cái kiếm được tiền, người bình thường đều phải bồi thường tiền, ông ta mua cổ phiếu đều là mua của công ty cổ phiếu của người quen, biết gốc biết rễ, tốt nhất là mình có thể điều khiển được.
Tư tưởng của Khâu Minh Hạc khá bảo thủ, ông ta tương đối bài trừ đối với những phát minh mới như internet, game, vì lẽ đó, nói với ông ta để ông đầu tư là không thể nào.
Tất cả tiền của anh ta đều nằm trong tay Quý Hồng, Quý Hồng muốn trộm chơi một ván, kiếm lại tiền lời để tranh công.
Vì vậy, bà len lén cầm năm mươi triệu bỏ vào thị trường chứng khoán.
Minh Nguyên vẫn đang ngó chừng bà.
Những năm gần đây anh ta không bước chân ra khỏi cửa, chỉ có ba chuyện: một ở nhà giả ngu, đấu trí đấu dũng cùng bà, thứ hai, điều tra chuyện năm đó, anh ta còn sống chính là vì mục đích báo thù, thứ ba, lúc nào cũng đều muốn đấu tranh để nắm lấy quyền cổ phần, không thể xem thường bà được.
Nhìn thấy Quý Hồng bỏ vào năm mươi triệu, Minh Hạc tà ác nói một câu: “Không đủ à, Quý kỷ nữ, tôi cho cô đến tang gia bại sản, ít như vậy làm sao đủ?”
Anh ta nhắn tin cho Tống Dương, để cậu ta trau chuốt game, mở ra nguồn tiêu thụ, để lũy thừa của công ty lại tăng thêm vài điểm.
Mắt Quý Hồng đỏ, thật sự đỏ mắt ghen tị.